Lão Bản Và Tiểu Chó Săn

Chương 20

"Đi vào." Chu Tư Dịch ra lệnh.

Từ Vị nhấc chân đi vào.

"Đóng cửa lại."

Từ Vị đóng cửa lại, tay chân luống cuống không biết làm sao mới phải.

Phòng tổng thống phi thường xa hoa, Từ Vị đi trên thảm trải nhà có một cảm giác phiêu phiêu không thât. Trước kia nhà cậu chưa xảy ra chuyện, ít nhiều tính là khá giả, bất quá chưa được thử qua đãi ngộ này.

Hoàn cảnh như vậy, Từ Vị không phải là người da mặt dày, rất khó không tự ti.

Chu Tư Dịch một bên thoát nút áo, một bên mở tủ lạnh lấy nước uống, quay người tại ghế sofa ngồi xuống, nói "Đã ăn điểm tâm chưa?"

"Vẫn chưa."

Gần trưa rồi.

Chu Tư Dịch đưa tay lên xem giờ, đồng hồ đeo tay màu đen đính đá trên mặt, lập loè sáng.

"Tôi trước tiên hay là đi chuẩn bị quần áo cho ngài?"

"Gọi điện cho Vương Á, hắn sẽ nói cho cậu biết phải làm sao."

"Vâng."

Chu Tư Dịch đứng dậy, hắn rất chán ghét đi máy bay "Ta đi tắm, gọi khách sạn đưa đồ ăn lại đây."

"Vâng."

Chu Tư Dịch quay người đi vào phòng tắm, Từ Vị thở ra một hơi. Phải chuẩn bị quần áo cho Chu Tư Dịch, tắm xong cũng không thể mặc lại bộ kia đi? Chu Tư Dịch nhìn qua rất giống mắc bệnh sạch sẽ.

Gửi tin nhắn quá chậm, Từ Vị trực tiếp gọi cho Vương Á, bên kia liền bắt máy.

"Xin chào, tôi là Từ Vị."

"Ngươi nói đi, cần gì?"

"Quần áo của Chu tổng phải đi lấy ở đâu?"

"Sau mười phút đưa đến, còn có lễ phục cho buổi tối."

"Hảo, làm phiền ngài."

"Khách khí."

Vương Á định cúp điện thoại, Từ Vị lại nghĩ tới một chuyện "Chu tổng có thích ăn món gì?"

Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây, Vương Á nói "Ta không rõ."

Từ Vị hơi nhíu mày lại "Cảm ơn nhiều."

Cúp điện thoại, Từ Vị ngồi trên ghế sofa bắt đầu suy tư. Vương Á là trợ lý của Chu Tư Dịch, không biết Chu Tư Dịch thích ăn cái gì? Vậy bọn họ rất ít khi ở cùng nhau?

Chu Tư Dịch rất rõ ràng, hắn tối nay là muốn ở lại nơi này. Từ Vị không bài xích ở cùng nam nhân, cậu sơ trung ở nội trú nửa năm, các nam sinh cởi truồng chạy khắp nơi cũng là chuyện thường.

Nhưng đây là Chu Tư Dịch, vẫn có khác biệt lớn nha.

Từ Vị đi ra ngoài gọi thức ăn, đến chỗ tiếp tân hỏi mới biết phòng xép có quản gia, chỉ cần dặn dò bọn họ là được. Từ Vị xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, cảm thấy chính mình làm chuyện ngu ngốc.

Gọi món ăn xong Từ Vị trở về phòng ngồi lướt weibo, có tiếng gõ cửa, Từ Vị mở cửa liền thấy hai nhân viên đẩy ba cái valy lớn "Ngài là Từ tiên sinh đi?"

Từ Vị trong lúc nhất thời có chút luống cuống, từ xưa tới nay chưa từng có ai kêu cậu là Từ tiên sinh.

"À... đúng thế."

"Đây là đồ của ngài."

"Cảm tạ."

Người kia rời đi, Từ Vị đem valy vào phòng.

Chu Tư Dịch là nữ nhân? Hắn cần nhiều quần áo như vậy làm gì!

Làm sao cũng không nghĩ ra, ba ngày ba cái valy quần áo lớn Chu Tư Dịch làm thế nào dùng hết?

Đóng cửa phòng, cửa phòng tắm mở ra, Từ Vị theo phản xạ quay đầu lại.

Chu Tư Dịch chỉ mặc qυầи ɭóŧ màu đen, dáng người xốc vác hiển lộ trước mắt cậu. Cả người hắn trắng đến không tì vết, chân dài rắn chắc. Tóc ướt nhẹp, nước thuận theo l*иg ngực của hắn một đường trượt dài rơi vào miếng vải màu đen kia.

Khoảng cách là một mét, Từ Vị cảm thấy mũi có chút ngứa, cậu xoa nhẹ một cái, máu liền trào ra.

Từ Vị giật mình nhìn máu trên tay, cậu sững sờ cấp tốc che mũi, nói "Quần áo ở trong valy, tôi đi rửa mặt." Càng ngày càng gần, Từ Vị tựa hồ cảm nhận được nhiệt độ từ người hắn. Mặt Từ Vị đỏ lên, thẳng tắp nhìn chằm chằm Chu Tư Dịch, Chu Tư Dịch rất hài lòng với phản ứng của Từ Vị.

Từ Vị quay người vội các hướng bên ngoài đi, cổ áo bị tóm lấy.

Thân thể bị khống chế ngã về phía sau, cậu muốn nắm vào vật gì đó để ổn định cân bằng. Lập tức sau lưng kề sát lên da thịt ấm áp của Chu Tư Dịch, Từ Vị quay mạnh đầu lại, Chu Tư Dịch giơ tay vòng qua cổ Từ Vị trực tiếp tha đến ghế sofa. Từ Vị không tính là thấp, ít nhất so với bạn bè cùng trang lứa có vượt trội hơn. Nhưng bị kìm trong tay Chu Tư Dịch, cậu chính là như con gà con.

Chu Tư Dịch cùng loã thể không khác Việt lắm, đôi mắt Từ Vị trừng thẳng. Sau một khắc Từ Vị liền bị ấn vào ghế sofa, Chu Tư Dịch mở tủ lạnh lấy ra khối băng đặt lên trán Từ Vị. Máu mũi cậu chảy mãnh liệt, trên người Chu Tư Dịch mang hơi thở xa xôi, tiếng nói trầm thấp dễ nghe xót lại đây "Ngẩng đầu lên."

Từ Vị nhìn từ cằm đến đỉnh đầu Chu Tư Dịch, khuôn mặt có góc cạnh rõ ràng, đôi mặt trầm thuý sâu sắc.

"Giữ khối đá lại."

Từ Vị vội vã đè lại, Chu Tư Dịch liền cầm một chai nước mở ra đưa Từ Vị "Súc miệng."

Mặt Từ Vị nóng lợi hại, nhìn Chu Tư Dịch nhìn đến chảy máu mũi, trước nay chưa từng bị như vậy.

Từ Vị im lặng phỉ nhổ chính mình.

Chu Tư Dịch vẫn không mặc quần áo, Từ Vị mắt cũng không dám liếc, thẳng tắp nhìn trần nhà.

Uống một hớp nước, vừa muốn phun ra ngoài. Mặt Chu Tư Dịch bỗng nhiên đưa sát tới, Từ Vị ngừng thở, tiếng hắn nói rất chậm "Làm sao lại chảy máu mũi? Hửm?"

Từ Vị đem nước nuốt xuống, cả người khô nóng.

Chu Tư Dịch nhíu mày, ngón tay thon dài giữ cằm Từ Vị, ngồi thẳng người dậy "Nước là cho cậu xúc miệng, không phải uống."

Từ Vị khóc không ra nước mắt, cậu cũng không muốn uống, là bị hắn dọa a.

Từ Vị tìm thùng rác, lập tức cúi đầu đem mũi nhắm ngay thùng rác.

Cậu quả thực muốn cầu xin Chu Tư Dịch khẩn trương mặc quần áo đi, như vậy loã thể ai chịu nổi?

Từ Vị dùng hết một chai nước, máu mũi cũng ngừng chảy.

Quay đầu nhìn Chu Tư Dịch đã mặc vào quần tây màu đen, hắn tại cổ tay đeo đồng hồ. Ngón tay thon dài thuần thục đeo, Từ Vị cảm thấy máu nóng dâng lên, kém chút phun máu mũi.

Liền vội vàng che mắt lại, Chu Tư Dịch thật là... Từ Vị không nghĩ ra từ để hình dung Chu Tư Dịch.

Không dám nhìn Chu Tư Dịch nữa, liền không nhịn được hướng bên kia ngắm. Eo Chu Tư Dịch thật xinh đẹp, Từ Vị cảm thấy được chính mình thật biếи ŧɦái, eo nam nhân cũng nhìn ra điểm đẹp.

Sơmi đen tuyển, góc áo trên không trung rung động liền rơi xuống trên người Chu Tư Dịch. Hắn giơ tay cài cúc áo, đột nhiên quay đầu lại, Từ Vị vội vã rời tầm mắt.

"Còn chảy?"

Từ Vị lắc đầu, trên mặt đỏ lên một mảng "Xin lỗi."

Chu Tư Dịch buông xuống tầm mắt, để lại vài nút áo không cài, đem vạt áo sơmi nhét vào quần tây.

Từ Vị quá đáng yêu rồi.

Chu Tư Dịch đi tới mở ra tủ lạnh lấy hai chai nước, một chai ném cho Từ Vị, Từ Vị luống cuống tay chân tiếp được, hắn tại ghế đối diện ngồi xuống, nhìn chằm chằm cậu "Lúc này là uống."

Ánh mắt Chu Tư Dịch sáng quắc, Từ Vị không dám đối diện, cúi đầu uống nước.

Chu Tư Dịch tựa hồ luôn nhìn cậu, Từ Vị sợ ánh mắt hắn, còn tiếp tục nhìn máu mũi lại chảy chắc cậu không sống được. Đối với nữ sinh còn không chảy qua máu mũi, lại đối với nam nhân có kết cấu giống mình xảy ra loại chuyện này, tâm lý Từ Vị có chút khủng hoảng.

Một chai nước uống hết, đầu bị đá đông trắng bệch, Từ Vị thả mấy viên đá xuống.

"Chọn món ăn chưa?"

Từ Vị gật đầu, liền vội vàng đứng lên đi lấy thực đơn, đưa tới trước mặt Chu Tư Dịch "Tôi có thay ngài gọi mấy món."

Chu Tư Dịch liếc nhìn Từ Vị một cái, khoảng cách đến mặt cậu rất gần.

Chu Tư Dịch nhìn thêm vài giây, nói "Cậu thích ăn cái gì?"

Từ Vị ngây ra, lắc đầu "Lát nữa tôi ra ngoài ______ "

"Ta không thích ăn mấy thứ này." Chu Tư Dịch vươn tay ra "Điện thoại."

Từ Vị đem điện thoại di động đưa tới, Chu Tư Dịch không có nhận ngước mắt nhìn thẳng Từ Vị.

Từ Vị nhìn ngón tay của hắn, thời điểm Chu Tư Dịch không cười tản ra cảm giác lạnh lùng chớ lại gần.

"Điện thoại của khách sạn."

Từ Vị vội đi lấy, bước nhanh đưa tới trước mặt Chu Tư Dịch, hắn liền gọi vài món ăn, đặt điện thoại xuống thân thể ngửa ra sau dựa vào ghế sofa. Hắn cầm hộp thuốc lá lấy ra một điếu khẽ cắn, Từ Vị đứng ngốc.

Chu Tư Dịch nghiêng đầu ra hiệu, tiếng nói trầm thấp mơ hồ "Lửa."

Từ Vị không tìm thấy bật lửa trên bàn, cậu từ trong túi móc ra một cái, đưa đến trước mặt Chu Tư Dịch. Chu Tư Dịch hơi nhíu mày, chỉ nhìn Từ Vị.

"Dịch ca?"

Chu Tư Dịch vẫn không có động, Từ Vị bối rối vài giây bỗng nhiên hiểu ra, khom lưng châm lửa cho Chu Tư Dịch, hắn nhả khói cười nhìn Từ Vị "Chưa từng châm thuốc cho ai?"

"Không có."

"Ngồi." Chu Tư Dịch tay chỉ đối diện.

Từ Vị lập tức thu hồi bật lửa đi tới ngồi xuống nói "Ngài còn có gì dặn dò?"

"Căng thẳng sao?"

Thời điểm Chu Tư Dịch hút thuốc có loại cảm giác lười biếng bên trong, ngón tay thon dài kẹp thuốc lá, khói màu trắng đạm bạc, mờ mờ ảo ảo như thần tiên.

"Tôi lần đầu tiên làm chuyện này, sợ phạm sai lầm."

Chu Tư Dịch vốn là muốn cùng Từ Vị nói chuyện công việc, nghe vậy liền dừng hút thuốc. U, tiểu tử này là lần đầu tiên làm, còn sợ phạm sai lầm?

Mắt Chu Tư Dịch híp lại, cười cười chăm chú nhìn Từ Vị.

"Không nói qua bằng hữu?"

Cái đề tài này chuyển quá nhanh, Từ Vị đại não trống rỗng vài giây, mới hoàn hồn "Cái gì?"

Cửa phòng vang lên, Từ Vị đứng dậy "Tôi đi mở cửa, hẳn là đưa đồ ăn tới."

Chu Tư Dịch nhìn theo phía sau Từ Vị, từ lưng đến mông.

Quả nhiên là đưa đồ ăn tới, bất quá chỉ đưa mỗi món ăn một phần.

Chu Tư Dịch tắt thuốc lá di giá đến phòng ăn, kéo ra ghế tựa ngồi xuống, Từ Vị còn muốn đứng phục vụ. Ngón tay Chu Tư Dịch khẽ nhúc nhích "Ngồi ăn đi."

"Ngài có đặc biệt thích ăn cái gì không?" Từ Vị sợ lần sau gọi đồ ăn tới Chu Tư Dịch lại không ăn.

"Cũng không có, ta không kén ăn."

Phi!!!!

Chu Tư Dịch không kén ăn? Hắn còn dám nói mình không kén ăn?

"Ngài muốn ăn gì?" Từ Vị ăn một mình tóm lại là rất lúng túng, nhìn phần lớn đồ ăn trước mặt "Hay là uống sữa tươi?"

Trên bàn có sữa bò, thần kỳ là cũng chỉ có đúng một cốc!

Chu Tư Dịch gật đầu, Từ Vị vội đẩy sữa bò đến trước mặt hắn, nói "Đây là món ăn giám đốc khách sạn đề cử, ta cứ nghĩ ngài sẽ thích."

Chu Tư Dịch đổi tư thế ngồi, uống một hớp sữa bò "Buổi chiều có lịch trình gì?"

"Năm giờ ngài phải tới hội trường, bảy giờ xuất hiện trên thảm đỏ." Từ Vị vội vã đem mỳ ý nuốt xuống, quá nhiều bơ, cậu ăn không quen. Thật không rõ vì sao khách sạn đề cử đồ ăn như vậy, cầm nước uống một hớp, nhìn về phía Chu Tư Dịch "Ngài bên này còn có việc khác? Nếu như không có, có thể tại khách sạn nghỉ ngơi."

Chu Tư Dịch đem sữa bò uống hết, liếc nhìn đồng hồ.

Chưa tới mười hai giờ, đến hội trường còn năm tiếng, ở lại dằn vặt Từ Vị là được rồi.