Hoài Ân Kỳ Án

Chương 37: sự thật

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânLâm Thân Vương quăng Hoài Ân vào mã xa, liền cho Người lập tức trở về Phủ Thân Vương. Suốt một đường đi, trong tâm Hoài Ân chính là loạn hảo loạn, Nàng lúc này cảm giác sợ hãi. Vì Nàng không biết đối diện với Nhược Yên thế nào.

“Biết sợ sao..Bổn Vương cũng xem như thưởng thức Ngươi. Tự biết thân biết phận, Còn có bị Ta đánh cũng không chống trả, Cũng coi như hảo hán. Nhưng Bổn Vương nói cho Ngươi, nếu Yên nhi còn vì Ngươi mà đau lòng, thì Bổn Vương không ngại hủy hoại Ngươi.”

“Ta có thể không gặp Nàng ấy sao..”

“Hứ…Bổn Vương nghĩ quyền chọn lựa đã không còn nằm ở Ngươi.”

“Phải, Ta đã không còn quyền chọn lựa..”

Hoài Ân được Lâm Thân Vương đưa phòng Lâm Nhược Yên…

“Ngươi tốt hơn hết đừng để Ta phải nhắc lại…”Lâm Thân Vương ánh mắt tràn đầy sát khí.

Hoài Ân chầm chậm bước vào bên trong.Bên ngoài lúc này chỉ mới vừa sụp tối. Nhưng trong phòng, tất cả cửa sổ đều đóng kính. Chỉ duy nhất một ngọn nến yếu ớt soi sáng. Hoài Ân tiến đến gần giường, nhìn Lâm Nhược Yên ngồi co ro trong góc giường, vẫn nghe được tiếng nức nở.

" Nhược Yên." Hoài Ân nhẹ nhàng gọi

“Ngươi còn đến đây làm gì..” GiọngLâm Nhược Yên trở nên khản đặc, như dần mất tiếng.

“Ta..lo lắng Nàng..”

“Lo lắng Ta..Ngươi cũng sẽ thừa nhận sao?.”

“Phải…Lâm Nhược Yên. Là Ta thích Nàng, nhưng thích của Ta và Nàng không giống nhau.”

“Không giống sao?. Tống Hoài Ân, Ngươi rốt cuộc muốn nói gì..Thích chẳng phải là thích sao..”Lâm Nhược Yên bắt đầu cảm thấy mơ hồ, nhưng là sự mơ hồ này lại làm Nàng trở nên lo sợ.

“Lâm Nhược Yên, Ta thích Nàng với tư cách là Nữ nhân, Nàng thích Ta chẳng phải là một Tống Hoài Ân Nam nhân sao…Nàng muốn biết, Ta đã thú nhận với Nàng..”

"Tống Hoài Ân ngươi nếu không ái ta cũng không nhất thiết lấy lý do đó." Lâm Nhược Yên nhìn vào Hoài Ân.Nàng hi vọng tìm được một chút không thật, nhưng ánh mắt Hoài Ân kiên định.

“Nàng không tin…Ta cần gì phải lừa dối Nàng, sở dĩ Ta trở nên như bây giờ, chẳng qua vì luyện võ công của Hàn Băng Cung.Nàng chắc hẳn từng nghe qua, Hàn Băng cung chỉ thu nhận Nam nhân không nhận nữ. Còn tại sao Ta phải giả trang thì Ta nghĩ Nàng cũng hiểu rõ..”

" Ngươi cảm thấy Ta rất dễ đùa bỡn sao...Ngươi tại sao có thể đùa giỡn tình cảm của Ta".

“Ta đùa giỡn sao.. Lâm Nhược Yên, Nàng thật sự nghĩ Ta đang đùa giỡn tình cảm của Nàng sao. Ta là thật lòng..vì thật lòng nên mới nói ra hết sự thật. Nàng lại cho rằng Ta lừa Nàng tình cảm. Lâm Nhược Yên, trong mắt Nàng bây giờ tràn đầy sợ hãi Ta. Ta đúng là rất sợ…Ta đã nói những gì cần nói, Lâm Nhược Yên Nàng bây giờ cũng đã rõ, Ta đây cũng đã không còn xứng để Nàng phải khổ. Vì vậy Nàng hãy cố gắng sống cho thật tốt.Phụ Vương của Nàng, những Người quan tâm Nàng đều rất lo lắng cho Nàng.

Còn về phần Ta, Nàng yên tâm. Chỉ một thời gian nữa Ta sẽ hoàn toàn biến mất khỏi nơi đây. Sẽ không phiền đến Nàng nữa…”

Lâm Nhược Yên nghe Hoài Ân nói thế Nàng là càng đau lòng, rõ ràng Người tổn thương là Nàng, nay lại thành Nàng là Người đi thương tổn. Lâm Nhược Yên dẫu vậy cũng chỉ có thể yên lặng nhìn Hoài Ân rời đi. Nàng hiện tại rất rối..Nàng không biết bản thân nên khóc hay nên cười.

“Nàng thích Hoài Ân, mặc Hắn là Nam nhân hay nữ nhân, Người Nàng thích chỉ là Hoài Ân mà thôi.” Nhưng là đợi tới khi Nàng thấu được thì đã vì mệt mỏi mà ngất đi.

“Ân..Là Ân sao..” Lâm Nhược Yên nhìn thấy nữ tử mặc bạch y, tuyệt sắc nhìn Nàng bằng đôi mắt phượng đượm buồn.Nàng muốn tiến đến gần, nhưng khi Nàng cố một bước thì hình bóng đo lại càng đi, Nàng chay cố với theo.Nhưng thân ảnh bạch y lại biến mất. Chỉ còn văng vẳng bên tay giọng nói quen thuộc, nhưng lại lạnh lùng.Tưởng chừng như từng nhát từng nhát dao cứa vào tâm.

“Nhược Yên..Ta từ nay sẽ không xuất hiện trước mặt Nàng nữa. Ta sẽ biến mất khỏi cuộc sống của Nàng như chưa từng xuất hiện.”

“Ân..đừng đi,đừng đi..”

“Ân..” Nhược Yên hồi tỉnh lại, trước mắt Nàng chính là Lâm Thân Vương cùng Đào nhi.

“Yên Nhi, Ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại, làm Phụ Vương suýt nữa thì phát điên.”

“Ân..đâu..”

“Ân…Yên Nhi, bảo nhi…Ngươi đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi. Hù Phụ Vương sắp lo chết đi được. Tỉnh lại là tốt rồi, Ta kêu Người đi chuẩn bị thức ăn Bảo bối nhi thích.”

“Phụ Vương Người nói Ta biết, Hoài Ân đâu…”

“Tống Hoài Ân…”

“Tiểu thư người trước tiên nghĩ ngơi đi đã..”

“Phụ Vương, Người đã làm gì Hoài Ân rồi.. Ta phải đi tìm Hoài Ân.”Nhược Yên gượng đứng dậy, Nàng lo sợ sẽ Hoài Ân gặp chuyện, càng là lo sợ sẽ mãi mãi không thể gặp lại.

“Yên Nhi, nghe Phụ Vương nói. Ta sẽ cho Người đi nghe ngóng..”

“Không…Ta phải đi..”Lâm Nhược Yên nhất mực muốn xuống giường, Lâm Thân Vương biết nữ nhi đã quyết thì khó mà cản, chỉ đành thuận theo. Cho Người chuẩn bị mã xa đi đến Tống Phủ.

“Lâm Thân Vương..” Tống Chân Xương nghe Lâm Thân Vương lại tới liền tức tốc ra nghênh đón.

“Tống đại nhân, Ta là lỗ mãng rồi..Chỉ là Yên Nhi muốn gặp Tứ Công tử..” Lâm Thân Vương cũng không biết nói rõ thế nào. Hôm trước thì hùng hổ kéo người đi, hôm nay phải mặt hòa hoãn nói chuyện, có chút không tự nhiên.

“Mời Vương gia vào phủ..Ta lập tức cho Người đi thông tri Hoài Ân.”

“Ta muốn đến biệt viện..” Lâm Nhược Yên rời khỏi mã xa,Nàng được Lâm Thân Vương dìu xuống, do thần sắc tiều tụy mà Nàng phải đội nón có màng che mặt.

“Hảo..vậy mời Vương gia cùng Quận chúa..” Tống Chấn Xương đi trước đon đả mời.

Nhưng khi đến biệt viện thì chẳng thấy ai, một bóng Người cũng không. Lâm Thân Vương lúc này mới chú ý. Lúc Hắn xông vào biệt viện, quên quan sát..Ở đây chỉ có hai chủ tớ Tống Hoài Ân.