Giáo Y, Cháu Lại Tới!

Chương 13: Mau xuất hiện

"Cậu muốn thử thêm bộ khác không ?" Quỳnh Mai hiếm khi có dịp được nhìn thấy bạn mình mặc váy, rất muốn dụ dỗ Cát Sa thử thêm nhiều bộ.

Không phải chỉ cô, mà là tất cả những người trong cửa hàng đều mong chờ.

Mỹ nhân đã đẹp, nay lại còn mặc váy sang trọng càng đẹp hơn.

Nhưng Chu Cát Sa làm như không phát hiện ra ánh mắt hau háu của những người xung quanh, trực tiếp quyết định :"Không cần, tớ chọn cái này."

Quỳnh Mai chẹp miệng, luyến tiếc gật đầu.

Chu Cát Sa thay đồ lại bình thường, cảm giác cả cơ thể thoải mái hơn nhiều. Trẻ trung, năng động, cá tính, cô thích phong cách này hơn.

Lúc tính tiền, Chu Cát Sa chợt nhớ ra, quay sang hỏi bạn mình :"Cậu không mua sao ?"

Quỳnh Mai thỏ thẻ :"Tớ chuẩn bị từ tuần trước rồi. Ai như cậu, mai có dạ hội mà hôm nay mới bắt đầu mua váy."

Chu Cát Sa cười gượng.

Cô còn định không đi cơ mà.

Hai người thanh toán xong liền xuống nhà hàng ở tầng dưới. Hai thiếu nữ xinh xắn mảnh khảnh, vậy mà lúc gọi đồ liền hận không thể thử hết tất cả các món.

Chị phục vụ e ngại hỏi :"Các em còn chờ các bạn khác à ?"

Hai cô gái nhìn nhau, sau đó đồng loạt lắc đầu.

"Không ạ, chỉ có một mình bọn em ăn thôi."

Chị phục vụ :"..." Được rồi, thế giới này vốn luôn không công bằng mà. Người ta ăn nhiều như vậy mà vẫn mảnh mai cân đối, mình thì hít không khí cũng béo lên được.

Sau vài phút chờ đợi, lần lượt từng món ăn được bày lên bàn. Có mỳ sốt kem, trứng cuộn pho mai, bánh mỳ bơ tỏi, thịt viên chiên mắm, rau xào, nấm nhồi thịt, một đĩa sa lát còn tươi xanh,...

Chu Cát Sa nuốt nước miếng, cầm đũa lên, sẵn sàng đánh chén mọi thứ trên bàn. Cho dù sức ăn lớn nhưng tư thế dùng bữa của hai người lại vô cùng tao nhã, khiến người ngoài nghĩ ngay đến tiểu thư nhà giàu được giáo dục từ nhỏ.

"A..." Chu Cát Sa thở dài, xoa chiếc bụng có chút căng lên của mình.

Quỳnh Mai che miệng cười, cảm thấy cô bạn mình rất đáng yêu.

Lúc thanh toán, hai người cũng rất sòng phẳng, đều đồng ý chia đôi. Chu Cát Sa lôi ví ra, vô tình liếc mắt lên trên, nhìn thấy một tấm bảng quen thuộc.

Phía đối diện nhà hàng là một quầy bán kem nho nhỏ, bên cạnh là những chiếc bàn tròn xếp cạnh nhau để cho các vị khách mua kem xong có thể ăn ngay tại đó. Trên quầy được bày rất nhiều vị, màu gì cũng có.

Chu Cát Sa im lặng nhìn thật lâu, chờ Quỳnh Mai nhận hoá đơn xong liền kéo bạn mình qua đó.

"Ê... Chờ đã, cậu còn chưa no sao ?!" Quỳnh Mai có chút ngạc nhiên.

Chu Cát Sa không trả lời, trước ánh mắt sững sờ của hoa khôi, mua luôn hai vị kem khác nhau : socola và vani.

Chu Cất Sa chìa vị socola cho bạn mình, còn mình thì giữ cốc còn lại. Quỳnh Mai xua tay, tỏ vẻ đã no, không thể ăn được nữa.

Chu Cát Sa suy nghĩ một lúc, quyết định ăn hết cả hai cốc. Nhưng ăn đến chiếc cốc thứ hai, mày cô hơi nhíu.

Lạ nhỉ... Sao không ngon như mấy năm trước ?

Cô nhớ rõ hương vị ngọt ngào ấy, vừa chạm đến đầu lưỡi liền tan ra, khiến mọi buồn phiền dường như được xoa dịu.

Nhưng hiện tại trước mắt cô đây chỉ là một cốc kem bình thường, cho dù cách trang trí có giống hệt hai năm trước, nhưng cảm giác lại khác hẳn.

Chu Cát Sa cũng không thích lãng phí đồ ăn. Ăn đến thìa cuối cùng của cốc thứ hai, bụng cô đã không chịu được nữa.

Chu Cát Sa nhận lấy giấy từ bạn mình, cẩn thận lau mồm. Sau đó hai mỹ nữ chia tay nhau tại cửa trung tâm thương mại, bắt xe về nhà.

Mở cửa nhà, cô thấy Chu mẹ đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, vừa xem ti vi vừa gọt hoa quả. Phát hiện con gái cưng của mình về, bà yêu chiều vẫy tay :"Lại đây ăn táo, mẹ vừa mới làm đấy."

Chu Cát Sa nhe răng trợn mắt ngồi bên cạnh bà, nũng nịu :"Không ăn đâu, vừa nãy con cùng Quỳnh Mai ăn quá nhiều rồi, no lắm."

Chu mẹ xuỳ một tiếng, tiếp tục gọt hoa quả, đồng thời hỏi han :"Thế đã mua được váy chưa ? Mẹ nghe các bác phụ huynh nói các bạn nữ lớp con chuẩn bị son phấn váy áo xong xuôi từ tuần trước rồi, giờ con mới đi mua váy..."

Chu Cát Sa xoa mắt, suýt nữa nhìn thấy hình bóng Quỳnh Mai trên người mẹ mình. Cô lôi từ đằng sau một chiếc túi to, giơ lên cho mẹ xem.

Chu mẹ cầm lấy, ngắm nghía chiếc váy bên trong, ướm thử trên người con gái mình, cuối cùng hài lòng gật đầu. "Tốt, con gái mẹ chắc chắn sẽ toả sáng đêm dạ hội ngày mai. Cố lên, kiếm cho mẹ một chàng rể tốt, sắp lên đại học rồi mà vẫn chưa có một mảnh tình vất vai... Chẳng giống mẹ chút nào, ngày xưa nha..."

"Ngày xưa làm sao ?" Một giọng nói trầm ấm đàn ông mang theo vẻ nhẫn nhịn vang lên từ đằng sau, cắt đứt lời tâm sự hào hứng của Chu mẹ.

Chu Cát Sa biết điều rất tự giác đứng lên, chào Chu ba rồi cầm chiếc túi chạy tót lên phòng mình.

Bên dưới thoang thoảng vọng lên tiếng Chu mẹ xoa dịu, sau đó là giọng nói mỉa mai của Chu ba. Hai người lớn mà trông như hai đứa trẻ, dỗi nhau một lúc lại nắm tay nhau làm hoà. Lúc Chu Cát Sa xuống để ăn tối, cô nhìn thấy Chu mẹ đã ngả đầu sang vai bố mình, còn Chu ba tuy vẻ mặt ghét bỏ nhưng cũng không đẩy bà ra, thậm chí còn cố tình ngồi nghiêng sang một bên để Chu mẹ không bị mỏi cổ.

Chu Cát Sa có chút ngưỡng mộ nhìn cảnh tượng này, trong lòng lại âm thầm thở dài.

Đại thúc, chú mau xuất hiện đi...

... Cháu nhớ chú chết mất.

———

"Chu ! Cát ! Sa !" Quỳnh Mai nắm tay thành nắm đấm, gằn lên từng tiếng.

Hiếm khi có dịp được nhìn thấy hoa khôi luôn dịu dàng nhã nhặn nay lại nổi khùng lên, Mục Văn quần Âu áo vest bảnh bao vắt chéo chân hóng chuyện. Thêm vào một ly bỏng ngô chắc chắn sẽ trở thành một vị khách đang hóng kịch xem phim.

Nhân vật chính lúc này lại đang chạy Đông chạy Tây, nhất quyết không để bạn mình bắt lại.

Quỳnh Mai đương nhiên không thể so sức với Chu Cát Sa, cô chỉ biết chống tay lên hông, gào lên :"Chạy gì mà chạy, có bôi chút son thôi mà cậu cũng không muốn. Đừng tưởng cậu xinh thì không cần trang điểm, mặt mộc của người ta có thể xấu hơn cậu gấp vạn lần, nhưng trang điểm lên hoàn toàn có thể ăn đứt cậu. Nghe chưa ?!"

Chu Cát Sa đứng xa Quỳnh Mai hết sức có thể, liên tục lắc đầu. Hành động đó đã thành công chọc giận Quỳnh Mai một lần nữa.

Vị hoa khôi giơ tay chỉ vào bạn mình, nói thật to :"Hôm nay mà không bôi son được cho cậu, tớ không tên là Quỳnh Mai ! Mục Văn đừng có mà đứng không như vậy, bắt lấy Chu Cát Sa cho tớ !"

Giữa cô bạn cùng bàn ba năm liên tiếp và người mà mình thương thầm trộm nhớ, Mục Văn chắc chắn sẽ chọn vế sau. Vậy nên anh chạy đuổi theo Cát Sa, thành công mang chiến tích về.

Chu Cát Sa mếu máo phát khóc :"Không công bằng, hai người hợp lại tấn công một người... Hơn nữa tớ lại mặc váy dài, làm sao có thể chạy nhanh bằng một thằng con trai mặc quần áo..."

Trái tim Quỳnh Mai khẽ do dự, nhưng ngay lập tức cô gạt bỏ cảm xúc đó.

Không được, nhất định phải biến Chu Cát Sa thành nữ hoàng của đêm nay, phải khiến cho mọi lời bàn tán bảo bạn mình không khác gì con trai im mồm lại !

———

Tiếng chuông đồng hồ vang lên, báo hiệu dạ hội đã bắt đầu. Từng tốp người ăn mặc chỉnh tề bước vào nơi diễn ra dạ hội, nữ mặc váy, nam thì mặc quần Âu cùng vest.

Nam thanh nữ tú lần lượt bước qua anh, không khí vui vẻ sôi nổi, nhưng trong đó không có người anh cần tìm...

Anh dừng lại trước một nhóm nữ sinh trẻ tuổi, lịch sự hỏi :"Cho hỏi, có ai biết Chu Cát Sa lớp 12 đang ở đâu không ?"

Các thiếu nữ đang thảo luận sôi nổi bỗng dưng im bật, không ai dám ho he gì. Anh chán nản định cảm ơn rồi bước đi, cô gái xinh đẹp cuối hàng bỗng dưng trả lời :"Hình như vừa nãy em thấy chị Cát Sa đi cùng chị Mai ra sân sau..."

Nghe thấy vậy, anh cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên trong ngày, cho dù chỉ là khoé môi nhẹ nhàng cong lên, nhưng cũng đã đủ để khiến trái tim mọi thiếu nữ trong nhóm hẫng một nhịp.

Họ lưu luyến nhìn bóng lưng anh tuấn của anh xa dần, đến khi chỉ còn lại một dấu chấm nhỏ, các cô gái bắt đầu xì xào, giọng điệu phấn khích.

"Ôi mẹ ơi, sao có thể đẹp trai như vậy..."

"Giọng nói cũng hay kinh khủng. Tớ nguyện cả ngày nghe anh nói mất."

"Cái khí chất kia, thực sự... giống hệt nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình..."

"Chị Cát Sa lớp 12 rốt cuộc làm sao có thể quen biết với một mỹ nam như thế ?!" Cô gái ghen tị nói.

Người con trai đang là đề tài thảo luận hăng say đó lại không có chút mảy may gì về lực sát thương của mình. Trong đầu anh chỉ hiện lên duy nhất một ý nghĩ : tìm Chu Cát Sa.

Bước chân đến sân sau, dưới ánh trăng lập loè của buổi đêm, anh nhìn thấy ba bóng người.

Một người con trai thanh tú đang thích thú khoanh tay hóng chuyện, một cô gái tóc dài xoăn nhẹ, và cuối cùng là một hình bóng nhỏ nhắn đang bị cô gái kia đè lên tường.

Bóng hình nhỏ nhắn chính xác là một cô gái trẻ, tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, làn da trắng nõn. Trên người cô được khoác lên bộ váy dạ hội đen huyền, để lộ hai bờ vai thon thả. Cả người cô dưới ánh trăng tạo nên một sự hoà hợp đến kỳ lạ, đẹp đẽ đến mức mọi thứ xung quanh dường như mờ dần đi, khiến cho trong mắt anh chỉ hiện lên hình bóng của cô gái đó.