Hải ngọng thấy ánh mắt sắc như dao của Tư Mã Khôi dừng lại chỗ Cao Tư Dương, lại tưởng Tư Mã Khôi đã xác định người phải hi sinh, anh liền vội vàng nói: “Thế mà cậu cũng nghĩ ra được, sao cậu nỡ bắt một cô gái chết thay cho chúng ta hả? Nếu làm thế thật, thì cho dù mai sau may mắn chạy thoát được số mệnh, tớ cũng không dám ngửa mặt lên nhìn đời nữa đâu.
Tớ thấy, hay là cứ để Nhị Học Sinh ở lại lót đường cho xong”. Nhị Học Sinh cuống cuồng sợ hãi: “Chuyện này đột ngột quá, tôi… tôi… tôi vẫn chưa kịp chuẩn bị tư tưởng… vẫn cần chút thời gian để…. suy nghĩ cho kỹ…” Hải ngọng vỗ vai Nhị Học Sinh thân mật: “Suy nghĩ làm gì nữa? Chú mày rõ là… nam tử hán đại trượng phu mà cứ do dự chần chừ như đồ đàn bà.
Chúng ta sống phải thật thoải mái, chết phải thật oanh liệt, đã cướp phải cướp tận giường vua, đã chơi phải chơi tới bến. Cuộc đời con người ấy mà, chóng tàn như hoa cỏ, kiếp này sống vội vội vàng vàng, mơ mơ hồ hồ, rồi quay đi ngoảnh lại một cái đã ngỏm củ tỏi, muốn làm một việc có ý nghĩa mà sao khó thế? Bây giờ chú mày gặp được cơ hội ngàn năm có một, được hi sinh vì nghĩa lớn, vĩnh viễn bất tử, sống mãi trong trái tim của quần chúng nhân dân, chuyện vinh quang như vậy, chú mày còn định đi đâu tìm nữa chứ?” Cao Tư Dương nghe chối tai quá, mắt ậng nước nhìn thẳng vào Tư Mã Khôi, mắng: “Các anh dựa vào đâu mà dám quyết định sự sống chết của người khác vậy hả?”
Lúc này, mọi người đang trong tình cảnh ngặt nghèo, không ai dám nói lớn tiếng, Tư Mã Khôi đành cố ghìm giọng thật nhỏ chửi Hải ngọng: “Tiên sư Hải ngọng, cậu chõ mồm vào làm cái mẹ gì, tớ có bảo ai phải ở lại dẫn nổ thùng nhiên liệu đâu”, nói xong anh quay sang Cao Tư Dương hỏi: “Trong ba lô của cô có còn cácbua dự trữ không?” Cao Tư Dương giờ mới hiểu ra, đèn cácbua sử dụng nguồn sáng hóa học, cấu tạo đơn giản nhưng chắc chắn, cácbua chỉ cần gặp nước sẽ lập tức bốc cháy, phát ra thứ ánh sáng màu trắng sáng, trong môi trường thiếu ôxy, nó sẽ tỏa ra màu xanh nhạt, đặc biệt thích hợp sử dụng trong các giếng quặng hoặc đường hầm, đó là vật dụng tất yếu của đội thám hiểm trong các chuyến hành động dưới lòng đất.
Hộp cất chứa cácbua phải kín không khí và chống ẩm, nếu không, nước thấm vào sẽ bắt lửa bén cháy. Sau khi đội thông tin gia nhập đoàn khảo cổ, đèn cácbua được giao cho Cao Tư Dương sử dụng, hộp cácbua dự trữ cũng cất cả trong ba lô của cô. Tuy đội thám hiểm chưa có ngòi dẫn cháy kéo dài giống như kíp dẫn hỏa chậm, nhưng chỉ cần mở buồng điều áp hai bên của tàu ngầm, nước ngầm sẽ chảy vào, nhấn chìm cả khoang chứa thùng dung dịch hydrogen, rồi có thể lợi dụng hiện tượng cháy của cácbua, dẫn nổ tàu ngầm Z-615.
Mọi người lập tức bắt tay hành động theo kế hoạch, nhanh chóng quay về khoang phụ, sau đó chui vào tàu ngầm, trèo xuống thang tàu ở hai bên boong, rồi rút lên bè gỗ. Tư Mã Khôi lấy dao chặt đứt sợi dây thừng nối bè với tàu ngầm, chiếc bè làm từ thân cây khô của loài thực vật thời tiền sử liền bị dòng nước xiết đẩy trôi, dập dềnh tiến về phía trước.
Có lẽ tiếng mưa và màn sương đã che khuất mọi âm thanh và hơi thở, nên mọi việc được tiến hành một cách khá thuận lợi may mắn. Bè gỗ trôi qua bánh lái phía sau con tàu, đột nhiên một lằn sét lóe lên giữa không trung, cả hội nhìn thấy hơn chục cái bóng trắng lô nhô trên vỏ tàu đen xì, chúng đang chuẩn bị bò xuống nước với tốc độ mau lẹ.
Hội Tư Mã Khôi kinh hoàng than thầm trong lòng, người nào người nấy cuống cuồng quay báng súng xuống nước ra sức khua loạn xạ, nhưng thực ra tốc độ trôi của bè gỗ trên dòng nước xiết đã cực kì nhanh, nên chớp mắt đã bơi xa cả mấy chục mét, cách mạch núi Âm Sơn chẳng còn bao xa.
Nhưng cùng lúc đó, cả hội cũng phát hiện trong làn nước và giữa những dãy núi phía xa, bọn xác chết đang lao vù vù đến gần. Mọi người biết, nếu chỉ dựa vào súng ống thì căn bản không thể áp chế được chúng, bây giờ chỉ cầu mong cho chiếc tàu ngầm Z-615 mau mau phát nổ, cả hội sẽ nhân cơ hội thoát thân, nhưng không hiểu sao chờ mãi mà vẫn không thấy động tĩnh gì.
Lúc này, Hải ngọng mới vỗ mạnh vào đầu, kêu lên: “Thôi toi rồi, khi nãy hình như tớ quên không tháo hộp kín chống ẩm bên ngoài viên cácbua, cácbua không tiếp xúc với nước sẽ không thể bốc cháy. Định luật Murphy đúng là dai như đỉa đói, cậu xem, sao nó không buông tha tớ thế hả?” Tư Mã Khôi nghe xong, mũi suýt lệch sang một bên vì tức, anh xối xả: “Vứt mẹ cái định luật thối tha của cậu đi, tớ thấy không áp dụng biện pháp chủ nghĩa nhân đạo vĩnh hằng cho cậu thì không được”.
Hai người vừa đấu khẩu vừa sẵn sàng lên nòng khẩu súng đang cầm trên tay, chỉ đợi bọn ác ma trong Âm Sơn đến gần là xông lên liều mạng đánh một trận đến hòa vốn, nhưng bè gỗ không ngừng trôi về phía trước còn xung quanh vẫn không thấy có bất kì động tĩnh nào. Mọi người thầm thấy lạ, sao bọn xác chết quanh đây lại bỗng dưng biến mất tăm mất dạng nhỉ? Tương truyền gỗ đào có thể trấn quỷ xua tà, chẳng lẽ mùi gỗ của cây cổ thụ, mà cả hội đang ngồi vượt biển, đã xua đuổi chúng? Loại gỗ thời tiền sử này tuy hiếm gặp thật, nhưng ngoài thớ gỗ mịn và chất gỗ rắn chắc ra, thì cũng không có điểm kì lạ gì khác, lẽ nào nó có khả năng khiến bọn quái vật kia sợ hãi bỏ chạy thật sao? Bất giác, bè gỗ chạm phải một mỏm đá nhô ra, năm người đều thấy đáng nghi, nên nhất thời không dám mạo hiểm tiến vào.
Ngọn núi trước mặt ngay ngắn, khoáng đạt như một tòa thành, phần lộ diện có hình nửa trên của chữ thập, dường như nó là một khối đá khổng lồ không thể tách nhỏ các phần, nằm ngủ im lìm trong biển nước quạnh vắng cô liêu. Bề mặt nó phủ đầy rêu xanh, trông đầy vẻ âm u và hoang vắng thê lương, những vết nứt sâu rộng, hình thành do thời gian và môi trường xâm thực, đã tạo nên vô số thâm cốc, khe rãnh.
Trên cao, mây quyện vào sương mịt mùng, bởi vậy rất khó quan sát diện mạo tổng thể của hòn đảo. Mọi người thấy rờn rợn, không ai dám thở mạnh. Tư Mã Khôi SỜ lên bề mặt đá vằn vện loang lổ, phát hiện địa chất và màu sắc nhang nhác giống gạch xếp, anh thầm nghĩ: “Lẽ nào đây chính là núi Âm Sơn trong truyền thuyết vu thuật thời Sở sao? Trung Quốc cổ đại có điển tích núi tiên trôi trên biển, phương Tây lại có truyền thuyết hoàng tuyền dưới lòng đất, nếu ai uống nước ở dòng suối này sẽ trường sinh bất tử, bỗng dưng chán ngán sự đời, thăng thiên về với Chúa, có điều không một ai biết suối nguồn trong truyền thuyết ở đâu.
Tư Mã Khôi thấy cảnh tượng nơi đây núi cao nước thẳm, quanh núi Âm Sơn lại mai phục toàn bọn xác chết, có nét hao hao giống với truyền thuyết trong thần thoại cổ xưa, hay nói cách khác chúng giống nhau về bản chất, chỉ biểu hiện bên ngoài có điểm khác biệt mà thôi. Tư Mã Khôi thấy nét mặt Nhị Học Sinh là lạ, liền hỏi: “Chú phát hiện ra điều gì à?” Nhị Học Sinh len lén như thể sợ kinh động đến thứ gì rất đáng sợ, hai mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào khẩu súng trường Tư Mã Khôi đang cầm trên tay, thì thầm nói: “Chỗ này có gì đó rất bất thường, nó khiến tôi nghĩ đến….” Tư Mã Khôi phẩy tay: “Con mẹ chú, chuyện bé xé ra to! Thế mà anh còn định tin lời chú cơ đấy.
Địa hình ngọn núi này tuy kì quái hiểm trở và cảm giác không được hài hòa cho lắm, nhưng thế thì liên quan gì đến khẩu súng M-1887 của anh cơ chứ?” Nhị Học Sinh hỏi: “Anh có biết vì sao người ta lại đặt cho khẩu súng này là Winchester Model -1887 không?” Tư Mã Khôi: “Chủ hỏi đầu gối nó cũng biết, Winchester là xưởng chế tạo vũ khí nổi tiếng của Mỹ, loại vũ khí mà đội thám hiểm Taninth mang theo này được sản xuất năm 1887, sử dụng cơ chế lên đạn bằng cách kéo thoi nạp đạn, tuy nó dùng loại đạn ghém cỡ 12 không nhả khói, nhưng sau đó, anh phát hiện là người ta đã lắp thêm hệ thống rãnh xẻ, để khi ra khỏi nòng, đạn tụ thành một khối, tuy làm vậy sẽ giảm nhẹ lực sát thương bề mặt, nhưng bù lại thì uy lực lại tăng lên đáng kể, thích hợp với môi trường chật hẹp và hay thay đổi dưới lòng đất.
Loại súng này có thể coi là súng trường, đến tận bây giờ vẫn chưa lạc hậu, vì tính năng rất ưu việt.” Nhị Học Sinh nói: “Chuyện này tôi cũng chỉ nghe kể lại thôi, khẩu súng anh đang cầm trên tay do công ty chế tạo vũ khí liên thanh của Mỹ sản xuất. Súng họ sản xuất rất nhiều model khác nhau và được ứng dụng rộng rãi trên toàn thế giới, và cũng bởi thế, mà vong hồn chết dưới họng súng M-1887 nhiều không kể xiết, rồi từ đó hàng loạt tai họa đã không ngớt xảy ra với gia tộc này.
Thực ra, người phương Tây cũng rất mê tín, họ xây một tòa nhà lớn, hậu thế gọi tòa nhà này là ‘ngôi nhà ma Winchester’. Trong kết cấu kiến trúc của tòa nhà, có một vài vị trí bị cố ý thiết kế một cách méo mó lệch lạc, tương truyền làm cách này để ‘mang ý thay đổi’, có tác dụng nhốt giữ những oan hồn muốn hại gia tộc”.
Hội Tư mã Khôi chưa bao giờ nghe kể về chuyên này, nên đều cảm thấy khó tin. Trên đời có bao chuyện bịa đặt, nhưng ít nhiều nó cũng phải bám vào cơ sở thực tế, lẽ nào người phương Tây lại hiểu bí thuật phong thủy để bố trí hướng nhà theo âm dương ngũ hành sao? Tư Mã Khôi không đếm xỉa đến lời Nhị Học Sinh nói, giục mọi người vác súng men theo con đường ngoằn ngoèo bên rìa núi, tiến về phía trước.
Nhị Học Sinh kiên quyết khẳng định, chuyện này hoàn toàn không phải bịa đặt. Nghe nói nhờ sản xuất và buôn lậu súng ống, công ty vũ khí liên thanh của Winchester đã kiếm được khoản lợi nhuận khổng lồ, nhưng không hiểu sao các thành viên trong gia tộc lại lần lượt chết một cách bất đắc kì tử, rồi cuối cùng chỉ còn lại mỗi cô em gái tên là Sara kế thừa toàn bộ gia sản.
Rủi thay, chồng con của Sara cũng nối nhau qua đời, khiên Sara trở thành quả phụ ngồi giữ núi vàng. Một hôm, bà ta đi xe ngựa ra ngoài, vô tình chẹt chết một con mèo đen. Từ đó, phu nhân thường thấy con mèo đen ngồi ngay sau lưng mình mỗi khi soi gương, nhưng khi bà ta quay người lại, thì phía sau trống trơn không có gì; đêm đến bà cũng liên tục mơ thấy ác mộng, và chỉ cần nhắm mắt là đã cảm nhận luồng âm phong lạnh lẽo thổi quanh giường.
Tuy Sara không phải người sùng tín, nhưng bà ta vẫn mời một vu sư đến, với hi vọng ông ta có thể dùng vu thuật xua đuổi tà ma. Vị vu sư nọ xem quẻ xong, thấy khí số của gia tộc Winchester đã tận, những vong hồn chết thảm dưới họng súng sớm muộn gì cũng tìm đến đòi trả món nợ máu, mà tất cả những chuyện kinh dị đang diễn ra chỉ là màn khởi đầu, còn tai họa khủng khϊếp hơn sẽ dồn đập xảy đến trong tương lai gần.
Bấy giờ, phu nhân chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất là tán tận toàn bộ số di sản khổng lồ, bởi vì số tiền này đều được đánh đổi bằng mạng người, nên đó là đống tài sản bị nguyền rủa, ai sở hữu nó thì người đó sẽ bị vận rủi đeo bám. Lựa chọn thứ hai là chống lại số mệnh, đương nhiên, đây là con đường vĩnh viễn không thể quay đầu trở lại.
Sara là quả phụ cô độc không chồng không con, bạn bè thân thiết hầu như đều chết hết, nhưng bà ta lại là người có tính cách cứng cỏi, không cam tâm từ bỏ cuộc sông xa hoa, nên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng bà ta quyêt định lựa chọn con đường thứ hai, dùng chính số tài sản bị nguyền rủa đó để bảo vệ bản thân.
Theo chỉ dẫn của vu sư, nếu muốn sống sót, bà ta phải chuyển đến bờ biển phía tây, xây một tòa nhà mới và ở trong đó, nhưng tòa nhà này vĩnh viễn phải ở trong trạng thái đang xây đựng dở, liên tục thi công, cũng liên tục sửa chữa, ngày nào quá trình thi công kết thúc, thì ngày đó sẽ là ngày tận số của Sara.
Ngồi nhà ma Winchester nổi tiếng được ra đời từ đó. Tòa nhà ấy liên tục được xây dựng trong suốt 38 năm. hàng trăm căn phòng không ngừng được xây lên rồi lại phá đi, khắp tòa nhà chằng chịt hệ thống mật thất và đường ngầm. Bà ta muốn lợi dụng một bố cục giống như mê cung để buộc hồn ma phải đi lòng vòng, quẩn quanh khắp ngôi nhà, bởi vậy ngôi nhà không được thiết kế theo ý nghĩa nhà ở thông thường, mà kết cấu của nó vô cùng quái dị, bậc trên cùng của cầu thang có khi là bức tường cụt, mở cửa sổ ra chẳng ngờ lại là bậc thang, khắp tòa nhà rộng lớn không hề treo một mảnh gương nào.
Số tiền Sara phải bỏ ra để xây dựng tòa nhà cơ hồ đã dài bằng con số thiên văn, và bà ta cứ tiếp tục cho xây dựng căn nhà đến tận ngày Chúa gọi về trời. Sau đó, tòa nhà Winchester trở thành di sản của địa phương, viện bảo tàng quyết định mở cửa đón khách vào tham quan, nhưng cánh cửa chính lệch hướng của tòa nhà không bao giờ được mở ra, mà ngay cả tổng thống Mỹ từng vào đây tham quan cũng không dám đi băng lối cổng chính.
Có lẽ người ta cho rằng, u hồn ác linh không thể đi qua cánh cửa ấy, ngay cả người sống nếu bước vào cũng sẽ gặp điềm gở. Đúng như dân gian vẫn nói, khi người ta đã ước định với nhau rằng, tuyệt đối không được làm điều gì hoặc tuyệt đối không được nói điều gì, thì điều đó chính là “cấm kỵ”.
Mọi người lắng nghe Nhị Học Sinh kể hùng hồn như thể chuyện đó có thật rành rành. Hành vi và tư duy của bà quả phụ thừa kế khối tài sản khổng lồ nọ, đã khiến người ta rất khó lý giải, nhưng thế thái muôn hình vạn vẻ, chuyện kì lạ gì mà chẳng có. Thực ra, điều Nhị Học Sinh muốn nói với mọi người là hình thế của núi Âm Sơn rất kì quái, nó không phù hợp với trạng thái bình thường của giới tự nhiên, bởi vậy ngay cả bọn xác chết chết cũng không dám đến gần, mà chỉ lởn vởn quẩn quanh bên ngoài, nhờ vậy, đội thám hiểm mới chạy thoát thân.
Vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc cả hội đã đên chân núi. Lúc trước, mọi người nhìn thấy bóng núi mờ đen từ xa nhờ ánh sét vụt lóe trên cao, đoạn lưng chừng núi có phần đột ngột nhô ra giống hình nửa trên chữ thập. Giờ đây khi đã đến thật gần, họ mới phát hiện, thì ra đó là một huyệt động khổng lồ.
Nó to đến nỗi trông không cân xứng với chỉnh thể chung của trái núi một chút nào, như thể người ta đào hai phần ba trái núi làm huyệt động và chỉ chừa lại một phần trái núi để phủ lên động vậy. Mọi người thầm kinh ngạc, dừng chân soi đèn quặng khắp bốn phía xung quanh, chỉ thấy những khe nứt bên ngoài động chất đầy xương trắng, đa phần đều là xương ma núi Âm Sơn đã chết từ nhiều năm trước Điều đó chứng minh, suy đoán của Nhị Học Sinh không chính xác, bọn quái vật bị thoái hóa này rõ ràng đã ẩn nấp nhiều năm trong thủy thể và hang động dưới lòng đất chứ không phải không dám bén mảng vào núi giống như hồn ma không dám đến gần ngôi nhà ma Winchester.