Mê Tông Chi Quốc

Chương 133: Hồi 4: hóa thạch sống thời tiền sử

Cánh rừng rậm thời tiền sử được che phủ hàng trăm triệu năm dưới lòng đất, khi ấy phần lớn hệ động vật và thực vật bị tuyệt chủng vì có hình thể quá lớn, tất cả như thể đều được phóng to hàng mấy chục lần dưới kính hiển vi vậy.

Đây là lần đầu tiên Nhị Học Sinh đến một nơi như thế này, hai mắt anh chàng tựa hồ không đủ dùng nữa, lòng bất giác vừa hưng phấn vừa căng thẳng cực độ. Nghe tiếng Hải ngọng hét lớn, cậu ta cứ nghĩ sắp xảy ra tình hình nguy hiểm nào đó, thế là lập tức giương súng tỉa một vòng quanh mình.

Tư Mã Khôi bỗng nhiên thấy Nhị Học Sinh chĩa họng súng đen ngòm về phía mình, liền vội vàng xua tay ngăn cản, rồi chỉ nghe “đoàng” một tiếng, và khói diêm tiêu bay mù mịt, viên đạn sắt đà bắn sát sạt ngay trên đỉnh mũ Pith Helmet của anh. Mọi người thấy Tư Mã Khôi xém chút thì bị đạn lạc lấy mất mạng, nên ai nấy tim đập thình thịch.

Cũng may mà tốc độ đạn bay của khẩu súng săn khá chậm, trong khi Tư Mã Khôi lại phản ứng cực kì nhanh nhạy, nếu không thì bây giờ đầu óc đã nở hoa tóe loe cả rồi. Nhị Học Sinh thấy vậy sợ xanh mặt, anh chàng ngượng nghịu xin lỗi: “Xin lỗi! Xin lỗi! Chỗ này tối quả, cái mắt này đúng là đáng chết….” Tư Mã Khôi đánh nhau ở Miến Điện đã quen tay, thoạt nhìn là biết Nhị Học Sinh không phải nòi cầm súng, lúc này có trách cứ cậu ta cũng vô nghĩa, nên anh chỉ nói: “May mà khi nãy không cho cậu mang khẩu liên thanh M-1887, nếu không bây giờ tôi đã xuống đất làm bạn với giun rồi.

Mắt mũi kèm nhèm thì làm ơn chụp cái vòng bảo hiểm lên đầu giùm tôi, sau khi phát hiện mục tiêu, nhất định phải đếm một, hai, ba trước đã, chưa đếm đến ba thì tuyệt đối không được bóp cò, nghe chưa hả?”. Hải ngọng trêu chọc Tư Mã Khôi: “Thôi! Thôi! Đội ngũ chúng ta toàn là quần chúng nhân dân với nhau cả ấy mà, cậu chết vào tay ai mà chẳng là chết, dù sao cũng đâu lợi người ngoài”.

Tư Mã Khôi mắng: “Tiên sư Hải ngọng! Cái mồm cậu mà không toang toác ra, thì vừa nãy ông đây cũng đâu đến nồi suýt thành ma mất đầu. Mà cậu nhìn thấy cái mẹ gì vậy? Hải ngọng trợn mắt: “Đúng là chó nhà cắn chủ! Tớ có lòng tốt mới khuyên cậu mấy câu, thế mà cậu còn há miệng trách tớ.

Tớ nhìn thấy cái gì ấy à…. tớ vừa nhìn thấy cái gáy của mình đấy, sao hả?” Thắng Hương Lân soi đèn quặng về phía lưng Hải ngọng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng đấu võ mồm nữa! Quanh đây đúng là có thứ gì đó….” Mọi người đổ dồn mắt về phía ánh đèn, thấy xung quanh có một phiến lá to như cái giường, gân lá lừng lững như cánh tay.

Trong đám lá khô và các loại nấm kì dị đua nhau mọc trên lá, lờ mờ ẩn hiện một vật thể đen sì sì, hao hao giống người, mà dường như lại không phải, nó cũng có mắt, có mày, có cánh, phần thân dưới còn có một con cóc to kềnh càng nằm phủ phục. Cao Tư Dương không biết vật này là thứ gì, liền hỏi: “Nó là người hay ma núi thế nhỉ?” Nhị Học Sinh cũng kinh ngạc nói: “Chưa bao giờ thấy dị vật kì lạ như vậy xuất hiện trong rừng rậm nguyên sinh Thần Nông Giá cả”.

Hải ngọng giương súng săn, thủng thẳng bảo: “Chuyện này phải hỏi thằng Khôi, cậu ta là chuyên gia sinh vật đấy, chim thú nào mà chẳng biết, ngay cả trong côn trùng nghĩ gì cậu ta còn hiểu rõ nữa là”. Tư Mã Khôi lại gần, phủi lớp đất bùn bên ngoài đi, phát hiện đó là một pho tượng ngọc, chất ngọc giờ đã gần giống với xương khô, vẻ lung linh bên ngoài đã không còn, đường vân cũng nhạt nhòa, có lẽ nó tồn tại trên đời chí ít cũng hơn hai ngàn năm.

Anh bảo mọi người: Tôi quần quật trong đội khảo cổ suốt bao nhiêu năm, bùn đất đào dưới lưỡi xẻng đủ chất thành núi, đương nhiên phải biết vật này chứ. Nó chẳng qua là ngõa gia, tức là tượng nung ấy mà, tượng nung có nhiều loại, và cũng có thể được làm bàng ngọc, vàng, đá, đồng hoặc gỗ.

Có điều, pho tượng này hình thù cổ quái quá, không thể phân biệt được nó là người hay chim thú, nhưng có thể chắc chắn lai lịch của nó tuyệt đối không bình thường. Nghe nói, nước Sở thời Xuân Thu là nơi sùng tín mấy chuyện thầy mo và ma quỷ nhất, họ cho rằng, mọi vị thần cõi âm gian đều có hình hài đầu chim mặt người, có nhiệm vụ dẫn linh hồn của người chết xuống âm gian, những vị thần này chuyên ăn não người chết.

Thời cổ tương truyền, đáy m Hải Cốc nhốt giữ ác quỷ, bởi vậy người nước Sở mới đặt tượng ngọc xung quanh để trấn tà, không cho các âm hồn trốn thoát. Vì vậy, chúng ta phát hiện thấy tượng ngọc ở quanh đây cũng không có gì kì lạ. Càng tiến gần khu vực chiếc hộp Pandora mà đội thám hiểm Taninth đánh dấu trên bản đồ, sẽ xuất hiện càng nhiều vật này, chúng ta không cần hốt hoảng làm gì, dẫu sao nó cũng chỉ là vật chết.

Lúc này, Hải ngọng cũng đã nhìn kỹ, anh ngạc nhiên: “Ớ… Sao khi nãy tớ thấy pho tượng này… động đậy nhỉ?” Tư Mã Khôi không tin: “Cậu định viện cớ cho khỏi bẽ mặt đấy à! Khi nãy vừa mới làm cả hội sợ hết hồn một phen, giờ còn dám báo cáo láo tình hình quân cơ nữa hả?” Hải ngọng oan ức kêu lên: “Ối giời ơi! Ối lương tâm ơi! Cậu thử hỏi cả hội xem, Hải ngọng tớ là hạng người thế nào? Tớ nhìn thấy thứ đó động đậy thật mà…”, anh vừa nói vừa lấy súng săn chọc loạn xạ vào đám lá cây, thì thấy trong đám rêu mốc, lộ ra một loài thực vật hình dạng rất giống cây bồ kết, Hải ngọng nói: “Chắc tám phần nó là cây ăn thịt đấy!” Nhị Học Sinh lại gần quan sát, đoạn nói: “Đây là loài thực vật hóa thạch sống, xuất hiện từ thời tiền sử, nửa dạng nấm, nửa dạng quả, chuyên sinh trưởng trên mặt đất, trong hang núi gần lâm trường cũng có, nhưng nhỏ hơn nhiều.

Bóc vỏ ngoài đi là có thể ăn phần thịt quả bên trong, có quả hơi tanh mùi dầu cá, có quả ruột bên trong mềm mịn thanh ngọt, giống vị dưa chuột. Nhị Học Sinh nói xong thì vặt luôn một quả xuống nếm thử. Hải ngọng vừa nghe nói thứ này ăn được, liền vội vàng cướp lấy nhét vào miệng, nhai ngấu nghiến, nước quả tứa ra nhoe nhoét, đã vậy còn phê bình Nhị Học Sinh: “Chú đừng nói năng lung tung, đừng quên thời kì bài trừ “tứ cựu”, vì dưa chuột dính chữ “chuột”, nên người ta đổi thành dưa leo đấy nhé.

Anh mày nom bộ dạng chú ngô nghê thế kia, chắc chẳng bao giờ nghĩ tới việc chỉ vì một quả dưa bé tí teo thế này mà gây ra đấu tranh giai cấp đâu nhỉ. Từ nay về sau, chú tuyệt đối không được tự tiện điều chỉnh lại từ này đâu nhá, chúng ta nhất thời hồ đồ làm phản, giờ biết sai quay đầu vẫn chưa muộn, còn nếu ngoan cổ chống đối đến cùng, thì chỉ có con đường chết thôi, nghe chưa?” Lúc này, Tư Mã Khôi cùng Thắng Hương Lân và Cao Tư Dương bắt đầu soi đèn quặng vào bản đồ để phân biệt vị trí.

Ba người suy đoán, các chấm đen trong bản đồ là tuyến đường khúc khuỷu thần bí, còn điểm họ đang đứng chính là lòng đất dưới m Hải Cốc. Những cây cổ thụ cổ đại cao trăm mét, phần lớn là tổ tiên các loài thực vật hóa thạch sống thời tiền sử như thủy sam, hồng đồng, thủy tùng, ngân hạnh, thông đỏ, xuyên khung, cây áo cộc v.

v… Tán lá đan cài vào nhau tạo thành bức tường chắn trước huyệt động, không gian bên trong rộng lớn mênh mông, chỗ nào cũng bốc mùi ẩm mốc, lạnh lẽo, phía dưới những lớp lá mục tầng nọ che phủ tầng kia là những vũng nước tù, người nào lỡ chân thụt xuống thì đừng mong trèo lên.

Trong rừng rậm m Hải Cốc đến nay vẫn còn ẩn nấp rất nhiều loài sinh vật cổ đại to lớn tưởng như đã tuyệt chủng; lòng đất xem chừng im lìm, nhưng mai phục không biết bao hiểm nguy, nói không chừng giữa đường lại gặp phải thứ gì đó không ngờ cũng nên. Nếu thiếu sự chỉ dẫn của tuyến đường biểu thị bằng các chấm đen trên bản đồ, thì cả hội căn bản không thể đi xuyên qua quần thể thực vật tiền sử với quy mô khϊếp người thế này.

Có điều, tấm bản đồ vẫn chưa qua kiểm nghiệm thực tế, bởi vậy cũng thiếu tính chính xác tuyệt đối, chỉ có thể dùng nó để tham khảo mà thôi. Cao Tư Dương sốt ruột hỏi Tư Mã Khôi: “Sao anh chỉ mải lo xuống sâu hơn! Thế không định truy bắt Lão Xà nữa hả?” Tư Mã Khôi nói: “Gã thổ tặc rơi xuống lòng núi, như chim lặn vào mây, mất tăm mất tích, sống không thấy người, chết không thấy xác, bây giờ biết đi đâu mà tìm? Có điều nếu đối phương còn có thể hành động, thì nhất định sẽ bám riết đội khảo cổ không buông, nên sớm muộn gì cũng lộ cái đuôi chồn ra thôi, chúng ta chỉ cần đề cao cảnh giác, tùy cơ ứng biến là được”.

Tư Mã Khôi thấy đường đi gian nan, hiểm trở, càng không biết hành trình xuống lòng đất còn kéo dài bao lâu nữa mới có thể mở được chiếc hộp Pandora ra, nên trong lòng thắc thỏm bất an, anh liền gọi Hải ngọng và Nhi Học Sinh chuẩn bị khởi hành. Nhị Học Sinh liên tiếp tìm thấy mấy trái quả mọng trong đám lá khô, nhưng đều bị Hải ngọng cướp trắng.

Anh chàng không cam tâm, còn định tiếp tục tìm kiếm, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh có âm thanh khe khẽ, nghe như thể pho tượng ngọc đang động đậy. Nhị Học Sinh bồn chồn, đẩy gọng kính trên sống mũi, đứng dậy nhìn kỹ pho tượng ngọc. Lúc này, Tư Mã Khôi cũng phát hiện ra động tĩnh khác thường, anh thấy Nhị Học Sinh đứng mặt đối mặt ngay trước pho tượng, lòng biết thế là tiêu rồi, nhưng chưa kịp lên tiếng nhắc nhở, thì đã thấy dưới ánh đèn quặng, cái miệng pho tượng ngọc bỗng nhiên phun ra một luồng khí đen.

Nhị Học Sinh kinh hãi, hét “Á” một tiếng thất thanh, luồng khí đen chui tuột vào miệng cậu ta, nhanh như một hồn ma. Không ai kịp nhìn rõ thứ xuất hiện trong pho tượng ngọc là thứ gì. Nhị Học Sinh sợ lịm người tại chỗ, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, cảm thấy mùi ẩm mốc sực lên khó chịu, liền ho liên tiếp mấy cái.

Cao Tư Dương thấy vậy, liền kéo vội anh ta tránh xa pho tượng ngọc, rồi hỏi: “Anh không sao chứ?” Nhị Học Sinh xua tay, biểu thị không thấy cơ thể có thay đổi gì khác thường. Thắng Hương Lân cũng hỏi Nhị Học Sinh: “Hình như tôi thấy có thứ gì đó chui vào miệng anh, anh có sao không? Nhị Học Sinh hơi hoảng: “Mọi người đừng dọa tôi nữa! Tôi không sao thật mà, chỉ bị sặc khói bụi của pho tượng ngọc kia tí thôi…”, nói chưa dứt câu thì anh ta thấy hai chân mềm nhũn, toàn thân run lạnh không thể chịu nổi, không tự chủ được ngã khuỵu xuống đất.

Tư Mã Khôi thấy sắc mặt Nhị Học Sinh càng lúc càng trắng bệch, gân xanh nổi lên cuồn cuộn, hơi thở thoi thóp, thì biết anh ta chắc chắn đã bị dị vật chui vào bụng. Khi nãy Hải ngọng phát hiện người tượng ngọc động đậy, có lẽ là do vật này, có điều nó rốt cuộc là thứ gì thì rất khó nói, nếu không mau nghĩ cách lôi nó ra, thì tính mạng Nhị Học Sinh coi như xong.

Hải ngọng hình dung lại cảnh tượng lúc đẩy đỉa Campuchia ăn thịt người ra khỏi cơ thể, nhưng dưới lòng đất m Hải Cốc hình như không có mãng xà, vả lại Nhị Học Sinh nói ngoẻo một cái là ngoẻo luôn, không giống với tình trạng mà mọi người gặp phải lúc tại núi Dã Nhân ở Miến Điện.

Anh nói: “Tôi thấy rõ ràng có vật gì đen thùi lùi chui vào miệng cậu ta, nhớ lúc ở Đông Bắc nơi đó có một loại côn trùng, gọi là rết nhà, trông nó hơi giống rết núi nhưng nhỏ hơn, ban đêm, đợi người ngủ say là chui vào tai ăn não, có lẽ con rết trong tượng ngọc đã chui vào bụng cậu ta rồi, bây giờ phải lập tức cho cậu ta uống nướ© đáı mèo, muốn mau lấy được nướ© đáı mèo thì phải chà xát gừng tươi vào tai nó mới được.” Tư Mã Khôi nói, chỗ này kiếm đâu ra mèo? Huống hồ, luồng khí đen trong tượng ngọc hình như có hình có chất hẳn hoi, mà lại có khả năng xuyên ngũ quan, thông thất khiếu, nhìn không giống con rết, nhưng trong khoảng thời gian ngắn sau khi dị vật chui vào cơ thể, mà kịp thời cấp cứu, thì may ra còn giữ được mạng sống.

Anh nhíu mày nghĩ cách, đoạn chẳng nói chẳng rằng, kéo Nhị Học Sinh như kéo lê một con chó chết, đi về khu vực có địa thế tương đối trũng. Cao Tư Dương không kịp ngăn cản, đành nhặt ba lô vải buồm của Nhị Học Sinh đánh rơi, nhanh chân đuổi theo phía sau. Tư Mã Khôi thấy cây cổ thụ tán rợp trời trước mặt đan cài vào nhau, mấy sợi dây leo thả mình từ thân cây xuống, liền bảo Thắng Hương Lân soi đèn giúp, rồi anh và Hải ngọng lấy dây thừng treo ngược Nhị Học Sinh lên, nút chặt tất cả cảc lỗ trên người, chỉ để hở miệng.

Cao Tư Dương thấy vậy, định chạy lại cởi dây thừng: “Ba người tổ thông tin đã mất một, các anh còn định hanh hạ người ta tiếp nữa là xảy ra án mạng đấy”. Tư Mã Khôi cản Cao Tư Dương lại, anh nói: “Mấy năm trước, tôi bị lạc đường trong nghĩa địa, nghe thấy trong ngôi mộ cũ có động tĩnh, liền bạo gan qua đó xem thử, cô thử đoán xem tôi trông thấy thứ gì? Thì ra đó một con hồ ly đang đào huyệt trên mộ.

Nó móc ra một cuốn cổ thư trong quan tài, sau đó, giở từng trang ra xem dưới ánh trăng, vừa xem nó vừa nhíu mày cười hì hì. Lúc đó, tóc tôi dựng đứng cả lên, thầm nghĩ, chẳng lẽ mình đang gặp yêu quái thật à? Nhưng thanh niên bọn ta ngủ trên lò lửa lạnh, tất cả trông cậy vào sức lửa, lửa mạnh thì gan cũng bạo, làm gì có chuyện để nó qua mặt? Thể là tôi cầm hòn đá ném con hồ ly, nó sợ chạy mất dạng, tôi nhặt cuốn sách lên, bên trong viết toàn các phương thuật kim thạch cải tử hoàn sinh, từ đó về sau tôi dùi mài tự học, rồi thành tài đấy…” Cao Tư Dương biết Tư Mã Khôi chỉ huyên thuyên, hòng kéo dài thời gian và giữ chân mình, liền hét lớn: “Bây giờ mà anh vẫn còn lòng dạ nói linh tinh nữa à? Mau thả người xuống cho tôi!”

Lúc này, Thắng Hương Lân gỡ đèn quặng trên mũ xuống, cầm trong tay, soi vào mặt Nhị Học Sinh và quan sát kỹ động tĩnh, cô gọi mọi người: “Mau lại xem! Có thứ gì đó sắp chui ra này…” Hội Tư Mã Khôi chăm chú nhìn, chỉ thấy anh chàng Nhị Học Sinh bị buộc chân tay, treo ngược trên cây, máu toàn thân dốc xuống đầu, gương mặt vốn trắng bệch giờ đỏ au au, ngực tức thở đành mở to miệng ra thở, có một vật không rõ hình thù thế nào đang chậm chạp thò ra từ cổ họng, trông nó đỏ au au đến khϊếp người.