Edit: Kim Linh
“Cha, cha thật sự muốn đưa nó trở về sao?”
Người đàn ông đẩy cửa lớn La gia, hắn kéo cà vạt, vẻ mặt bất mãn tiến vào phòng khách.
Người đàn ông có diện mạo tuấn mỹ, nhìn đến phòng khách có cha mẹ cùng em gái đang ngồi, có chút đau đầu nói: “Hà tất phải như vậy? Nếu đã sai rồi, thì cứ đâm lao theo lao đi. Cùng lắm thì, chúng ta cho nó tiền.”
Cha La thở dài, bất đắc dĩ nói: “Dù sao trong người nó cũng mang dòng máu La gia chúng ta.”
Mẹ La cũng thở dài: “Đây đều là chủ ý của ông nội con, chúng ta cũng không còn cách nào khác.”
Người đàn ông ngồi xuống ghế sô pha, hắn là con trai trưởng của La gia, tên là La Mặc Hàm, nghe xong lời này thì cười nhạo một tiếng: “Có cùng huyết thống thì thế nào? Cũng đã lưu lạc bên ngoài hai mươi năm, nghe nói sau khi tốt nghiệp cao trung liền đi là công cho người ta. Con đã cho người đi hỏi thăm một chút, nghe nói là rửa chén cho tiệm cơm, hỏi gì cũng vâng dạ dạ không dứt khoát. Toàn bộ quá trình đều không đứng thẳng lưng, với tính cách này của nó thích hợp với sinh hoạt của nhà chúng ta sao?”
Hắn cũng không cảm thấy những lời này của mình là máu lạnh, La gia ở Diệu Thành chính là một gia tộc danh giá.
Ngồi đối diện hắn lúc này là em gái La Ninh Hạm, tuy rằng 20 năm trước là ôm sai, nhưng từ lâu đã dưỡng nên thói quen.
Những năm nay cô tiếp thu nền giáo dục tốt nhất, ăn đồ ăn trân quý nhất, ngủ trên chiếc giường mềm mại nhất.
Cho dù là đi ra ngoài cùng bạn thân khuê mật nói chuyện phiếm, cũng là nói về vấn đề thời trang thời thượng, đi ra ngoài mua sắm cũng là cửa hàng xa xỉ nhất.
Mà những thói quen sinh hoạt đó, cũng không phải một đứa em gái ruột chịu khổ 20 năm vừa trở về có thể hòa nhập được.
Thật giống như đem cá sông thả xuống biển, làm sao có thể sống được? Lời đồn đãi trong giới thượng lưu có thể dìm chết một con dế trũi nhỏ bé, càng không phải nói sinh hoạt sau này, lỡ như đứa em gái này làm liên lụy đến gia đình.
La Ninh Hạm cúi đầu, tay nắm chặt đặt trên đầu gối, sau đó mang dáng vẻ có chút bi thương nói: “Thực xin lỗi, đều là tại con.”
La Mặc Hàm liền sững sờ, nhìn La Ninh Hạm dung mạo thanh tú trước mặt an ủi nói: “Việc này không phải lỗi của Ninh Ninh.”
20 năm trước là bệnh viện trao sai, hai đứa trẻ tự nhiên là vô tội.
Hai người một là sinh ra trong gia đình giàu có, một là sinh ra trong gia đình khốn cùng. Một hành động sai lầm này, mang đến ảnh hưởng cả cuộc đời.
Nếu phát hiện ra lúc 5,6 tuổi đúng là dễ dàng sửa chữa. Nhưng hiện giờ đã qua 20 năm, các cô ở trong hai gia đình đã sống lâu như vậy, có thể nói tình cảm đã ăn sâu bén rễ.
Những năm nay, hai gia đình bồi dưỡng hai cô thành hai hướng khác nhau, tạo thành khoảng cách trên trời với dưới đất.
Lúc này lại đem con ruột trở về, chưa chắc đã là tốt cho cô.
Đương nhiên, bọn họ cũng không phải là đang thay con gái ruột nhà mình mà suy nghĩ, chỉ đơn giản chính là càng yêu thương cô con gái nuôi dưỡng bên người 20 năm La Ninh Hạm.
Mẹ La đau lòng vỗ vỗ tay La Ninh Hạm nói: “Con không thể lựa chọn thân phận của mình, nhưng con có thể vào La gia, chúng ta chính là có duyên mẹ con. 20 năm này, mẹ thương con cũng không phải giả, chúng ta là người một nhà, sao con phải nói xin lỗi?”
La Ninh Hạm nhăn mày, trong mắt chứa nước mắt: “Tất cả những thứ hiện tại của con vốn dĩ đều là của cô ấy, chính là đều bị con chiếm. Cô ấy là con gái của mẹ, con chỉ là, con chỉ là……..”
Cha La bất chợt quát lớn: “Sao con có thể nói như vậy? Con bây giờ tìm được cha mẹ ruột rồi, liền không nhận chúng ta nữa phải không?”
La Ninh Hạm lắc đầu, nước mắt cũng thuận thế chảy xuống gương mặt: “Thời điểm con nghe được chuyện này cảm giác mọi thứ đều sụp đổ. Con muốn làm con gái của cha mẹ, con không muốn rời khỏi La gia.”
Xong xong, cô cứ thế mà òa khóc lên.
La Mặc Hàm nhìn em gái như vậy cảm thấy có chút đau lòng, hắn nhớ lại thời điểm hắn mới đi học, cô tới trường học tìm hắn, chính là một bộ dạng đáng yêu vô cùng, cứ ngọt ngào mà kêu anh trai. Lại ở mấy năm gần đây, người em gái này chính là luôn làm bạn với hắn, những thứ này sao có thể vì hai chữ “Huyết thống” mà mất đi?
Bởi vậy, La Mặc Hàm chân thành thề với cô nói: “Không ai có thể đuổi em đi.”
Cha La cũng gật đầu: “Đúng vậy, nó trở về cũng không ảnh hưởng đến con.”
Mẹ La gắt gao ôm cô vào lòng: “Mẹ nói con nghe, con là con của mẹ. Mẹ thương con nhất, cái nhà này là của con.”
La Ninh Hạm ngẩng đầu nhìn ba người thân cận nhất của mình, khuôn mặt bọn họ đều đang lộ ra vẻ chân thành tha thiết, lúc này La Ninh Hạm mới cảm thấy yên tâm. Thật tốt, cô sẽ không cần rời khỏi nơi này………
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh “Leng keng”.
Bốn người trong phòng khách lập tức im lặng, tính toán thời gian thì hẳn là lúc đứa con thất lạc kia quay trở lại.
La Mặc Hàm hỏi một câu: “Nó tên là gì?”
Mẹ La: “La Tiểu Muội.”
La Mặc Hàm: “………” thật quê mùa.
Dì Trương ở trong phòng bếp xoa xoa tay đi ra ngoài, nhìn thời gian một chút rồi nói: “Chắc có lẽ……Vị tiểu thư kia quay trở lại.”
Mấy người chủ càng thêm trầm mặc, mẹ La nhìn về phía cửa lớn đang đóng chặt, kỳ thực trong lòng cũng có một chút mong chờ. Rốt cuộc cũng là con ruột mình sinh ra, đương nhiên chỉ là không có cách nào so với đứa con nuôi bên người 20 năm.
Nhà bọn họ cũng không thiếu tiền, không phải không thể nuôi thêm một đứa con. Chỉ là, lấy thân phận con đẻ mà ở lại, đối với đứa con gái nuôi 20 năm mà nói, sao con bé có thể chịu nổi đây?
Dì Trương thấy mọi người đều nhìn chằm chằm cửa lớn, cũng không ai nói gì, bà cũng không dám tiến lên mở cửa, có vẻ thấp thỏm không yên.
3 tháng trước ở Diệu Thành, La gia xảy ra một sự kiện kinh thiên động địa, La tiểu thư bị té ngã, chảy không ít máu, thời điểm chuẩn bị truyền máu liền phát hiện, nhóm máu của La tiểu thư cùng cha mẹ La đều không tương thích.
Bởi vậy, mà lộ ra sự việc bệnh viện trao nhầm đứa trẻ 20 năm về trước.
Trải qua một tháng điều tra, cuối cùng cũng tìm được đứa con gái thất lạc 20 năm------ La Tiểu Muội. Thời điểm cha mẹ La còn đang suy nghĩ có nên nhận lại con hay không, thì ông nội La liền đập trượng xuống ra quyết định đón đứa cháu về, ông nói huyết thống La gia không thể lưu lạc ở bên ngoài.
Bởi vậy, sau khi cho người đến vùng nông thôn hẻo lánh một chuyến, sau một hồi thuyết phục, cuối cùng cũng thành công đem đứa con gái thất lạc trở về Diệu Thành, lúc này mới có một màn như hiện này…..
Nghe dì Trương nói xong, mẹ La gật đầu nói: “Đi mở cửa đi!”
Dì Trương gật đầu, lúc này mới đi lên kéo cửa lớn ra. Còn chưa nói chuyện, đã bị vẻ ngoài của thiếu nữ trước mắt làm cho hoảng hốt.
Lại nói tiếp, Cha La cùng mẹ La đều là một bộ dáng tinh xảo đẹp đẽ. Thiếu gia La Mặc Hàm tự nhiên cũng là một bộ dạng tuấn lãng phong trần, sự nghiệp của hắn thành công, càng tôn lên khí chất cao ngạo, ở Diệu Thành tự nhiên là không ngớt lời khen.
Trong giới thượng lưu, có không ít các tiểu thư nhà hào môn thích hắn.
Mà khác với vẻ đẹp tinh xảo của ba vị trên, tiểu thư La Ninh Hạm là kiểu thanh tú tựa ngọc bích. Tuy có đẹp nhưng không giống người La gia, bởi vậy có thể thấy được, chữ huyết thống nặng cỡ nào.
Nhưng vị đang đứng đối diện với bà đây quả thật không giống tiểu thư, diện mạo của cô thập phần tinh mỹ, thậm chí có thể nhìn ra bóng dáng của mẹ La.
Mái tóc dài đen như mực đổ xuống, thả tự nhiên ở phía sau. Da thịt trắng trẻo mịn màng, mắt ngọc mày ngài, đây mới chính là nhan sắc mà La tiểu thư nên đó, chỉ cần đứng tại chỗ, liền cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Dì Trương dù đã nhìn quen nhan sắc của mẹ La, cũng cảm thấy vị tiểu thư này so với phu nhân còn đẹp hơn một bậc.
Cô gái này đúng là con gái La gia lưu lạc bên ngoài 20 năm----- La Tiểu Muội, bây giờ gọi là La Mạt. Cô đứng đó, tư thế lười nhác, ánh mắt tùy ý, cùng với lời đồn trong truyền thuyết là một bộ dạng chỉ biết vâng vâng dạ dạ cách biệt rất lớn.
Cô mặc một thân đồ lao động màu xanh lục, một chiếc quần cũng màu xanh lục có treo túi bằng vải bạt bị cô tùy tay ném ra sau người. Nghe được âm thanh mở cửa, cô liếc nhìn lại đây ánh mắt không giận mà tự uy, cùng với ngũ quan xinh đẹp tựa thiên tiên giống mẹ.
Dì Trương lúc ấy đã bị chấn kinh, trời ơi! Khí thế gì thế này, thậm chí còn không thua kém đại thiếu gia!
La Mạt vứt hành lý xuống đất, cau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Sao lâu như vậy mới ra mở cửa?”
Dì Trương sửng sốt, nhất thời không biết trả lời thế nào.
“Bà tên là gì?” La Mạt tự nhiên đi vào, đặt câu hỏi.
Dì Trương: “Cô kêu tôi là dì Trương là được rồi.”
La Mạt đánh giá người trước mặt một chút nói: “Hóa ra bà là dì Trương sao?”
Dì Trương càng ngốc: “Cô…. Cô biết tôi sao?”
La Mạt: “Cũng không thể nói là có quen biết hay không, chúng ta cũng không thân, những người khác đâu?”
Nói xong, cô kéo hành lý trên mặt đất tự nhiên đi vào, ngược lại dì Trương theo sau lại có chút bồn chồn.
Trước cửa có treo hai bức tranh sơn dầu ở hai bên, ánh đèn ấm áp màu vàng, giày được bày ngay ngắn trên tủ giày.
La Mạt cởi giày, tùy ý lấy một đôi dép lê ném xuống đất, đi vào, sau đó liền tiến vào phòng khách.
Nhìn bốn người ngồi ở phòng khách, La Mạt lộ ra biểu cảm quả nhiên là như thế, sau đó cô đem hành lý trong tay ném xuống đất.
“Đông” một tiếng, phảng phất như là nện vào trong lòng mấy người.
Mọi người đều khϊếp sợ nhìn cô gái trước mặt, một chút mong chờ trong lòng đều tan thành mây khói. Tuy rằng lớn lên đủ đẹp, nhưng mà tính khí thô thiển, cùng với một thân quần áo của cô cũng thấy được cô không có mắt thẩm mỹ.
Cùng với La gia quả thực……… Quá khác biệt.
La Mạt cong khóe môi, nhàn nhạt mà nói: “Chào mọi người, con chính là La Mạt.”
Mẹ La: “……….”
Cha La: “……….”
Anh trai em gái La: “……….”
La Mạt cũng không chờ bọn họ mở miệng, lập tức ngồi vào một chỗ trống trên ghế sô pha. Cô quay đầu nói với dì Trương phía sau: “Dì Trương, tôi đói bụng, khi nào thì ăn cơm?”
Dì Trương chạy vội tới: “Ngay bây giờ, đều đã 7 giờ rồi, tôi liền mang lên.”
Mẹ La nhíu mày: “Dì Trương là người lớn ở lâu trong nhà chúng ta, vì sao cô có thể sai bảo bà ấy như vậy?”
“Nếu nói như vậy…….” La Mạt tươi cười: “Con chính là người mới trong nhà.”
Nghe xong lời này, mẹ La lập tức nghẹn lại, là một người mới tự nhiên cũng là chủ. Một câu người mới này, không chỉ nhắc nhở cô là chủ cái nhà này, cũng nhắc nhở mọi người, cô là không chịu thua thiệt.
Mọi người nghe lời này của La Mạt đều nhíu mày, thái độ kɧıêυ ҡɧí©ɧ của La Mạt thể hiện ra ngoài rất rõ ràng.
Thấy bọn họ như vậy, La Mạt cười càng thêm rạng rỡ………
“Về sau, còn mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn.”
Những lời này, chính là nhắc nhở La Mạt sẽ ở lại Diệu Thành.