Chương 21:
Kiều Phong không còn dám húp súp gà nữa, nên đánh phải đánh đòn sát thủ, “ Ca muốn nói rõ ràng với cậu. Ngoại trừ vai diễn này, Hứa Trí Viễn còn có rất nhiều việc nhỏ linh tinh cần phải xử lý. Nếu như trước mắt không thể tìm thấy cậu ta, tôi vẫn muốn mời cậu tiếp tục ở lại hỗ trợ.”
"Đương nhiên, không phải giúp không công," Kiều Phong cười nói, "Ngoại trừ thù lao trước đó tôi đã đáp ứng với cậy, dĩ nhiên vẫn còn phần thường khác cho những công việc tiếp theo.”
Hứa Trăn hỏi: "Việc linh tinh là gì?”
Kiều Phong nói: "Đó chỉ là một số khâu hoàn thiện, chẳng hạn như thông báo về một bộ phim truyền hình mà cậu đã quay trước đây và một video quảng cáo cho trò chơi trực tuyến đã được thương lượng xong, đại loại là như vậy.”
"Cậu yên tâm, cậu ta không có bộ phim nào ngoại trừ “Dạ Vũ Giang Hồ”, tất cả chỉ đều là việc vặt vãnh."
Hứa Trăn khẽ nhíu mày. "Vẫn chưa tìm được Hứa Trí sao?" Hắn hỏi, "Sáng nay anh nói mọi người đang tìm hắn ở bên Thái Lan sao?”
Kiều Phong cười khổ lắc đầu, nói: "Không tìm được."
"Tôi kêu bạn của mình đến sân bay bắt cậu ta, nhưng người xuống sân bay quá nhiều không thể nhìn thấy rõ bóng dáng.”
Hứa Trăn trầm mặc nửa ngày, nói: "Nhưng cứ vậy cũng không phải biện pháp tốt. Tôi cũng không thể làm thế thân cho hắn cả đời được.”
Kiều Phong vụиɠ ŧяộʍ nhìn sắc mặt của hắn, do dự chốc lát, sau đó thử dò xét nói: "Cũng không phải là không có biện pháp, ví dụ như…Cậu có suy nghĩ muốn làm diễn viên hay không?”
Hứa Trăn giật mình, “Tôi á?, ý là kêu tôi làm thế thân lâu dài sao?”
Kiều Phong nói: "Không phải, không quan hệ gì với Hứa Trí Viễn, chính là bản thân cậu, có muốn làm diễn viên không? Thật sự coi diễn viên là nghề nghiệp trong tương lai của mình.”
Kiều Phong thấy hắn không lập tức cự tuyệt, vội vàng tiếp tục dụ dỗ: "Tôi nói thật, cho dù hoàn toàn không cân nhắc quan hệ của cậu với Hứa Trí Viễn, thì tôi vẫn muốn dẫn dắt cậu. Cậu không những có ngoại hình tốt, đánh võ giỏi, còn am hiểu việc bắt chước, đây chính là tầm bài tốt nhất để ra quân.”
Hắn nhìn chằm chằm Hứa Trăn, một mặt thành khẩn nói: "Ca nói câu nghe, cậu đặc biệt thích hợp làm diễn viên. Đời này, không phải cậu muốn tìm một chuyện mà mình hiểu biết sao, hiện tại con đường đã mở ra trước mắt, tại sao lại không thử?”
Hứa Trăn bị những lời này làm cho sửng sốt. Tuy nhiên hắn cũng không phải là một đứa nhỏ luôn trong trạng thái mờ mịt. Mặc dù Kiều Phong có tài ăn nói rất tốt, nhưng Hứa Trăn vẫn lắc đầu, đáp lại: “Cảm ơn Kiều ca để mắt, nhưng thật sự xin lỗi, tôi không có hứng thú với diễn kịch.”
"Hơn nữa, tôi đã có kế hoạch trong tương lai, cho nên không thể đứng núi này trông núi nọ được.”
Nghe hắn nói như vậy, Kiều Phong yên lặng thở dài, như thể hắn ta đã bỏ lỡ một trăm triệu.
Nhưng mà, hắn không biết rằng, Hứa Trăn cũng ở một tại một nơi góc khuất nào đó âm thầm thở dài. Không biết vì cái gì, sau khi từ chối lời mời của Kiều Phong, đáy lòng hắn cũng vô cùng tiếc nuối.
Có vẻ như công việc diễn xuất thực sự khá thú vị?
Ân, nếu như diễn kịch là một loại trò chơi, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, như vậy cứ ngẫu nhiên "Chơi vài trận" cũng có vẻ rất vui…
Vào ban đêm, Hứa Trăn đến tận khuya mới ngủ.
Nhưng sáng sớm hôm sau, hắn vẫn theo lệ 5 giờ lập tức rời giường, đầu tiên trầm giọng tụng kinh trong phòng, sau đó mở cửa sổ, chậm rãi đánh quyền. Thói quen sinh hoạt này đã đi theo hắn một thời gian rất dài, Hứa Trăn cũng không có ý định thay đổi.
Buổi sáng mười giờ, Kiều Phong giúp hắn gặp mặt nhà sản xuất của “Tuyệt Đại Song Kiêu”. Đoàn làm phim bên kia đã vào sân, không tới mấy ngày liền muốn khởi động máy.
Dựa theo Kiều Phong phân tích, mặc dù nhân vật Ngọc Lang Giang Phong là do Ngô Khắc Minh giới thiệu, nhưng Hứa Trăn cũng không nhất định nắm chắc được vai diễn này.
Ngô Khắc Minh dĩ nhiên có mặt mũi lớn, nhưng giao tình của Hứa Trăn với người ta không cao, mặt mũi của Ngô đạo cũng không phải mặt mũi của hắn. Kiều Phong cố ý phái người đi hỏi thăm một chút, sau đó mới biết vai diễn Giang Phong chính là của một diễn viên tuyến ba hết thời.
Khi còn trẻ, người này từng nổi tiếng với danh xưng mỹ nam cổ trang, nhưng về sau đã không còn được như vậy.
Là nhân vật đầu tiên xuất hiện, hắn vừa có thể xào nhiệt, lại không đoạt đi danh tiếng của nam chính, vai diễn Giang Phong này chính là nhân vật thích hợp nhất.
Nhưng mà. . .
Hứa Trăn hoàn toàn khác với các điều kiện trên.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu như Kiều Phong là nhà sản xuất, tuyệt đối sẽ không chọn Hứa Trăn cho vai diễn Giang Phong.
Thế nhưng nói như vậy, Kiều Phong cũng sẽ không phải vì phần thắng không lớn mà vứt bở quyền thi đấu.
Làm hết sức mình, nghe theo ý trời.
Sau khi ăn sáng, Hứa Trăn cũng vừa tắm xong, lúc này Kiều Phong giống như nhà ảo thuật từ đâu lấy ra một bộ tóc giả, lén la lén lút đến gắn Hứa Trăn: "A Trăn à, cậu đội cái này thử xem?”
Hứa Trăn: ". . ."
Vì sao?
Vì sao phải mang thứ này?
Đầu trọc thì có gì không tốt?
Chương 22:
Năm đó, Hứa Trăn cũng không hoàn toàn cạo trọc đầu. Chính xác mà nói, tóc hắn chỉ quanh quẩn ở kiểu đầu đinh và đầu trọc mà thôi.
Về phần nguyên nhân…
Rất đơn giản.
Đi cắt tóc ở quán còn phải tốn tiền, mà sư phụ nhà mình sẽ không cạo đầu, ông ấy chỉ cạo râu.
Thế là Hứa Trăn đành phải “cạo trọc” ba lần hằng năm. Đầu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ rồi nhiều năm như vậy, hắn cũng rất thoải mái.
"Đầu trọc đương nhiên không có gì kỳ quái, " Kiều Phong cố gắng cân nhắc dùng từ, "Có rất nhiều nam diễn viên khi diễn kịch cũng cạo trọn đầu. Nhưng kiểu tóc rất ảnh hưởng đến hình tượng. Cậu mang đầu trọc này đi gặp ngươi ta, nói chung sẽ phải chịu thiệt thòi.”
Hắn kiên nhẫn giải thích: "Dù sao, nhân vật Ngọc Lang Giang Phong này, cái gì cũng không có, nhưng thứ tuyệt không thể thiếu thì chính là nhan sắc.”
Hứa Trăn không phải người cố chấp. Hắn nghe Kiều Phong nói như vậy, cũng cảm thấy có chút đạo lý, thế là miễn cưỡng đồng ý mang tóc giả.
Chịu người ủy thác, hết lòng vì việc của người khác. Đã đồng ý với người ta đi diễn kịch, nhất định không thể gây hỗn loạn. Điều đó cũng không phù hợp với nguyên tắc làm người và làm việc của mình.
Rất nhanh, trợ lý Chu Hiểu Mạn tự mình kéo ra thùng trang điểm, tay chân lanh lẹ bắt đầu trang điểm cho Hứa Trăn.
Hứa Trắn cũng rất phối hợp trang điểm, từ mặt cho đến mắt. Nhưng khi nhìn thấy Chu Hiểu Mạn lấy ra một thỏi son môi, hắn lập tức nổi da gà toàn thân, nhịn không được nói: "Nhất định phải bôi cái này sao?”
Đại nam nhân thì cần gì son môi!
Mặc dù lúc trước diễn Tuyết Trúc, hắn cũng hóa trang rất kỹ nhưng hôm đó là ở phim trường, giống như hát hí khúc trên sân khấu. Còn hôm nay, chính là ngày thường đó??
Chu Hiểu Mạn đầu lắc, nói: "Không được không được, cái này nhất định phải bôi. Anh cứ tin tôi, thỏi son này có màu sắc rất tự nhiên, bôi vào chỉ điểm thêm chút khí sắc tươi tắn, không hề khoa trương.
"Ai nha, đã trang điểm mắt mà không tô môi mới kỳ quái đó.”
". . ."
Hứa Trăn nghe cô giày vò mình một hồi lâu, thực sự không lay chuyển được, cho nên đành phải miễn cưỡng đồng ý.
Được rồi, tôi bây giờ không phải là Hứa Trăn, mà là "Hứa Chân", chuyện gì cũng không phải tự mình mất mặt. Đúng vậy, đây là Hứa Chân muốn son môi chứ không phải mình.
Hứa Trăn đang tự lứa dối mình.
Chu Hiểu Mạn thấy hắn đồng ý, cười hắc hắc, lập tức xoát xoát xoát lấy ra ba màu son khác nhau, sáu cây cọ môi, hai lọ kem che khuyết điểm và một cây chì kẻ môi, xếp ngay ngắn thành một hàng, cẩn thận trang điểm môi.
Trên thực tế, mới vừa rồi Chu Hiểu Mạn còn không biết xấu hổ nói: Thật ra môi của Hứa Trăn không đẹp lắm.
Ưu điểm lớn nhất của hắn chính là mình hạc xương mai, khuôn mặt và lông mày rất xuất sắc nhưng đôi môi lại hơi dày, không hài hòa với tổng thể.
Nhưng, đây không phải là một vấn đề lớn. Vẻ đẹp nằm trong xương chứ không phải ở làn da.
Ý nghĩa của trang điểm là phát huy tối đa điểm mạnh và tránh điểm yếu, chỉnh sửa khuyết điểm, mọi vấn đề về da đều có thể được giải quyết bằng cách trang điểm phù hợp. Nếu không khắc phục được là do tay nghề của thợ trang điểm chưa tốt.
Sau hơn mười phút, Chu Hiểu Mạn rốt cuộc cũng trang điểm xong môi, nhìn thoáng qua cũng khá hài lòng với tay nghề của mình.
Sau đó, cô lấy tóc giả ra, giúp Hứa Trăn đội rồi dùng máy sấy tóc tạo kiểu đơn giản cho hắn. Sau khi trang điểm xong, Chu Hiểu Mạn đứng dậy khỏi ghế đẩu, lùi lại hai bước, dự định thưởng thức tác phẩm của mình.
Nhưng mà.
Một giây sau.
Cô bỗng nhiên há to miệng.
Chu Hiểu Mạn ngơ ngác nhìn người trẻ tuổi trước mắt, bỗng nhiên ý thức được một việc: Hứa Trăn không phải là Hứa Trí Viễn.
Dù hai người là anh em sinh đôi với độ giống nhau lên đến hơn 95% nhưng họ vẫn không phải là cùng một người.
Sự khác biệt giữa họ có thể rất nhỏ, chẳng hạn như lông mày của Hứa Trí Viễn cau lại, mắt hắn rất mệt mỏi và cáu kỉnh, như thể cả thế giới đang tiếc thương cho hắn.
Ví dụ, hồi còn nhỏ, Hứa Trí Viễn lăn lộn trong nhiều đoàn làm phim nát, dùng quá nhiều đồ trang điểm giá rẻ, điều này gây ra các vấn đề nghiêm trọng về da. Nhưng Chu Hiểu Mạn không để ý điều đó, Hứa Trí Viễn là diễn viên cho nên thường xuyên trang điểm là việc đương nhiên.
Mà Hứa Trăn không chỉ không hóa trang, thậm chí cả tóc cũng không có.
Ngay lúc này, Hứa Trăn rốt cuộc mang tóc giả xong và trang điểm kỹ càng, Chu Hiểu Mạn mới nhận ra rằng giá trí nhan sắc của Hứa Trăn cao hơn anh em song sinh của mình rất nhiều. Khí chất đơn thuần, gần như khác nhau một trời một vực.
Trang điểm cho Hứa Trăn giống như sửa lại tất cả khuyết điểm của Hứa Trí Viễn, biến thành một bộ dáng hoàn mỹ trong mắt của cô. Chu Hiểu Mạn bình tĩnh nhìn thiếu niên trước mắt, gần như không thể dời đi chỗ khác.
Cũng may, Hứa Trăn chỉ nghĩ Chu Hiểu Mạn đang kiểm tra "Vật phẩm", cho nên không quá chú ý việc cô nhìn mình chằm chằm ở khoảng cách gần như vậy. Dù sao, khuôn mặt này cũng không phải của mình, nó chỉ đơn thuần là một bức vẽ với nhiều cảm xúc khác nhau.
Kiều Phong đứng bên cạnh, thấy cô đã xong công việc của mình, hắn liền vội đứng lên, đi tới chọn ra một chiếc áo len cardigan màu trắng, một chiếc quần đen và đôi giày thể thao. Sau đó nhìn Hứa Trăn nói: "Mau thay bộ đồ này đi.
"Vừa rồi tôi đã liên lạc với bọn họ, hẹn nhau ở quán cà phê bên cạnh phim trường, chúng ta mau…” Kiều Phong nói được nửa câu, bỗng nhiên ngừng lại. Hắn nhìn thấy Hứa Trăn đứng dậy, quay đầu nhìn về mình.
Vãi Chưởng…
Kiều Phong chấn động trong lòng.
Bị nhan sắc đánh thẳng vào mặt ở khoảng cách gần như vậy khiến hắn lập tức cứng họng. Hứa Trăn nhìn thấy phản ứng của Kiều Phong cũng bắt đầu nghi ngờ.
Chuyện gì vậy?
Trang điểm xấu lắm sao?
Thậm chí khiến người khác hoảng sợ?
Hắn vội vàng bước nhanh vào phòng tắm để nhìn mình thông qua giương lớn.
Sau đó.
Đối mặt với hình ảnh phản chiếu trong gương, Hứa Trăn sững sờ. Trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ lạ lùng:
Vị soái ca này, cậu là ai thế??
Chương 23:
Buổi sáng 9 giờ 50 phút.
Phim trường nằm ở phía đông bắc thành phố Hoành Châu, một chiếc xe thương vụ màu đen chậm rãi chạy vào bãi đậu xe thu phí bên đường.
Sau khi xe dừng lại, một người phụ nữ tóc ngắn khoảng ba mươi tuổi, đeo kính gọng đen bước ra khỏi băng ghế sau, trên tay cầm một ít tài liệu, vội vàng bước ra khỏi bãi đậu xe. Đôi giày cao gót màu đen dưới chân cô giẫm lên nền bê tông phát ra tiếng "cạch" nhịp nhàng.
"Lâm tỷ, chị đi chậm chút đi…”
Sau khi trợ lý khóa xe, cô ta chạy hai bước mới đuổi kịp, oán giận nói: "Hôm qua trời mới mưa, trên đường còn rất ướt.”
Người phụ nữ tóc ngắn vẫn rất vội, bước đi càng lúc càng nhanh, giọng nói mang theo sự sốt ruột: "Tôi phải quản lý nhiều thứ trong một ngày, sao có thể chậm rãi được. Gặp mặt xong phải rời đi ngay, một lát nữa tôi còn phải đi dự họp báo.”
Người phụ nữ tóc ngắn tên là Lâm Huệ Mỹ, phó tổng của Đông Nhạc ảnh thị, đồng thời cũng là nhà sản xuất của đoàn làm phim “Tuyệt Đại Song Kiêu”.
Cô nhận được tin nhắn từ sếp của mình vào tối hôm qua, nói rằng Ngô Khắc Minh đã giới thiệu cho cô một ứng cử viên đóng vai Giang Phong và để cô ấy xem có phù hợp không. Lâm Huệ Mỹ tuy không quá tình nguyện, nhưng cũng không có cách, cho nên đành phải tranh thủ chạy tới.
Trợ lý chạy nhanh ở phía sau cô, thở hổn hển nói: "Lâm tỷ, chị còn tính xem thử sao, không phải đã định người sắp gặp mặt sẽ đóng vai Giang Phong à? Dù sao cũng là người do đạo diễn Ngô Khắc Minh giới thiệu, chẳng lẽ chị vẫn dự định từ chối?”
Vừa nhắc tới chuyện này, Lâm Huệ Mỹ giống như bị nhen một mồi lửa, lập tức bùng nổ.
"Đừng có nhắc tới Ngô Khắc Minh trước mặt tôi!”
Cô càng nghĩ càng giận, nhịn không được hung hăng đập mạnh hai chân xuống mặt đất: "Diễn viên trước đó không phải cũng do ông ta giới thiệu à?”
“Ông ta dám lừa tôi!”
Lâm Huệ Mỹ vô cùng tức giận: "Chỉ còn một tuần nữa là khởi động máy, hắn lại nói với tôi không rảnh, mẹ nó, sao hắn dám làm vậy.”
"Xem chúng ta làm lốp dự phòng, sau đó hai lòng đi tìm những bộ phim truyền hình khác, đúng là không có chút tinh thần hợp đồng nào!"
"Nhân phẩm bại hoại, đạo đức không có!"
"Không phải người!"
Vừa nói, cô vừa hung hăng chỉ vào cầu vượt dưới chân, tức giận nói: "Sau này nếu có hợp tác với hắn nữa, tôi sẽ từ đây nhảy xuống, tôi sẽ là một con chó!"
Người trợ lý nhìn Lâm Huệ Mỹ tức giận đến sùi bọt mép, bất lực nói: "Lần trước Hạ Tuấn Ninh lừa chị, chị cũng nói y như vậy.”
“Sau đó, người ta vẫn đến đóng vai Hoa Vô Khuyết của chị đó?”
Lâm Huệ Mỹ: ". . ."
Cô hung hăng trừng mắt trợ lý đứng phía sau: “Cô nói nhiều quá đó.”
Trợ lý đảo mắt, nhún vai thờ ơ.
Ngọn lửa bị một chậu nước lạnh dập tắt, không khỏi kêu răng rắc, chỉ cúi đầu đi về phía trước, hờn dỗi chính mình. Trợ lý nhìn bóng lưng đáng thương của cô, đành phải mở miệng an ủi: "Ai da, vòng tròn này chính là như vậy."
"Chị đã lăn lội nhiều năm như vậy, gặp phải mấy dạng chuyện này còn ít sao?”
Trợ lý thở dài, ôn nhu nói: "Nghĩ thoáng chút, không cần phải vì đám người cặn bã này mà hao tâm tổn phí.
"Cũng may, Ngô đạo đã lập tức giới thiệu một người khác cho chị sao? Dưới tay ông ấy làm gì có binh hèn, mà con mắt nhìn người nhất định cũng không sai.”
Lúc này, Lâm Huệ Mỹ mới vừa đè xuống lửa giận liền nhịn không được mà nhen nhóm lên.
"Sẽ không sai? Có chỗ nào không sai không?”
Cô cắn răng nghiến lợi nói: "Cậu xem mấy người mà ông ta giới thiệu tới có ai là không có vấn đề không?
"Đúng là lão già cặn bã.
"Xem chỗ của tôi là khu vui chơi sao?”
Lâm Huệ Mỹ gần như bóp chặt tập tài liệu trong tay nói: "Tuy rằng chúng ta chỉ quay màn ảnh nhỏ, nhưng cũng sản xuất đến mấy chục triệu, đây là xem thường người khác.
"Tôi muốn một diễn viên chính, có kinh nghiệm vậy mà hắn lại đưa cho tôi một diễn viên quần chúng, đây là có ý gì?”
Lâm Huệ Mỹ cả giận nói: "Ông ta ôm một đống bảo bối trong tay, nhưng lại ném cho tôi một cái bánh bao thiu!”
"Xuỵt!" Trợ lý nghe thấy lời này liền vẫy tay ra hiệu với cô, “Chị nhỏ giọng một chút đi!”
"Hoành Châu lớn như vậy, tôi nói lời này thì ông ta có nghe được sao?”
Lâm Huệ Mỹ dừng một chút, yên lặng hạ tầm mặt xuống. Vừa rồi cô quá nóng giận nên mới nhất thời nói mấy lời khó nghe, hiện giờ đã tỉnh táo, cũng biết mình lỡ lời.
Lâm Huệ Mỹ trầm mặc chốc lát, thả bước chân chậm lại, không còn hùng hùng hổ hổ như mới vừa rồi.
Trợ lý nhìn bộ dáng ủ rủ của cô, nhịn không được thở dài, nói: "Lâm tỷ, chị bớt giận đi, lát nữa gặp người ta cũng đừng hung hăng như vậy. Dùng được thì dùng, không dùng được thì thôi, cần gì phải hao tâm tổn phí.
"Nếu không được thì chúng ta trở về Casting tiếp, không có vấn đề gì lớn cả.”
Lâm Huệ Mỹ nghe cô ấy nói như vậy, nhếch miệng, đáp: "Tôi biết đạo lý này, nhưng không thể không tức giận được.”
"Ai…”
Nói xong, cô thở dài: "Tôi chỉ nể mặt mũi của Ngô đạo nên mới đến, chứ căn bản không quá hy vọng vào người này.
"Không phải ta nói chứ chứ, thẩm mỹ của Ngô Khắc Minh thật sự quá lạc hậu."
Nói xong, Lâm Huệ Mỹ lấy điện thoại di động, mở ra một bức ảnh: "Cô xem, đây là hình chụp hôm qua ông ta gửi cho tôi, cũng chính là người chúng ta gặp hôm nay.”
Chương 24:
Nghe nói như thế, trợ lý liền áp sát tới, nhìn về màn hình điện thoại di động.
Bên trong màn hình là một ảnh chụp hơi mờ, ngay góc bên trái của bức ảnh là một vị hòa thượng trẻ tuổi mặc áo tăng bào màu xám.
Từ bức ảnh có thể mơ hồ thấy người này cao và gầy, nước da trắng, các đường nét trên khuôn mặt mềm mại, trông rất thoải mái.
"Người này nhìn rất được,” Trợ lý nói, "Để đầu trọc mà còn đẹp trai như vậy, không tồi nha..”
“Cái gì mà không tồi…”
Trong khi nói chuyện, hai người đã đi tới trước quán cả phê.
Lâm Huệ Mỹ hạ thấp giọng, thì thầm: "Đúng thật là nhà quê, ngay cả khí chất của một quý công tử cũng không có.”
Cô hơi hơi hất cằm lên: "Ngọc Lang Giang Phong trong lòng của tôi là mỹ nam tuyệt thế vạn năm, ngọc thụ lâm phong, chỉ cần hắn vừa mới xuất hiện trên màn hình nhất định sẽ khiến cho hai mắt của người xem phát sáng, đẹp đến nghiêng nước nghiêng trời.”
Trợ lý thầm nghĩ: Ha ha.
Chị đừng có nói như vậy, trước nghĩ xem chị có mới được người có phong thái vậy không rồi hẳn chém.
Lâm Huệ Mỹ dĩ nhiên không đọc được suy nghĩ của trợ lý, cho nên tiếp tục hăng say nói: "Cô xem bản cũ của Giang Phong, một bộ bạch y, tiêu sái lỗi lạc, đó mới goin là “Thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử”.”
"Trong sách đã nói “Trên đời không có một cô gái nào có thể cưỡng lại vẻ đẹp của Giang Phong khi…”
Lâm Huệ Mỹ nói xong, trong lúc vô tình, ánh mắt nhìn về một bên góc của cửa tiệm.
"Cười. . ."
Ngay khi chữ cuối cùng được thốt ra, cả người cô giống như mất đi linh hồn.
"Chào quý khách, quý khách đã đặt chỗ trước chưa ạ?”
Lúc này, nhân viên quán cà phê đi đến gần hai người, miệng nở nụ cười hỏi thăm.
Thế nhưng Lâm Huệ Mỹ giống như không nghe thấy cậu ta hỏi gì cả, cô chỉ kinh ngạc nghiêng đầu nhìn về phía góc khuất hẻo lánh trong quán. Nơi ấy, có một thanh niên mặc áo len trắng đang ngồi ở đó.
Người này ngồi yên lặng phía trước bàn, một tay đỡ cằm, một tay chậm rãi lật trang sách. Hắn có mái tóc ngắn tung xõa, tầm mắt cúi thấp, lông mi đen nhánh che khuất đôi mắt của hắn, chỉ chừa lại sống mũi cao và khóe môi thanh tú.
Ánh nắng ban mai chiếu xiên vào cửa sổ qua tấm rèm vải trắng kem, như thể phủ lên gò má hắn một vầng hào quang. Gió thổi làm lay động rèm, ánh sáng pha tạp, một khuôn mặt xinh đẹp phản chiếu mờ ảo trên mặt bàn màu gỗ nhạt.
Trong nháy mắt, Lâm Huệ Mỹ bị hoảng hốt.
"Lâm tỷ, chúng ta bao phòng nhé?" Trợ lý vỗ vỗ nàng bả cô, hỏi.
Lâm Huệ Mỹ giống như mới thoát khỏi cơn mơ, ngơ ngác một hồi lâu mới đáp lại: “Phòng? Phòng gì?”
Cô ấy chỉ tay vào góc và nói, "Tôi muốn ngồi ở đó."
Lập tức, Lâm Huệ Mỹ không đợi trợ lý trả lời, cô cầm tài liệu trên tay, nhanh chân bước về hướng kia.
Trợ lý: ". . ."
Ý chị là sao?
Có thể nói rõ ràng với em không??
Lâm Huệ Mỹ chậm rãi bước đến chỗ thanh niên mặc áo len trắng, cô càng đến gần, lại càng sửng sốt.
Không thể nào?
Cô không nhận lầm người đó chứ?
Cô chắc chắn rằng mình không bị mù mặt, người ngồi bên cửa sổ kia rõ ràng là tên hòa thượng quê mùa mà cô đã nhìn thấy trong tấm ảnh.
Nhưng…Làm thế nào mà hắn lại trông như thế này?
Bộ dáng đó hoàn toàn không giống trong ảnh!
Quả nhiên ảnh là giả dối.
Lâm Huệ Mỹ đứng ở trước mặt đối phương tầm hai bước chân, cô hơi cúi người, nói khẽ: "Xin chào, vị tiên sinh này, cậu tên là Hứa Chân đúng không?”
Thanh niên trẻ tuổi đang an tĩnh đọc sách mới ngẩng đầu lên: “Tôi là Hứa Chân.” Hắn đứng lên, gấp sách trong tay lại, mở miệng nói tiếp, “Chị là Lâm tổng của Đông Nhạc truyền hình đúng không ạ?”
Giọng nói của thiếu niên trầm thấp ôn hòa, mang theo từ tính khiến cho hô hấp của Lâm Huệ Mỹ không khỏi trì trệ.
"Huệ tỷ!"
Đúng lúc này, Kiều Phong vừa mới đi toilet đã trở về. Khi nhìn thấy Lâm Huệ Mỹ, hắn vội vàng bước nhanh đến để nghênh đón, “Lâu rồi không gặp, Huệ tỷ, chị không thay đổi chút nào cả, vóc dáng vẫn thon gầy như vậy.”
Lâm Huệ Mỹ lấy lại bình tĩnh, khoát tay cười nói: "Ai nha, đừng nói nữa, tôi đã béo lên không ít đây này!"
Nói xong, cô cùng Kiều Phong đơn giản hàn huyên hai câu, thuận thế ngồi ở sofa đối diện bàn. Lúc nói chuyện, ánh mắt từ đầug đến cuối đều liếc lên người Hứa Trăn.
Trợ lý của Lâm Huệ Mỹ không tới ngồi cùng mà tùy tiện chọn một vị trí ở gần đó ngồi xuống, cô nhìn đức hạnh của lão đại nhà mình liền biết ngay, nhân vật Giang Phong chắc chắn là người này, không chạy đi đâu được.
Nguyên tắc tuyển diễn viên của Lâm Huệ Mỹ luôn đặt vấn đề giá trị nhan sắc lên trước tiên. Không quản người đó là nghệ sĩ tuyến mới tám hay là người mới không có chút kinh nghiệm nào, chỉ cần có nhan sắc áp đảo, cô liền dám dùng.
Ha ha.
Trợ lý dùng tay chống đỡ cằm, trong lòng không ngừng than thở.
Bất quá cũng may, Lâm Huệ Mỹ ít nhất còn có chút tự giác của người làm nhà sản xuất. Mặc dù cô rất lòng đối với Hứa Chân nhưng trên mặt vẫn luôn duy trì một bộ mây trôi nước chảy, bộ dáng ung dung không vội.
Tính khí của một người nắm bắt chặt chẽ, không vượt qua các nguyên tắc và tranh luận cho đến khi các điều khoản trong hợp đồng đạt sự đồng thuận.
Nếu không phải là người hết sức quen thuộc của cô, chắc chắn cũng không thể nhìn ra được cô đang nghĩ cái gì trong đầu.
"Đã như vậy, tôi chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."
Chương 25:
Nửa giờ sau, hai bên đạt thành sơ bộ việc Hứa Trăn diễn vai Giang Phong, buổi chiều đồng ý ký hợp đồng, ba ngày sau sẽ gia nhập đoàn làm phim.
Ngay lập tức, Lâm Huệ Mỹ đứng dậy trước, xoay người bỏ đi, chỉ để lại cho đám người Hứa Trăn một bóng lưng cao cao tại thượng.
"Thật sự diễn sao. . ." Hứa Trăn xem bản dự thảo hiệp nghị trong tay, đầu óc liền có chút mê mang.
Mình vốn dĩ chỉ muốn kiến tiền, nhưng bây giờ dường như đang dần hãm sâu vào chuyện này…
Kiều Phong thì hơi có vẻ hưng phấn nói: "Ai, diễn đi, không khó, đất diễn của Giang Phong cũng không nhiều, cậu cứ xem như công việc ngày nghỉ lễ đi.”
Hứa Trăn giữ im lặng.
Kiều Phong nhìn thấy bộ dáng của hắn, liền trấn an nói: "Cậu yên tâm, “Tuyệt Đại Song Kiêu” cũng không phải là một phim mới, nó đã có rất nhiều phiên bản trước đây.
“Đợi lát nữa trở về anh sẽ cho cậu xem mấy bộ, để cậu nhìn một chút, học hỏi xem nhân vật này nên diễn thế nào. Anh nghĩ chuyện này đối với cậu rất đơn giản, cậu chỉ cần giữa khoản cách và không tiếp xúc nhiều với người trong đoàn phim là được.”
Hứa Trăn cúi đầu, vẫn như cũ không nói một lời.
Hắn không phải lo lắng bản thân sẽ diễn không tốt nhân vật này, thậm chí cũng không lo lặng về việc mình sẽ bị lộ thân phận ra ánh sáng.
Nói hơi mơ hồ, nhưng thật ra là hắn đang hoài nghi nhân sinh của mình.
Tại sao hắn lại đột ngột rẽ sang một hướng khác khi bản thân đang có dự định kế thừa ngôi chùa trên núi cùng với sư phụ?
Rốt cục là chỗ nào có vấn đề đây?
Vì cái gì mà trên con đường diễn xuất này, ta càng đi càng xa như vậy?
Rất nhanh, Kiều Phong đã dẫn Hứa Trăn về tới khách sạn Hilden.
Mặc dù mới hôm qua bọn họ đã bị Đổng Kỳ Ngọc chửi mắng một lần vì ở chỗ này, nhưng Kiều Phong vẫn như cũ không có ý định đổi chỗ. Bởi vì, lấy thân phận của Hứa Trăn bây giờ, thật sự không thích hợp để ở gần thành phố điện ảnh bên kia.
Hoành Châu quá nhỏ.
Hứa Trí Viễn mặc dù chỉ là diễn viên nhỏ tuyến mười tám, nhưng khi còn nhỏ, hắn ta đã diễn qua rất nhiều phim truyền hình, cho nên lỡ như gặp phải người quen thì rất khó xử lý. Vì vậy, tốt nhất vẫn nên cẩn thận, đề phòng một giây bất trắc.
"Ai, Hứa Trí Viễn?"
"Trí Viễn, là cậu sao?"
Kiều Phong còn đang bận suy nghĩ, thì chợt nghe có người gọi tên Hứa Trí Viễn, hắn vô ý thức quay đầu lại, đối diện là một đôi mắt sáng rực như điện.
Hắn sửng sốt một hồi.
Đây là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi. Dáng người cao gầy, miệng hơi cười, khuôn mặt đẹp trai khó quên.
Giang Duy?
Người luôn xuất hiện trên trang nhất, Phi Ưng Hải Đường thị đế Giang Duy??
Kiều Phong chỉ cảm thấy trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, vội vàng quay đầu nhìn về Hứa Trăn.
Không xong!
Sợ điều gì sẽ gặp điều đó!
Ngàn tính vạn tính, cũng không tính tới ở chỗ này gặp phải người quen! !
Mà lúc này, Hứa Trăn ngẩn người nhìn người đàn ông trung niên mới vừa gọi tên Hứa Trí Viễn.
Hắn biết người này, đây không phải là đại minh tinh Giang Duy sao!
Bất quá, loại quen biết này của hắn hoàn toàn khác với loại quen biết của Hứa Trí Viễn. Hứa Trăn chỉ là một công dân bình thường, từng xem qua phim người này đóng mà thôi.
Đúng vậy, trong chùa cũng có ti vi, mặc dù núi non nằm trong nơi khỉ ho gà gáy nhưng cũng không phải hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.
Ngay cả Hứa Trăn cũng biết hắn, điều này chứng tỏ độ nổi tiếng của hắn ta lớn đến chừng nào. Nó gần như nổi tiếng đến mức “Không có người nào trong thiên là không biết.”
"Ai nha, đúng là cậu rồi!" Giang Duy tiến lên hai bước, một mặt ngạc nhiên vỗ vỗ bả vai Hứa Trăn, nói, "Mấy năm không thấy, đã trưởng thành như thế này rồi à!
"Càng ngày càng đẹp trai, vóc dáng cũng cao, vừa rồi suýt nữa anh đã không nhận ra cậu!”
Hứa Trăn nhìn bộ dáng có vẻ rất thân quen của đối phương, thì chỉ cảm thấy cả người ngẩn ra.
Hứa Trí Viễn biết hắn?
Sao quen được? Hay là từng đóng phim chung với nhau?
Hai người bọn họ có quan hệ như thế nào, hiện tại phải xưng hô thế nào đây??
Cái gì cũng không biết! hoàn toàn trống rỗng!
Cách đó không xa, Kiều Phong chỉ cảm thấy trái tim mình đập nhanh đến nỗi muốn trồi lên cả cổ họng. Hắn rất muốn xông lên phía trước giải vây cho Hứa Trăn, nhưng…hắn không thể. Bởi vì, hắn không có quan hệ cá nhân với Giang Duy.
Kiều Phong mới chỉ theo Hứa Trí Viễn hơn một năm trước, cho nên cũng chỉ biết sơ sơ qua phim hắn từng đóng, đại khái đạt được giải thường gì, còn thực tế về việc hắn quen biết người nào, Kiều Phong cũng không thể nắm rõ hết?
Nếu như lúc này hắn xông lên, không chỉ không giúp được Hứa Trăn mà còn khiến cho Giang Duy mất hứng.
Lần này chỉ có thể tin tưởng vào biểu hiện của động đội mà thôi!
Nhưng mà, thật đáng tiếc, đồng đội này cũng không phải là người am hiểu nguyên tác xã giao trong xã hội.
Hứa Trăn nhẫn nhịn hồi lâu, dù sao cũng chỉ là chào hỏi với người khác thôi mà, cho nên hắn mở miệng nói: “Xin chào, Giang Duy tiền bối.”
"Ai nha, cái gì mà tiền bối.” Giang Duy vẫy vẫy tay, cười nói, "Quá xa lạ, cứ như trước đây gọi anh là “Duy ca” được rồi!”
Hứa Trăn cứng ngắc cười cười, nói: "Duy ca."
"Ai, này mới đúng." Giang Duy hài lòng gật gật đầu.
Nói xong, hắn kéo bả vai Hứa Trăn nói chuyện: "Đến Hoành Châu quay phim sao?”
“Vâng." Hứa Trăn lên tiếng, đi theo Giang Duy đến thang máy.
Kiều Phong vội vã cuống cuồng chạy theo phía sau hai người, trong đầu không khỏi sợ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
“Quay phim gì?”
"Ách, một bộ phim gọi là “Dạ Vũ Giang Hồ”.”
"Ái chà, anh biết bộ phim này, do Ngô đạo giám chế! Cậu đã bắt đầu quay màn ảnh rộng rồi à? đóng vai gì trong đó?”
". . ."
Chương 26:
Hai người vừa đi vừa nói, một đường đi tới trước cửa thang máy.
Chờ thang máy, Giang Duy nhìn đồng hồ, nói: "Cậu trở về tắm rửa đi, thay bộ quần áo khác rồi đi ăn cơm trưa với anh.”
Ngữ khí khẳng định, thái độ kiên quyết, không chừa lấy một con đường cự tuyệt nào. Lúc này, Hứa Trăn chỉ cảm thấy mình giả cười đền muốn căng cả gân mặt.
Mãi cho đến khi mấy người vào thang máy, tách biệt ra các lầu khác nhau, hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, quay đầu bỏ trốn về phòng của mình.
"Không được, anh phải tìm xem cậu vào Giang Duy quen biết như thế nào!”
Vừa vào cửa, Kiều Phong lập tức mở máy tính, ở trên giao diện rà soát thống tin liên quan đến Giang Duy. Mối quan hệ giữa các cá nhân không rõ ràng, cho nên hắn đành phải cầu cứu Baidu, giờ ngẫm lại cũng thấy thật xấu hổ.
Rất nhanh, bên trên giao diện liền xuất hiện tin tức bọn họ cần:
Điều khiến hắn ngạc nhiên là, Giang Duy và Hứa Trí Viễn thế mà đã có quá năm lần hợp tác với nhau. Ba lần trong đó là đóng vai niên thiếu, một lần là diễn sư đồ, lần còn lại là diễn vai cha con.
Chẳng trách Giang Duy lại thân quen với Hứa Trí Viễn như vậy!
Hóa ra là bạn nối khố!
Kiều Phong trước đó cũng đã điều tra qua lai lịch của Hứa Trí Viễn, nhưng bởi vì ngôi sao nhỏ tuổi, đất diễn cũng ít, Hứa Trí Viễn đã tham gia cả trăm bộ phim truyền hình từ năm 5 tuổi đến 12 tuổi, việc này làm sao hắn có thể nhớ từng chi tiết được?
Kiều Phong chỉ nhớ bảy tám bộ nổi tiếng nhất, tên gọi đằng sau đều có một chữ “Chờ”.
"Nhanh nhanh nhanh, trí nhớ của cậu tốt, mau xem qua mấy phần này!”
Kiều Phong nắm cổ tay Hứa Trăn, cưỡng ép đem hắn ngồi xuống ghế ngay đằng trước máy vi tính, nói: "Một hồi muốn cùng Giang Duy ăn cơm, cậu cứ mang mấy chuyện này ra nói là được.
"Tạm thời ôm chân phật, không nhanh cũng…à không phải, cái gì mà lâm trận ma đao…”
Kiều Phong gấp đến độ nói năng lộn xộn.
Trên trán của Hứa Trăn cũng đổ ra chút mồ hôi, không chỉ do lo lắng, mà còn vì bộ tóc giả đang đội trên đầu.
Đeo tóc giả từ sáng tới trưa, da đầu cũng đổ đầy mồ hôi.
Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, trong đầu học cách ghi nhớ, như thể đang đối phó với một kỳ thi sắp bắt đầu.
Thẳng đến hơn mười phút sau, Giang Duy tự mình tới cửa gọi hắn, Hứa Trăn lúc này mới hoàn hồn đứng lên, trong đầu đầy tên các bộ phim truyền hình.
"Nghe nói nhà hàng này mới đổi đầu bếp, tay nghề rất rốt, chúng ta đi thử xem.”
Hai người đi tới thang máy, Giang Duy quay đầu nhìn Hứa Trăn, cười nói: "Một hồi dẫn cậu đi nếm thử món bò bít tết đặc biệt của bọn họ."
"Ai, đúng rồi, cậu đã trưởng thành rồi? Có thể uống rượu đúng không?”
". . ."
Hứa Trăn vô cùng miễn cưỡng ứng phó, tận lực ít nói chuyện, để tránh nói ra chuyện gì không phù hợp. Tuy nhiên, thái độ này trong mắt Giang Duy hoàn toàn khác với tình hình thực tế.
Giang Duy liếc qua Hứa Trăn, rõ ràng cảm thấy đối phương tận lực xa cách, thế nhưng, hắn cũng không mấy để ý.
Lấy địa vị của hắn ở trong giới, đi đến chỗ nào cũng đều có người chạy tới a dua, nịnh nọt. Ngược lại thanh niên trước mắt này có chút chất phác, kiệm lời trầm ổn, khiến hắn cảm thấy rất chân thành.
Hai người dựa vào công phu ăn cơm, đơn giản hàn huyên vài câu, trên cơ bản đều là Giang Duy hỏi, Hứa Trăn đáp.
Đợi đến khi nghe được Hứa Trăn chuẩn bị đi đến đoàn phim “Tuyệt Đại Song Kiêu”, đảm nhiệm vai diễn Giang Phong, trong mắt Giang Duy mới lộ ra mấy phần hâm mộ.
"Ai, anh cũng rất muốn diễn vai Giang Phong một lần" Hắn xúc động nói, "Hồi còn trẻ, anh cũng từng tham gia phim Tuyệt Đại Song Kiêu, thế nhưng khi đó lại diễn vai Tiểu Ngư Nhi.
"Nhưng cậu không biết đâu, thật ra lúc đó anh muốn thử vai Giang Phong, kết quả đạo diễn vừa nhìn liền nói, khuôn mặt này của cậu vừa nhìn đã muốn cười, diễn Giang Phong cái gì, thử diễn Tiểu Ngư Nhi đi!
"Thế là anh đành phải bỏ qua vai diễn này.”
Nói xong, hắn nhịn không được lắc đầu, nói: "Cuộc sống chính là như vậy, chỉ cần một bước đạp lệch liền đi sang hướng khác.
"Nếu như năm đó không diễn nhân vật Tiểu Ngư Nhi, có lẽ anh cũng không thể đi đến ngày hôm nay. Nhưng, hiện tại hồi tưởng lại, vai diễn Giang Phong kia vẫn còn canh cánh trong lòng của anh.
"Ha ha, cậu xem anh thật là già mồm mà.” Giang Duy nói xong liền nở nụ cười.
Hứa Trăn cũng cười theo, nhưng nghe câu nói này, lại bỗng nhiên liên tưởng đến bản thân mình, khiến cho hắn không khỏi trầm ngâm.
Một bữa cơm ăn xong, hai người ai cũng không nên nói thêm gì. Mấy chuyện bại lộ đã phán đoán trước đó cũng không hề xảy ra. Có lẽ là bởi vì hai người đã quá lâu không gặp mặt, cũng có lẽ bởi vì Giang Duy không quá thân quen với Hứa Trí Viễn.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Trăn nhận được thông báo từ đoàn làm phim Dạ Vũ Giang Hồ, kêu hắn đến quay cảnh cuối cùng.
Cảnh này tình cờ là lần đầu tiên Hứa Trăn nhìn thấy Lâm Gia trên phim trường, hai người đã từng diễn dịch qua đoạn ngắn khi mới gặp gỡ.
Tuyết Trúc chậm rãi đi tới một bên cầu, nhìn mũi kiếm đang nhỏ máu của Dạ Vũ: "Vẫn là tới chậm một bước.
"Nhưng sống chưa chắc đã hạnh phúc, mà chết cũng chưa chắc đã đau".
Dứt lời, Tuyết Trúc xoay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Dạ Vũ: "Ngươi chính là Dạ Vũ?"
Dạ Vũ cảnh giác nằm chặt trường kiếm trong, đáp lại: "Ngươi là ai?”
Tuyết Trúc đặt tay lên lòng ngực, tay còn lại vuốt cằm nói: "Bần tăng là Tuyết Trúc."
"Cắt!"
Đạo diễn Tô Văn Bân hô dừng, thông qua camera phát lại một lần, sau đó thủ thế"Ok", hô to: “Qua!”
Đến đây, phần diễn của Tuyết Trúc chính thức đóng máy.
Chương 27:
Nhân viên bên trong trường quay nhao nhao vỗ tay, chúc mừng cảnh quay đã hoàn tất của Hứa Trăn. Đây vốn dĩ là đãi ngộ của diễn viên chính, nhưng hiện tại Tuyết Trúc chỉ là một vai phụ, lại có biểu hiện xuất sắc trong cảnh quay dài trước đó, giành được sự thành của tất cả mọi người.
Tràn vỗ tay này chính là thuộc về hắn!
Hứa Trăn đứng trên cầu đá trong trường quay, nghe tiếng vỗ tay của toàn trường, cảm thấy có hơi say rượu.
Hắn cảm thấy bản thân thích loại cảm giác này.
Nhưng mà, mọi thứ ở đây không chân chính thuộc về hắn, mà là tạm thời "mượn" của Hứa Trí Viễn. Đồ mượn sẽ phải trả lại, nghĩ tới đây Hứa Trăn bỗng nhiên ngẩn cả người.
Hôm nay, Ngô Khắc Minh cũng đến hiện trường, khi thấy Hứa Trăn đang chuẩn bị rời đi, ông ta liền cố ý hướng hỏi thăm về tình huống của đoàn làm phim Tuyệt Đại Song Kiêu.
Hứa Trăn hôm qua đã ký hợp đồng, cho nên cũng muốn nói lại chuyện này cho ông ta biết.
Cách đó không xa, vai diễn Dạ Vũ - Lâm Gia trong lúc vô tình đã nghe được cuộc đối thoại của hai người, trong lòng không khỏi giật mình.
Giang Phong?
Hứa Chân muốn diễn vai Giang Phong?
Kia. . .
Cô do dự chỉ chốc lát, sau đó nhanh nhân chạy vào trong toilet, vội vã lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
"Tút tút tút. . ."
"Uy? Tiểu Gia?"
"Học trưởng," Lâm Gia che lại microphone, nhỏ giọng nói, "Hai ngày trước anh có hỏi em muốn diễn vai Hoa Nguyệt Nô đúng không? Vậy hiện tại còn cần em không?”
Đầu bên kia điện thoại dừng một chút, giọng nói mang theo ngạc nhiên: "Em đồng ý diễn vai Hoa Nguyệt Nô? Dĩ nhiên là được rồi. Nhưng không phải hai hôm trước em nói không muốn diễn vai bà bầu sao?”
Lâm Gia ngửa đầu nhìn lên trần nhà, khẩu thị tâm phi nói: "Ai nha, hai ngày qua em đã nghĩ thông suốt. Làm diễn viên mà, nhất định phải biết hy sinh cho vai diễn của mình, không thể kén cá chọn canh.
"Anh có phải cảm thấy em có tính giác ngộ rất cao đúng không?”
Dạ Vũ Giang Hồ vừa đóng máy, Hứa Trăn trở lại khách sạn, bắt đầu chuẩn bị cho việc quay “Tuyệt Đại Song Kiều” theo sự sắp xếp của Kiều Phong.
Tuy nhiên, phương thức chuẩn bị của hắn ta lại rất đặc biệt.
Không phải là đọc nguyên tác, cũng không phải viết tiểu truyện nhân vật, mà là…Xem tivi.
Đúng vậy, xem các bản cũ của “Tuyệt Đại Song Kiêu”, cũng chính là phiên bản mà Giang Duy từng diễn vai Tiểu Ngư Nhi. Theo lời Kiều Phong nói, mọi người phải học cách sử dụng điểm mạnh của mình và tránh điểm yếu.
Vì Hứa Trăn có phương diện thiên phú về khả năng bắt chước, cho nên cứ dứt khoát nhìn tiền bối đã diễn trước đó. Đừng nói bất cứ điều gì về chủ nghĩa kinh nghiệm, chủ nghĩa phương pháp và chủ nghĩa biểu hiện, chỉ cần mở tập và làm điều đó!
Do vậy, trong khi mọi người trong đoàn đang học thuộc lòng kịch bản, thì Hứa Trắn lại ngồi trên ghế sô pha, uống trà nhâm nhi hạt dưa, nhàn nhã xem phim truyền hình.
Mấy ngày này của hắn trôi qua cực kỳ thoải mái.
Tuy nhiên, vốn dĩ hắn chỉ cần xem hai tập đầu của phim, vậy mà không để ý, bất tri bất giác xem hết cả bộ. Đối với hành vi “Lấy việc công làm việc tư", Đi làm mò cá" này, Hứa Trăn vẫn rất chột dạ.
Bản cũ “Tuyệt Đại Song Kiêu” đã quay hơn mười năm trước, hóa trang và chất lượng hình ảnh khá thô, nhưng cốt truyện rất hấp dẫn.
Câu chuyện của Giang Phong rất mờ nhạt, nói chung chỉ là công tử phú gia coi trọng cô bé lọ lem, hai người vì yêu mà bỏ trốn, kết quả lập nghiệp chưa xong đã bỏ mạng giữa đường.
Đây chẳng qua chỉ là bối cảnh nền cho nhân vật chính mà thôi.
Điều khiến Hứa Trăn cảm thấy hứng thú chính là hai nhân vật Tiểu Ngư Nhi cùng Hoa Vô Khuyết.
Nhất là Hoa Vô Khuyết.
Vị tiểu ca này phải nói là có màn ra sân đỉnh cao khi xuất hiện trong phim, một tay ra hoa tiếp ngọc lại có thể đánh tan đám võ lâm nhân sĩ của núi Nga Mi, thuận tiện chiếm được bội kiếm của chưởng môn chân nhân, từ đó nổi danh trong thiên hạ.
Hoa Vô Khuyết có vẻ ngoài xuất chúng, võ công kinh người, xuất thân thần bí, làm rất nhiều người cực kỳ hâm mộ.
Thậm chí trong hơn phân nữa bộ phim, hắn có thể xem là tâm ma của Tiêu Ngư Nhi. Nhưng mà nhìn chung toàn kịch, từ đầu đến cuối Hoa Vô Khuyết trôi qua rất ấm ức.
Yêu Thiết Tâm Lan nhưng không có được nàng, đối với hai vị sư phụ thì khúm núm, rõ ràng thân thiết với Tiểu Ngư Nhi nhưng không gϊếŧ không được.
Thậm chí đến trận quyết chiến cuối cùng, tất cả mọi người, bao quát người hắn yêu là Thiết Tâm Lan, đều hy vọng người chết chính là hắn.
"Cường giả đáng chết" là một thứ rất khó giải thích, mà điều này cũng khiến Hứa Trăn lo lắng đôi chút.
Lúc xem xong bộ phim, hắn thậm chí có chút tiếc nuối: Tại sao mình lại diễn vai Giang Phong mà không phải là vai Hoa Vô Khuyết.
Ai, rõ ràng là mình muốn diễn vai này hơn nhưng thật đáng hận, Hứa Trí Viễn có thứ hạng quá thấp, căn bản không thể nhận được vai diễn tốt như vậy.
Mà nói đến Hoa Vô Khuyết. . .
Hứa Trăn nhìn văn kiện trong tay, hơi nhíu mày.
Diễn viên đóng vai Hoa Vô Khuyết trong đoàn phim tên là Hạ Tuấn Ninh.
Người này vốn là tiểu sinh lưu lượng mới nhảy lên gần đây, fan hâm mộ vô cùng đông đảo, chỉ cần cách tuyến trên một bước chân.
Bộ phim này là bộ cổ trang đầu tiên của hắn, mục tiêu rất rõ ràng: Chính là người hâm mộ.
Tuy nhiên điều đó đối với Hứa Trăn không quan trọng.
Mà quan trọng nhất là: Hạ Tuấn Ninh có quen biết với Hứa Trí Viễn.
Chương 28:
Không giống như Giang Duy nhiều năm không gặp, mà là gần đây mới vừa vặn hợp tác qua.
Chỉ khoảng nửa năm trước, hai người đã cùng nhau quay một bộ phim truyền hình về chiến tranh tình báo Dân quốc, ký ức còn tương đối mới mẻ.
Bất quá cũng may, Giang Phong và Hoa Vô Khuyết không có cảnh quay chung nào trong toàn bộ vở kịch. Nếu có gặp nhau thì cũng chỉ là lúc khởi động máy, còn về sau cơ bản không gặp. Hơn nữa, lưu lượng của Hạ Tuấn Ninh đang rất đỏ, chỉ sợ không có thời gian cùng nhân vật nhỏ như Hứa Trí Viễn ôn lại chuyện cũ.
"Nhìn xem, người này chính là Hạ Tuấn Ninh."
Ăn cơm tối xong, trở về phòng, Kiều Phong cố ý lấy ra mấy tấm hình đưa cho Hứa Trăn, nói: "Cậu nhìn kĩ một chút, ngày mai có gặp thì nhớ chào hỏi, đừng để nhận sai người.”
Hứa Trăn cầm lấy ảnh chụp, cẩn thận quan sát, nhìn hình tượng của người này đại khái cũng có chút ấn tượng.
“Người này…” Hắn nghĩ nghĩ, ngẩng đầu lên nói, "Mắt hình như hơi lớn…”
"Phốc. . ."
Nghe được câu đánh giá, Kiều Phong nhịn không được cười ra tiếng.
"Cậu nói đúng đó,” Hắn hạ giọng nói, "Cậu ta là “Bạch nhãn lang” có tiếng trong giới, chúng ta đều lén gọi cậu ta là “Hạ Bạch Nhãn”.”
Hứa Trăn hỏi: "Cái nghĩa là gì?”
Kiều Phong ho nhẹ một tiếng, đứng dậy đem cửa khóa kỹ, thấp giọng nói: "Chuyện này không phải bí mật gì, cậu biết cũng không sao.
"Chính là Hạ Tuấn Ninh kỳ thật có thù với Lâm Huệ Mỹ."
Hứa Trăn nghe vậy thì sững sờ, nói: "Diễn viên chính có thù với nhà sản xuất?"
Kiều Phong vỗ đùi, đáo: “Nếu nói không sai, Lâm Huệ Mỹ là người có khí lượng lớn, lại còn thích tự vả mặt mình.
"Khi mới biết Hạ Tuấn Ninh muốn hợp tác với cô ấy, anh cùng mấy người khác đều cười muốn điên.”
Kiều Phong đè ép cuống họng, tràn đầy phấn khởi kể chuyện ân oán tình cừu của hai người đó, Hứa Trăn ở bên cạnh nghe được cũng sững sốt. Hóa ra, Lâm Huệ Mỹ là người phát hiện và khai quật tài năng của Hạ Tuấn Ninh .
Đại khái sáu năm trước, lúc ấy Hạ Tuấn Ninh vẫn chỉ là một người mẫu nhỏ không có danh tiếng. Trong một lần tham gia sự kiện, Lâm Huệ Mỹ ngẫu nhiên nhìn thấy hắn, lúc đó cô ta hốt hoảng ngỡ như bản thân gặp phải tiên nhân, lập tức cho hắn một vai diễn nam thứ.
Về sau, bộ phim kia lại thành công ngoài ý muốn và Hạ Tú Minh cũng dựa vào chuyện này mà phất lên như gió đông, trực tiếp một lần là nổi tiếng.
Kết quả. . .
Hạ Tuấn Ninh lại không tiếp nhận đãi ngộ do Lâm Huệ Mỹ cho, mà là quay đầu ký hợp đồng với Hoa ảnh giải trí. Nghe những người quen nói, Lâm Huệ Mỹ lúc ấy tức đến môi đều run rẩy.
Chính mình khư khư cố chấp bắt đầu dùng người mới, vì hắn tranh đoạt các loại tài nguyên, thậm chí không tiếc đắc tội với rất nhiều đồng sự, cuối cùng lại đổi được kết cục như vậy.
Trư Bát Giới soi gương, da mặt không phải người.
Từ đó về sau, Lâm Huệ Mỹ từ bỏ việc coi trọng nhan sắc, mãi cho đến gần đây mới khôi phục lại thói quen xấu này.
"Đúng là thương trường như chiến trường. . ."
Hứa Trăn nghe xong đoạn chuyện xưa này, nhịn không được cảm khái nói: "Chuyện này triệt để đắc tội với người ta rồi còn gì, vậy mà bây giờ vẫn có thể hợp tác á?”
Kiều Phong cảm khái nói: "Nói cho cùng cũng bởi vì lợi ích, đứng trước hàng vạn đầu tư thì bản thân yêu thích cái gì cũng không đáng nhắc tới.”
Hứa Trăn không lên tiếng. Chỉ là cảm thấy có chút bội phục đối với loại người như Lâm Huệ Mỹ.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Trăn xuất phát sớm hơn 2 giờ đồng hồ, trời chưa sáng liền chạy tới thành phố diện ảnh ở Hoành Châu. Hôm nay là ngày đoàn phim “Tuyệt Đại Song Kiêu” chụp ảnh.
Nếu như lần này phát hiện ra chỗ nào trang điểm và làm tóc của mình không phù hợp thì vẫn có cơ hội để chỉnh sửa, do đó hầu hết mọi người đều có xu hướng đến sớm.
Buổi sáng 7 giờ 30, lúc Hứa Trăn đến trường quay đã phát hiện có ba diễn viên đến trước. Một người trong số họ là một ông chú trung niên, sau khi chào hỏi thì được biết ông chú đóng vai Lý Đại Khẩu bên trong “Mười đại ác nhân”.
Mà một người khác. . .
Hứa Trăn có chút ngoài ý muốn.
Thế mà là người quen.
Hắn chỉ mới làm thế thân của Hứa Trí Viễn được một tuần, cũng chỉ quen biết được một vài người trong giới. Vậy mà không nghĩ tới, hôm nay đã phải đυ.ng lại mặt một người:
Đinh Tuyết Tùng.
Người từng đến tranh giành vai diễn Tuyệt Trúc trong “Dạ Vũ Giang Hồ”
Hứa Trăn cùng Đinh Tuyết Tùng bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều sững sờ.
Hắn vì sao lại đến chỗ này?
Cả hai tự âm thầm nghĩ trong đầu.
Trên thực tế, lần này Đinh Tuyết Tùng tới Hoành Châu, chính là để tham gia vào đoàn phim “Tuyệt Đại Song Kiêu”, còn về việc đoạt vai Tuyết Trúc chỉ là ý của người đại diện Thiệu Mộng Hoa mà thôi. Còn Hứa Trăn, vì có biểu hiện xuất sắc mà được Ngô Khắc Minh đề cứ tới.
Dù sao, cả hai đoàn làm phim đều quay ở Hoành Châu, cho nên lão đại hai bên ít nhiều cũng có chút quan hệ cá nhân. Do đó hai người cách mấy ngày đã gặp lại cũng không tính là oan gia ngõ hẹp.
“Lý Đại Khẩu” ở một bên nhìn thấy hai người bọn họ mặt đối mặt hồi lâu, liền hướng đến Đinh Tuyết Tùng hỏi thăm: “"Tuyết Tùng, cậu biết vị này sao? Mau mau đến giới thiệu chút đi.”
Đinh Tuyết Tùng: ". . ."
Không! Tôi không biết hắn!
Hai chúng tôi không có quen biết gì hết.
Hứa Trăn thấy hắn nửa ngày không nói lời nào, mà "Lý Đại Khẩu" lại đang nhìn chằm chằm mình, cho nên đành chủ động đi tới, lễ phép mỉm cười nói: "Xin chào Trần lão sư, tôi tên là Hứa Chân, đảm nhiệm vai diễn Giang Phong.”
Nghe người này biết mình họ Trần, hắn ta liền hiếu kỳ hỏi: “Cậu biết tôi à?”
Hứa Trăn nói: "Tôi đã xem qua một số tác phẩm của ngài, ví dụ như Hồng Vũ Đại Đế, Thổ Mộc Bảo Chi Biến, Đại Tần Phong Vân, còn có Phong Tuyết Dạ Quy Nhân."
Lập tức hai mắt hắn liền tỏa sáng.
Mấy bộ mà Hứa Trăn nhắc tới, tất cả đều là tác phẩm tiêu biểu mà hắn đắc ý nhất.
Nhìn thấy người thanh niên này điềm đạm lễ độ, nói chính xác tên tác phẩm của mình, trong lòng liền cảm thấy rất có hảo cảm, nhịn không được cùng hắn bắt chuyện.
Chương 229:
Hừa Trăn vốn dĩ không coi bộ phim nào của hắn, chẳng qua đây chỉ là lý lịch của các diễn viên mà hắn đã đọc. Hai người đơn giản hàn huyên một hồi, sau đó liền tự tìm nơi ngồi xuống, cầm kịch bản xem lại lợi kịch.
Mấy diễn viên còn lại cũng lục tục bắt đầu trình diện, nhưng ngoại trừ Đinh Tuyết Tùng, Hứa Trăn không biết ai, bởi vậy từ đầu đến cuối hắn đều yên lặng ngồi trong góc. Thỉnh thoảng hắn liếc nhìn xung quanh và không khỏi có chút cảm khái.
Quả nhiên không hổ là đoàn làm phim "Lâm nhan cẩu". Những người này, ngoại trừ một số diễn viên đặc biệt thì giá trị nhan sắc cơ bản ít nhất đều trên 80 điểm.
Thậm chí các trưởng bối như Yến Nam Thiên, Giang Biệt Hạc, Đỗ Sát đều là những ông chú trung niên đẹp trai. Mà khi đám người này tập trung lại một chỗ, không cần biết bọn họ đang quay phim gì nhưng tuyệt đối có thể chọc người ta đến mù mắt.
Thế nhưng, việc Hứa Trăn yên lặng ngồi trong góc ở đằng kia cũng đưa tới mấy lời thảo luận của không ít người.
"Người đó là ai vậy?" Cách đó không xa, một diễn viên nữ trẻ tuổi dùng ánh mắt liếc trộm Hứa Trăn, sau đó hỏi thầm người ngồi bên cạnh, "Sao trước đây chưa nhìn thấy hắn? Mà hắn diễn nhân vật nào vậy?”
Người bạn nhìn chung quanh một vòng rồi thấp giọng nói: “Hắn diễn vai Giang Phong, còn tên họ Quách kia nghe nói có việc nên không nhận vai được.
"Ngoại trừ Giang Phong cùng Hoa Nguyệt Nô, thì không có nhân vật nào bị thay đổi cả.”
"Vậy à…” Nữ diễn viên nhịn không được mà tiếp tục nhìn trộm Hứa Trăn, hai mắt cũng tràn đầy phấn khởi, “Người này nhìn không tệ, so với Quách Uy càng đẹp trai hơn nhiều.”
Người bạn mím môi giống như đang nghiêm túc so sánh, sau đó lại lắc đầu nói: "Khó mà nói, còn phải xem lúc trang điểm sẽ có hiểu quả gì.”
"Thật ra, bộ dáng của Quách Uy cũng rất bình thường, chẳng qua là hắn rất phù hợp với hình tượng cổ trang.
"Ai, nói đi cũng phải nói lại, cậu không cảm thấy hắn rất quen sao? Tôi cảm thấy mình đã gặp hắn ở đâu rồi, nhất định không phải là tân binh.”
Người còn lại nói: "Cô nói như vậy, tôi cũng cảm thấy khá quen, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra. . ."
". . ."
Nơi thảo luận cách đó quá xa, Hứa Trăn không thể nghe được. Dù sao, hắn cũng không quen biết ai ở trong trường quay nên chỉ có thể buồn bực ngán ngẩm lật đi lật lại kịch bản.
Lợi kịch của Giang Phong không nhiều, hắn chỉ cần xem qua một lần đã có thể nhớ hết, hiện tại đã nhàn đến chán, cho nên bắt đầu lật tới phần của Hoa Vô Khuyết…
Không biết qua bao lâu, bên trong phim trường bỗng nhiên náo loạn một trận. Hứa Trăn ngẩng đầu nhìn một vòng, rất nhanh liền phát hiện đầu nguồn của trận rối loạn: Hạ Tuấn Ninh đến rồi.
Bộ phim này có chút khác so với bản nguyên tác, nhân vật nam chính là Hoa Vô Khuyết, chứ không phải là Tiểu Ngư Nhi, bởi vậy, Hạ Tuấn Ninh là người có vị trí khá cao trong đoàn làm phim hiện tại.
Hắn nhìn qua khe hở của đám người, đại khái quan sát bóng dáng người kia:
Người thật giống trong hình, mày kiếm và mắt sáng, cao ráo đẹp trai, đây chính là kiểu “hình nam” đi bộ trên đường cũng thu hút ánh nhìn của người khác.
Hắn ta mặc một bộ trang phục đi mô tô bằng da, áσ ɭóŧ ba lỗ màu đen, phần thân dưới là một chiếc quần jean màu xám carbon và giày Martin. Với chiều cao khoảng 185 và một thân hình đáng tự hào, hắn hoàn toàn nổi bật giữa đám đông với hai chân dài thẳng tắp và thon thả đáng ghen tị.
Không thể không nói, chỉ nhìn bề ngoài, tiểu tử này là thật soái.
Hạ Tuấn Ninh đảo mắt một vòng quanh phim trường, cùng mấy vị diễn viên chính khách khí chào hỏi, mặt ngoài thể diện làm rất đầy đủ.
Hứa Trăn vốn tưởng rằng một nhân vật trong suốt không mấy nổi bật như mình có thể bị bỏ qua, nhưng ai ngờ, khi ánh mắt Hạ Tuấn Ninh rơi xuống khu vực của hắn đang ngồi thì bỗng nhiên dừng lại.
Một lát sau, Hạ Tuấn Ninh nhếch miệng cười một tiếng, thẳng tắp đi về phía hắn: "Ai u, tôi còn tưởng là ai, đây không phải là “Nhị cẩu” nhà chúng ta sao!”
Hứa Trăn: ". . ."
Không khí chung quanh bỗng dưng trì trệ.
"Nhị Cẩu" là nhân vật mà Hứa Trí Viễn diễn trong phim truyền hình “Long Đàm”, cũng chính là bộ phim mà hắn đã hợp tác với Hạ Tuấn Ninh. Trong bộ phim, Hạ Tuấn Ninh đóng vai gián điệp làm việc cho kẻ địch, còn Nhị Cẩu chính là tùy tùng của hắn ta.
Hứa Trăn không rõ thái độ của đối phương, hắn ta ở trước mặt bao nhiêu người gọi mình là “Nhị Cẩu”, đây rốt cục là bởi vì có quan hệ tốt hay cố ý vũ nhục bản thân mình.
Nhưng nếu hai người có quan hệ cá nhân thân thiết, thì tại sao Kiều Phong lại không biết.
"Tuấn Ninh, hai người các cậu có quen biết trước đó sao?" Một vị diễn viên tương đối lớn tuổi thấy không khí có chút xấu hổ, liền hoà giải nói, "Giới thiệu cho chúng ta một chút đi?"
Hạ Tuấn Ninh liếc mắt nhìn Hứa Trăn, sau đó đáp lại: "Đúng là có hợp tác, cậu ta tên là gì nhỉ, chuyện này tôi cũng không nhớ rõ.
"Tôi chỉ nhớ trong bộ phim lần đó cậu ta tên là Nhị cẩu.”
Nói xong, hắn trên dưới đánh giá Hứa Trăn một phen: "Nửa năm không thấy, cậu mới đi phẩu thuật thẩm mỹ về à?”
Hạ Tuấn Ninh vỗ vỗ cằm của mình, cười nói: "Đã gọt đi rồi à, cằm so với trước kia cũng hẹp hơn rất nhiều, nhìn thoáng qua là có thể biết được."
Hứa Trăn: ". . ."
Có thể xác định, người này đang vũ nhục mình.
Chương 230:
Hứa Trí Viễn có thù với hắn sao?
Hạ Tuấn Ninh cười như không cười nhìn hắn, hỏi, "Cậu diễn vai gì trong Tuyệt Đại Song Kiêu thế?
"Mà sao lần trước chúng ta tham gia buổi đọc kịch bản lại không nhìn thấy cậu?”
Nói đến chỗ này, hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vỗ tay nói: "A, tôi nhớ ra rồi, có một số nhân vật phản diện trong bộ phim, gọi là “Mười hai cầm tinh” hay “Mười hai chòm sao” gì đó,
"Hình như lần trước trước bọn họ cũng không tới,
"Vậy rốt cục cậu diễn vai nào,” Hạ Tuấn Ninh nháy mắt ra hiệu nói, "Chắc không phải là chó con gì đó đi, hahaha…”
Câu này vừa nói ra thì không khí trong trường quay lập tức im bặt.
Người chung quanh liếc nhìn nhau, rõ ràng Hạ Tuấn Ninh đang cố ý muốn nói:
Tôi cùng tên nhóc này có thù.
Các người nếu ai dám nói chuyện với hắn, thì chính là đang đối nghịch với tôi!
Mặc dù chuyện lấy thế đè ép người khác đã rõ ràng như vậy, nhưng không một ai biết được mâu thuẫn thật sự giữa bọn họ là gì.
Nhân vật chính đã lên tiếng rồi, mình cũng không cần phải lội vào vũng nước đυ.c ngầu này.
Hứa Trăn ngồi ở bên trong góc, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hạ Tuấn Ninh.
Một lúc lâu sau, hắn đem kịch bản để qua một bên rồi đứng lên nói: "Tôi diễn vai cha anh, Giang Phong.”
Hạ Tuấn Ninh: ". . ."
"Phốc. . ."
Chung quanh không biết người nào không có mắt, vậy mà không cẩn thận cười ra tiếng.
"Muốn chết. . ."
Ở hậu trường, Hạ Tuấn Ninh cởi ra áo khoát mạnh tay ném thẳng xuống sàn, một bên cắn răng nói: "Tôi thấy tên tiểu tử này chán sống rồi!"
Trợ lý ở bên cạnh nhanh nhẹn cầm áo khoát lên, xếp gọn, sau đó cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mắt hắn, một chút cũng không dám động.
Hạ Tuấn Ninh đang rất tức giận.
Hứa Trăn dửng dưng nói ra một câu “Tôi diễn vai cha anh” đã khiến cho hắn bị tổn thương về tinh thần.
Thằng nhóc này, dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình!
Ai cho cậu cái lá gan đó hả!
Hạ Tuấn Ninh càng nghĩ càng tức giận, nhịn không được đem giày Martin hung hăng đạp lên tường, khiến người trợ lý nhỏ bé đang đứng bên ngoài loạng choạng.
Quả nhiên giống như dự đoán của Hứa Trăn, Hạ Tuấn Ninh cùng Hứa Trí Viễn thật sự có thù.
Mặc dù bộ phim chiến tranh tình báo "Long Đàm" do hai người hợp tác sản xuất đã hoàn thành được nửa năm, nhưng làm sao những thứ như hận thù có thể được hòa giải trong chốc lát.
Hạ Tuấn Ninh hận thấu Hứa Trí Viễn.
Ân oán giữa hai người là do Hứa Trí Viễn dấy lên trước, bởi vậy, Hạ Tuấn Ninh từ đầu đến cuối luôn tự cho rằng mình là người bị hại.
Hắn năm nay hai mươi bảy tuổi, xuất đạo được năm năm, đang ở thời kỳ hoàng kim để phát triển sự nghiệp.
Khi quay "Long Đàm", lịch trình rất gấp rút nên hắn chỉ vội vàng quay những cảnh bắt buộc để lộ mặt, còn lại đều là do thế thân hoàn thành.
Hạ Tuấn Ninh cảm thấy làm như vậy cũng không có gì đáng trách.
Dù sao, những công việc này đều do công ty sắp xếp, không chỉ đáp ứng nhu cầu về khối lượng kinh doanh, tiết kiệm nhân công của đoàn phim mà còn giúp tăng sản lượng và cho phép người hâm mộ có thêm nhiều bộ phim truyền hình để xem.
Một công ba việc, có gì không ổn?
Nhưng mà, Hứa Trí Viễn lại cảm thấy vấn đề này không ổn.
Hắn đóng vai tùy tùng của Hạ Tuấn Ninh, hai người có rất nhiều cảnh quay chung, gần như có thể xem là hình với bóng. Nhưng, bởi vì Hạ Tuấn Ninh mà hơn 90% thòi gian, Hứa Trí Viễn đều quay với thế thân của hắn.
Hơn nữa, thế thân không chỉ có một người.
Khi bộ phim “Long Đàm” quay được hơn phân nữa, Hứa Trí Viễn bắt được cơ hội, chụp lén một tấm hình:
Bên trong hình là hơn mười người mặc đồ, hóa trang giống nhau như đúc, mà tất cả bọn họ đều là thế thân Hạ Tuấn Ninh.
Thoạt nhìn, nó giống như kỹ thuật "phân thân " trong anime.
Đồng thời, Hứa Trí Viễn thật sự đăng tấm ảnh này lên bằng một tài khoản phụ khác. Hạ Tuấn Ninh lúc ấy tức giận đến kém chút nữa là nổ tung.
Cậu nghĩ không để lộ danh tính thì không ai biết sao?
Chờ đến lúc phim truyền hình được công chiếu, mẹ nó ai mắt mù mới không biết đó là tôi.
Cũng may là đoàn đội của hắn có quan hệ xã hội tốt, kịp thời gở bỏ hình ảnh, giải thích với bên ngoài đây chỉ là sản phẩm của photosop, như vậy mới tạm thời làm dịu đi hoang mang của mọi người.
Thế nhưng cũng bởi từ đó mà hai người này kết thù.
Trong quá trình quay phim, Hạ Tuấn Ninh bắt được cơ hội liền ngáng chân Hứa Trí Viễn, làm khó dễ đủ đường, mối hận thù giữa hai người giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.
Thời điểm huyên náo nhất, Hạ Tuấn Ninh thậm chí còn bí mật bỏ hormone vào cốc nước của người kia, khiến Hứa Trí Viễn tăng cân nhanh như quả bóng trong giai đoạn sau của cảnh quay, suýt chút nữa ảnh hưởng đến cảnh quay.
Sau đó, đạo diễn đã cử người đi điều tra và phát hiện là Hạ Tuấn Ninh đã ra tay.
Hắn không có nói cho Hứa Trí Viễn, mà là chuẩn bị tốt chứng cứ, âm thầm tìm Hạ Tuấn Ninh, cảnh cáo nếu như hắn không thu tay lại liền để cho pháp luật giải quyết.
Hạ Tuấn Ninh không có lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ. Nhưng hận thù trong lòng đối với Hứa Trí Viễn càng thêm sâu.
Cũng bởi vì hắn, mà mình mới đắc tội với đạo diễn của “Long Đàm”!
Hạ Tuấn Ninh càng nghĩ càng tức giận, ngay cả hành động mặc quần áo vào cũng trở nên thô bạo hơn rất nhiều.
Hắn căm hận nhìn ra bên ngoài phòng thử đồ, mẹ nó, ai là người đã đem thằng nhóc đó đến đây?
Nhất định là mụ già Lâm Huệ Mỹ kia!
Cô ta có lẽ biết được chuyện của mình với Hứa Trí Viễn, cho nên mới cố ý tìm cậu ta tới để nói xấu mình!
Nhưng chuyện khiến người ta tức giận nhất chính là…
Hứa Trí Viễn đã gầy xuống.
Hơn nữa, so với ban đầu còn gầy hơn, thậm chí bộ dáng, khí chất đều thay đổi theo chiều hướng tốt hơn!
Đáng nhẽ ăn phải chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ kia, hắn ta nhất định phải trở thành một người mập mạp, từ nay về sau không thể quay phim được nữa.
Khốn kiếp, ngay từ đầu do mình ra tay không đủ tàn nhẫn, cho nên mới có thể khiến cho hắn ta thoải mái dễ dàng như vậy!