Mặt Trăng Đỏ

Chương 19: Bị Đuổi Việc?

Lục Tân bước đi vô định trên con phố đổ nát, lúc này hắn mới nhận ra đã rất lâu rồi hắn không nhìn kỹ con phố này.

Đường phố khắp nơi đều là ổ gà và bụi bặm, còn có cả những vết nước đọng từ mấy ngày trước.

Đèn neon chói mắt ở khắp mọi nơi, đan xen vào nhau tạo thành những màu sắc hỗn loạn và lộng lẫy.

Sau sự kiện trăng máu, những con người sống sót bên trong bức tường thành cao dường như bị chia thành hai loại hoàn toàn khác nhau.

Một loại vô cùng bận rộn, họ bước đi vội vàng và không có thời gian để quan sát bất kỳ điều gì, trông cực kỳ nhàn hạ. Họ có thể ủ rũ ngồi dọc hai bên đường, trước mặt họ bày một gói hành lý, hoặc kê một cái bàn, bên trên có thể là bày một số loại rau rừng, hoặc một số loại thịt không rõ nguồn gốc, hoặc một số dao thô. Họ cũng có thể là những người thợ săn bên ngoài thành phố vào bên trong thành phố bỏ hoang để thám hiểm và tìm kiếm một số đồ trang trí cũ nát, hay môt số đồ công nghệ không rõ tên...

Còn rất nhiều người khác đang tụ tập thành từng nhóm nhỏ từ ba đến năm người, họ hút thuốc lá và huýt sáo với những người phụ nữ trên phố.

Bên ngoài vẫn còn rất nhiều người điên, khi mới xây dựng thành phố Tường Cao, nơi này từng có một khoảng thời gian ăn không đủ no. Nhưng có lẽ do số người có nhu cầu ăn uống trên thế giới này giảm đột ngột nên áp lực trí tuệ cũng giảm sút, hoặc có lẽ là do tốc độ xây dựng lại nền văn minh vượt qua sự mong đợi của mọi người, nên dù chỉ có ba mươi năm ngắn ngủi mà bên trong những bức tường thành cao, nạn đói hoặc người chết đói đã rất ít khi xuất hiện...

Tóm lại, ở bên trong tòa thành tường cao này, việc được ăn uống no đủ không hề khó.

Cái khó là làm sao để cuộc sống của bản thân trở nên tốt đẹp hơn!

Đây cũng chính là hiện trạng của những người không có việc làm mà chỉ lang thang trên đường phố. Họ thậm chí không có được thân phận chính thức của thành phố vệ tinh số hai, cũng như không thể được học ở một trường kỹ thuật chuyên nghiệp hoặc một trường học bình thường, suốt đời này họ cũng không có hy vọng vào thành phố chính để sinh sống.

Vì vậy, thay vào đó, họ từ bỏ mọi theo đuổi, không làm việc và cũng không suy nghĩ gì đến cuộc sống ngày mai.

Mỗi ngày họ chỉ biết lang thang trên phố, thẫn thờ nhìn mọi thứ diễn ra xung quanh với đôi mắt vô hồn, chính họ cũng không biết bản thân đang nghĩ gì.

...

Lục Tân cứ như vậy đi trên đường, hắn quan sát tất cả.

Hắn nhìn nhữn g người này, liệu họ có tồn tại mối nguy hiểm giống như nhân viên của quán cà phê không.

Chỉ cần có thể bắt được một kẻ như vậy, hắn đã có thể kiếm được một khoảng tiền lớn, còn có thể cứu được rất nhiều người.

Bóng dáng em gái lúc nào cũng vô tình hiện ra bên cạnh hắn, có lúc con bé xuất hiện trên những ngôi nhà cao tầng ở bên cạnh hắn, có lúc lại lười biếng bò qua những sợi dây điện vắt ngang trên đỉnh đầu hắn, cũng có lúc con bé lại xuất hiện trên đầu của một ông chú hói đầu nào đó.

Hai anh em rất nghiêm túc tuần tra ở trên đường.

Những sau đó vẫn không có gì xảy ra.

“Tòa thành này quá lớn...”

Lang thang khắp bảy tám con phố, lúc này Lục Tân cảm thấy hai chân đau nhức, hắn ngồi xổm bên vệ đường, vừa hút thuốc vừa ăn cơm hộp.

Trong lòng hắn cũng đúc kết được một số kinh nghiệm: “Dù khi tòa thành tường cao vừa xây dựng xong có dân số rất ít, nhưng ngày càng có nhiều người được sinh ra trong mấy chục năm qua, do đó trong phút chốc đã gây nên tình trạng bùng nổ dân số. Chỉ riêng tòa thành vệ tinh số hai thôi, đã có hơn một triệu người đang sinh sống. Cảnh sát cũng không ngừng phàn nàn về tình trạng thiếu nhân lực mỗi ngày, như việc ta tùy tiện chạm linh tinh nhưng vẫn không gặp phải bất kỳ điều gì cũng là chuyện hết sức bình thường...”

“Tuần tra thêm vài lần nữa, nhất định có thể gặp được...”

“...”

Ăn xong hộp cơm, Lục Tân lại đi tuần tra một lúc, sau đó thì hắn về nhà ngủ, để ngày hôm sau còn đi làm.

Mấy ngày tiếp theo, hắn vẫn tiếp tục như vậy.

Chỉ có điều, Lục Tân có chút thất vọng đối với thành phố quá bình thường này, đã mấy ngày rồi mà vẫn không phát hiện ra điều gì kỳ quái.

“Nếu thành phố này quá an toàn và không cần sự giúp đỡ của chúng ta, liệu thiếu tá Trần họ có thu lại tiền trợ cấp của ta không?”

Lục Tân không khỏi bắt đầu lo lắng.

Chỉ có điều, hắn không ngờ rằng một công việc khác của hắn lại gặp sự cố trước.

“Tiểu Lục à, ngày mai ngươi không phải đi làm nữa!”

Trưởng phòng dù tóc đã hói một nửa nhưng ông ta vẫn chải đầu rất cẩn thận. Ông ta đẩy một hợp đồng sa thải đến trước mặt Lục Tân.

“Tại sao chứ?”

Lời nói của trưởng phòng khiến Lục Tân rất ngạc nhiên, thậm chí có chút không thể hiểu nổi.

Công việc kia vẫn chưa thật sự chuyển sang chính thức mà công việc này đã phải chấm dứt, bảo hắn làm sao có thể chấp nhận được?

Dù sau sự kiện trăng máu, trên thế giới việc nhân viên bị sa thải do kinh tế bất ổn là chuyện hết sức bình thường, đặc biệt là những công việc chỉ cần ngồi trong văn phòng và vận dụng trí não thay vì phải ra ngoài bến hay vào các nhà máy làm đến đầu tắt mặt tối, lại càng bị nhiều người soi mói hơn, thật sự là cạnh tranh vô cùng khốc liệt, nhưng Lục Tân vẫn không nghĩ rằng chuyện này sẽ rơi trúng đầu mình.

Bản thân hắn rất nghiêm túc trong công việc, chưa từng phạm bất kỳ sai lầm nào trong suốt nhiều năm qua.

Hắn thậm chí còn là một nhân viên gương mẫu, cờ hiệu khen thưởng vẫn đang được treo trong vách ngăn của hắn.

Cho dù phải sa thải, thì người bị sa thải cũng không thể là hắn chứ?

“Vấn đề này ấy mà, Tiểu Lục ngươi hiểu cho ta.”

Trưởng phòng cố nặn ra một nụ cười, rút một điếu thuốc đưa cho Lục Tân, lộ cả hàm răng ố vàng vì khói thuốc rồi cười nói:

“Bây giờ công ty làm ăn suy thoái, cùng một công việc không nuôi nổi quá nhiều người. Nếu so giữa ngươi và Tiểu Lữ, năng lực làm việc của hai người các ngươi gần như ngang nhau. Tuy nhiên thái độ làm việc của Tiểu Lữ tốt hơn ngươi rất nhiều. Ngươi nhìn ngươi đi, gần đây ngày nào cũng về sớm. Chưa đến giờ tan sở đã không thấy bóng dáng đâu cả…”

“Lữ Thành ư?”

Lục Tân nhớ tới người thanh niên trước kia luôn nở nụ cười nhờ hắn dạy cách xử lý công việc, hắn liền im lặng.

Hắn cũng biết trưởng phòng nhắc tới việc gần đây hắn thường về sớm là có ý gì.

Thực ra hắn không có về sớm, hắn chỉ không chủ động ở lại tăng ca thôi.

“Trưởng phòng, ngươi có thể cho ta thêm một cơ hội không?”

Trong lòng Lục Tân có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng hắn chỉ thấp giọng hỏi một câu này.

Khuôn mặt trưởng phòng lộ rõ vẻ khó xử:

“Haizzz, ngươi là một nhân viên kỳ cựu, ta cũng không nỡ sa thải ngươi, nhưng ngươi cũng biết đấy, công ty chúng ta, mỗi củ cà rốt một cái hố, không thể nuôi nổi những người làm biếng. Trong trường hợp năng lực tương đương nhau, thì thái độ thật sự rất quan trọng…”

Lục Tân không nghe lọt những lời sau đó nữa, vì hắn biết tất cả đều là giả.

Rời khỏi phòng làm việc của trưởng phòng, hắn thấy đồ đạc của mình đều đã được đóng gói và xếp vào một chiếc hộp.

Hắn cũng không biết là ai mà tốt bụng đến như vậy.

“Chính Lữ Thành đã dọn dẹp giúp người đấy, hắn muốn chuyển đến chỗ này của ngươi từ lâu rồi…”

Bên cạnh vách ngăn của hắn, người có mái tóc xoăn - dì Tôn thì thầm với Lục Tân: “Tiểu Lục, không phải là chị Tôn nói gì ngươi, ngươi quá thật thà. Trước đây ta đã nói với ngươi rồi, đừng có dạy cho người khác. Ngươi nhìn đi, người ta cướp mất chén cơm của ngươi mất rồi? Nghe nói thằng nhóc này rất ghê gớm. Hắn đang hẹn hò với con gái của trưởng phòng. Trưởng phòng thông minh như vậy, sao có thể không giao việc cho người nhà của mình chứ?”

Lục Tân chỉ im lặng nhìn cờ hiệu trong chiếc hộp của mình, rồi thò tay vào ba lô, sờ khẩu súng bên trong.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không rút nó ra. Thay vào đó, hắn bước xuống lầu, rồi đốt một điếu thuốc, sau đó bước từng bước chậm rãi.

Hắn nhớ lại những gì mà trước đây Trần Tinh đã dặn dò hắn.

Nếu gặp phiền phức trong cuộc sống, hãy cho bản thân ba gợi ý.

Một là báo cảnh sát.

Hai là gọi điện thoại cho cô ta.

Ba là sử dụng súng.