HƯỚNG ĐÔNG LƯU - Chương 2
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Dòng Lương Thủy chảy dài bắt nguồn từ Phong Sơn ở Lê Châu, chạy theo hướng đông, xuyên qua Ninh Châu, Trung Châu, lại qua Uyển Châu, cuối cùng đổ ra Đông Hải tại sát biên giới thành Nguyên Châu, chảy về phía Quy Khư nơi biển sâu.
Từ thành Sơ của Lan Châu sang đông, đi thuyền xuôi nam, dù là thương thuyền phi ngư nhanh nhất của Dương gia thì đến Nguyên Châu cũng phải mất nửa tháng. Thả dọc theo sông Bắc Xuyên đến Lê Châu, vào Lương Thủy, từ đó đổ theo hướng đông đến thành Nguyên Châu.
Trấn Bắc Hầu mang gia quyến quy nam về đô thành, xuất phát vào trung tuần tháng Mười, đến Nguyên Châu thì trời đã đổ tuyết. Thành Nguyên Châu run rẩy trong gió tuyết mấy hôm, cuối cùng đến ngày ấy cũng xem như quang đãng.
Tại bến đò thành bắc, mấy mươi chiếc thương thuyền từ nam chí bắc đang thả neo. Đủ loại cờ xí phất phơ trong gió sông, vẽ nên một dải màu xán lạn giữa ngày đông lạnh giá.
Đã khó chịu, gò bó trong khoang thuyền mấy hôm, Chung Ly Sóc khoác áo ngân hồ bước lên boong tàu, nhìn các công nhân đang vận chuyển đồ đạc qua lại trên thuyền, khép tay áo, thở ra một làn sương trắng. Trấn Bắc Hầu đi ra từ khoang thuyền, nhìn đến bóng dáng đơn bạc của thiếu niên bèn ho nhẹ một tiếng, gọi: "A Tố, còn nán lại trên thuyền làm gì? Nương con đã đi lên rồi, còn không mau mau đuổi theo?"
Lời Trấn Bắc Hầu nghe có vẻ nghiêm khắc nhưng vẫn để lộ một chút từ ái. Ông ta chỉ sợ gió biển quá lớn, thân thể từ bụng mẹ sinh ra đã ốm yếu của Nhạc Chính Tố sẽ không chịu nổi mà cảm lạnh, sinh bệnh thôi. Nhạy cảm nhận ra được điều ấy, Chung Ly Sóc cười hiền, gật đầu ứng một tiếng vâng rồi nhanh chóng rảo bước về phía mẫu thân đằng trước. Thấy thê nhi đều đã rời thuyền, Trấn Bắc Hầu cũng vội vã theo sau.
Chung Ly Sóc xuyên qua đám đông nhốn nháo, bước lên bậc thang, cuối cùng cũng xem như tới được bến đò đón khách.
Các hộ vệ áo xanh giữ đao đi đằng trước, dạt đám đông chen chúc sang hai bên, hình thành một con đường thông thoáng. Còn chưa bước ra khỏi đám đông, Chung Ly Sóc đã thấy được một nữ tử trẻ tuổi, mặc áo màu quả hạnh, khoác áo khoác, dẫn mấy hộ vệ tiến lên nghênh đón.
"Mẫu thân." Người nọ gọi một tiếng. Chung Ly Sóc tinh mắt phát hiện Nhạc Chính phu nhân bên cạnh mình thoáng cái đã thay đổi vẻ mặt. Đôi con ngươi vốn dĩ dịu dàng, thong dong kia giờ đong đầy ánh nước.
Nữ tử trẻ tuổi vội rảo bước tiến đến, bất chợt bị Nhạc Chính phu nhân nắm lấy hai tay, kích động gọi một tiếng: "Dĩnh nhi..."
Nhạc Chính Dĩnh siết chặt tay mẫu thân, nghẹn ngào một lúc lâu mới buông ra. Sau, hai tay khép sát, chắp lại đưa lên, khom lưng lạy một lạy dài, nói: "Con gái Dĩnh bất hiếu, tham kiến mẫu thân. Mệt nhọc một đường, người cực khổ rồi."
Nhạc Chính phu nhân đưa tay đỡ lấy, hai mắt rưng rưng, nhẹ giọng gọi: "Dĩnh nhi..."
Hai mẹ con đã ba năm không gặp, đột nhiên tương phùng, như có ngàn lời vạn chữ muốn nói. Trấn Bắc Hầu bị lãng quên bên cạnh thấy tình cảnh mẹ con hai người rưng rưng gặp lại, không nhịn được mà ho khan một tiếng: "Đã là Binh bộ Thị lang rồi mà gặp mẫu thân vẫn hệt như lúc bé, cứ sướt mướt."
Giọng điệu tựa như oán giận của ông ta khiến mẹ con Nhạc Chính nín khóc mỉm cười. Nhạc Chính Dĩnh nén nước mắt, lúc này mới thu tay, làm một lễ hướng phía phụ thân: "Tham kiến phụ thân. Một đường xuôi nam, liệu có an ổn?"
"Rất tốt, rất tốt." Mắt thấy trưởng nữ cuối cùng cũng chịu nhìn mình, Trấn Bắc Hầu hài lòng gật đầu.
Chung Ly Sóc đứng bên cạnh không nói một lời, im lặng quan sát tình cảnh một nhà ba người tương phùng. Từ nửa năm trước tỉnh lại trong thân thể này, nàng đã dần thăm dò được tình trạng hiện tại của bản thân.
Làm cứ điểm của biên cảnh Lan Châu, thành Sơ chính là cố thổ của gia thần tiên tộc Huyên thị - bộ tộc Nhạc Chính. Từ thời Linh Đế của Sở quốc tiền triều, tộc trưởng Huyên thị đã là Đại Tướng quân thống lĩnh trăm vạn binh mã thiên hạ. Vị Đại Tướng quân cuối cùng của Huyên thị chính là người được Thứ Đế tứ phong làm Khu Lang Đại Tướng quân, Huyên Cảnh Thần. Mãi đến khi Huyên Cảnh Thần bị Thứ Đế chỉ hôn, gả cho Chung Ly Sóc lúc ấy là Thái tử thì trong tay nàng vẫn nắm binh quyền thiên hạ. Mà Nhạc Chính Khâm, phụ thân của Chung Ly Sóc hiện tại, chính là tướng tài đã cống hiến đắc lực cho Huyên thị từ đời cha chú của Huyên Cảnh Thần.
Chung Ly Sóc khi bé ở trong lãnh cung, lớn hơn một chút được lão Vân Trung Vương đón đến thành Vân Trung, sau lại lưu lạc nhân gian. Vì thế, trước năm mười sáu tuổi được đón về cung, trở thành Thái tử thì nàng vẫn chưa tiếp xúc nhiều với triều thần. Sau này đại hôn cùng Huyên Cảnh Thần, cả ngày chỉ toàn giao thiệp với những văn thần gian nịnh khiến nàng đau đầu của thành Nguyên Châu, sự vụ trong quân toàn bộ giao cho Huyên Cảnh Thần quản lý, lại càng không màng chú ý đến võ tướng tận nơi biên cảnh. Vì thế, sau khi tỉnh lại, phát hiện mình trở thành con thứ của Nhạc Chính Khâm, Chung Ly Sóc bấy giờ mới biết người này chính là phụ thân của Nhạc Chính Dĩnh, người mà Huyên Cảnh Thần rất mực trọng dụng.
Chung Ly Sóc từng gặp qua Nhạc Chính Dĩnh, chỉ có một lần. Lúc ấy còn ở Đông Cung, Huyên Cảnh Thần triệu kiến Nhạc Chính Dĩnh, người ít ngày nữa sẽ về Lan Châu trấn thủ biên cảnh. Khi Nhạc Chính Dĩnh đi, vừa lúc bị Chung Ly Sóc ra ngoài trở về gặp được. Mãi đến thời điểm đó, sau khi nghe qua không ít lời đồn đại, Chung Ly Sóc mới nhận ra câu "Nhạc Chính nữ quan giống Thái tử điện hạ" mà mọi người hay nói là có ý gì.
Dáng người mảnh khảnh, màu da trắng như tuyết, dưới hàng mày anh khí khảm một đôi con ngươi hiền hòa. Nữ tử xuất thân quý tộc Lan Châu này thật sự vô cùng xinh đẹp. Chỉ có một lần đó nhưng lại khiến Thái tử vì đau ốm quấn thân nhiều năm mà trở nên đơn bạc, gầy yếu phải hâm mộ không thôi.
Có lẽ vì một chút tương tự ấy gây kiêng dè nên Nhạc Chính Dĩnh rất hiếm khi xuất hiện trước mặt nàng. Lại thêm thân phận cách biệt, sau cũng không gặp lại.
Không ngờ một lần nữa thấy mặt lại là trong tình cảnh này, với thân phận này. Mang bộ mặt là muội muội của đối phương, Chung Ly Sóc thổn thức không thôi, cuối cùng đành thở dài, khom người thi lễ: "Tố... tham kiến trưởng tỷ."
"Tố?" Ánh mắt Nhạc Chính Dĩnh chuyển qua, dừng trên gương mặt trắng nõn, tuấn tú của Chung Ly Sóc, thảng thốt một chốc mới thoải mái nói: "Đã... cao đến vậy rồi."
Muội muội từ nhỏ vì thân thể yếu ớt mà ẩn sâu trong nội viện, không có bao nhiêu cảm giác tồn tại này, nhoáng cái đã cao bằng nàng. Dù nửa năm trước có nhận được thư từ phụ thân, biết muội muội mê man gần ba năm đã hoàn toàn tỉnh táo nhưng khi nhìn đến người tinh thần như vậy, Nhạc Chính Dĩnh vẫn cảm thấy quá mức kinh ngạc.
Chỉ thoáng chốc, nàng đã điều chỉnh tâm trạng, quay đầu nói với phụ thân bên cạnh: "Con đã sai người quét dọn phủ đệ. Trời đông giá rét, không thích hợp nán lại bên ngoài quá lâu. Phụ thân, mẫu thân, chúng ta mau mau về nhà."
Nhạc Chính Dĩnh phân phó hạ nhân chuyển hành lý về, còn mình đi trước, dẫn cha mẹ lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn. Lúc này, vừa vặn có thị vệ áo đỏ mang đao mở đường, dạt đám đông chen chúc ra một lối. Lướt qua các hộ vệ áo đỏ, Chung Ly Sóc đang chuẩn bị lên xe lại đột nhiên quay đầu như cảm nhận gì đó, rồi thấy được người mà các thị vệ áo đỏ đang vây quanh bảo hộ.
Đó là một thanh niên, ước chừng hai mươi tuổi, quần áo trang trọng, phú quý, gương mặt trắng nõn, thanh tú. Thoạt trông chính là diện mạo tuấn mỹ, tinh xảo xuất từ Vân Châu. Chung Ly Sóc nhìn bóng lưng thanh niên bước lên xe ngựa, nhất thời sững sờ. Trưởng tỷ bên cạnh thấy người được bảo hộ chặt chẽ kia, thản nhiên thả ra ba chữ: "Vân Trung Vương."
Chỉ trong nháy mắt, gương mặt thanh tú thoáng qua ấy đã trùng lặp với bé trai bụ bẫm, đáng yêu trong ký ức.
Vân Trung Vương... Chung Ly Mạc.
Cuối năm hồi hướng, chư vương triều bái. Cũng phải, người nhà Chung Ly còn có thể xưng vương ở triều Khánh cũng chỉ còn một mình hắn.
Xe ngựa phía trước chậm rãi lăn bánh, khiến bóng người bên trong càng lúc càng xa. Chung Ly Sóc híp mắt, vùi cằm vào cổ áo khoác lông, chậm rãi thở ra một làn sương trắng.
_____________