Bảo Bối Trong Lòng Phúc Hắc Tổng Tài

Chương 5

Chương 5
Nửa năm sau, tốt nghiệp đại học, Dụ Bảo Đế chính thức trở thành nhân viên của tập đoàn Alston, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề thất nghiệp sau khi ra trường.

Cuộc sống xã hội cùng cuộc sống trong trường học hoàn toàn khác biệt, nhưng Dụ Bảo Đế rất cố gắng thích ứng.

Cô vừa mới vào công ty không có nhiều kinh nghiệm, nên đảm nhiệm vai trò trợ lý thiết kế, tuy rằng công việc nhiều hạn chế, nhưng học cách chọn và phối hợp vật liệu, tính toán giá cả... Mỗi ngày xử lý hàng mẫu cùng công việc đều rất khác so với sách giáo khoa, cho nên dù có bận đến tối mặt tối mày, cô vẫn cực kì cao hứng.

Bất quá, không được hoàn mỹ là công việc thì hài lòng, nhưng phương diện tình yêu lại không được như ý, cô cùng Lục Đông Văn gặp nhau càng lúc càng ít.

Thời gian của bọn họ luôn không thể phối hợp, mỗi lần muốn hẹn anh ta ra vun đắp tình cảm một chút, anh ta sẽ bày ra đủ loại lý do thoái thác, cơ hội gặp nhau còn ít hơn so với cô và Thiệu Kỳ Á!

Không có quan tâm nương tựa lẫn nhau, không thể chia xẻ tâm tình, ngay cả hỏi han ân cần đều giảm đi, cho dù có liên lạc qua điện thoại, cũng thường xuyên kết thúc không vui, có đôi khi, Dụ Bảo Đế không khỏi hoài nghi, bọn họ rốt cuộc có phải là người yêu hay không?

Tuần trước, ở trong công ty gặp được bạn học lúc trước cùng được nhận vào Alston, cô ấy đột nhiên trực tiếp hỏi cô: “Bảo Đế, cậu với đàn anh chia tay rồi sao?”

“Làm sao cậu lại hỏi như vậy?” Trong lòng cô buồn bực, không đáp mà hỏi lại.

“Ngày hôm qua tớ đi dạo phố thì thấy đàn anh cùng một cô gái đang mua sắm quần áo, thoạt nhìn rất thân mật.” Bạn học bộc trực nói ra chuyện mình chứng kiến.

Cô ngẩn ngơ. Ngày hôm qua, Đông Văn nói anh bị cảm không khoẻ, từ chối cuộc hẹn của cô, làm sao có thể cùng cô gái khác đi mua quần áo?

“Cậu, cậu có nhìn lầm hay không?”

“Làm sao có thể, bọn tớ còn nói chuyện mà!” Bạn học thấy sắc mặt cô khác thường, tốt bụng nhắc nhở. “Bảo Đế, cậu phải lưu ý nhé, đừng để cho đàn anh bắt cá hai tay bên ngoài!”

Đoạn nói chuyện này quấy nhiễu cô suốt một tuần liền, tới hôm nay, cô rốt cuộc không thể nhịn được nữa, mười một giờ liền xin tan ca sớm, chạy đến dưới lầu công ty của Lục Đông Văn chờ anh, tính đem sự tình hỏi cho rõ.

Kết quả cô căn bản không cần hỏi, tận mắt nhìn thấy đã chứng minh lời nói của bạn học không phải là tin đồn vô căn cứ, mà cảm giác kỳ lạ của cô cũng không phải là suy nghĩ lung tung, sự bất hòa cùng khắc khẩu trong thời gian này rốt cuộc cũng tìm ra nguyên nhân ── anh ta đã yêu người khác!

Càng hoang đường hơn là, Lục Đông Văn nhìn thấy cô, cũng không có vội vã giải thích với cô, mà lại đi giải thích với cô gái kia, còn nói lung tung rằng cô là đàn em thời học đại học luôn quấn quýt si mê anh ta, anh ta cùng cô không có khúc mắc tình cảm gì.. Quấn quýt si mê anh ta? Không có chút tình cảm nào? Căn bản là trợn mắt nói láo!

“Ha, Lục Đông Văn khốn kiếp, vậy cũng dám nói.” Dụ Bảo Đế căm giận bất bình cưỡi xe máy về nhà, càng nghĩ càng tức, càng tức càng phóng xe nhanh hơn.

Muốn chia tay thì cứ nói thẳng, làm gì phải kéo dài như vậy, đùa giỡn xoay quanh cô?

Còn coi cô là kẻ si mê anh ta?

Quá ghê tởm! Cô hẳn là mắt bị mù rồi mới có thể lãng phí một năm thanh xuân quý giá trên người anh ta.

Căm phẫn trong lòng hóa thành nước mắt, tầm mắt Dụ Bảo Đế dần mơ hồ, cứ tiến lên không suy nghĩ, không chú ý đường xá phía trước vì mấy ngày liền mưa to đã xuất hiện lỗ thủng, cả người và xe liền tè ngã xuống đất.

Ô... Nhà dột gặp mưa dầm, thất tình còn bị ngã, có xui xẻo như vậy hay không?

Dụ Bảo Đế họa vô đơn chí có ba ngày nghỉ cộng thêm hai ngày cuối tuần ở nhà chữa thương, chữa vết thương do tai nạn xe cộ cũng thuận tiện đẩy lùi vết thương do bị phản bội.

Khóc lóc kể lể với các chị việc bị Lục Đông Văn phản bội lừa gạt xong, tâm tình của cô bình phục rất nhiều, đổi góc độ khác mà suy nghĩ, cô nên cảm thấy may mắn bởi mình không vì hoa ngôn xảo ngữ mà cùng anh ta phát sinh quan hệ thân mật, bằng không bây giờ chắc khóc không ra nước mắt.

Sau khi suy nghĩ lại, cô không còn buồn bực không vui nữa, ngược lại còn hưởng thụ ngày nghỉ có được do bị thương.

“Bảo Đế, chị đi chợ mua thức ăn, em muốn ăn cái gì?” Dụ Hoằng Băng hỏi em gái đang ngồi ở trên sô pha, vừa xem TV vừa ăn kem.

Trong ba chị em, cô phụ trách làm việc nhà, cùng vài người bạn chung chí hướng thành lập trang web tiếp nhận việc thiết kế nội thất, là một SOHO đúng tiêu chuẩn. (SOHO: người làm việc tại gia)

“Muốn ăn trứng tôm.” Dụ Bảo Đế toét miệng cười, yêu cầu món ăn.

“Không được, vết thương như vậy tốt nhất là không được ăn hải sản.” Dụ Hoằng Băng một mực bác bỏ, lo ngại hải sản dễ gây dị ứng.

“Vậy... sườn kho tàu.” Lựa chọn đầu tiên không được, còn có lựa chọn thứ hai.

“Em tốt nhất ăn ít nước tương thôi, cố gắng thanh đạm một chút, tránh cho sắc tố lắng đọng sẽ lưu lại sẹo.” Dụ Hoằng Băng có nghe qua người ta nói như vậy.

Dụ Bảo Đế suy sụp hạ khóe miệng. “Nếu không phải ăn cái gì?”

“Cải trắng nè, đậu hủ nè...” Dụ Hoằng Băng suy nghĩ nói.

“Vậy chị còn hỏi em làm gì!” Dụ Bảo Đế cong môi kháng nghị.

“Thuận miệng hỏi một chút thôi, nào biết em tưởng thật! Bye bye.” Dụ Hoằng Băng nhếch miệng khẽ cười, cầm chìa khóa cùng túi da đi ra cửa.

Chị hai thối, tưởng cô còn là trẻ con sao! Dụ Bảo Đế bĩu môi, duỗi thẳng tay cầm điều khiển từ xa đổi kênh.

Một lát sau, tiếng chuông điện thoại vang lên, cô vội vàng nghe.

“Tìm ai?”

“Xin hỏi có phải nhà của Dụ Bảo Đế không?” Đối phương hỏi.

“Anh là ai vậy?” Cô nghi hoặc hỏi lại. Giọng nói này có hơi quen tai, nhưng cô nhất thời nghe không ra là ai.

“Tôi họ Thiệu, là bạn của cô ấy.”

“Anh Thiệu?” Cô vô cùng kinh ngạc, không nhịn được kéo cao giọng.

“Bảo Đế, là anh đây.” Nghe thấy thanh âm của cô, trái tim Thiệu Kỳ Á đang treo ở giữa không trung rốt cục cũng hạ xuống.

“Em mở cửa rồi, anh lên lầu rồi nói sau.”

Thiệu Kỳ Á cứ nửa tháng lại trở về Anh quốc, một mặt vì gia tộc tụ hội một mặt vì tham dự hội nghị tổng bộ tập đoàn, anh có nói với Dụ Bảo Đế là ra nước ngoài công tác, còn nói muốn mang quà về cho cô.

Thầm mến một người thật đúng là gian nan, vài ngày không thấy đã cảm thấy nhớ, gần như mỗi ngày đều gọi điện thoại, cho dù là nói chuyện phiếm vài câu, hay nghe thấy giọng nói hồn nhiên của cô một chút cũng tốt.

Nhưng mấy ngày nay không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại không liên lạc được với cô, tuy rằng hai người bọn họ cũng không có quan hệ đặc biệt gì, cô không cần phải khai báo hành tung với anh, nhưng cho tới nay cũng chưa từng có hơn một ngày không liên lạc được, điều này làm anh thấp thỏm không yên.

Biết rõ cô là hoa đã có chủ, anh quan tâm như vậy dường như là quá mức rồi, nhưng anh vẫn là không nhịn được để ý đến tất cả mọi chuyện của cô, không có cách nào không đối tốt với cô.

Vì thế, anh đặc biệt trong thời gian làm việc gọi điện thoại đến bộ phận thiết kế tìm Bảo Đế, mới biết được cô xảy ra tai nạn xe cộ, xin phép ở nhà dưỡng thương.

Mặc dù biết tin tức của cô, nhưng vừa nghe đến tai nạn xe cộ bị thương, tim của anh như treo lơ lửng hết nửa ngày, căn bản không còn lòng dạ nào ở lại, vì vậy liền đặt chuyến bay gần nhất từ Anh trở về Đài Loan.

Trải qua hơn mười giờ bay, anh phong trần mệt mỏi chạy tới nhà cô, muốn chính mắt xác nhận tình trạng của cô mới có thể an tâm.

“Anh Thiệu, sao anh lại đến đây?” Mở cửa ra, nghiêng người nhường đường, Dụ Bảo Đế kinh ngạc nhìn cái người hẳn là đang ở nước ngoài mới đúng.

Vừa thấy được cô, Thiệu Kỳ Á liền khẩn cấp đánh giá toàn thân cô một lượt ── cô mặc áo có hoa văn màu vàng không tay cùng quần soóc, vết thương phía bên phải có vẻ nặng hơn.

Bả vai tới cánh tay có nhiều chỗ trầy da, cổ tay trái cùng đầu gối phải quấn băng gạc, bắp chân cũng bị trầy da, vết thương nhìn thấy mà đau lòng, bất quá, sắc mặt cô hồng hào, thoạt nhìn vẫn là tinh khí mười phần.

Không có gì đáng ngại, anh có thể yên tâm rồi!

“Còn nói nữa, vì sao em không nghe điện thoại?” Ngữ điệu của anh mang theo trách cứ.

“Điện thoại em lúc ngã xe bị rớt bể rồi.” Cô mang vẻ mặt vô tội đối mặt với lời chỉ trích của anh. Xem ra, anh bởi vì di động liên lạc không được mới đến nhà tìm cô.

Thì ra là thế, anh lặng yên thở dài.

Anh chỉ có số di động của cô, cho nên mất di động liền không liên lạc được, lần này anh phải ghi nhớ số điện thoại nhà cô, miễn cho lần sau có xảy ra chuyện tương tự lại hại anh lòng nóng như lửa đốt.

“Em xảy ra chuyện gì vậy? Người khác đυ.ng phải em sao?” Anh tra hỏi, nếu thực như vậy, thế nào cũng phải đòi lại công đạo cho cô!

Bảo Đế cắn môi nhìn anh, lúng túng lắc đầu.

“Tự em chạy ngã...” Cảm thấy câu trả lời thực mất mặt, cô xấu hổ cười.

“...” Thiệu Kỳ Á suy sụp hạ tầm mắt, ba đường hắc tuyến trượt xuống, không biết nói gì.

“Được rồi, anh không cần làm ra cái vẻ mặt này! Em đã bị chị em nhắc đi nhắc lại cười nhạo rồi, tự mình ngã đúng là rất ngu!” Cô trở lại sô pha ngồi xuống, thẹn quá giận tự chế nhạo bản thân.

“Em biết là tốt rồi.” Anh ngồi xuống bên cạnh cô, cảm thấy buồn cười mà không dám cười, khiến cho khóe miệng co giật giống như dây thần kinh trên mặt bị mất cân đối.

“Đúng rồi, không phải anh đi công tác nửa tháng sao? Làm sao hiện tại đã quay lại rồi?” Cô buồn bực nhìn lịch, cách ngày cô đánh dấu những ba ngày!

Nói cũng lạ, có lẽ là bọn họ thường xuyên gặp mặt quá, cho nên anh vừa ra nước ngoài, cô đã cảm thấy giống như thiếu cái gì, còn nghiêm chỉnh tính ngày anh về nước.

Hơn nữa đã xảy ra chuyện như vậy, cô ngoại trừ than thở với các chị, cũng muốn tìm người bạn như anh mà phát tiết oán khí, nhưng anh lại không có ở đây, hại cô nhịn đến mức sắp nội thương rồi.

“Công việc xong trước thời gian cho nên quay về sớm, không nghĩ tới em lại bị tai nạn xe cộ.” Lo lắng rằng việc bản thân vì cô mà thay đổi hành trình, còn cấp bách quay trở về Đài Loan, đối với cô mà nói là một loại gánh nặng, dù sao quan hệ của hai người cũng chưa rõ ràng, cho nên anh không có nói rõ, chỉ là qua loa trả lời.

“Tâm điện cảm ứng? Anh cảm ứng được em đã xảy ra chuyện.” Không biết tâm tư của anh, Bảo Đế còn cười khúc khích trêu chọc.

“Đúng, anh còn năng lực siêu nhiên nữa.” Anh tức giận liếc mắt nhìn cô một cái.

Không hiểu cô gái nhỏ này có biết, cảm ứng được như vậy là vì trong lòng nhớ nhung một người, cần lấy tình yêu để làm năng lượng hay không?!

Cô chớp đôi mắt to, nhìn cái cằm đầy râu ria của anh, phát giác bộ dáng này của anh khác hẳn sự phóng khoáng tiêu sái lúc bình thường. “Không phải anh vừa xuống máy bay liền đến thăm em luôn chứ?”

“Em nói đi?” Anh bĩu môi, liếc nhìn cô nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa sự chiều chuộng chỉ dành riêng cho cô.

“Cám ơn.” Cô ngượng ngùng nhìn về phía anh.

Cho dù là bạn tốt, anh khẩn trương như vậy, cô vẫn cảm thấy được quý trọng.

“Khách khí như vậy từ bao giờ chứ?” Anh nói giỡn đáp lại, lảng sang chuyện khác, để tránh cho cô khỏi mất tự nhiên. “Wow, đây là gì? Kem, khoai tây chiên, khô bò, chocolate... Em căn bản là ở nhà làm con heo nhỏ!”

Mỗi lần anh chỉ một thứ, cô lại cất đi một thứ, thẹn thùng đỏ bừng cả khuôn mặt.

“Ai nha! Nhàm chán thì ăn đồ ăn vặt thôi...” Cô cảm thấy có thể chứng minh bản thân không có suy sụp tinh thần, liền sổ vẽ nhét vào trong tay anh. “Đây đây, anh xem, em bị thương còn chăm chỉ vươn lên này, cố gắng sáng tác đó!”

Bảo Đế đem đồ ăn vặt cất trong phòng ăn xong, lấy đồ uống cho anh, Thiệu Kỳ Á ngồi trong phòng khách lật xem bức vẽ trong sổ thiết kế của cô.

Anh thấy trong đó có hai ba thiết kế tương đối thành thục, là tác phẩm có thể cân nhắc công bố, hơn nữa, có một thiết kế dùng sợi thô đan rỗng, bên trong đáp tay áo thiết kế một màu, gọn gàng hào phóng lại không mất đi cảm giác mới lạ thời thượng, dựa vào sự nhạy bén của anh đối với thị trường, đây hẳn sẽ là sản phẩm được hoan nghênh.

“Bảo Đế, thiết kế này của em không tồi, có suy nghĩ đưa cho nhà thiết kế hay là chủ quản xem không? Nói không chừng...” Thấy cô bưng cái chén khập khiễng quay trở lại, anh vội vàng tiếp nhận, thuận đường đưa ra đề nghị, còn cố ý giả bộ không hiểu sự khác biệt giữa các chức vị trong biên chế.

“Em chỉ là trợ lý thôi, trước mắt cũng chỉ có thể hỗ trợ chọn vật liệu, cung cấp vật tư, đánh bản in, xuất hóa đơn... muốn đưa ra tác phẩm làm sao đến lượt em!” Cô bật cười phản bác, cảm thấy anh nghĩ đến thật là tốt.

“Nhưng không thử làm sao mà biết?” Anh cổ vũ cô dũng cảm thực hiện.

“Ở công ty lớn có quy định, người mới muốn làm nhà thiết kế chính thức phải chịu đựng mất mấy năm, ngay cả trong đầu có linh cảm cùng thiết kế, cũng không được phát biểu, cho nên cần tạo quan hệ, mới có thể toại nguyện.” Cô tuy rằng tuổi trẻ, nhưng rất có suy nghĩ.

Trừ phi giống như khi cô còn đi học, tự mình làm làm ra sản phẩm gởi bán, hoặc thành lập văn phòng làm việc, chậm rãi tích lũy khách hàng cùng danh tiếng, nhưng mà hiện tại cô muốn tăng cường rèn luyện bản lãnh, củng cố nền tảng.

Thiệu Kỳ Á biết rõ nỗi băn khoăn của cô, biết cô rất sợ gây ra phiền toái. Kỳ thật cô căn bản không cần sợ, chỉ cần tận lực biểu hiện, bởi vì anh sẽ ngầm che chở cho cô!

“Alston hẳn không phải là công ty như vậy, người có tài hoa sẽ có cơ hội, không phải sao?” Anh không thể nói rõ ràng, chỉ có thể ám chỉ cho cô.

“Đúng không sai...” Anh cổ vũ làm cho trong lòng cô dấy lên hi vọng.

“Được rồi. Em sẽ tìm cơ hội thử xem.”

Thuyết phục thành công, anh vừa lòng gật đầu, thế này mới phát hiện người nhà cô không có ở đây. “Một mình em ở nhà sao?”

“Chị hai đi mua đồ ăn. Em ở nhà ba ngày rồi, thật nhàm chán quá!” Cô dùng ánh mắt thơ ngây nhìn anh, bộ dạng thật đáng thương.

“Em như vậy còn có thể đi ra ngoài sao?” Anh hiểu rõ tâm ý của cô, lời vừa nói ra, cô lập tức gật đầu như bằm tỏi.

“Anh đây đưa em đi ra ngoài đổi gió.”

“Yeah yeah!” Tiếng hoan hô vang lên, động tác chậm chạp do bị thương bỗng nhiên trở nên thật linh hoạt, Thiệu Kỳ Á nhìn cô, lòng tràn đầy yêu thương, cưng chiều.

Thì ra thật lòng yêu thương một người, thấy đối phương vui vẻ, trong lòng sẽ cảm thấy hạnh phúc, sung sướиɠ vui vẻ.

※ ※ ※

Mặt trời lặn dần, chân trời nhiễm một màu sắc đầy mê hoặc, mặt sông gợn sóng lăn tăn, đẹp như một bức tranh.

Thiệu Kỳ Á cùng Dụ Bảo Đế di dạo trên bờ đê, bầu bạn cùng tiếng gió, nói chuyện phiếm giải sầu.

Dưới một gốc cây da^ʍ bụt vàng, có chiếc xe đạp chở đầy hoa, thoạt nhìn thật thoải mái lãng mạn, hấp dẫn Bảo Đế dừng lại.

“Wow! Thật đáng yêu quá!” Dụ Bảo Đế khom người nhìn, từng bó hoa nho nhỏ được chủ nhân khéo tay trang trí như là tác phẩm nghệ thuật, nhìn thật đẹp mắt.

Cô chuyên tâm thưởng thức một hồi lâu, Thiệu Kỳ Á chợt có ý nghĩ chọn lấy một bó rồi trả tiền. “Này, tặng cho em.”

“Cám ơn.” Bảo Đế vui mừng, tiếp nhận bó hoa tinh xảo, bên má xuất hiện một áng mây màu hồng, cô đưa hoa lên mũi ngửi, lúm đồng tiền xinh đẹp nở rộ nơi khóe miệng.

“Đừng khách sáo.” Tấm lòng nho nhỏ có thể đổi được sự vui vẻ của cô, anh nguyện ý làm càng nhiều hơn.

“Đi thôi.” Nâng cánh tay cô, để cho đầu gối bị thương của cô không cần gắng sức, bọn họ tiếp tục đi về phía trước.

Được che chở chăm sóc như vậy; cô nhìn Thiệu Kỳ Á cười yếu ớt.

Khung cảnh này, địa điểm này, hành động này, nếu mà đi bên cạnh là bạn trai chứ không phải bạn bè thì tốt rồi, chỉ tiếc, Thiệu Kỳ Á không phải là bạn trai của cô, anh chỉ thương cô như anh trai.

Dọc theo đường đi, cô không phải không chú ý tới bộ dáng xuất sắc của anh đưa tới bao nhiêu sự chú ý, đứng ở bên cạnh anh, cô liền sinh ra một loại cảm giác hư vinh khó hiểu, những ánh mắt kia có mang theo chút hâm mộ, giống như ghen tị cô có người đàn ông bất phàm này làm bạn.

Xác thực, cô cảm thấy mình thật may mắn, vô duyên vô cớ có được một người yêu thương, cưng chiều làm bạn tốt của cô.

“Về sau, nếu lại có người theo đuổi em, nhưng đối xử với em không bằng anh, em đây dứt khoát sẽ không yêu đương nữa!” Dụ Bảo Đế đột nhiên cảm thán thở dài.

Nghe vậy, Thiệu Kỳ Á nắm lấy trọng điểm trong lời nói của cô, không khỏi ngừng lại một chút, “Có ý gì? Không phải em đã có bạn trai rồi sao?”

Cô ngồi xuống ghế dựa, ngửa đầu nói với anh: “Chấm dứt rồi.”

“Em nói cái gì?” Đáp án ngoài ý muốn làm anh nhất thời không hiểu.

“Chấm dứt chính là chia tay.” Cô nói rõ ràng hơn.

“Làm sao có thể?” Nghe giọng nói của cô rõ ràng, khóe miệng còn có một chút tự giễu, anh ngồi xuống bên cạnh cô hỏi.

Chủ đề nói chuyện phiếm của bọn họ thiên nam địa bắc, nhưng nói cũng lạ, hai người ở chung dường như có sự ăn ý, không có đề cập đến chuyện của cô với bạn trai, cho nên anh chỉ biết sơ sơ, cũng không có hỏi thăm, chỉ luôn cho rằng bọn họ qua lại thật sự ổn định.

“Bạn học của em nói với em lúc đang đi dạo phố thấy anh ấy cùng một cô gái rất thân mật đi mua sắm, nhưng ngày đó rõ ràng anh ấy đã nói với em là bị cảm mạo, không thoải mái nên không muốn ra ngoài, em cảm thấy kỳ quái, cho nên...” Nhìn sóng trên sông, Bảo Đế rủ rỉ nói ra quá trình.

Thiệu Kỳ Á đồng tình cô bị phụ lòng, nhưng xét theo lương tâm mà nói, anh hiện tại cảm thấy vui sướиɠ tới muốn hét lên, nhưng sự vui sướиɠ của anh có được từ nỗi buồn của cô, khiến cho anh mâu thuẫn không thôi, không biết nên đau lòng vị cô bị ủy khuất, hay là nên thay mình vui vẻ.

Ừm... không bằng, anh cứ an ủi cô trước, rồi mới thay mình cao hứng là được.

“Nghĩ lạc quan một chút đi, kỳ thật em cũng không cần thương tâm, ngược lại phải thấy may mắn hiện tại đã phát hiện được bộ mặt thật của anh ta, cũng không xem như quá trễ.” Anh an ủi nói, khuôn mặt lại quay qua một bên.

Không có biện pháp, anh sợ ánh mắt sẽ bán đứng nội tâm anh, tiết lộ rằng anh đang vui mừng, hơn nữa bởi vì nội tâm vui sướиɠ bị đè nén, khóe miệng rõ ràng muốn cười lại không thể cười, tránh cho cô nghĩ rằng anh vui sướиɠ khi thấy người khác gặp họa, nên anh càng không dám đối mặt cô.

“Đúng vậy, em cũng tự an ủi mình như vậy.” Cô nhún vai. “Mối tình đầu mù quáng như vậy, dùng ba ngày hoài niệm đã đủ phí phạm thời gian rồi.”

“Đúng thôi, nghĩ như vậy là được rồi! Tên kia không biết quý trọng em là anh ta không có mắt, như vậy cũng tốt, rời bỏ anh ta, em sẽ gặp được người yêu em hơn.” Ánh mắt anh loé ra thần thái khác thường, vừa trấn định cô vừa tiếp tục ám chỉ.

A! Chết thật, thật là vui quá, anh thiếu chút nữa bật cười rồi! Nếu nén cười thật sự sẽ bị nội thương…, vậy thương thế hiện tại của anh nhất định là rất nghiêm trọng.

“Đúng vậy.” Bảo Đế không có nghe ra ẩn ý trong lời anh, nhưng rất phấn chấn lên tiếng trả lời. Hơn nữa, cho dù không có bạn trai thì có làm sao, chỉ cần có Thiệu Kỳ Á ở bên người, liền tốt hơn có năm bạn trai nữa là!

Anh thương cô, chiều chuộng cô, trân trọng cô, ngay cả bạn trai thật sự cũng chưa chắc hơn được anh đâu!

Lúc trước, bởi vì quan hệ đến ấn tượng ban đầu, tình yêu trong nội tâm cô thuộc về Lục Đông Văn, không để ý thứ khác, cho dù từng có ý nghĩ kỳ quái, cũng rất mau chóng bị cô ném ra sau đầu, tuân thủ trung thành với tình yêu, mà nay, vị trí kia trống không rồi, cô không cần quản chế lòng mình nữa, dường như còn có vô hạn khả năng...

Thiệu Kỳ Á ý vị thâm trường nhìn cô lên tinh thần mỉm cười, kìm lòng không được đưa tay xoa xoa đầu cô.

Cho dù trước mắt còn chưa có thích hợp nóng vội tiến lên, nhưng từng bước xâm nhập cũng là một loại phương thức, anh đã từ công việc, từ cuộc sống, từ suy nghĩ của cô... từng bước một xâm nhập, chỉ cần có thể ở bên cạnh bảo vệ cô, có một ngày, cô sẽ phát hiện sự quan trọng đến không thể thay thế được của anh.

Nghe không hiểu ám hiệu của anh không sao cả, dù sao tình cảm âm thầm của anh rốt cục cũng lộ ra ánh bình minh, anh sẽ không còn không chắc chắn, chỉ cần có cơ hội, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua nữa.