Bình Nhi Tình Sự

Chương 16

Nàng đang được hôn đến mơ màng. Bỗng nhiên cảm thấy hai ngón tay cắm ở trong hoa huyệt của nàng muốn đi ra ngoài. Nàng nâng mông lên muốn giữ lại hai ngón tay đó. Nhưng đáng tiếc, nó vẫn rời đi khỏi khe l*и. Hoa huyệt đang cảm thấy mất mát, bỗng nhiên chỗ cánh hoa huyệt mẫn cảm được một luồng khí nóng phun vào, tiếp đó có thứ đồ vật thô ráp nào đó chạm đến.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt làm nàng nhịn không được mà đẩy đầu của Trương Đại Pháo ra, hừ hừ kêu lên. Nàng đã tỉnh lại, còn thấy hình như trên giường, ngoài Trương Đại Pháo, còn có một người nam nhân khác!.

Lúc suy nghĩ này xẹt qua tâm trí, thịt hạch ở hạ thân đã bị nam nhân ngậm lấy. Liếʍ láp mυ'ŧ vào, tựa như hút sữa. Nàng bị dọa sợ, vội giãy giụa đá vào người nọ, đồng thời ngồi dậy muốn xem hắn là ai.

“Bảo bối, đừng sợ, ca ca muốn cho nàng càng thêm thoải mái.” Trương Đại Pháo áp thân hình mình xuống, đè nàng không thể nhúc nhích. Bàn tay to dày rộng nhéo vυ' nàng, dỗ dành nói, “Không phải ai xa lạ đâu, là Tôn hồ ly. Hắn nhớ nàng đến ngu người rồi. Nàng cho hắn nếm thử tư vị nơi hoa huyệt của nàng, được không?”.

Vốn dĩ Trương Đại Pháo không tính để hắn thao Bình Nhi. Nhưng lại không thắng nổi miệng lưỡi giảo hoạt nịnh bợ của Tôn hồ ly, một tiếng Đại tướng quân, hai tiếng Đại tướng quân. Lại uống thêm mấy chén rượu, Trương Đại Pháo liền mơ mơ hồ hồ đồng ý để hắn thao.

“Không muốn! Thϊếp không thích hắn!” Bình Nhi không thể giãy giụa, giận sôi máu, “Trương Đại Pháo chàng buông thϊếp ra! Thϊếp thà rằng để bọn thổ phỉ đạp hư, cũng không cần cái tên tiểu nhân này!”.

“Ngoan, bảo bối.” Trương Đại Pháo lại tiếp tục dỗ ngọt nói, “Tôn hồ ly giỏi nhất là hầu hạ nữ nhân. Nàng thử qua một lần sẽ biết, được không? Đêm nay, chúng ta để cho hắn liếʍ tiểu huyệt của nàng, để hắn dùng đầu lưỡi thao nàng, không cho hắn dùng dươиɠ ѵậŧ. Được không?”.

Khóe mắt Bình Nhi hàm chứa nước mắt, lắc đầu nói, “Không cần, cái gì cũng không cần. Chàng là đồ khốn kiếp, chàng sao có thể để hắn khi dễ thϊếp? Chàng biết rõ thϊếp chán ghét hắn nhiều như thế nào mà!”.

Trương Đại Pháo không để ý tới Bình Nhi, quay đầu nói với Tôn hồ ly lúc này đang chui đầu vào giữa hai chân của Bình Nhi, nói, “Ngươi còn không đem hết những thủ đoạn của ngươi ra, để bảo bối được thoải mái?”.

Tôn hồ ly lúc này đang kích động vô cùng. Nghe Trương Đại Pháo nói như vậy, liền lập tức trưng ra hết tất cả thủ đoạn, ngón tay vẫn tiếp tục thọc vào rút ra trong hoa huyệt, đồng thời hé miệng, dùng đầu lưỡi tách ra hai mảnh cánh thịt phấn nộn của Bình Nhi, tham lam liếʍ mυ'ŧ giống như kẻ hành khất đã bị đói khát thật lâu rồi. Uống sạch sẽ toàn bộ dâʍ ŧᏂủy̠ từ trong cơ thể Bình Nhi chảy ra.

Bình Nhi cắn môi, vặn vẹo thân mình, tránh né đầu lưỡi của hắn, nhưng cũng không cách khắc chế cơ thể phun ra từng cổ dâʍ ɖị©ɧ dưới sự chơi đùa của hai ngón tay của hắn.

Tôn hồ ly dùng miệng uống dòng dâʍ ɖị©ɧ kia, nuốt ừng ực xuống bụng, nói, “Dâʍ ɖị©ɧ nơi âʍ ɦộ của Tiểu Tẩu tẩu thật ngọt. Tiểu đệ uống bao nhiêu cũng không đủ.”.

Trương Đại Pháo ôm nửa người Bình Nhi lên, xoa vυ' nàng, cười nói, “Vậy mới nói nàng thật sự là vưu vật!”.

“Đúng vậy, chỉ mới dùng đầu lưỡi thao thôi mà ướt tràn trề như thế này rồi.” Tôn hồ ly mê muội mà nhìn chằm chằm vào khe l*и Bình Nhi, hắn tiếp tục cúi xuống, vừa hôn vừa liếʍ, còn không ngừng khen khe l*и Bình Nhi thật đẹp.

Bình Nhi trải qua một lần cao trào, cả người mềm nhũn như bún. Không ngờ đầu lưỡi của hắn thật sự lợi hại, đây cũng là lần đầu tiên nàng được nam nhân dùng đầu lưỡi hầu hạ khe l*и. Cảm giác mới lạ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, làm nàng quên mất người đang quỳ gối giữa hai chân mình là ai.

Khe l*и da^ʍ mĩ ướŧ áŧ khát vọng mà mấp máy khép mở, dường như còn chưa thỏa mãn.

Trương Đại Pháo bảo Tôn Quỳnh lùi qua một bên, giờ tới hắn đỉnh côn ŧᏂịŧ đặt giữa hai chân Bình Nhi, động thân tiến vào. Hạ thân của Bình Nhi bỗng nhiên căng đầy, khiến nàng cảm thấy thoải mái cực kỳ. Hai chân cố định tại eo của hắn, không đợi hắn hành động, tự nàng đã vặn vẹo eo tìm kiếm kɧoáı ©ảʍ, trong miệng yêu kiều rêи ɾỉ.

“Đại dươиɠ ѵậŧ của ca ca. Cắm Bình Nhi thật thoải mái. Ân hừ. Nga. Thật thô.”.

Tôn hồ ly nhìn bộ dạng quyến rũ của Bình Nhi đến ngơ ngẩn. Vươn tay bắt lấy một bầu vυ' của nàng xoa nắn, âm thanh trở nên kích động nói, “Thật là một tuyệt phẩm trời ban. Nếu có thể thao được nàng, cho dù ngày mai đi gặp Diêm Vương cũng cam tâm.”.

Bình Nhi mị nhãn như tơ nhìn hắn một cái, cũng không ngăn cản hắn vuốt ve, chuyên tâm cùng Trương Đại Pháo thao lộng.

Tôn Quỳnh thấy mỹ nhân không cự tuyệt hắn nữa, vội há mồm ngậm lấy núʍ ѵú, tay phối hợp vuốt ve, say mê mà bú ʍúŧ.

Trương Đại Pháo đem côn ŧᏂịŧ đỉnh thật sâu đến cửa tử ©υиɠ của nàng, rồi mạnh mẽ rút ra, rồi lại hung hăng đẩy vào, hắn nói với Tôn Quỳnh, “Đây chính là để nói: chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!”.

Bình Nhi vừa được Trương Đại Pháo mạnh mẽ thao lộng, vừa được đầu lưỡi linh hoạt của Tôn Quỳnh hầu hạ, chỉ chốc lát sau lại tiếp tục cao trào lần hai. Nhìn thấy mỹ nhân được Tôn Quỳnh làm thư sướиɠ đến mức vặn vẹo cơ thể, tiếng kêu rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ từ trong miệng phát ra càng thêm êm tai. Trương Đại Pháo nâng hai chân Bình Nhi lên, nhìn dươиɠ ѵậŧ thô to của chính mình đang gian nan ra vào ở nơi khe huyệt, đem hai cánh môi lôi kéo đến biến hình, trong hoa huyệt của Bình Nhi chảy ra dâʍ ɖị©ɧ làm ướt hết lôиɠ ʍυ của hắn, đã vậy do tần suất ngoáy thọc quá nhiều nên trong dâʍ ɖị©ɧ còn xuất hiện bọt trắng, càng khiến hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.

Tôn Quỳnh cũng chịu không nổi, tay vịn dươиɠ ѵậŧ, trong miệng nói, “Mỹ nhân ơi, mỹ nhân à, để ta thao vυ' của nàng nhé? Tiểu đệ yêu nàng đến muốn chết!”.

Bình Nhi lúc này đang bị qυყ đầυ trên dươиɠ ѵậŧ thô to của Trương Đại Pháo thao lộng nhục bích. Lại thêm hai chân bị nâng lên, nên kɧoáı ©ảʍ càng trở nên mãnh liệt, hoàn toàn chìm vào du͙© vọиɠ. Tôn Quỳnh nói cái gì, nàng cũng không thể để ý.

Tôn Quỳnh thấy Bình Nhi đã bị làm đến mơ hồ. Liền lập tức ngồi trên ngực nàng, nâng lên hai bầu vυ', đem một cây côn ŧᏂịŧ cũng không nhỏ đặt vào giữa khe ngực của nàng, bắt đầu đưa đẩy mông ma sát.

Trương Đại Pháo lúc này đã tới cực hạn rồi, hắn ra sức thúc mông đẩy mạnh vào, âm thanh thân thể đập vào nhau vang lên hết sức mãnh liệt. Phối hợp với tiếng rên mị hoặc của Bình Nhi, cũng là lúc Trương Đại Pháo gào rống bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Bình Nhi cũng kẹp lấy căn côn ŧᏂịŧ cứng rắn dị thường kia, hai cánh mông dâʍ đãиɠ vặn vẹo, nàng cũng đã tới cao trào rồi.

Sau khi Trương Đại Pháo bắn xong, liền rút côn ŧᏂịŧ ra, Tôn Quỳnh thấy vậy, lập tức đỡ côn ŧᏂịŧ của chính mình cắm đi vào.

Bình Nhi đã bị lần thao lộng đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ này khiến cho thất thần, nên khi Tôn Quỳnh cắm vào, nàng nhẹ nhàng mà hừ một tiếng. Chỉ cảm thấy khe l*и lại bị trướng đầy. Cũng không quản người đó là ai.

Tôn Quỳnh ngả vào trên người Bình Nhi, cảm thấy vô cùng kích động, “Nga nga. Mỹ nhân à, ta rốt cuộc cũng thao được nàng rồi. Tiểu huyệt mới bị dươиɠ ѵậŧ của đại ca khai khẩn, vậy mà giờ đã khép lại rồi. Kẹp chặt khiến ta thật thoải mái.”.

Thân mình Bình Nhi không thể khống chế, nó tận tình hưởng thụ hành động thọc vào rút ra của nam nhân. Nhưng trong lòng nàng rốt cuộc vẫn là không vui. Ai oán nhìn Trương Đại Pháo. Trương Đại Pháo trong lòng hổ thẹn, liền đi đến trước mặt nàng, cùng nàng hôn môi, ôn nhu dỗ dành, “Bảo bối à, do nàng quá mê người. Tôn huynh đệ đã sớm bị nàng làm cho thần hồn điên đảo, nếu không cũng sẽ không phạm phải chuyện ngu xuẩn kia. Nàng rũ lòng thương hắn được không? Nàng là tiểu Bồ Tát, dùng tiểu huyệt từ bi này của nàng độ một kiếp tà ma của hắn nhé?”.

Hai mắt Bình Nhi mê mang, hai tay mềm mại ôm lấy Trương Đại Pháo, kiều thanh nói, “Chỉ cho phép lúc này thôi. Nga. Hắn cứng quá.”.

“Được được, chỉ cho phép lúc này thôi.” Trương Đại Pháo hôn lên thái dương của nàng, nói đồng ý.

Tôn hồ ly đang kích động mà cắm cúi thao huyệt, sao có thể để ý tới những lời của Bình Nhi. Chỉ cần hắn có thể cắm vào tiểu huyệt này, thì tự khắc sẽ có biện pháp để cắm vào lần thứ hai!.

Những nữ nhân được hắn hầu hạ qua, ai mà chẳng phải lúc bắt đầu đều là không tình nguyện, nhưng về sau chỉ cần hắn duỗi lưỡi ra, thao lộng các nàng, thì các nữ nhân ấy đều kẹp chặt lấy hắn, cứ như là sợ hắn chạy mất vậy. Sau khi Tôn Quỳnh đã bắn xong, Trương Đại Pháo lại cứng lên. Hắn vỗ mông Bình Nhi, ôm eo nàng, nói, “Bảo bối, xoay người nằm sấp xuống, ca ca lại bắn cho nàng thêm lần nữa.” Bình Nhi nương theo lực đẩy của hắn mà lật người, nhếch mông lên, vặn vẹo hừ hừ kêu, “Ca ca. Mau tiến vào đi.”.

Trương Đại Pháo bị thần thái dâʍ đãиɠ của nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mắng một câu, “Tao hóa!” Sau đó đưa côn ŧᏂịŧ nhắm ngay khe l*и vô cùng da^ʍ mĩ, hai cánh thịt đã mở ra sẵn, lại còn tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, hung hăng cắm đi vào.

Khi hắn vừa cắm vào, Bình Nhi kêu một tiếng. Cặρ √υ' đang được người xoa nắn, Bình Nhi cúi đầu nhìn, không biết từ lúc nào Tôn Quỳnh đã nâng nửa thân trên của nàng để chui xuống phía dưới, nằm ngay gần hai bầu vυ'.

Tôn Quỳnh phát hiện Bình Nhi cúi đầu xem hắn, liền cười nịnh nọt, nói, “Ta xoa vυ' cho Tiểu Tẩu tẩu nhé, sẽ làm cho Tiểu Tẩu tẩu được thoải mái. Ân. Vυ' của Tẩu tẩu thật mềm. Ăn thật ngon.”.

Ba người dâʍ ɭσạи một đêm, ngày hôm sau Bình Nhi tỉnh lại, liền cảm thấy huyệt vẫn còn căng trướng, trợn mắt tập trung nhìn lại, hóa ra là Tôn hồ ly vẫn còn cắm nàng.

Nàng nhướng cặp lông mày, nói, “Sao ngươi còn ở đây?”.

Tôn hồ ly cười cười, đem côn ŧᏂịŧ đẩy thật sâu vào trong khe l*и của Bình Nhi, nói, “Tiểu Tẩu tẩu, tiểu đệ còn chưa thao đủ nàng.”.

Bình Nhi xoắn thân mình nói, “Một đêm qua còn chưa đủ sao?”.

“Không đủ. Ta muốn mỗi ngày đều có thể thao tẩu tẩu thì mới đủ!”.

Tôn hồ ly nói xong, liền đè Bình Nhi xuống, ra sức hung mãnh cắm rút. Đem Bình Nhi thao đến bủn rủn cả người, kêu rên không ngừng.

Tôn hồ ly bắn thêm một lần trong khe l*и của Bình Nhi, mới cảm thấy mỹ mãn mà rời đi. Bình Nhi nằm trên giường, nghỉ ngơi hồi lâu mà vẫn chưa thấy khỏe lên được.

Đã có lần mở đầu này rồi, Trương Đại Pháo cũng chậm rãi nhận ra, dù sao mỹ nhân dâʍ đãиɠ này sẽ không thể rời khỏi nam nhân, để nàng ra ngoài thông đồng với dã nam nhân khác, còn không bằng để chính mình và Tôn hồ ly bá chiếm thân thể của nàng, mỗi ngày hầu hạ nàng thoải mái. Nàng sẽ không còn sức lực để tìm nam nhân khác.

Từ đấy về sau, Tôn hồ ly thường xuyên đến đây cùng Trương Đại Pháo, hai người cùng nhau thao lộng Bình Nhi, cảnh tượng hết sức da^ʍ mĩ. Nghiễm nhiên giống như Vương Tử Đoan và Trịnh Hằng lúc trước.

Bình Nhi hiện giờ cũng đã nhận ra. Có ăn có uống, có nam nhân hầu giường, còn có một hài tử đáng yêu thuộc về mình. Nàng còn vọng tưởng cái gì? Chỉ là khi nghĩ đến về sau tuổi già xuống sắc, nói không chừng hai người này sẽ vứt bỏ nàng. Nàng liền đem vàng bạc châu báu mà lúc trước còn chê bai, bây giờ nghiêm túc cất giữ. Đợi đến khi Đông Nhi tròn một tuổi, nàng đã có không ít gia sản. Cũng đủ để về sau khi hai tên nam nhân này rời khỏi nàng, thì nàng có thể mua một ít gia sản, mang theo Đông Nhi tự mình kiếm sống.

Trong một năm này, tuy Bình Nhi có Trương Đại Pháo và Tôn hồ ly. Nhưng việc tiếp xúc với Lâm Đống cũng chưa từng đứt đoạn.

Tiểu tử kia không biết lúc nào đã mua chuộc được một tên hạ nhân trong phủ, chuyên cung cấp tin tức cho hắn. Chỉ cần Trương Đại Pháo không ở đây, hắn liền trèo tường vào gặp Bình Nhi. Vận khí tốt còn có thể ngủ lại suốt đêm trong phòng nàng. Cùng nàng điên loan đảo phượng.

Ngày hôm nay, Bình Nhi một mực chuẩn bị tiệc sinh nhật một tuổi cho Đông Nhi. Nàng không muốn mấy tên nam nhân không liên quan cũng xuất hiện trong ngày sinh nhật của con trai bảo bối của nàng. Nàng nhận hai phần đại lễ do Trương Đại Pháo và Tôn Quỳnh tặng cho con trai, nhưng lại không chút lưu tình mà đuổi bọn họ ra ngoài cửa. Sau đó liền khóa cửa lại, cùng bà vυ' và tôi tớ trong nhà chúc mừng sinh nhật con trai.

Đông Nhi lúc này đã tập tễnh bước đi, hắn mặc cái yếm nhỏ, đi từ trong lòng của bà vυ' đến trong lòng của Bình Nhi, rồi lại từ trong lòng Bình Nhi đi hướng về phía các tỳ nữ. Vừa đi vừa cười, thập phần vui vẻ.

Những người hầu trong nhà cũng rất cao hứng. Bởi vì trong ngày sinh nhật của tiểu chủ tử, bọn họ cũng được ban thưởng không ít.

Ăn tiệc sinh nhật, rồi lại chơi đùa, cứ như vậy mà náo nhiệt suốt hai canh giờ. Đông Nhi chơi đến mệt mỏi, được bà vυ' ôm đi ngủ.

Bình Nhi phân phó bọn hạ nhân dọn dép. Còn nàng trở lại phòng ngủ, mở ra rương vàng bạc của mình, đặt vào đó tượng quan âm bằng vàng và ngọc như ý do Trương Đại Pháo tặng, và hai viên trân châu đen do Tôn Quỳnh tặng, cất hết xong xuôi. Sau đó tắm gội rửa mặt chải đầu, mặc cái áo ngủ mỏng nằm trên trường kỷ, chờ cái người nhất định đêm này sẽ đến kia.

Không lâu sau, Lâm Đống quả nhiên từ ngoài cửa sổ nhảy vào trong phòng. Nàng vừa từ trên trường kỷ chống người ngồi dậy, hắn đã đến trước mặt nàng, đem nàng bế lên.

“Tiểu tao hóa của ta ơi, tỷ tỷ dâʍ đãиɠ của ta ơi, đệ đệ nhớ nàng muốn chết!” Lâm Đống ôm nàng, đem nàng đè lên vách tường, trong mắt tràn đầy du͙© vọиɠ. Căn dươиɠ ѵậŧ thô tráng nơi hạ thân đã gấp không chờ nổi mà đứng thẳng lên, như hổ rình mồi đối với khe mông Bình Nhi, vờn quanh ở trước lỗ l*и.

Vì để tiện đi lại trong đêm nên hắn mặc một bộ áo quần khá bó sát. Hai chân Bình Nhi kẹp trên eo hắn, cảm giác được sự biến hóa nơi hạ thân của hắn, đôi tay ôm cổ hắn, nở nụ cười xinh đẹp, hạ một nụ hôn lên môi hắn, thấp giọng nói, “Nhớ ta nhiều như thế nào?”.

Lâm Đống bắt được môi nàng, hung hăng hôn môi một lát, mới nói, “Hận không thể mọi lúc mọi nơi đều có thể đem dươиɠ ѵậŧ cắm vào âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ của nàng! Làm nàng ăn đủ dươиɠ ѵậŧ của ta!”.

Bình Nhi vuốt vuốt mũi hắn, nói, “Thật là tham lam! Cũng không sợ dươиɠ ѵậŧ lớn của ngươi đem nhân gia thao hỏng sao!”.

“Hoa huyệt của tỷ tỷ là trân phẩm thế gian, sao có thể hỏng được?” Lâm Đống vừa nói, thì tay đã nắm lấy mông nàng, một cái tay khác kéo đi cái áo ngủ mỏng manh quyến rũ kia, làm lộ ra cặρ √υ' trắng như tuyết cực lớn kia, hắn há mồm ngậm một bên núʍ ѵú, mê say mυ'ŧ vào.

Bình Nhi lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt khép hờ, môi đỏ khẽ nhếch, ôm lấy đầu hắn, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ tê dại khi được hút vυ'.

Lâm Đống năm nay mới mười tám tuổi. Đang là thời điểm thân thể khoẻ mạnh nhất, huyết khí cương tràn. Bình Nhi rất yêu thích cùng hắn thao huyệt. Dươиɠ ѵậŧ thô to lại cứng rắn, động tác còn dũng mãnh hữu lực, tràn ngập mị lực nam nhân.

Vốn dĩ đã có sức lực lớn, bây giờ hắn cũng có cuộc sống tốt, thêm nàng tận tâm dạy dỗ, để hắn học mấy phần bản lĩnh chuyện giường chiếu.