Các nữ nhân đều bị lột sạch quần áo, hoặc nằm trên mặt đất, hoặc nằm ở trên bàn. Tiếng kêu khóc của họ cùng tiếng cười dâʍ đãиɠ của đám nam nhân chống chất lên nhau. Trong đại sảnh lúc này chỉ còn tiếng âm thanh cơ thể bạch bạch va chạm vào nhau, và tiếng khóc nức nở của nữ nhân.
Bình Nhi nhìn phía dưới loạn thành một đoàn, khe l*и phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt của Lý Đại Hồ Tử. Theo sự bành trướng to lớn và độ ấm nóng của đại dươиɠ ѵậŧ, nàng lại một lần nữa leo lên cao trào.
Sau khi Lý Đại Hồ Tử bắn xong, sảng khoái đến mức không muốn rút côn ŧᏂịŧ ra. Hắn ôm Bình Nhi, đặt mông ngồi trở lại trên chiếc ghế phủ tấm da hổ của mình, trong huyệt của Bình Nhi vẫn còn cắm côn ŧᏂịŧ của hắn. Căn côn ŧᏂịŧ còn chưa chịu mềm xuống kia vẫn tiếp tục đỉnh động trong hoa huyệt, khiến nàng nhịn không được mà phải rền rỉ ra tiếng.
Đôi tay của Lý Đại Hồ Tử xoa vυ' Bình Nhi, bây giờ hắn đã hiểu rõ tại sao Vương Tử Đoan và Trịnh Hằng luyến tiếc đem tiểu tao hóa này đưa cho nam nhân khác hưởng dụng. Nàng ta quả thật là quá khác biệt so với nữ nhân khác. Nhưng hắn đã nói thì phải giữ lấy lời, khi nãy đã hứa với huynh đệ là sẽ để họ hưởng dụng nàng ta rồi. Mặc dù luyến tiếc, hắn cũng không thể thất tín được, nên chỉ có thể nhẫn tâm đem Bình Nhi nâng ra khỏi côn ŧᏂịŧ của mình.
Căn côn ŧᏂịŧ còn đang cương cứng, đột nhiên rút khỏi hoa huyệt, làm Bình Nhi theo bản năng mà co rút khe l*и, tựa như muốn giữ nó lại. Thật là một cây dươиɠ ѵậŧ tốt, đáng tiếc lại sinh ra từ trên người của kẻ ác.
Lý Đại Hồ Tử đem Bình Nhi vây ở trong lòng ngực mình, bế nàng lên giống như đang chuẩn bị xi tiểu, tách khe l*и ra, thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính mình đang chậm rãi chảy ra, thật sự là quá da^ʍ mỹ. Chỉ muốn đem côn ŧᏂịŧ nhét vào thao thêm lần nữa. Nhưng nghĩ đến huynh đệ đang đứng chờ, nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
Hắn ngẩng đầu lên nói với tên Nhị đương gia đang chờ đến sốt ruột, nói,”Lão Nhị, nhanh lên thao nàng! Nếm được tư vị của nàng, đảm bảo ngươi sẽ sướиɠ đến tột đỉnh!”.
Nhị đương gia là nam nhân có một vết sẹo trên mặt, hắn lập tức cởi quân, đem côn ŧᏂịŧ đến trước mặt Bình Nha, dựa theo tư thế xi tiểu, động thân đẩy côn ŧᏂịŧ đang trướng bừng bừng vào khe l*и của Bình Nhi.
Bình Nhi kêu lên một tiếng. Nhị đương gia cùng nhanh chóng ôm lấy Bình Nhi vào l*иg ngực mình, đung đưa hạ thể, ánh mắt nhìn Bình Nhi như dã thú, cười dâʍ đãиɠ, vừa đi vừa thao nàng. Hắn đem Bình Nhi đặt lên bàn của Tam đương gia, nâng hai chân tuyết trắng của nàng lên, đai khai đại hợp thao lộng.
Tam đương gia, Tứ đương gia cùng với Ngũ đương gia, liền vây quanh cái bàn, có người hôn lên miệng nhỏ của Bình Nhi, có người xoa vυ' nàng.
“Làn da cũng thật tinh tế mềm mại, đúng là nữ nhân do bọn nhà giàu dưỡng ra thật ra hẳn với nữ nhân tầm thường.”.
“Ôi cái tiểu huyệt này. Nga. Lần đầu tiên được thao cái tiểu huyệt mỹ diệu như vậy. Tao hóa, ta thao chết ngươi!”.
“Tốt như vậy thì đừng nên thao chết nàng, chúng ra phải giữ lại để thao mỗi ngày, để hưởng thụ mỗi ngày.”.
“Đúng đúng đúng, nữ nhân xinh đẹp như vậy, nếu hôm nay mà chơi chết nàng thì quá đáng tiếc.”.
Bình Nhi lúc này vừa có cảm giác cao trào kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vừa có cảm giác sợ hãi cực độ, hai cảm giác đan xen vào nhau, làm nàng lung tung rối loạn mà hô to, “Không cần. Ân a. Quá sâu. Nhẹ chút. Thao chết ta rồi. Nga nga. Vυ' cũng muốn xoa. Xoa sướиɠ quá a.”.
Không biết qua bao lâu, Bình Nhi đến cuối cùng chỉ biết, khe l*и và hậu huyệt của mình đều cất chứa côn ŧᏂịŧ của bọn họ, trong miệng nàng cũng ngậm một cây. Trên ngực, trên cơ thể, đâu đâu cũng có bàn tay của nam nhân sờ sẫm vuốt ve.
Cảm giác vừa sợ hãi lại vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ này khiến nàng lâm vào vô số lần cao trào.
Chờ nàng tỉnh lại đã là sáng sớm của ngày hôm sau. Cơ thể nằm nghiêng của nàng vẫn không ngừng đong đưa ở trên giường, có một bàn tay đang nắm vυ' nàng, nhéo núʍ ѵú đùa bỡn. Khe l*и đang chứa chấp một cây đại dươиɠ ѵậŧ thô cứng. Nó đang không ngừng ra ra vào vào. Phía sau cũng truyền đến tiếng nam nhân thở dốc một cách sảng khoái.
Nàng ân ân hừ kêu, muốn nhìn xem là ai, nhưng thân hình mềm nhũn không động đậy được. Chỉ có thể chấp nhận bị người nọ gian da^ʍ.
Nam nhân nhận thấy nàng tỉnh, liền nói, “Tỉnh rồi à? Lão tử chính là muốn làm cho ngươi tỉnh đó, tiểu tao hóa! Chu mông lên, lão tử muốn thao từ phía sau!”
Bình Nhi nghe ra được âm thanh là của tên đầu lĩnh nhóm thổ phỉ. Nhưng giờ nàng nào còn sức lực để làm theo lời hắn, hừ nhẹ một tiếng, khóc ròng nói, “Cầu đại gia buông tha cho ta đi, nô gia đã bị các người thao chết rồi, nô gia giờ không có sức nữa. Ân a..”.
“Ngươi vẫn rất tốt! Không chết được đâu!” Lý Đại Hồ Tử chụp lên mông nàng, tự mình động thủ lật nàng lại, nâng mông nàng lên, quỳ gối ở phía sau nàng, côn ŧᏂịŧ thuần thục ra vào trong khe l*и, liên tục đưa đẩy.
“Tao hóa! Khó trách họ Vương và họ Trịnh kia có thể dính ngươi đến như vậy, cũng luyến tiếc đem ngươi cho người khác làm. Thật là một bảo bối mà! Gia cũng sẽ yêu thương ngươi. Trừ bỏ năm đại dương gia chúng ta, cũng sẽ không đem ngươi cho người khác làm, được không?”.
Bình Nhi thở dài một hơi nhẹ nhõm, 5 người so ra vẫn tốt hơn nếu để 50 người luân gian. Hiện giờ đã thành cục diện như thế này rồi, nàng còn làm ra vẻ đòi sống đòi chết thì có ý nghĩa gì nữa. Nghe theo bọn hắn, thì mới có thể tồn tại được, nói không chừng về sau còn có cơ hội bỏ trốn.
Nghĩ đến này, nàng nỗ lực ngồi dậy, chủ động đẩy đưa mông của mình, để da^ʍ huyệt ăn côn ŧᏂịŧ, trong miệng mị thanh nói, “Đa tạ đại gia thương tiếc. Bình Nhi thật là không có gì báo đáp. Dươиɠ ѵậŧ của đại gia. A. Thật là lợi hại. Thật thô a. Bình Nhi sẽ hầu hạ gia thật tốt. Ân a, đại gia thao ta a.”.
Lý Đại Hồ Tử bị sự chủ động và da^ʍ ngữ của nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cả người hắn tê dại như có dòng điện chạy qua, nhanh chóng đưa đẩy vài cái, liền hung hăng dừng lại trong khe l*и của nàng, rống lên một tiếng, tinh quan thất thủ bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Bình Nhi lắc mông co rút hoa huyệt, ép ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, trong miệng vẫn không ngừng rêи ɾỉ, vô cùng tao mị.
Lý Đại Hồ Tử rút côn ŧᏂịŧ đã mềm xuống, tê liệt nằm ra giường, thở hồng hộc chỉ vào Bình Nhi nói, “Tiểu yêu tinh, tiểu tao hóa! Gia chỉ sợ về sau sẽ chết ở trên người của ngươi!”.
Bình Nhi chủ động xoay người lại, ghé vào trên người hắn, vuốt ve l*иg ngực rậm rạp lông của hắn, kiều thanh nói, “Đại gia sẽ không đâu. Đại gia dũng mãnh đến như vậy. Thao nhân gia đều mức không rời được giường.”.
Lý Đại Hồ Tử dùng sức đánh vào mông của Bình Nhi, “Tiểu tao hóa! Không được phát da^ʍ lần nữa. Một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của lão tử đều đã bị ngươi ép khô. Thành thật chút đi!”.
Suốt một ngày hôm đó, Lý Đại Hồ Tử đồng ý để Bình Nhi được nghỉ ngơi, điều dưỡng thân mình. Bình Nhi ăn chút cơm canh đạm bạc rồi nằm ở trong phòng Lý Đại Hồ Tử nghỉ ngơi.
Lúc này đã là mùa đông, chiếc giường đất cũng được sưởi ấm. Mặc dù Bình Nhi vẫn không cảm thấy hoàn toàn yên tâm khi ở trong trại thổ phỉ này, nhưng nàng vẫn không chống cự được ổ chăn ấm áp, và cơ thể mệt mỏi, mà đã vùi mình ngủ cả ngày trên chiếc giường tràn ngập mùi vị của tên đầu lĩnh nhóm thổ phỉ.
Đợi đến khi trong phòng được thắp đèn, nàng mới tỉnh lại. Mùi vị trên người khiến nàng không được thoải mái, liền bước xuống giường, xem có thể tìm được chút nước ấm lau người hay không. Mở cửa ra, liền thấy Nhị đương gia mặt thẹo kia, hắn đang ôm hai cánh tay đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt hung ác lạnh nhạt còn mang theo một vết sẹo càng khiến người khác trở nên sợ hãi, hắn đứng đó nhìn nàng, trên mặt không có chút phản ứng, phảng phất như một tòa tháp cao.
Bình Nhi lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân hung ác lãnh khốc như vậy, nhịn không được rụt rụt cổ, lùi về sau hai bước, sợ hắn nghĩ mình muốn chạy trốn, liền vội thấp giọng nói, “Nô gia chỉ là muốn tìm chút nước để lau mình. Trên người quá bẩn.”.
“Ngươi thật sự dơ!” Không nghĩ tới người nọ lại bước nhanh đến trước cửa, giơ tay giữ lại cánh cửa đang chuẩn bị khép lại.
Hành động lớn như vậy, dọa Bình Nhi té ngồi xuống đất, “Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?”.
“Là muốn thao ngươi đó, tiểu tao hóa!”.
Hắn vừa nói xong thì đem Bình Nhi từ dưới mặt đất bế lên, Bình Nhi hô nhỏ một tiếng, bị hắn đặt lên trên giường đất.
Chưa kịp phản ứng, nàng đã bị đẩy ra nằm trên giường, xiêm y trên người bị đôi tay của hắn xé rách bươm, để lộ ra bầu ngực tuyết trắng no đủ .
Trên bầu vυ' vẫn còn lưu lại dấu vết xanh tím do bọn họ làm ra vào ngày hôm qua. Tay hắn cầm lấy một bên ngực, ánh mắt lộ ra lửa nóng hung ác, cúi đầu vùi vào giữa hai bầu vυ'. Thật sâu mà hấp ngửi hương thơm tự nhiên của bầu vυ' ấm áp.
Bình Nhi mềm mại kêu to, duỗi tay đẩy đầu của hắn ra, lại bị hắn vung tay hất đi, tiếp tục nghiêng đầu há mồm ngậm lấy núʍ ѵú. Còn dùng sức hút một cái, Bình Nhi liền ô ô kêu, thân mình ngay lập tức mềm nhũn.
“Đêm hôm qua không thao đủ ngươi, tiểu tao hóa, hôm nay thế nào cũng phải chơi ngươi cho thật sướиɠ!” Nam nhân thay phiên hút liếʍ hai vυ' của Bình Nhi, nói, “Hai cái vυ' da^ʍ này ăn thật là ngon! Nếu có sữa thì càng tốt!”.
Bình Nhi đẩy đầu ra, cầu xin nói, “Đại gia, ngươi có thể buông ta ra trước được không, để ta tẩy rửa thân mình, rồi lại hầu hạ người. Ân a.”.
“Không cần tắm, ngươi so những nữ nhân ở đây đã là rất thơm rồi! Gia một phút cũng chờ không được, phải ngay lúc này dùng đại dươиɠ ѵậŧ đâm vào tiểu huyệt của ngươi! Miễn cho lát nữa bốn huynh đệ còn lại tới. Lúc đó lại làm không đã ghiền!”.
Nam nhân nói, một tay đè lại chân của Bình Nhi, một tay kéo đai lưng quần của mình xuống, quần vừa tụt đến đùi, đã gấp không chờ nổi mà đỉnh côn ŧᏂịŧ nhắm ngay trước khe l*и của Bình Nhi, hung hăng đâm đi vào.
Bình Nhi kêu lên một tiếng, tiếp nhận sự tiến vào của hắn. Nếu không phải nàng vốn có cơ thể mẫn cảm, thì hành động lần này của hắn đã khiến khe l*и nàng bị thương rồi.
Nam nhân đứng trước giường đất, nhấc hai đùi Bình Nhi lên, mạnh mẽ thao lộng. Nửa người dưới của Bình Nhi bị nâng lên trên không, hai bầu vυ' bị hành động đưa đẩy của Nhị đương gia mà đong đưa lắc lư. Sức lực dã man cùng sự đưa đẩy thô bạo của hắn, đã khiến Bình Nhi ức chế không được mà kên rên ra tiếng.
Nam nhân cắm rút khe l*и không ngừng, mắt nhìn cặρ √υ' bự đong đưa, tai thì nghe âm thanh phóng đãng của nàng, tất cả khiến hắn cảm thấy vô cùng sung sướиɠ. Trong miệng mắng, “Tao hóa! Ta thấy ngươi nên đi thanh lâu tiếp khách, mỗi ngày đều sẽ có tϊиɧ ɖϊ©h͙ nuôi nấng âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ của ngươi. Mỗi ngày đều sẽ có đại dươиɠ ѵậŧ thọc âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ của ngươi. Thao ngươi mỗi giây mỗi phút để ngươi sướиɠ tới trời cao, chờ chúng ta chơi chán ngươi rồi, đem ngươi đến thanh lâu ở dưới núi tiếp khách kiếm tiền cho chúng ta, sao nào?”.
Bình Nhi bị hắn thao khiến cả người phát run, nghe thấy hắn nói như vậy, vội vàng lắc đầu nói, “Không cần a. Không cần đưa ta đi thanh lâu làm kỹ nữ. Úc. Chậm một chút. Đừng để ta tiếp khách. Ta chỉ muốn đại gia các ngươi thao thôi. Ân ân. Muốn thao ta thế nào cũng được. Không cần đưa ta đi. Ô ô. Ân a. Đại gia thao chết ta đi.”.
“Thật nguyện ý mỗi ngày cho ta thao?” Nam nhân đem côn ŧᏂịŧ hung hăng đỉnh ở cửa tử ©υиɠ nàng, hắn dừng lại cười dữ tợn nói, “Nguyện ý mỗi ngày chủ động bẻ âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ này ra, để ta và các huynh đệ thay phiên thao, để tiểu huyệt này của ngươi rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, đúng không?” .
“Ân ân. Ân Bình Nhi nguyện ý. Nguyện ý. Đại gia. Bình Nhi muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đại gia. Rót đầy trong ta nha. Nhanh lên một chút. Nga, nhanh một chút đi.”.
“Móa nó thật da^ʍ mà! Lão tử phải thao chết cái âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ này, thao chết ngươi!”.
Lý Đại Hồ Tử tiến vào, liền nhìn thấy Nhị đương gia đang đem đại dươиɠ ѵậŧ hung hăng cắm rút trong khe l*и của Bình Nhi. Còn nàng thì đang cao giọng phóng đãng la hét, một hình ảnh hết sức da^ʍ mị.
“Móa nó! Nhị đệ ngươi ở trong này thao nàng ta, còn bên ngoài chúng ta lại đang đi tìm ngươi khắp nơi.”.
Nhị đương gia đang vội vàng bắn tinh, nhất thời không có thời gian trả lời Lý Đại Hồ Tử. Chờ từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt đều bắn vào khe l*и của Bình Nhi. Hắn mới xoay đầu, một thân mồ hôi đổ ra, thô suyễn nói, “Tiểu huyệt dâʍ đãиɠ này, tối hôm qua chơi chưa đã ghiền. Lúc này mới tranh thủ thời gian lại đây làm một phát.”.
Vừa dứt lời thì rút ra côn ŧᏂịŧ, lại ghé vào thân thể đang xụi lơ của Bình Nhi, đem cặρ √υ' bự đùa bỡn xoa nắn một hồi, mới kéo quần mặc lên lại.
Lý Đại Hồ Tử thấy Bình Nhi bị thao đến mức hai chân cũng không còn sức để khép lại, khe l*и cứ như vậy mà tách ra, dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra ngoài dính ướt vùng mông trắng nõn của nàng. Trong lòng hắn cũng dâng lên một cổ tà hỏa, liền kéo quần, nắm côn ŧᏂịŧ nương theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ bôi trơn mà cắm đi vào.
Bình Nhi yếu ớt kêu một tiếng. Lý Đại Hồ Tử vùi đầu đưa đẩy mấy chục cái, rồi bỗng nhiên đem dươиɠ ѵậŧ hung hăng đỉnh sâu vào khe l*и của nàng, nói, “Tiểu tao hóa! Thật đúng là sướиɠ muốn chết. Gia chỉ còn một đêm nay để có thể thao ngươi. Đêm nay ngươi phải hầu hạ chúng ta cho thật tốt đấy!”.
Bình Nhi không hiểu vì sao hắn nói như vậy, miễn cưỡng ngẩng đầu nói, “Nô gia không rõ đại gia nói vậy là có ý gì”.
Lý Đại Hồ Tử cười lạnh một tiếng, chậm rãi rút ra côn ŧᏂịŧ lại hung ác mà cắm đi vào, nói, “Có người truyền tin tới, báo lão tử ngày mai đem ngươi đưa xuống núi. Ngày mai, lão tử sẽ không còn được thao cái l*и dâʍ đãиɠ này nữa rồi.”.
Bình Nhi trầm mặc chốc lát, trong lòng liền dâng lên niềm vui mừng, thầm nghĩ nhất định là Vương Tử Đoan tìm được người tới cứu nàng. Thật sự là niềm vui bất ngờ.
Lý Đại Hồ Tử thấy tiểu tao hóa vừa nghe nói có người tới đón nàng đi thì nàng đã lập tức thất thần. Hắn hung hăng đẩy vào trong nàng, đυ.ng đến hoa tâm của nàng, tàn nhẫn cười nói, “Đừng cao hứng quá sớm, hắn cũng không nói là muốn ngươi còn sống! Tối hôm nay lão tử và mấy huynh đệ thao chết ngươi, ngày mai đưa cho hắn một khối thi thể, hắn cũng không thể nói gì!”.
Bình Nhi bị bộ dạng không giống như nói giỡn của hắn dọa cho hồn phi phách tán. Vội mềm giọng nói, “Đại gia, ngươi hãy thương thϊếp nha! Không cần thao chết thϊếp. Thϊếp sẽ hầu hạ các người thật tốt. Ân.”