Thật ra chuyện Vương Thuận đào tẩu cũng khiến trong lòng Bình Nhi thấy không vui. Tiểu tử này khi đó còn nói ái mộ nàng thật nhiều! Kết quả còn không phải là sợ chịu phạt, nên đã nhanh chóng chạy trốn, hay sao? Nàng sao có thể không đem tội đẩy hết cho hắn, ở đâu ra mà xin tha cho hắn được? Hừ!.
Trịnh Hằng thấy khóe mắt lông mày của hồ ly dâʍ đãиɠ này đều chứa đầy ai oán và kiều khí. Giống như ngày hôm qua nàng đã chịu nhiều ủy khuất, trong lòng liền đau xót cho nàng. Đặt tay lên bầu ngực bên trái của nàng nhẹ nhàng mát xa, ôn nhu hỏi, “Trừ bỏ hai nơi này, còn có chỗ nào bị thương nữa không? Ta đoán dươиɠ ѵậŧ của tiểu tử kia thô to giống như dươиɠ ѵậŧ của con lừa. Có đem tiểu huyệt của nàng xé rách không? Để ta nhìn xem.”.
Trịnh Hằng dứt lời, liền kéo qυầи ɭóŧ của Bình Nhi xuống dưới, để nàng dựa lưng vào vách tường, tách hai chân ra kiểm tra cho nàng. Chỉ thấy lôиɠ ʍυ nằm chỉnh tề ngăn nắp phía trên khe l*и, hai cánh thịt non mềm mấp máy, ẩn ẩn lộ ra vách thịt thấm ướt hồng nộn bên trong.
Hắn dùng ngón tay tách hai cánh thịt ra, vỗ về chơi đùa lỗ l*и. Lại đem ngón giữa chậm rãi cắm vào trong huyệt, thấy bên trong vẫn căng chật như lúc ban đầu, không chút tổn thương nào, nhìn thế nào cũng không giống bộ dáng bị cưỡиɠ ɠiαи. Lúc này ngón tay hắn vừa động, khe l*и còn co rụt lại như muốn đem ngón tay của hắn nuốt vào trong. Quả thực quá dâʍ đãиɠ.
Ngẩng đầu nhìn lên, tiểu hồ ly hai mắt mê đắm, môi đỏ khẽ nhếch, bày ra bộ dáng thật hưởng thụ. Trong lòng không khỏi lại muốn nổi lửa giận. Đột nhiên đem hai ngón tay hung hăng cắm vào huyệt nàng, ra sức ngoáy đào, mắng, “Tao hóa! Còn dám nói nàng bị tiểu tử kia cưỡиɠ ɠiαи! Nàng xem âʍ ɦộ da^ʍ này, bị dươиɠ ѵậŧ lớn như con lừa của hắn thao qua, nhưng một chút tổn thương cũng không có. Đó còn không phải là do nàng chủ động ăn vào sao? Ân? Để xem nàng còn giảo biện như thế nào! Ta nhất định phải xé hỏng cái âʍ ɦộ đói khát này của nàng!”.
Bình Nhi bỗng nhiên bị ngón tay của hắn thô bạo cắm vào làm cho hoa huyệt có chút đau, liền kiều mị kêu lên, “A. Trịnh Hằng chàng nhẹ chút. Thật không phải do thϊếp chủ động. Là hắn cưỡиɠ ɠiαи thϊếp. Lúc đầu hắn làm cho thϊếp chảy ra dâʍ ɖị©ɧ. Ân. Sau hắn chỉ cắm vào một nửa liền bắn a. Ân nga. Hắn không có đi vào toàn bộ. Chàng nhẹ chút. Đau a.”.
Trịnh Hằng bị lời nói của nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến côn ŧᏂịŧ đứng thẳng lên. Ngón tay hắn tiếp tục đảo lộng trong nhục huyệt căng trất của Bình Nhi, lực đạo lại nhẹ đi rất nhiều, nhìn hai tròng mắt của nữ nhân mê mang nhiễm đầy hơi nước, phanh ngực lộ huyệt, bộ dáng cực kỳ mị hoặc, hỏa khí trong lòng tức khắc tiêu tán, khẽ cười nói, “Nguyên lai tiểu tử kia chỉ nhìn được chứ không dùng được.”.
Bình Nhi cắn môi, ánh mắt trêu chọc Trịnh Hằng, mềm giọng nói, “Cho nên thϊếp mới không có bị thương nha. Vẫn là Hằng lang lợi hại, nhân gia một ngày không thấy chàng, trong lòng cùng phía dưới đều nhớ đến không chịu được. Đêm qua ngủ không yên ổn.”.
Trịnh Hằng được Bình Nhi khen tặng mà thấy lâng lâng cả người, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu của mình. Ngón tay rút ra cắm vào khe l*и của Bình Nhi, trong miệng nói, “Vậy ta đây liền thỏa mãn nàng, tao hóa!” Sau đó kéo dây lưng quần, trút bỏ xiêm y, liền đem côn ŧᏂịŧ lớn đang gắng gượng kia cắm vào khe l*и của nàng.
Bình Nhi từng chút một bị hắn đỉnh vào sâu tới cửa tử ©υиɠ, thân mình run rẩy liền tới cao trào. Trịnh Hằng nhìn bộ dạng phóng đãng rêи ɾỉ của nàng, gợi lên khóe môi cười nói, “Quả nhiên là hôm qua không được tiểu tử kia cho ăn no. Lúc này mới cắm vào, ta còn chưa động, nàng đã tiết rồi.”.
Bình Nhi một lòng dỗ dàng hắn, ôm vai hắn, hai vυ' dựng thẳng cọ xát ngực hắn, trong miệng yêu kiều rêи ɾỉ không ngừng, “Hằng lang, nhân gia rất thích chàng. Thích dươиɠ ѵậŧ của chàng. Nhanh nhanh thao nhân gia đi. Nga.”.
“Tới đây! Ta phải thao chết nàng!” Mông Trịnh Hằng dùng lực đưa đẩy. Bình Nhi ôm hắn, cảm thụ được vách khe l*и bị côn ŧᏂịŧ cứng rắn đυ.ng chạm mà sinh ra kɧoáı ©ảʍ. Càng thêm phóng đãng kêu lên.
Trịnh Hằng đứng thẳng, nắm lấy mông Bình Nhi thao lộng trong chốc lát, cảm thấy không đã ghiền, liền đem Bình Nhi bế lên, đi về lại giường lớn.
Mỗi một bước đều đem mông nàng húc vào hắn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Bình Nhi nhịn không được lại cao trào lần hai, thật nhiều dâʍ ɖị©ɧ phóng ra làm ướt đẫm hai hòn bìu chứa đựng con cháu của Trịnh Hằng, còn nhỏ giọt trên tấm thảm dưới chân hai người.
“Tao hóa, tiểu huyệt của nàng hôm nay nổi cơn hồng thủy à? Đem hai chân của gia làm ướt hết rồi.” Trịnh Hằng cười trêu nói.
“Ân a. Là do Hằng lang quá lợi hại. Cắm hỏng tiểu huyệt của nhân gia.”.
Hai người đang ở trên giường mây mưa luyến ái náo nhiệt đến lợi hại. Vương Tử Đoan bất ngờ xuất hiện. Nhìn thấy Trịnh Hằng đang đỡ mông Bình Nhi, từ phía sau hung hăng mà thao nàng, làm đến khí thế ngất trời. Hắn lập tức hưng phấn, đi đến mép giường, tát một cái lên mông nàng, vùng da thịt tuyết trắng trên mông lập tức dao động, mắng, “Tao hóa! Hôm qua mới thông đồng với gã sai vặt của ta, hôm nay lại cùng Trịnh Hằng làm đến cao hứng như vậy, có phải hay không đã đem phu quân của nàng quên đến sạch sẽ?”.
Bình Nhi bị Trịnh Hằng thao lộng, khiến thân mình không ngừng đong đưa. Gian nan mà từ trên giường quay đầu lại, nhìn thấy Vương Tử Đoan, hừ hừ hai tiếng, vươn tay kéo vạt áo Vương Tử Đoan, trong miệng nói đứt quãng, “Đoan Lang. Ân a Đoan Lang, chàng cuối cùng cũng đến tìm thϊếp. Bình Nhi rất nhớ chàng.”.
Trịnh Hằng nghe nàng nói nhớ Vương Tử Đoan, trong lòng không khỏi ghen tuông, hung hăng đem côn ŧᏂịŧ hướng vào khe l*и của nàng cắm xuống, biểu thị công khai địa vị chính mình.
“Đi theo ta làm nàng chịu ủy khuất à? Gia không phải ngày ngày thỏa mãn âʍ ɦộ da^ʍ dãng của nàng sao? Không phải ngày ngày làm nàng đến thoải mái, hay sao?”.
Vương Tử Đoan đem biểu hiện của Trịnh Hằng xem ở trong mắt, cười cười ngồi xuống mép giường, một tay cầm vυ' bự đang không ngừng đong đưa của Bình Nhi, một tay còn lại đánh lên mông nàng, mắng, “Tiểu tao hóa! Tiểu huyệt bị dã nam nhân cắm, trong miệng vậy mà không biết xấu hổ còn nói nhớ ta! Nàng nhớ ta bằng cách này à?”.
“Kia…. Ân… kia không phải. Còn không phải chàng…. Chàng để nhân gia tìm dã nam nhân sao. Nga Đoan Lang. Đoan Lang. Dã nam nhân muốn thao chết Bình Nhi, chàng mau mau cứu thϊếp. Hắn cắm thật sâu. Dươиɠ ѵậŧ của hắn cứng quá a. Tiểu huyệt của nhân gia, âʍ ɦộ của nhân gia đều bị hắn cắm hỏng rồi.”.
Vương Tử Đoan vừa cởϊ qυầи áo vừa nói, “Đừng sợ bảo bối, phu quân sẽ tới cứu nàng, dươиɠ ѵậŧ của phu quân cũng nhớ muốn chết tiểu huyệt của nàng!”.
Trịnh Hằng nghe Bình Nhi mở miệng gọi mình là dã nam nhân, càng thêm giận sôi máu, trong miệng mắng tao hóa, lại phát động một trận tấn công mãnh liệt thọc vào rút ra, đem Bình Nhi thao đến ngẩng đầu lên, kêu thất thanh. Hắn lúc này quá thống khoái mà đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào bên trong khe l*и ngập nước kia.
Đợi hắn rút côn ŧᏂịŧ từ trong hoa huyệt của nàng ra, Bình Nhi liền tê liệt ngã xuống giường, hai mắt trắng dã, suýt nữa hôn mê. Cái miệng nhỏ mở ra, hơi thở hổn hển.
Vương Tử Đoan nhìn Trịnh Hằng mà trách cứ, đem Bình Nhi từ trên giường ôm lên, tách hai chân nàng ra, xem xét khe l*и kia, nói, “Nhìn ngươi đem nàng thao thành dạng gì rồi nè? Tiểu huyệt đều bị thao đến sưng lên.”.
Trịnh Hằng cầm mảnh khăn trắng chà lau thân thể của mình, nghe được bạn tốt nói như vậy, hừ một tiếng, ngạo kiều nói, “Làm vậy để cho nàng nhớ rõ, về sau xem nàng còn dám ở sau lưng hai chúng ta vụиɠ ŧяộʍ thông đồng với người khác không!”.
Bình Nhi xụi lơ ở trong lòng ngực Vương Tử Đoan, thật không còn lời nào để nói, người này đem nàng thao đến khủng khϊếp như vậy, hóa ra vẫn mang theo ý định trừng phạt nàng.
Nói đến việc này, Vương Tử Đoan cũng nhớ tới mục đích hắn vội vã tới đây hôm nay. Vương Thuận cũng là một tên dám làm dám chịu. Trước khi trốn đi còn để lại cho hắn một phong thư, trong đó nhắc tới sự yêu thích của hắn với Bình Nhi và niềm hổ thẹn đối với Vương Tử Đoan .
Đồng thời cũng đem sự tình phát sinh ngày hôm qua nói lại, hắn nói mọi tội lỗi đều là do hắn. Cầu xin Vương Tử Đoan nể tình hắn mấy năm nay trung thành và tận tâm với chủ nhân, mà có thể bỏ qua cho Bình Nhi. Không cần trừng phạt nàng.
Mặc dù ngày sau chủ nhân có thể không thích nàng, cũng cho nàng một chốn về an ổn. Hắn ở bên ngoài phấn đấu, đến lúc có thành tựu rồi nhất định sẽ trở về đón Bình Nhi. Đến lúc đó cũng sẽ cảm kích ân tình Vương Tử Đoan đã chiếu cố.
Vương Tử Đoan cúi đầu nhìn người con gái bị Trịnh Hằng thao đến mềm cả xương cốt, hiện giờ nằm trong lòng ngực mình. Duỗi tay bắt lấy vυ' nàng, hung hăng nhéo, nhìn thấy dấu vết năm ngón tay đã hiện ra trên nhũ thịt, cắn răng nói, “Tiểu tao hóa, Trịnh Hằng nói không sai, nàng cần phải nhớ rõ lỗi sai lần này!”.
Tiểu tử kia, vậy mà dám mơ ước nữ nhân của hắn. Đem những lời hắn nói đều vứt ra sau đầu. Quả nhiên là do tiểu tao hóa này quá dâʍ đãиɠ, làm hại hắn mất đi một thủ hạ trung thành. Lúc này nàng đúng là nên chịu chút giáo huấn, để nàng biết ai mới là chủ nhân của nàng. Biết người nào có thể chạm vào nàng, người nào không thể đυ.ng vào nàng.
Vυ' Bình Nhi bị hắn niết đến thập phần đau đớn, nhịn không được gọi ra tiếng. Ai oán mà nâng lên ánh mắt lệ quang óng ánh, nói, “Đoan Lang, chàng niết đau nhân gia.”.
“Chính là muốn nàng đau! Đau thế này mới làm nàng nhớ lâu dài. Lúc trước là do ta đối với nàng tốt quá. Mới để nàng trở nên vô pháp vô thiên như vậy!” Nói xong lại đánh lên bầu vυ' hồng phấn kia một cái tát.
Bình Nhi lại thêm một tiếng kêu thảm.
Trịnh Hằng ở một bên mặc lại quần áo, còn đổ thêm dầu vào lửa nói, “Đúng là phải phạt thật nặng. Tiểu tao hóa không bị trừng phạt nên mới dám kiêu ngạo không để ý đến mặt mũi chúng ta như vậy.” Hắn vừa rồi bị nàng mê hoặc, đem việc xử phạt quên đến không còn một mảnh.
“Nếu nàng đã phóng đãng như vậy, hôm nay ta và Trịnh Hằng liền thay phiên thao cắm nàng. Làm nàng hoàn toàn biến thành một đại tao hóa! Miễn cho về sau lại bị nam nhân khác đoạt lấy!”.
“Các chàng. A. Khi dễ người ta.” Bình Nhi bị Vương Tử Đoan chặt chẽ vây ở trên giường, một cây côn ŧᏂịŧ đỏ đậm tiến đến bên miệng nàng, mệnh lệnh nói, “Liếʍ cho ta! Không phải thật nhớ phu quân của nàng sao? Căn dươиɠ ѵậŧ này đã lâu không chơi nàng rồi, chắc đã quên hết mùi vị rồi đúng không?”.
Bình Nhi nhìn chằm chằm căn côn ŧᏂịŧ quen thuộc gần ngay trước mắt kia, ngoan ngoãn mà mở miệng, dùng miệng nhỏ đỏ bừng ngậm lấy qυყ đầυ đỏ tím. Hai mắt ủy khuất mà nhìn chằm chằm Vương Tử Đoan.
Vương Tử Đoan hai hàng lông mày dựng thẳng, đu đưa mông đem côn ŧᏂịŧ hướng vào trong miệng nàng, nói, “Đừng nghĩ là ta không thương tiếc nàng, đây đều là nàng tự tìm chuyện. Ngày thường ta đối với nàng như thế nào? Nàng không thích khẩu giao, nên ta cũng chưa từng ép buộc. Hôm nay, ta phải cho nàng biết những người tiểu thϊếp khác hầu hạ nam nhân như thế nào. Ngậm lấy, đầu lưỡi cử động đi!”.
Bình Nhi thấy không còn đường thương lượng, đành phải thành thành thật thật mà liếʍ côn ŧᏂịŧ của hắn, cũng may nam nhân này vốn thích sạch sẽ, côn ŧᏂịŧ không có mùi lạ, ngược lại còn có mùi thơm đặc biệt chỉ thuộc về thân thể của hắn. Đã thật lâu rồi không cùng hắn hoan ái. Nội tâm Bình Nhi còn rất chờ mong. Rốt cuộc đây mới là phu quân chân chính của nàng, người mà nàng đã gả.
Đầu lưỡi nhỏ linh hoạt bao lấy côn ŧᏂịŧ, dụng tâm liếʍ mυ'ŧ. Vương Tử Đoan thoải mái, lỗ chân lông khắp người như muốn nổ tung. Nhịn không được nhắm mắt lại hưởng thụ. Nữ nhân này thật sự có thiên phú hầu hạ nam nhân. Chỉ mới khẩu giao lần đầu tiên mà nàng đã nắm được tinh túy trong việc này. So với những kỹ nữ thanh lâu đã trải qua biết bao nam nhân, còn muốn lợi hại hơn.
Vương Tử Đoan thay đổi tư thế, nửa nằm ở trên giường, để Bình Nhi tiếp tục. Bình Nhi dẩu mông lên ghé vào giữa hai chân hắn, lại lần nữa ngậm lấy côn ŧᏂịŧ trướng lớn đã được nàng liếʍ đến lấp lánh. Khe l*и còn không biết cố gắng mà cũng ngứa trở lại. Nhưng lúc này không có biện pháp giải ngứa, chỉ có thể lắc mông, trong miệng ngô ngô than nhẹ. Tựa như một con cɧó ©áϊ đến kỳ động dục.
Trịnh Hằng ngồi ở trên ghế sát bên giường, cánh mông chu lên của Bình Nhi vừa lúc đối diện với hắn. Nhìn nàng khi nãy được mình khai khẩn, khe l*и còn chưa khép lại hoàn toàn, vẫn còn sót lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính mình. Cả một hạ thân ướt nhẹp, hồ ly dâʍ đãиɠ xem ra lại tiếp tục muốn ăn côn ŧᏂịŧ nữa rồi.
Hắn rốt cuộc vẫn đau lòng với tiểu da^ʍ oa này, đứng dậy đi đến mép giường, đỡ côn ŧᏂịŧ chuẩn bị cắm vào. Vương Tử Đoan bỗng nhiên lên tiếng, “Ta đã thật lâu không thao tiểu huyệt của nàng, ngươi không thể để dành lại cho ta sao?”.
Trịnh Hằng dừng lại động tác, vuốt ve mông vểnh của Bình Nhi, nhíu mày nghĩ nghĩ, sau đó ngón tay trượt về hậu môn của Bình Nhi, giương mắt nhìn về phía Vương Tử Đoan, “Phía trước và miệng của tiểu hồ ly đều là bị ngươi khai hàng, vậy phía sau thì để cho ta được không?”.
Vương Tử Đoan cười mắng, “Chơi nữ nhân của ta đến nghiện rồi mà giờ ngươi còn hỏi chơi!”.
Bình Nhi nghe nói sẽ khai phá hậu huyệt của nàng, liền phun ra côn ŧᏂịŧ, nhìn về phía Trịnh Hằng mà cầu xin, “Hằng lang, không cần cắm phía sau của nhân gia được không? Nhân gia sợ đau.”.
Trịnh Hằng vỗ vỗ mông nàng, trấn an nói, “Ngoan, ta bảo đảm sẽ không làm nàng đau.”.
Trịnh Hằng lấy ra đồ vật súc ruột. Trên giường Vương Tử Đoan đã đem côn ŧᏂịŧ cắm vào trong khe l*и của Bình nhi, đánh nhau kịch liệt.
Trong phòng thanh âm thân thể va chạm vang lên dày đặc không ngừng. Cặρ √υ' của Bình Nhi theo động tác thọc vào rút ra của hắn cơ hồ muốn bay ra ngoài.
Tiếng kêu dâʍ đãиɠ cũng tựa hồ như muốn xuyên thấu nóc nhà. Làm cho cả biệt uyển người người đều nghe thấy.
“Tiểu tao hóa! Ta xem nàng còn dám để Thuận Tử thao hay không!” Vương Tử Đoan nâng hai đùi Bình Nhi lên, nhanh chóng đỉnh động cái mông rắn chắc, trong miệng mắng, “Đó là hài tử mà ta nuôi lớn, ta xem hắn giống như nhi tử! Nàng vậy mà cũng không tha, lộ ra âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ này câu dẫn hắn! Cái dươиɠ ѵậŧ to như con lừa của hắn nàng cũng có thể nuốt trôi sao? Cũng không sợ đem tiểu huyệt làm cho xé rách!”.
Bình Nhi lắc đầu nói, “Không trách thϊếp được! Là hắn cưỡиɠ ɠiαи thϊếp. Thϊếp đánh không lại hắn! Đoan Lang. Đoan Lang chàng thao nhẹ chút. A, quá nhanh nha nha.”.
“Nói! Hắn thao nàng thế nào?” Vương Tử Đoan chậm rãi rút ra toàn bộ dươиɠ ѵậŧ, lại đột nhiên thọc đi vào, “Kể lại cho ta từ đầu đến cuối cho rõ ràng!”.
Bình Nhi cảm thấy Vương Tử Đoan thật muốn đem dươиɠ ѵậŧ thọc đến ruột của nàng, “Ân a. Hắn vào phòng mắng thϊếp dâʍ đãиɠ. Ân. Đem thϊếp đè ở trên giường mắng thϊếp đã quên chàng, chỉ lo cùng Trịnh Hằng cả ngày thao huyệt. Thϊếp nhân cơ hội bắt lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn, muốn hắn thả ta ra. Ai ngờ…. Ân… ai ngờ hắn thế nhưng xé rách quần áo của nhân gia, bắt lấy vυ' của nhân gia, đem căn dươиɠ ѵậŧ kia hướng vào âʍ ɦộ của nhân gia.”