Mà mấy lần cần làm chuyện để thụ thai kia, đều là do hắn cưỡиɠ ɧϊếp, dùng dây thừng trói lại, mới làm Tô Phượng khuất phục, ngoan ngoãn nhận tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, chờ nàng có mang hài tử rồi, bảo đảm Vương gia đã có hậu, hắn lại lần nữa rời nhà. Lần này trở về nghe nói Tô Phượng đối đãi tàn nhẫn với bọn tỳ nữ. Đồng thời cũng nghe nói trong viện nàng có vài chuyện không được sạch sẽ.
Vì nhà mẹ đẻ của Tô Phượng cùng Vương gia tài lực quyền thế không phân cao thấp. Bởi vậy Tô Phượng tuy gả vào Vương gia, lại không chịu nhiều quản thúc từ phía nhà chồng. Trong viện của nàng ta, người hầu hạ đều là từ nhà mẹ đẻ mang đến. Vậy nên chuyện Tô Phượng dưỡng một dã nam nhân giống như biểu ca đã mất của nàng, hiện giờ mới nổi lên tiếng gió.
Tối nay, Vương Tử Đoan đến đó là để bắt gian.
Bình Nhi đã được Vương Tử Đoan thao đến mềm người, nằm ở trên bàn đá, kiều suyễn thở phì phò, Vương Tử Đoan tuy đã bắn qua nhưng vẫn ôm nàng lại thân thiết một phen, mới rút ra côn ŧᏂịŧ từ trong khe l*и của nàng, sửa sang lại quần áo rồi gọi Vương Thuận tới. Dặn hắn đưa Bình Nhi về phòng.
Vương Thuận nhanh chân chạy tới, đem Bình Nhi lúc này đã được khoác lên áo choàng, ôm vào trong ngực mình. Vương Thuận chỉ thấp hơn nửa đầu so với Vương Tử Đoan, Bình Nhi ở trong ngực hắn cùng với ở trong ngực Vương Tử Đoan vẫn đều là một dạng nhỏ xinh nép vào.
Vương Tử Đoan phân phó nói, “Cẩn thận mang Bình Nhi trở về, ngươi hầu hạ nàng tắm gội nghỉ ngơi.”.
Vương Thuận dạ một tiếng, liền ôm Bình Nhi về lại Hồng Hương Uyển. Giờ phút này Bình Nhi toàn thân đều tản ra mùi vị hoan ái nùng liệt.
Vương Thuận chưa đi được hai bước, côn ŧᏂịŧ vừa mới bắn qua của hắn trong nháy mắt lại nhảy lên trong đũng quần. Hắn ra vẻ trấn định, đem Bình Nhi hạ thấp xuống một ít, để mông nhỏ có khoác áo choàng của nàng ma sát với côn ŧᏂịŧ của mình.
Bình Nhi đã bị Vương Tử Đoan thao, làm cả người vô lực, cao trào vài lần, lúc này mềm như bông mà dựa vào l*иg ngực của Vương Thuận, cũng không phát hiện ra động tác nhỏ của hắn.
Vương Thuận vừa nghe hơi thở kiều suyễn của nàng, vừa dùng qυყ đầυ cọ vào mông nàng mà một đường về tới Hồng Hương uyển. Hắn ôm nàng đi thẳng vào phòng ngủ của Vương Tử Đoan và nàng.
Hai mắt hắn tản ra ánh nhìn của dã thú động dục, hơi thở nặng nề, đem Bình Nhi đặt ở trên giường, nhìn bộ dáng vô lực mềm mại của Bình Nhi, nghĩ lại vừa rồi nàng cùng đại thiếu gia làm chuyện đó, âm thanh dâʍ đãиɠ của nàng, hắn nhịn không được mà muốn thao nàng, hắn đè lên người Bình Nhi, hôn lên cái miệng nhỏ của nàng.
Bình Nhi bị động tác của hắn dọa cho sửng sốt, nhưng chớp mắt nàng lập tức tránh thoát hắn, hô lên, “Vương Thuận, ngươi làm cái gì?”.
“Ta muốn làm người! Bình Nhi tỷ tỷ. Bình Nhi di nương. Người để tôi sờ vυ' một chút đi!” Vương Thuận hung hăng vươn tay tới. Đôi tay bắt lấy cặρ √υ' to bự no đủ đã bị lộ ra trong quá trình giãy giụa làm áo choàng rớt xuống, hắn không nhẹ không nặng mà vuốt ve lên.
Thiếu niên lần đầu tiên sờ đến vυ' của nữ nhân, xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi kia, làm não hắn như bất động, chìm vào trong mộng, tim không thể đập, hai mắt tỏa ra ánh sáng như sói đói được thả ra.
Bình Nhi liều chết giãy giụa, đẩy hai tay của hắn ra, lùi vào trong một góc giường, tức giận nói, “Vương Thuận, ngươi muốn để đại thiếu gia đuổi ngươi ra cửa sao?”.
Trong mắt Vương Thuận lúc này chỉ có cặρ √υ' to bự của Bình Nhi vì hành động chạy thoát của nàng mà đong đưa đến lóa mắt. Nhanh chóng bò lên giường lần nữa, đem Bình Nhi ấn vào một góc, đôi tay lại lần nữa cầm cặρ √υ' mê người kia, xoa nhẹ mấy cái, há mồm ngậm lấy một núʍ ѵú trong đó, giống như tiểu hài tử mà liều mạng mυ'ŧ vào.
Bình Nhi chỉ cảm thấy vυ' bị hắn vừa cắn vừa hút, làm cho nàng có cảm giác đau mà ngứa ngứa khó nhịn, nhịn không được ưm một tiếng, co rút thân mình, lực đạo ban đầu để đẩy hắn ra đã biến mất một nửa, tiếng nói run rẩy, “Vương Thuận. Ngươi quả thực không muốn sống nữa rồi. A. Nhẹ thôi. Hút nhẹ chút a.”.
Vương Thuận điên cuồng mà đem hai núʍ ѵú đều hút sưng đỏ bừng, ngón tay cũng cắm vào khe l*и sờ soạng moi móc nửa ngày, lúc này mới như từ trong mộng tỉnh lại, bỗng nhiên buông Bình Nhi ra, cuống quít lăn xuống giường, quỳ trên mặt đất dập đầu nói, “Tỷ tỷ tốt. Di nương tốt, người… người… người tha thứ cho tôi. Tôi… Tôi …Tôi thật sự là quá thích người! Cho nên, cho nên mới…. không kìm hãm được mà mạo phạm người. Tôi đáng chết! Tôi đáng chết!”.
Bình Nhi ngã vào giường, nghe hắn nói, trong lòng vừa có phẫn nộ vừa có chút thương hại hắn, vô lực mà vẫy vẫy tay, “Ngươi đi đi. Ta không trách ngươi. Chỉ cần ngươi hứa không có lần sau! Nếu không ta liền nói cho đại thiếu gia, để hắn đem loạn côn đánh ngươi.”.
“Đa tạ di nương, đa tạ di nương, tiểu nhân về sau không dám nữa!”.
Vương Thuận xám xịt mà từ Hồng Hương uyển chạy ra, hắn nhanh chân chạy lại ngoài cửa sân viện của đại thiếu nãi nãi, chờ Vương Tử Đoan.
Vương Tử Đoan lúc này đã lặng lẽ vào trong sân. Bởi vì biết tối nay tên gian phu kia muốn tới, bọn hạ nhân trong viện đã sớm đi ngủ để né tránh. Trong khoảng sân rộng không thấy một bóng người, cũng không thấy bất kỳ ánh đèn nào.
Vương Tử Đoan ở nơi tối tăm chờ đợi, một người tỳ nữ bên cạnh Tô Phượng đã bị mua chuộc, đã sớm truyền tin cho hắn, nói tối nay, người nọ sẽ cùng Tô Phượng yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.
Quả nhiên, không bao lâu, liền nghe được có tiếng bước chân của một người từ trên tường nhảy xuống. Tuy nhẹ nhàng như mèo, nhưng Vương Tử Đoan cũng là người biết võ, thính giác nhanh nhạy, có thể nghe ra động tĩnh.
Hắn đưa mắt nhìn người nọ vào phòng Tô Phượng, lại đợi thêm chút thời gian khoảng một nén nhang, mới theo đi vào.
Xuyên qua gian ngoài, đi vào nội thất, cách cửa phòng ngủ, liền nghe được tiếng kêu dâʍ đãиɠ của Tô Phượng.
“A. Thật thoải mái, a, Phùng lang, người muốn thao chết em!”.
“Thao chết em cũng tốt! Để lát nữa Vương Tử Đoan có tới, em cũng không thể đem ta ném qua một bên! Dươиɠ ѵậŧ của ta có đủ để thỏa mãn huyệt da^ʍ của em không hả? Ân? Tao hóa! Tao hóa! Nếu thông đồng với ta, cũng đừng tưởng dễ dàng bỏ qua!”.
“Ân a. Dù gì hắn cũng là phu quân của ta.”.
Nam nhân cười lạnh một tiếng, côn ŧᏂịŧ dùng sức đỉnh vào một cái, hung hăng thọc vào rút ra hoa huyệt của nữ nhân, nói, “Âʍ ɦộ của nàng, c̠úc̠ Ꮒσα của nàng, vυ' của nàng, miệng của nàng, cái nào mà ta nào chưa thao qua? Mấy năm nay rốt cuộc ai mỗi ngày rót tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho nàng? Ân? Rốt cuộc ai mới là phu quân của nàng? Xú kỹ nữ! Dám vong ân phụ nghĩa? Thao chết nàng! Thao hỏng âʍ ɦộ của nàng!”.
“Không cần thao hỏng thϊếp a! Ân ân, chàng đừng nóng giận, a. Nướ© ŧıểυ. Muốn tiểu a!”.
Vương Tử Đoan ở ngoài cửa nghe rõ ràng, nhấc chân đá văng cửa, đi vào.
Trên giường lúc này hai thân thể trần trụi, dưới ánh nến sáng rõ, hoảng loạn tách ra. Tô Phượng âm thanh mị hoặc la lên.
Vương Tử Đoan đến gần phát hiện, Tô Phượng thế nhưng là bị trói hai tay, treo trên đầu giường. Thân mình không mảnh quần quần áo, đôi mặt tràn đầy mị nhãn mà cũng kinh sợ. Muốn lấy quần áo mặc vào, nhưng không cách nào thoát khỏi trói buộc trên giường.
Tên nam nhân có vẻ ngoài cực giống với biểu ca đã mất của Tô Phượng, vừa thấy Vương Tử Đoan tiến vào, liền rối loạn tay chân, hoảng hoảng loạn loạn từ trên giường lăn xuống, chụp lấy quần áo đang treo bên cạnh rồi tính chạy đi.
Vương Tử Đoan thân hình chợt lóe, nhấc chân đá hắn về lại trên giường.
“Chơi rất vui vẻ?” Vương Tử Đoan nhìn chằm chằm đã Tô Phương bị dọa đến ngẩn người, khóe môi nở nụ cười châm chọc, “Phu nhân và biểu ca thao huyệt, nàng cảm thấy thế nào?”.
Tô Phượng lúc này đã từ khoảnh khắc kinh hoảng, trấn định trở lại, đôi tay treo trên đầu giường, phanh ngực lộ vυ' cũng không cảm thấy hổ thẹn, “Phu quân không chịu làm nhiệm vụ của mình, cũng đừng trách thϊếp dưỡng nam nhân. Chàng ở bên ngoài dưỡng nhiều nữ nhân như vậy, thϊếp cũng không nháo loạn với chàng!”.
“Nói như vậy là do lỗi của ta rồi, mới làm ngươi đường đường là thiếu phu nhân của Vương gia lại lưu lạc đến bước này?” Vương Tử Đoan ngồi xuống một cái ghế trong phòng, tự rót một ly trà cho mình.
Tô Phượng cười hừ một tiếng, đá tên gian phu bị dọa đến ngu ngốc, phân phó hắn, “Cởi trói cho ta!”.
Người nọ liếc nhìn Vương Tử Đoan một cái, thấy hắn không nói gì, như vậy mình tạm thời không có nguy hiểm, liền vội vã tiến lên tháo dây lưng đang trói Tô Phượng xuống.
Tô Phượng được tự do, liền duỗi tay lấy váy sam tròng lên người, vuốt lại mái tóc, ngồi ở mép giường nói, “Nói đi, Vương Tử Đoan ngươi nghĩ thế nào? Nếu hôm nay bị ngươi đυ.ng phải, ta và hắn cũng coi như chấm hết.”.
“Không cần vội vàng đá văng ra vị ‘ biểu huynh ’ này của ngươi. Về sau các ngươi nên như thế nào vẫn là như thế đó. Chỉ cần không để người ngoài biết là được. Ta sẽ không để ý.”.
Tô Phượng kinh ngạc nhìn thẳng Vương Tử Đoan, “Ngươi cái ý gì?”.
Vương Tử Đoan cười khẽ, “Nếu ta không thể làm trách nhiệm của một trượng phu, vậy để ngươi tìm cho một tình nhân để thay thế ta, thì cũng chẳng sao.”.
“Ngươi!” Tô Phượng từ trên giường đứng lên, chỉ thẳng vào Vương Tử Đoan, “Ngươi thật sự không để ý đến ta! Ta dù sao cũng là thê tử của ngươi! Đã sinh nhi tử cho ngươi!”.
Vương Tử Đoan vuốt vuốt ống tay áo, rũ mắt cười nói, “Ngươi và ta lúc thành hôn, vốn dĩ là bằng mặt nhưng không bằng lòng. Trong lòng ngươi chỉ có vị biểu ca kia mà thôi. Hiện giờ cần gì phải làm ra bộ dạng như ngươi đối với ta một mảnh tình thâm, giờ ta phụ ngươi, người thua thiệt là ngươi vậy?”.
Tô Phượng á khẩu không trả lời được, Vương Tử Đoan nói không sai. Lúc mới thành hôn, hắn cũng từng thiệt tình thích nàng. Là nàng lúc ấy một lòng nghĩ về biểu ca, hận cha mẹ không để mình được chết chung với người yêu. Mọi cách phải gả nàng đi lấy chồng. Vì coi thường hắn, nên mới đẩy hắn ra xa khỏi mình.
Về sau những ngày mà hai người đoàn tụ. Hắn vì muốn để nàng mang thai mà buộc chặt nàng, lăng nhục nàng, cưỡиɠ ɠiαи nàng, lại không hiểu được lòng nàng đã chuyển biến, muốn cùng hắn có cuộc sống yên ổn. Muốn hàng đêm cùng hắn triền miên. Nhưng lúc này tâm hắn đã không còn ở chỗ nàng, mà chuyển sang sênh ca với các nữ nhân khác, ngủ trên giường của nữ nhân khác.
Cơ duyên xảo hợp làm sao nàng lại gặp được tên nam nhân nghèo túng có vẻ ngoài giống với biểu ca khi xưa, mang tâm tình trả thù, nàng thu hắn làm trai lơ. Dạy dỗ hắn giống như Vương Tử Đoan mỗi lần lên giường là hung hăng lỗ mãng nhục nhã nàng. Chỉ có như vậy mới có thể khiến nàng hưởng cảm giác mỹ diệu dục tiên dục tử kia.
“Ngươi có thể hưu ta.” Tô Phượng nhìn về phía Vương Tử Đoan, “Không có nam nhân nào có thể chịu đựng được việc nương tử mình cho hắn đội nón xanh”.
Vương Tử Đoan nhẹ nhàng lắc đầu, “Sẽ không. Ta sẽ không hưu ngươi. Tô gia cùng Vương gia hiện giờ có lợi ích dây dưa rất sâu, chỉ sợ hai ta muốn hòa li, cha mẹ và huynh trưởng của ngươi cùng cha mẹ ta đều sẽ không đồng ý. Ngươi ta phu thê liền cứ như vậy mà tồn tại trên danh nghĩa đi. Ta không can thiệp chuyện của ngươi, ngươi cũng không được can thiệp vào chuyện của ta. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”.
Tô Phượng ôm hận nhìn chằm chằm Vương Tử Đoan, trầm mặc nửa ngày, nói, “Một khi đã như vậy, đừng trách ta về sau lại cho ngươi nhiều lần đội nón xanh!”.
Vương Tử Đoan không để bụng cười khẽ, “Phu nhân vui vẻ thì tốt rồi. Nếu nàng có yêu cầu dạng nam nhân gì, vi phu có thể giúp ngươi tìm.”.
Vương Tử Đoan đi rồi, nam nhân kia thấy Vương Tử Đoan cũng không gϊếŧ hắn, còn cho phép hắn cùng Tô Phượng tiếp tục yêu đương vụиɠ ŧяộʍ. Trong lòng nhịn không được vui mừng, ôm lấy Tô Phượng lột xiêm y của nàng, nương dâʍ ɖị©ɧ lưu lại lúc trước, đỉnh côn ŧᏂịŧ cắm đi vào, cao hứng nói, “Phu nhân có nghe thấy đại thiếu gia nói không? Về sau chúng ta có thể thoải mái mà thao huyệt. Không bao giờ sợ bị người khác phát hiện.”.
Tô Phượng tâm như tro tàn, theo hắn thọc vào rút ra, nức nở khóc thút thít. Nam nhân thấy nàng không có xua đuổi mình, liền nhanh chóng cắm làm, một lòng muốn đem nàng thao thoải mái, làm cho nàng không thể rời khỏi hắn.
Người nọ vốn là thiên phú dị bẩm, lại biết rõ chỗ mẫn cảm và niềm yêu thích của Tô Phượng, chỉ chốc lát sau, Tô Phượng liền ê ê a kêu lên. Phảng phất như chưa có chuyện gì phát sinh.
Vương Tử Đoan trở lại Hồng Hương uyển, Bình Nhi đã tắm gội xong, chui vào trong chăn ngủ rồi. Vương Tử Đoan lên giường, vuốt ve thân mình mềm mại của nàng, thấp giọng nói, “Tiểu tao hóa, ngủ mà sao còn thơm như vậy!”.
Dứt lời, điều chỉnh tư thế, từ phía sau nàng, nâng lên một chân của nàng, đem côn ŧᏂịŧ cứng rắn như sắt nhét vào khe l*и nàng. Bắt lấy một bên đại nhũ no đủ, vuốt ve vui sướиɠ, thả lỏng nói, “Tiểu huyệt thật chặt.”.
Bình Nhi trong lúc ngủ, cảm thấy có đồ vật gì đó nhét đầy thân thể của nàng. Cảm giác kia làm nàng thoải mái cực kỳ, nhịn không được nhắm mắt lại vặn vẹo eo, mơ màng nói, “Đoan Lang, mau thao Tiểu Tao huyệt của thϊếp đi. Thật muốn chàng.”.
Vương Tử Đoan cười một tiếng, đánh vào cánh mông tuyết trắng của nàng, nói, “Tiểu tao hóa tỉnh lại, gia muốn thao em!” Dứt lời, liền nắm eo nàng, từng cái đỉnh động vào. Chỉ chốc lát sau, bên trong khe l*и kia của Bình Nhi liền chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠.
Bình Nhi sững sờ mà tỉnh lại, chỉ cảm thấy côn ŧᏂịŧ lớn cắm vào trong thân thể mình quá thoải mái. Liền dâʍ đãиɠ kêu lên.
“A a. Thật thoải mái, Đoan Lang thao tiểu tao hóa muốn thăng thiên, mau chút nha. Ai a. Đoan Lang, Đoan Lang thao thật sâu. Ân ân a.”.
“Tiểu tao hóa!” Vương Tử Đoan đỉnh vào thật sâu trong khe l*и nàng, ma sát phần thịt mềm mất hồn kia, cắn lỗ tai nàng thở dốc nói, “Thuận Tử trên đường ôm nàng trở về, không nhân cơ hội thao nàng sao?”.
Bình Nhi bị lời nói của hắn dọa cho cả người cứng đờ, hoảng loạn lắc đầu nói, “Không có, không có. Hắn không có đυ.ng đến thϊếp.”.
Vương Tử Đoan cười nhạo, “Xem nàng bị dọa chưa kìa, tiểu huyệt còn đem dươиɠ ѵậŧ của ta đẩy ra ngoài.”.
Bình Nhi xoay người lại, ôm lấy hắn, để hai cái vυ' cọ xát ngực hắn, mềm nhẹ nói, “Đoan Lang, Bình Nhi trong lòng chỉ có một mình chàng. Sẽ không để cho người khác chạm vào.”.
Vương Tử Đoan hôn lên trán của nàng, bàn tay to vuốt ve eo mông nàng, thấp giọng nói, “Chạm vào cũng không sao, gia bảo sao thì nàng nghe theo là được. Chỉ cần trong bụng nàng không chứa chấp hài tử của dã nam nhân, để cho người khác chơi cũng không vấn đề gì.”