Trong màn đêm, một thân áo đỏ.
Đế Thiên Tà đứng bên mép vách núi bị bao phủ bởi bóng tối-- ——
Hắn cùng Mặc Vinh truy tìm dấu vết hồn lực thần thú, từ Phượng gia đến trăm dặm ngoài ngoại ô chính là tại núi hoang này, kết quả đuổi tới nơi manh mối lại bị mất.
Phượng Vô Hà không chết, hắn chắc chắn kết quả này.
Hồn thú kia mang Phượng Vô Hà đi mà không để lại chút dấu vết nào, lại còn tránh tai mắt mọi người, chạy trốn tới nơi này.
Thế nhưng, Hồn thú tới chỗ này lại đột nhiên biến mất?
Có thể nó được chủ nhân triệu hồi về nên biến mất không giấu vết.
Mặc Vinh lẩm bẩm: "Hồn lực do hồn thú này để lại rất mạnh. Rốt cuộc nó là loại thần thú gì vậy?"
Đế Thiên Tà nhìn bóng tối ở phía đối diện vách đá, dưới ánh trăng, vẻ mặt lộ ra mười phần mông lung, nhìn không thấu.
“Là con sư tử kia”
Mặc Vinh nhíu mày, vẫn khó hiểu: "Sư tử?"
Đế Thiên Tà vẫn nhìn về phía đối diện như thể có một khung cảnh kỳ lạ nào ở đó.
Tuy nhiên, Mặc Vinh nhìn theo ánh mắt của hắn, không có gì ngoài ánh trăng trắng mờ ảo.
Khi làn gió đêm tràn về, trên mặt Đế Thiên Tà đột nhiên gợi lên một nụ cười vô cùng tà ác, giọng điệu lạnh lùng khiến người ta đang như ở trong hầm lạnh:
"Bích nhãn huyết sư-Sư tử đỏ đó, vậy Bạch Nhược Trần đang ở đây."
Bạch Nhược Trần ...... Mặc Vinh chậm rãi nói ra cái tên này.
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, hắn vội vàng ngậm miệng lại không dám nhắc lại
Cái tên này từng trở thành cấm kỵ của Đế Linh giáo. Vì ba từ này tượng trưng cho sự phản bội.
Đế Thiên Tà không thích nghe cái tên này.
Mà Bạch Nhược Trần từng là bạn kết giao của Đế Thiên Tà.
Người này khác với Mặc Vinh.
Mặc Vinh là kính ngưỡng Đế Thiên Tà, cho nên hắn nguyện ý trở thành mệnh sử của Đế Thiên Tà, trung thành với hắn.
Nhưng Bạch Nhược Trần lại là hảo hữu cùng Đế Thiên Tà mười năm kết giao, không liên hệ tới địa vị, không vì quyền thế.
Hắn trí tuệ vô song, hồn lực cường đại, từ nhỏ trưởng thành cùng Đế Thiên Tà.
Năm đó Đế Ngàn Tà vì tranh đoạt vị trí giáo chủ, cơ hồ huyết tẩy Đế Linh đại lục, đứng phía sau gió tanh mưa máu, người vì hắn trù tính đại cục đó chính là Bạch Nhược Trần.
Thế nhưng là, cuối cùng Bạch Nhược Trần lại mưu phản Đế Linh giáo!
Hắn âm thầm đầu nhập đối thủ một mất một còn của Đế Linh giáo là Thiên Cơ giáo, cũng ẩn nấp tại Đế Linh Giáo ý đồ cướp đoạt bảo khí của giáo phái, cuối cùng bị giáo chủ phát hiện, từ đó mai danh ẩn tích không có trở lại nữa.
Mà giáo chủ, nhớ tới tình nghĩa lúc trước, không đuổi gϊếŧ hắn cũng không trách tội hắn.
Chỉ là không cho phép người khác nhắc tới cái tên Bạch Nhược Trần trước mặt hắn
Về phần nguyên nhân hắn phản bội, vẫn chưa có ai hiểu được được, bởi vì Bạch Nhược Trần giấu quá sâu.
“Giáo chủ, chúng ta bây giờ làm thế nào?: Mặc Vinh lần này cũng đoán không ra tâm tư của Đế Ngàn Tà.
Đế Thiên Tà không chớp mắt nhìn chằm chằm vách núi bên kia, giống như là đang chờ đợi ai xuất hiện.
Mặc Vinh âm thầm phỏng đoán...... Chẳng lẽ đối mặt lại là Bạch Nhược Trần công tử sao?
Không thì là vì cái gì giáo chủ sẽ phản ứng thế này......
Chẳng được bao lâu, liền có đáp án ——
Chỉ thấy vách núi đối diện dưới ánh trăng, bỗng nhiên có một ít ánh sáng trắng đang bay múa nhảy lên, tựa như bông tuyết thắp sáng màn đêm, lóe lên lóe lên, nhìn rất đẹp.
Đế Thiên Tà câu môi cười một tiếng, xuất ra hai từ: “Điệu hổ ly sơn, gậy ông đập lưng ông.”
Tuyết Linh đưa tin —— Đây là Thủ pháp quen dùng của Bạch Nhược Trần, cũng là ám hiệu ngầm hiểu lẫn nhau.
Đây là, ý mời tiến đến gặp nhau!
Đã hai năm không gặp Bạch Nhược Trần, nay lại đặc biệt lấy tuyết linh đến đưa tin, Đế Thiên Tà làm sao có thể không đi?
“Mặc Vinh, đi thôi.” Đế Thiên Tà nói xong, bóng người lướt qua bay về phía đối diện vách núi.
Mặc Vinh vội đuổi theo!
Tuyết linh có thể chỉ dẫn phương hướng, Đế Thiên Tà cùng Mặc Vinh theo sự chỉ dẫn Tuyết Linh đi về hướng bắc, đuổi theo suốt bảy ngày.
Nơi Tuyết Linh biến mất, là một quốc gia ở cực bắc đại lục Thiên Kỳ —— Huyễn Tuyết quốc.
Huyễn Tuyết quốc này cùng một bộ phận khu vực Ma La quốc trong Thiên Kỳ đại lục rất khác biệt, bởi vì Huyễn Tuyết quốc khí hậu quanh năm tuyết rơi không ngừng, người ở thưa thớt, nhưng linh vật, dược liệu rất nhiều.
Rất nhiều dược sư trong quá trình tu luyện, đều trèo non lội suối, muốn đến Huyễn Tuyết quốc tìm kiếm dược liệu quý hiếm.
Đế Thiên Tà toàn thân đỏ rực, dưới trời tuyết trắng vô cùng bắt mắt.
Trước mắt hắn là một tòa trạch viện trang nhã và độc lạ .
Cửa trạch viện trước mặt Đế Thiên Tà từ từ mở rộng ra cho hắn ——
Đế Thiên Tà không để Mặc Vinh đi theo nữa mà một mình bước vào.
Nhìn từ bên ngoài, viện này trông nhỏ nhắn và tinh tế, nhưng khi bước vào mới nhận ra rằng trong trạch viện vô cùng rộng lớn, ngay cả cách bài trí cũng được sắp xếp chặt chẽ theo kỳ môn trận pháp kết hợp với hẩm mỹ. Đế Thiên Tà chỉ nhẹ nhàng đảo mắt một vòng, liền nhìn ra huyền cơ.
Đây là phong cách của Bạch Nhược Trần!
Một mùi dược thảo thơm ngát xông vào mũi.
Chỉ nhìn thấy tuyết rơi trong sân còn chưa được quét dọn, trên hành lang yên tĩnh, thiếu niên bạch y phiêu phiêu thoát tục đang ngồi yên lặng trong gian nhà dưới hành lang nhìn thấy Đế Thiên Tà đi tới, hắn vẫy vẫy tay, lộ ra vẻ mỉm cười, đẹp như trích tiên——
“Tới rồi? Ta chuẩn bị rượu mà ngươi yêu thích nhất, thật lâu không cùng ngươi uống rượu, có hơi nhớ.”
Đế Thiên Tà từng bước một đi đến chỗ hắn, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau:
"Hừ, ta còn tưởng rằng kiếp này ngươi không dám gặp lại ta."
Lò đỏ, tuyết rơi.
Đế Thiên Tà và Bạch Nhược Trần ngồi quanh lò.
“Không dám gặp ngươi?” Bạch Nhược Trần tao nhã nói, sắc mặt lạnh như tuyết, vẻ mặt nhàn nhạt không có lộ ra ý tứ: “Tuy rằng ta đã phản bội ngươi,gia nhập Thiên Cơ giáo, nhưng ta cuối cùng vẫn không cướp được bảo khí trong giáo của ngươi. Tương đương với lấy giỏ trúc mà múc nước, không có để ngươi có tổn thất một chút nào—— Ngươi nói, tại sao ta không dám gặp ngươi?”
“Ngươi biết không, Đế Thiên Tà ta không thể dung túng kẻ phản bội.” Vẻ mặt của Đế Thiên Tà lạnh như băng: “Huống chi, người phản bội ta là ngươi?
Bạch Nhược Trần ngẩng đầu nhìn hắn cười: "Cho nên Đại giáo chủ, ngươi muốn cùng ta đánh một trận sao?"
Đế Thiên Tà không nói lời nào.
Bạch Nhược Trần xua tay: “Vẫn là thôi đi, ngươi nếu cùng ta so luyện dược, ta khẳng định để ngươi thất bại thảm hại; Nhưng ngươi nếu cùng ta so Hồn Thuật, ta nhận thua, ta không phải là đối thủ của ngươi.”
Đúng vậy, Bạch Nhược Trần là một dược sư!
Chỉ là Bạch Nhược Trần không phải là một nhân vật thích phô trương, nên người ngoài không bao giờ biết được hồn thuật của Bạch Nhược Trần đã đạt tới cảnh giới nào.
Đế Thiên Tà sẽ không tùy tiện ra tay với hắn, bởi vì bọn hắn hai người một khi thật sự khai chiến, không phải lưỡng bại câu thương, mà chính là song phương đánh tới chết!
So bì làm gì chứ?
Đế Thiên Tà chỉ hỏi: “Phượng Vô Hà là ngươi cứu đi? Ngươi cứu một thứ đồ chơi làm gì? Không sợ bẩn tay?”
Bạch Nhược Trần đưa tay đón tuyết dưới hiên, ung dung cười, biểu lộ vẫn sự tùy ý, nhưng lại khiến người cảm thấy một loại cô độc: “Tay của ta đã sớm bẩn rồi, sợ gì nữa chứ.”
Bạch Nhược Trần luôn luôn băng lãnh, phảng phất vô dục vô cầu, như thể đã nhìn thấy mọi thứ trên đời.
Đúng vậy a, tay của hắn đã sớm đã bẩn rồi.
Ai mà biết được rằng, lúc trước người nam tử thanh nhã như tiên này, đã từng một đêm gϊếŧ sạch trăm ngàn người, bạch y bị máu tươi nhiễm đỏ, sau đó đứng tại đống xác chết như núi trước cửa Đế Linh giáo, nhìn Đế Thiên Tà mỉm cười, nói —— Thiên Tà, từ hôm nay trở đi, ta muốn gọi ngươi là giáo chủ.
Bạch Nhược Trần từ lúc quen biết, hắn luôn lẻ loi một mình, nghe nói tất cả thân nhân của hắn đều chết hết, về sau lúc hắn ở Đế Linh đại lục đang trốn chạy thì kết bạn với Đế Thiên Tà.
Cho nên, Đế Thiên Tà cũng tính là bằng hữu duy nhất của hắn.
Không ai có thể hiểu, Bạch Nhược Trần đến cùng vì sao lại phản bội?!
“Ngươi cứu kẻ ngu ngốc đó, đem nàng giấu ở chỗ nào?” Đế Thiên Tà chất vấn.
Bạch Nhược Trần lông mày nhíu lại, có chút hăng hái nhìn Đế Ngàn Tà: “Thật hiếm thấy, ta chỉ lưu một con rối mà thôi, mà ngươi lại quan tâm như vậy. Phải, là ta cứu được nàng, ta còn để Bích nhãn huyết sư đi theo nàng.”
“Mục đích của ngươi?” Đế Thiên Tà rủ mắt xuống, uống xong một ngụm rượu, lạnh lùng hỏi.
Bạch Nhược Trần hoàn toàn không có ý giấu : “Mục đích rất đơn giản, chính dùng Tuyết Linh đưa tin đem ngươi dẫn tới nơi này, sau đó, lại để cho con rối ngu ngốc kia mang theo bích huyết nhãn sư của ta, đi gϊếŧ chết nữ nhân kia.”
Ánh mắt Đế Thiên Tà lẫm liệt!
Phượng Vô Tà không bị gây sợ, hắn tin tưởng Phượng Vô Tà liền có thể dễ dàng giải quyết.
Nhưng Bích huyết nhãn sư loại hồn thú cao cấp, thực lực uy hϊếp quá lớn!
“Làm sao? Lo lắng?” Bạch Nhược Trần nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ta đem con rối kia chữa khỏi, còn truyền một chút Hồn Thuật, nghĩ đến, lần này tập kích, hẳn là không thất thủ.”
Đế Thiên Tà đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn: “Trước khi ta tới tìm ngươi, đã đoán được kế hoạch của ngươi —— Điệu hổ ly sơn, gậy ông đập lưng ông.”
Bạch Nhược Trần: “Nhưng ngươi vẫn tới, không phải sao?”
Đế Thiên Tà: “Đúng, bởi vì ta đối nữ nhân kia có lòng tin, nàng chưa từng để cho mình thiệt thòi. Ta tới đây, một là muốn xem một chút tình hình của ngươi. Hai là đặc biệt muốn hỏi ngươi một chút, ngươi đến tột cùng vì cái gì đối nghịch với ta, ngươi không sợ ta nóng giận gϊếŧ ngươi sao? Tính tình của ta ngươi biết rồi đấy.”
Bạch Nhược Trần tựa hồ sớm đã đoán được hắn tâm tư: “Sợ cái gì. Trong lòng ngươi còn xem ta làm bằng hữu, dưới tình huống này, ngươi sẽ không xuống tay với ta, không phải sao?”
“Nhưng nếu ngươi gϊếŧ Vô Tà, ta liền nhất định sẽ hạ thủ với ngươi!” Những gì Đế Thiên Tà nói này đều là thật.
Bạch Nhược Trần ánh mắt phiêu hốt, thần sắc thanh lãnh:
“Đúng vậy a. Nhưng cũng không quan trọng, bởi vì nữ nhân kia chết, ngươi cũng sống không lâu, mục đích của ta đã đạt tới như vậy ngươi muốn gϊếŧ ta cũng không quan trọng, ta chết cũng không tiếc.”
Nét mặt của hắn, không có một chút quyến luyến, phảng phất một lòng muốn gϊếŧ người.
Đế Thiên Tà không khỏi kinh ngạc.
Đến cùng là chuyện gì xảy ra, có thể để cho tình bằng hữu ngày xưa nhất định phải cùng hắn đao kiếm thương vong, không chết không thôi?
“Ngươi đang lo lắng cho nàng ta sao? Bạch Nhược Trần thuận miệng hỏi một câu, sau đó dứt khoát dọn bàn cờ lên: “Ngươi lại lo lắng, cũng không đuổi kịp để cứu nàng, không bằng đánh cờ cùng ta chờ kết quả đi.”
Đế Thiên Tà lắc đầu, chắc chắn nói: “Ngươi sai rồi, ta không lo lắng —— Ngươi không hiểu rõ nữ nhân kia, nàng so với tưởng tượng của ngươi mạnh hơn rất nhiều. Ta dám đánh cược, lần này, ngươi sẽ thua.”
Nói xong, Đế Thiên Tà cười một tiếng, gió bắc thổi áo đỏ tung bay, tựa hồ sớm đã biết kết quả.
—— Phượng Vô Tà, lần này nàng phải cố gắng phân tranh!
—— Đừng để ta mất mặt trước tên gia hỏa này!
—— Ta có sĩ diện, nàng cũng biết đấy.
……
Cùng lúc đó.
Phượng Vô Tà đang hành tẩu bên trong Linh Vụ sâm lâm! Nàng chuẩn bị ở đây, săn gϊếŧ ác linh cho Nha Sát
Trong rừng không có người, nhưng thỉnh thoảng lại vang lên các loại tiếng chim muông thú, có vẻ rất sinh động.
Phượng Vô Tà đi sâu vào rừng ẩn mình trong sương mù ...