Tà Y Cuồng Thê

Chương 57: chuyện xưa

Sau khi đại hội gia tộc của Phượng gia chấm dứt.

Thanh An Thành, khắp thành đều biết, tam tiểu thư của Phượng gia căn bản không phải là kẻ vô dụng, mà là thiên tài hiếm thấy!

Hơn nữa, nàng cũng không phải là người xấu xí, mà làm người khó quên, vừa gặp đã mê nhan sắc của nàng.

Sau màn thi đấu, Phượng Nguyên Cực liền mang theo Phượng Vô Tà, vào một mật thất bị ẩn của Phượng gia.

Bên trong mật thất được trưng bày hết sức đơn giản, Phượng Vô Tà vô cùng tò mò, nơi này dùng để làm gì?

Phượng Nguyên Cực nhấn vào một bức tường ngay giữa mật thất, bức tường vừa chuyển động, trên vách tường liền hiện ra một căn phòng, nơi đó có một cái hộp gỗ có khắc hoa văn hết sức tinh sảo.

Phượng Nguyên Cực vẫy tay gọi Phượng Vô Tà: “Vô Tà, con lại đây, gia gia cho con xem một thứ!”

Phượng Vô Tà vừa đi qua, ngay tức khắc thấy Phượng Nguyên Cực mở cái hộp gỗ khắc hoa văn đó, từ trong chiếc hộp lấy ra một khối tinh thạch màu xích hồng.

“Vô Tà, người thừa kế của mỗi gia tộc có nhiều thế hệ đều được yêu cầu lấy máu chứng thực để truyền vào hồn thạch, Phượng gia chúng ta cũng không ngoại lệ!”

Phượng Nguyên Cực đem quả tinh thạch màu đỏ kia đến trước mặt Phượng Vô Tà:

“Con lấy một giọt máu trên đầu ngón tay, để hồn thạch chứng thực con, như vậy, con liền trở thành gia chủ của Phượng gia, chờ đến trăm năm sau sau khi gia gia qua đời, ngươi chính thức lên làm chủ Phượng gia.”

Phượng Vô Tà nhìn khối tinh thạch mỹ lệ kia, hít sâu một hơi, nhìn về phía Phượng Nguyên Cực:

“Gia gia, con không thể chứng thực.”

Phượng Nguyên Cực nhướng mày, kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”

“Gia gia, là con bất hiếu, muốn rời khỏi nhà đi ra ngoài để được cọ xát, học tập càng nhiều, hồn thuật càng lợi hại hơn, chính mình giỏi hơn. Kỳ thật con đã có suy nghĩ như vậy từ lâu, sở dĩ tham gia cuộc chiến giành quyền thừa kế, cũng là tưởng để gia gia lựa chọn sau, nhìn xem đến tột cùng ai là người có khả năng tiếp quản Phượng gia!”

Kỳ thật, lời Phượng Vô Tà nói, nói thẳng ra chính là…

Thế giới lớn như vậy, ta muốn đi khám phá!

Phượng gia nhỏ như vậy, khó phát triển năng lực!

Trên mặt Phượng Vô Tà không khỏi có chút áy náy, gia gia đặt rất nhiều hy vọng lên người mình, nhưng mà nàng lại không thể không cự tuyệt…

Phượng Nguyên Cực nghe xong, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, giữa mày nhăn lại thành vài nếp nhăn:

“Vô Tà, ngươi thật sự đã suy nghĩ kĩ rồi sao? Muốn chắp tay đem vị trí người thừa kế nhường lại?”

Ánh sáng trong mật thất mơ hồ, làm biểu tình của gia gia trở nên thập phần nghiêm trọng, làm người không đành lòng.

Phượng Vô Tà không tiếng động gật đầu.

Phượng Nguyên Cực lại một lần nữa đem hồn thạch thả vào trong hộp gỗ, đem hộp gỗ cất lại vào chỗ cũ.

Im lặng một hồi lâu, Phượng Nguyên Cực mới chậm rãi nói: “Cũng tốt, lấy khả năng của con, không thích hợp ở trong một nơi nhỏ bé như gia tộc, chỉ có thể đi ra bên ngoài, mới có thể phát huy tốt khả năng.”

Phương Vô Tà thở dài nhẹ nhõm.

Lại nghe ngữ khí của Phượng Nguyên Cực thế nhưng có chút nghẹn ngào, lại nói một câu: “Như năm xưa, giống với phụ thân của con…”

“Phụ thân con?” Phượng Vô Tà hỏi lại.

Nàng sớm đã muốn hỏi gia gia về thân thế của mình rốt cuộc là như thế nào!

Phụ mẫu nàng ở đâu? Sao nàng chưa từng thấy bóng dáng hai người họ?

“Gia gia, phụ mẫu con, rốt cuộc là vì sao lại mất tích?”

Phượng Nguyên Cực thở dài, ánh mắt mơ hồ nhìn xa xăm, tựa như nhìn về quá khứ:

“Lúc trước, phụ thân con là thiên tài Hồn thuật sư hiếm gặp. Danh tiếng của phụ thân con, không chỉ ở Thanh An Thành, mà ở tận Ma La Quốc, cũng đều biết! Hắn cũng thích ra ngoài khám phá, đi nhiều nơi, gặp được mẫu thân của con, bọn họ tình ý sâu nặng, thuận lợi mà tiến hành hôn lễ. Lúc ấy, hồn thuật của mẫu thân con cũng cường đại vô cùng, cùng với phụ thân con, trai tài gái sắc, bọn họ là hai người mà Phượng gia chúng ta kiêu ngạo nhất…”

“Sau đó thì sao?” Phượng Vô Tà không nghĩ tới phụ mẫu mình là lợi hại như vậy.

“Phụ thân của con vốn dĩ là người kế tiếp thừa kế gia tộc, nhưng mà, vào đêm trước khi diễn ra đại hội gia tộc, hắn đi Ma La Quốc thi đấu Hồn Thuật Sư, mấy ngày đầu còn có tin tức trúng cử truyền về, nhưng sau dần không có tin tức, sống chết không rõ. Sau khi phụ thân con rời đi, mẫu thân con mới phát hiện chính mình đã mang thai, nàng vẫn luôn chờ phụ thân con trở về, nhưng mà, đến tận lúc con được sinh ra, phụ thân con cũng vẫn chưa trở về... Chờ đến lúc con được hai tuổi, mẫu thân con rốt cuộc không kìm được, đem con cho ta, sau đó một mình rời Phượng gia, đi tìm phụ thân con...”

Phượng Vô Tà nghe xong, lẩm bẩm hỏi: “Cả nước tập trung thi đấu Hồn Thuật Sư…… Chẳng lẽ là ở nơi đó gặp cái gì bất trắc……”

Phượng Nguyên Cực chần chờ một lúc, qua một hồi lâu, mới chậm rãi nói:

“Đó là cuộc đua ăn thịt người không nhả xương! Hồn Thuật Sư đều dùng chính tính mạng của mình đấu để giành vinh quang về cho gia tộc. Gia tộc chúng ta nổi trội nguyên nhân rất lớn đều là do cha con tham gia cuộc thi đấu kia, cũng thành công được vào chung kết…Tuy rằng sau này sống chết không rõ, nhưng lại làm cho địa vị của Phượng gia chúng ta ở Thanh An Thành lớn mạnh, trở thành tứ đại gia tộc.”

Phượng Vô Tà nhìn gương mặt già nua mà bi thương của Phượng Nguyên Cực.

Nàng biết…

Tuy rằng gia gia vẫn luôn nói phụ thân nàng sống chết không rõ, nhưng kỳ thật, trong lòng hẳn là rõ ràng, phụ thân nàng, nếu còn sống trên đời này, như thế nào lại mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy?

Sợ là đã sớm chết trong cuộc chiến đấu kia rồi…

“Gia gia, ngài cứ yên tâm quản lí gia tộc! Con nhất định sẽ vào trong Ma La Thành, tìm hiểu rõ ràng phụ thân con trong cuộc đấu Hồn Thuật Sư kia đã trải qua chuyện gì! Còn chuyện mẫu thân, con nhất định sẽ điều tra rõ!”

Phượng Vô Tà ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng đã âm thầm thề!

“Vô Tà, ta biết trong lòng con chuyện phụ mẫu mất tích cực kỳ để ý, nhưng lần này ra đi, nhất định phải nhớ lấy, nếu không chắc chắn, ngàn vạn lần không được nhảy vào nguy hiểm! Ta chỉ có con là cháu gái, không muốn con lại đi vào vết xe đổ của phụ thân con…”

Mắt thấy gia gia muốn rơi lệ, Phượng Vô Tà bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí này quá nghiêm trọng.

Nàng hít sâu một hơi, ngữ khí nhẹ nhàng:

“Được rồi, gia gia đừng lo lắng như vậy, có một câu “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát.” Con khẳng định sẽ không bước lên vết xe đổ của cha con, gia gia cứ yên tâm đi.”

“Sóng?” Phượng Nguyên Cực không thể hiểu được, vẻ mặt ngốc ngốc.

“Chính là khẳng định con sẽ hơn phụ thân con!” Phượng Vô Tà mỉm cười giải thích.

Phượng Nguyên Cực gật đầu, lại hỏi: “Vậy con nhắm ai làm người thừa kế?” Dừng một chút, lại nói: “Có phải Phượng Minh Châu không?”

Xem ra Phượng Nguyên Cực và nàng có cùng ý nghĩ.

Nữ thứ gia chủ Nhị gia chủ, nhưng lâm thành Phượng gia đích nữ Phượng Minh Châu vô luận là nhân phẩm hay năng lực đều có thể đảm đương trọng trách, để nàng làm, thật sự là vô cùng thích hợp.

Phượng Vô Tà nhoẻn miệng cười: “Gia gia cảm thấy như thế nào?”

Phượng Nguyên Cực gật đầu, tán thành nói: “Cũng chỉ có nàng.”

Hai người thương lượng xong, liền cùng nhau rời khỏi mật thất.

Sau khi rời mật thất, Phượng Nguyên Cực tiếp tục cùng Phượng Vô Tà thảo luận về việc nhường chức người thừa kế.

Sau khi Phượng Minh Châu biết được tin tức Phượng Vô Tà nhường ngôi vị người thừa kế, sắp rời khỏi gia tộc, ra ngoài du lịch với tu luyện, liền đi tới Bạch trúc.

Đây không phải lần đầu tiên nàng tới nơi này, cho nên nàng sớm đã biết, Phượng Vô Tà cùng người đàn ông thần bí kia ở trong viện.

Cũng may người đàn ông kia xuất quỷ nhập thần, cũng không thường ở nơi này, cho nên Phượng Minh Châu ra vào Bach Trúc cũng rất tiện

Nói đến, Phượng Vô Tà cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

Hai ngày nay, Đế Thiên Tà không biết đi đâu, từ sau khi cuộc tranh đấu vị trí người thừa kế kết thúc, hắn liền biến mất, cả Mặc Vinh cũng không thấy!

Hai người chủ và tớ không biết cả ngày vội cái gì, cảm giác dường như đem nơi này cùng nàng trở thành nhà trọ, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!

Phượng Vô Tà cảm thấy vô cùng khó chịu!

Nhưng mà, nàng khó chịu nhất, kỳ thật sau khi Phượng Minh Châu đi vào nơi này, hỏi nàng một câu: “Ai, cái vị kia nhà muội đâu? Lãnh khốc giáo chủ đâu? Đi ra ngoài rồi sao?”

… “Lãnh khốc” cái từ này, là Phượng Vô Tà ngầm dạy cho Phượng Minh Châu!

Từ này dùng để hình dung Đế Thiên Tà! Phượng Minh Châu rất thông minh, Phượng Vô Tà dạy nàng không ít tục ngữ, nàng vừa học liền hiểu, hơn nữa dùng đặc biệt tốt!

Chính là…

“Cái gì mà đại giáo chủ nhà muội?” Phượng Vô Tà liếc nàng một cái, tức giận.

Phượng Minh Châu bày ra vẻ mặt vô tội.

“Ai, ý của ta là giáo chủ “ở tại nhà ngươi”. Vô Tà, ngươi hiểu sai rồi phải không?”

Nói xong, Minh Châu cười trộm.

Phượng Vô Tà: “…”

…Phượng Minh Châu này, do chính mình dạy dỗ, nhưng thật ra ngày càng nham hiểm!

“Vô Tà, kỳ thật ta rất hâm mộ muội.”

Phượng Minh Châu cùng Phượng Vô Tà trờ chuyện thưởng trà, kể chuyện cười, trong ánh mắt lộ ra một tia hy vọng.

Phượng Vô Tà biết ý tứ của Phượng Minh Châu.

“Ngươi nếu cũng muốn đi ra ngoài du lịch, không bằng cùng đi theo ta. Dù sao Phượng gia còn có gia gia tọa trấn, quản lí việc vặt của gia tộc, nhất thời tỷ cũng không vội vàng.” Phượng Vô Tà thiệt tình mời Phượng Minh Châu đi cùng.

Nhưng mà Phượng Minh Châu lại lộ ra vẻ mặt tiếc nuối mà lắc đầu:

“Vô Tà, ta với muội chung quy thiên tư không giống nhau. Muội vừa mới bắt đầu luyện tập, đã có hiệu quả như vậy rồi. Mà ta đã tập luyện khắc khổ mười bốn năm, cho đến bây giờ, mỗi một bước đột phá, mười phần khó khăn. Hồn thuật của ta nhìn thì thập phần nổi bật, nhưng cũng chỉ ở Thanh An Thành, lâm thành nhỏ bé này, nếu đi xa hơn một chút trong thành, bản lĩnh của ta, chỉ có thể để mặc người xâu xé.”

Thực tế Ma La Quốc như biên thùy tiểu quốc của Thiên Kỳ Đại Lục, .

Thanh An Thành lại là một thành nhỏ vô cùng xa xôi. Mà Phượng gia, bất quá chỉ là gia tộc nhỏ đứng vị trí thứ tư trong thành mà thôi.

Bên ngoài, còn có nhiều gia tộc như vậy, căn bản so với Phượng gia to lớn hơn nhiều! Càng miễn bàn, so với Ma La Quốc thực lực cường đại mang tầm quốc gia.

Phượng Vô Tà nghe xong an ủi vỗ tay nàng:

“Khả năng của tỷ là vô cùng lớn, Minh Châu, tỷ có thể vừa tu luyện đồng thời hai thuộc tính hỏa và phong (lửa và gió), đã vô cùng ưu tú, tương lai nhất định có thể dẫn dắt con cháu Phượng gia, mang đến vinh quang cho gia tộc.”

Phượng Minh Châu phụt một tiếng cười: “Ngươi đừng an ủi ta. Lại nói tiếp, muội định đi đâu?”

“Muội đi chỗ nào Hồn Thuật Sư mạnh nhất.” Trong mắt Phượng Vô Tà toát ra ánh sáng sáng ngời:

“Nghe gia gia nói, ở thủ đô Ma La Quốc, cũng chính là Ma La Thành, mỗi năm đều sẽ có một cuộc chiến của Hồn Thuật Sư, có thể tham gia cuộc chiến Hồn Thuật Sư này, đều là tinh anh trong cả nước. Ta muốn đến đó xem, như vậy có thể tiếp thu nhiều kiến thức về dị hồn thuật!”

Phượng Minh Châu nghe lời nói này của Phượng Vô Tà, lông mày nhíu lại, biểu tình vừa vui vẻ đã lo lắng:

“Hồn Thuật Sư trong cả nước tranh tài! Vô Tà, muội thật sự muốn tham gia loại thi đấu thảm khốc này? Đây là Ma La Quốc tối cao thi đấu, nhưng hoàn toàn không giống đại hội gia tộc của chúng ta! Cái loại thi đấu này, thật sự phải lấy mệnh mới có thể sống sót! Ngươi có biết có bao nhiêu Hồn Thuật Sư ưu tú, đều bỏ mạng ở cái loại thi đấu này!”

Phượng Vô Tà gật đầu thập phần thận trọng.

Đương nhiên nàng biết, cái loại thi đấu này có bao nhiêu tàn khốc!

Nhưng mà, nàng nhất định phải đi!

Tung tích của cha mẹ nàng, tất cả đều ở tòa đô thành kia…

Nàng muốn biết, rốt cuộc nơi đó cất giấu quái vật ăn thịt người gì?