https://s2.truyenhd.com/truyen/quan-hon-cung-co-ai/ đã tồn nhé e

Chương 18

Năm nay Tiêu Thần vẫn là không thể quay về nhà, lúc trước mỗi khi gặp phải nhiệm vụ phải trực ban không thể về nhà ăn Tết, anh đều sẽ rất tự nhiên mà tiếp nhận. Nhưng lần này, anh lại có chút buồn rầu.

Mấy ngày gần đây, đại đội trưởng An Nam thỉnh thoảng sẽ mang theo vợ đến trước mặt anh để chế nhạo anh, nói anh nhớ vợ nhớ đến tiều tuỵ không thôi. Có trời mới biết anh chỉ là do biên soạn kế hoạch huấn luyện mới nhất mà mấy đêm không ngủ mà thôi, chỉ là trong lúc mệt mỏi não trống rỗng mới nhớ đến Lâm Hạ để động động não.

Hôm nay, vợ của An Nam là Dịch Hân đến gõ cửa nhà Tiêu Thần.

“ Chị dâu?”

Dịch Hân trước giờ vẫn luôn xem Tiêu Thần là em trai, mỗi năm đến Tết nơi này của anh đều lạnh lẽo vắng tanh, bảo anh đến nhà cô ấy ăn cơm, anh cứ luôn từ chối, cô ấy không còn cách nào, chỉ đành vào lúc Tết đến đưa đến cho anh một ít há cảo cùng với chút thịt mà nhà cô tự ngâm ướp, tuy là không có ăn mừng năm mới, nhưng hình thức đón năm mới vẫn là phải có.

Sau khi đem há cảo cùng với thịt muối đặt lên trên bàn, Tiêu Thần ngồi trên ghế sô pha không biết đang làm gì. Trước kia vào lúc này anh rảnh rỗi không có việc gì làm sẽ đi đến sân tập bắn để luyện súng, nhưng năm nay lại có chút sức lực để đi.

Cầm điện thoại lên, mở danh bạ ra, tìm thấy số điện thoại của Lâm Hạ, chỉ lại rề rà không có gọi đi. Hiện tại vào giờ này, Lâm Hạ có lẽ đang cùng người nhà ăn cơm nhỉ.

Lúc này, Lâm Hạ đúng thật là đang ăn cơm.

Từ sau khi ba của cô học được tài nghệ từ Lâm Nhị Gia ở trong thôn, thì thu nhập ở trong nhà đã khá hơn rất nhiều, đến cả thịt ở trên bàn cơm năm nay cũng nhiều hơn rồi. Cộng thêm nữa, Lâm Vũ tuy là vẫn không thể tự do đi lại, nhưng cũng không cần lúc nào cũng ngồi xe lăn, chỉ trừ việc bệnh tình của mẹ Lâm vẫn chưa có cải thiện. Vài ngày trước Tết, nhà của bọn họ thế mà lại nhận được một cuộc điện thoại của bác sĩ công ích ở trong thành phố, nói muốn miễn phí tiền chữa trị cho mẹ Lâm, bảo bọn họ sau Tết hãy đưa mẹ Lâm đến bệnh viện để tiếp nhận trị liệu.

Cũng chính là nói, nhà bọn họ năm nay tam hỷ lâm môn [1].

[1] Tam hỷ lâm môn: Ba chuyện vui cùng đến một lúc.

Ồ, tứ hỉ lâm môn chứ, Lâm Hạ với thành tích tốt nhất thi đỗ vào trường cấp ba đồng thời nhận được phần đặt cách miễn phí tiền học từ trường Nhị Trung, hơn nữa, chủ nhiệm lớp là thầy Lưu thấy Lâm Hạ có cố gắng, trong nửa năm nay mỗi lần thi khảo hoặc thi cuối kỳ đều được hạng nhất toàn thành phố, nên thầy ấy đã xin cho cô một phần học bổng, học trưởng cũng đã đồng ý rồi.

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Hạ liền gọi điện thoại cho Tiêu Thần.

“ Lâm Hạ?”

“ Ừm, là em đây. ” Trong giọng nói mang theo giọng mũi nặng nề.

Trái tim của Tiêu Thần siết lại, vội vàng hỏi: “ Làm sao thế?”

Lâm Hạ cười cười: “ Tiêu Thần, anh biết không? Nhà bọn em trước giờ chưa từng vui mừng như thế này, lúc trước tuy là đón Tết, nhưng bầu không khí lại còn nặng nề hơn ngày bình thường nữa. Nhưng hiện tại, ba em đã học được thủ nghệ của một quán không tệ, chân của anh trai em cũng sắp khỏi rồi, đến cả mẹ cũng đều nhận được thông báo miễn phí chữa trị của bác sĩ. Anh không biết đâu, đây là ngày mà nhà chúng em cười nhiều nhất trong suốt những năm qua. Cảm ơn anh, nếu như không có anh, em cũng không biết, sẽ có ngày hôm nay hay không. ”

“ Lâm Hạ, trên thế giới này ai cũng đều có thể cảm ơn anh, nhưng anh hy vọng em đừng như thế. Em có hiểu ý của anh không?” Tiêu Thần than thở một hơi.

“ Ừm, em hiểu rồi, sau này em sẽ không thế nữa. ”

“ Thế mới là cô gái ngoan của anh. ”

“ ……”

“ Tiêu Thần, anh đã ăn cơm chưa?”

“ Vẫn chưa. ”

Lâm Hạ bất ngờ: “ Hiện tại đã là một giờ chiều rồi, sao anh còn chưa ăn thế? Lẽ nào anh vừa mới đi huấn luyện về sao?”

Anh có thể nói là bởi vì bản thân không có khẩu vị nên không ăn không? Không thể.

“ Đúng vậy. ”

“ Thế anh mau đi ăn cơm đi, em cúp trước đây. ”

“ Được. ”

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Thần cuối cùng cũng cảm thấy tâm tình đỡ hơn một chút rồi.

Nửa tiếng đồng hồ sau, tất cả thành viên của toàn đội đặc chủng đều tập hợp trên sân huấn luyện. Đây là do đại đội trưởng An Nam triệu tập, nói là muốn khảo nghiệm năng lực ứng biến của mọi người.

Năm mới Tết đến tập hợp mọi người ra chỉ để khảo nghiệm năng lực ứng biến?

Mọi người cạn lời, nhưng cũng không ai nói gì, quân nhân lấy việc phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức, câu nói này mọi người vẫn làm được. Tuy là nhớ đến há cảo ở trong nhà có bị nguội lạnh, trong lòng không khỏi có chút không tình nguyện.

Thực ra mục đích chủ yếu lần tập hợp này của An Nam chính là vì muốn chỉnh lý những người lính mới vừa mới vào đội, trong số đó còn có hai người lính thứ đầu nữa.

“ Toàn thể có mặt, xoay phải xoay!” Tiêu Thần dẫn đầu, đi về hướng sân huấn luyện.

“ Nghỉ, nghiêm! Đứng tư thế quân sự hai tiếng đồng hồ!” An Nam rất hoang mang, mấy người lính thứ đầu kia thỉnh thoảng cứ thích đối đầu với anh ta, sao hiện tại lại không phản kháng thế?

An Nam có một thú vui quái đản, chính là thích nhìn những người lính thứ đầu kia đối đầu với mình. Nhớ năm đó, Tiêu Thần hành sự luôn có nguyên tắc riêng của bản thân mình, chỉ cần chạm đến giới hạn cuối cùng của anh, không cần biết quân hàm của bạn cao bao nhiêu, anh vẫn sẽ không cho người ấy mặt mũi. Lúc ấy anh không ít lần bị An Nam cho ăn đập, nhưng đến một chút tiến triển cũng không có.

Lính đặc chủng không chỉ yêu cầu năng lực tác chiến của từng người lính đạt đến đỉnh cao, mà còn cần người có năng lực hợp tác đoàn đội mạnh mẽ. Bởi vì mỗi lần nhiệm vụ có thể thành công hoàn thành, không phải chỉ dựa vào một người, mà là dựa vào độ hợp tác của cả đội, phối hợp hợp lý. Mà năng lực tác chiến mạnh mẽ của riêng cá nhân Tiêu Thần không có ai nghi ngờ gì, nhưng anh lại rất tự kiêu, cho rằng năng lực tác chiến cá nhân mạnh mẽ là điều quan trọng nhất của toàn bộ bộ đội đặc chủng. Bởi vì những điều này, anh không ngừng chịu sự đàn áp của An Nam, khi ấy anh ta vẫn còn là một trung đội trưởng.

Anh rất không phục, nhưng trong một lần làm nhiệm vụ, bởi vì hành động đơn độc của một mình anh mà khiến cho cả đội ngũ bị đột kích rồi thất bại, đại đội trưởng Tô Nguyên khi ấy hầm hầm giận dữ, lập tức cho anh một trận mắng xối xả, vốn dĩ Tô Nguyên muốn đem con sâu làm rầu nồi canh là Tiêu Thần đây đá ra khỏi bộ đội đặc chủng, nhưng An Nam đã cầu xin cho anh, nói anh chỉ là do tuổi còn quá nhỏ, chí khí quá cao, chỉ cần tăng thêm huấn luyện, nhất định sẽ trở thành một vị tướng mạnh của lính đặc chủng.

Sau khi Tiêu Thần nghe anh ta nói thế rất cảm động, đem những thói quen tự cho mình là đúng của bản thân toàn bộ đều vứt hết đi, trong vài năm ngắn ngủi khiến cho tất cả mọi người nhìn anh với cặp mắt khác xưa.

Thường thường, những người lính thứ đầu đều là những người có năng lực cá nhân rất mạnh, nhưng bởi vì từ nhỏ đã sống gia đình ưu việt, chịu đựng ánh mắt của tất cả mọi người, khiến cho chí khí của bọn họ tương đối cao hơn. Những người lính này chỉ cần trải nghiệm qua thất bại và sự đả kích, bình thường sẽ trông càng minh bạch hơn những gì mọi người thấy, tiếp đó sẽ trở thành một người lính càng ưu tú hơn.

Hơn nữa, các người lính thứ đầu dám gây sự với các lãnh đạo trong đó có một nguyên nhân chính là đại biểu cho việc bọn họ có dũng khí, còn lính đặc chủng, vừa hay cần sự dũng khí này.

Chính vì thế, An Nam rất thích loại người này.

“ Báo cáo, hai tiếng đồng hồ đã đến rồi. ” Một người lính thứ đầu lên tiếng, anh ta tên là Tạ Ích Dương.

An Nam vừa ý rồi, anh ta trừng mắt nói: “ Thế thì đứng thêm hai tiếng nữa. ”

Lại qua thêm hai tiếng nữa, một người lính thứ đầu khác tên Hạ Lâm nói: “ Báo cáo, lại qua thêm hai tiếng rồi. ”

“ Tạ Ích Dương, Hạ Lâm, ra khỏi hàng!”

Tạ Ích Dương cùng Hạ Lâm hướng về phía trước giẫm một bước, An Nam lại nói: “Tạ Ích Dương, Hạ Lâm xoay phải, xoay!”

“ Vòng ra thao trường chạy 30 vòng. ”

Tạ Ích Dương và Hạ Lâm chạy ra ngoài.

Những người còn lại sau khi giải tán, An Nam và Tiêu Thần cùng nhau tản bộ trên sân huấn luyện.

Tiêu Thần mặt không cảm xúc nhìn Tạ Ích Dương và Hạ Lâm đang chạy một hồi, khoé miệng dần dần câu lên: “ Đội trưởng, cách anh cố ý chống đối với bọn họ rất vụng về. ”

An Nam: “ Vụng về không cần gấp, chỉ cần có thể hành hạ là được. Cậu nhìn biểu tình phẫn hận trên gương mặt của bọn họ xem, giống y chang như năm ấy tôi đánh cậu vậy, tôi thật là thích quá đi. ”

Tiêu Thần: “ ……… ”

“ Nếu như chị dâu biết Tết nhất anh không về nhà ôm chị ấy mà lại cố ý ở đây dây dưa với hai người lính mới, thì không bạo lực gia đình không được mà. ”

Sắc mặt An Nam nghiêm chỉnh, nghiêng đầu nhìn Tiêu Thần đang cười đùa chế giễu mình, liền một đấm đánh qua đó, “ Cái thằng nhóc con này, đến cả đội trưởng của cậu mà cũng dám đùa giỡn, gan càng lúc càng lớn rồi đấy. ”

Kể từ khi nhập ngũ, cho dù đang ở trong nơi nguy hiểm, mưa bom bão đạn anh ta cũng chưa từng nhíu mày, chỉ duy nhất sợ mỗi bà xà Dịch Hân của mình. Dịch Hân tốt nghiệp trường đại học Quân Cảnh, thân thủ vô cùng tốt. Đương nhiên rồi, nếu như thật sự phải đánh, cô ấy đương nhiên không đánh lại An Nam, nhưng chủ yếu anh ta là một người thương bà xã, bình thường lúc bạo lực gia đình cho dù anh ta có bị đánh đến mặt mũi bầm dập cũng sẽ không đánh lại.

Chuyện này cả bộ đội đặc chủng đều biết, nhưng ngược lại anh ta lại cảm thấy tự hào. Tại sao? Bởi vì anh ta có bà xã để ôm, có bà xã để nhớ, còn bọn họ có cái gì, đến cả một đối tượng để nhớ nhung cũng không có.

Cho nên, An đại đội trưởng vẫn là vui sướиɠ hưởng thụ.

Đợi lúc Tạ Ích Dương và Hạ Lâm chạy xong, căn tin đã không còn bán cơm tối nữa. Nói đó là mệnh lệnh của đại đội trưởng, quá sáu giờ sẽ không được ăn cơm, mà bọn họ đã vượt quá nửa tiếng đồng hồ rồi.

Lần này cả hai người tức giận rồi, rõ ràng là anh bắt chúng tôi chạy, tại sao mệt bán sống bán chết rồi còn không cho người ta ăn cơm, đây là cố tình chơi khăm à?

“ Đội trưởng, tại sao lại không cho chúng tôi ăn cơm?” Hai người làm ầm ĩ đến tận khu nhà ở của người nhà, giọng nói lớn như vậy, cả khu nhà ở đều sôi sục cả lên.

Người nhà quân nhân sống ở trong khu nhà ở vốn dĩ ghét bỏ ngày tháng trôi qua quá đỗi khô khan, thật không dễ gì mới nhìn thấy có người dám gây sự với An đại đội trưởng, có thể không kích động sao?

“ Lẩm bẩm cái gì đó hả, đi, chạy thêm 20 vòng cho tôi!” An đại đội trưởng cũng tức giận rồi, vốn dĩ đang cùng vợ mình nghỉ ngơi, kết quả bị bọn họ ầm ĩ hét lớn, tâm trạng cảm xúc gì đó đều bay mất hết rồi.

“ Đội trưởng! Tại sao lại bắt chúng tôi chạy?” Hai người không tuân theo.

An Nam vui vẻ rồi, biểu tình căng thẳng trên gương mặt thả lỏng một chút rồi: “Hơ, tôi là đội trưởng của các cậu, tôi bảo các cậu làm gì, thì các cậu chỉ cần chấp hành mệnh lệnh là được, ở đâu ra nhiều lời thế hả, cho các cậu mười phút, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của tôi! Tết nhất rồi, không có chuyện gì đừng ở đây nhảy múa!”

Tạ Ích Dương hét lớn: “ Đội trưởng, cho dù anh có muốn trừng phạt tôi cũng nên có một lý do, anh vô duyên vô cớ trừng phạt chúng tôi, tôi không phục!”

Hạ Lâm cũng hét lớn: “ Đội trưởng, tôi cũng không phục!”

“ Không chấp hành mệnh lệnh của đội trưởng cái lý do này có đủ để trừng phạt các cậu chưa?!”

Hai người: “ …….. ”

Hai người sau khi chạy xong 20 vòng đến cả đứng cũng không đứng vững nữa, trực tiếp ngã xuống sân huấn luyện. Lúc này trong tay Tiêu Thần cầm lấy hai hộp cơm đi qua đấy, đưa cho mỗi người một hộp.

“ Cảm ơn đội trưởng!”

Hai người cầm lấy hộp cơm, cuối cầu mạnh mẽ nhai nuốt.

Nhìn thấy bóng lưng cúi đầu mạnh mẽ ăn của cả hai, Tiêu Thần nhớ đến bản thân mình của trước đây, trước đây An Nam cũng huấn luyện anh như huấn luyện bọn họ vậy, chỉ là anh so với Tạ Ích Dương và Hạ Lâm càng khó đối phó hơn, nếu như không phải vì chuyện kia, có lẽ anh vĩnh viễn cũng sẽ không có tư cách trở thành một người lính đặc chủng hợp cách.

Lúc đó, bọn họ đến một hải đảo để giải cứu con tin bị những tên cướp biển cưỡng ép, anh chưa thông qua sự đồng ý của tổ chức liền ngụy trang thành tên cướp biển muốn xâm nhập vào nội bộ của kẻ địch. Nhưng lại không ngờ đến rằng bọn cướp biển có một bộ hệ thống nhận biết của riêng họ, bọn cướp biển phát hiện có lính đặc chủng Trung Quốc luồn vào hải đảo, lập tức chuyển đổi cứ điểm.

Cuối cùng tuy là cũng thành công giải cứu được con tin, nhưng bởi vì đã đánh rắn động cỏ, bọn cướp biển đã phái thêm thật nhiều người trông chừng con tin, dẫn đến việc một nhiệm vụ cứu viện vốn dĩ rất đơn giản lại trở nên gian nan không gì bằng.

Đến cả trung đội trưởng An Nam cũng bị thương cánh tay trong quá trình cứu viện, nhưng anh ta vẫn là cầu tình cho Tiêu Thần.