Lục Dữ thở hổn hển, đôi môi mỏng cắn gặm lung tung vành tai đỏ bừng của cô.
Lâm Cẩn cảm giác toàn thân ngứa ngáy, hai vai run rẩy không ngừng: "Lục... Lục... Dữ... đừng... mà..."
Cô càng la hét thì lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông lại càng mơn trớn cơ thể cô hơn, như thể cá trong chậu, tạo ra những cơn sóng mãnh liệt trong cơ thể cô.
Lâm Cẩn đặt tay lên ngực Lục Dữ, không ngừng dùng sức đẩy anh ra, khóc lóc và hét lên cùng với sự ngượng ngùng của thiếu nữ, nhưng rơi vào tai người đàn ông lại là muốn từ chối nhưng là chào đón.
Đầu lưỡi của anh đặt trên vành tai non mềm của cô, trượt qua trượt lại một cách nhanh nhạy và khéo léo, thỉnh thoảng lại liếʍ láp vành tai mẫn cảm của cô, khiến Lâm Cẩn cảm thấy ngứa ngáy và rất khó chịu.
"Anh dừng lại... dừng... dừng lại... dừng lại đi..."
Lâm Cẩn cầu xin Lục Dữ, người đàn ông ngày thường đều lắng nghe lời cô nói, nhưng bây giờ lại như quay trở về đêm họ mới gặp nhau, anh là con sói muốn ăn tươi nuốt sống cô.
"Dừng? Dừng thế nào được? Dừng lại nhìn em đính hôn với người đàn ông khác?"
Hơi thở hổn hển nóng rực của Lục Dữ phả vào làn da trắng nõn tinh xảo của cô. Lúc này anh không còn giữ được lý trí nữa, chỉ muốn chiếm đoạt cô, lòng tham không đáy, chiếm giữ cô làm của riêng.
Anh muốn cô hoàn toàn thuộc về anh, từ tâm hồn cho đến thể xác...
Lục Dữ cởi chiếc váy màu trắng sữa của cô ra, nhìn thấy sợi dây đỏ có xâu một chiếc nhẫn bạc trên cổ.
Đầu lưỡi của anh lướt qua mặt nhẫn lạnh lẽo, đi đến nốt ruồi ở dưới chiếc cổ ấm áp của cô. Nốt ruồi to bằng hạt gạo, ở trên da thịt trắng nõn nà như ngọc trông rất gợi cảm và quyến rũ.
Lâm Cẩn cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, khó chịu khi bị anh liếʍ, cô quay đầu nhìn về phía cửa sổ kính màu. Rèm cửa nhuộm màu quả nho đông lạnh, các nếp gấp san xát nhau, in trên đó là hoa cúc nhỏ màu trắng.
Cô đang chăm chú nhìn thì nghe thấy tiếng hò hét inh ỏi của một nhóm người truyền đến từ bên ngoài cửa sổ, Lâm Cẩn sợ đến mức cơ thể run lên như những chiếc lá mùa thu.
Hàng trăm quả bóng bay màu hồng và trắng bay lên trời xanh, thậm chí còn có một số quả còn bay va vào kính cửa sổ, sau đó mới bay lên cao.
Hóa ra khách trong vườn đang thả bóng...
Các ngón tay với khớp xương rõ ràng của Lục Dữ chậm rãi cởi móc khóa áσ ɭóŧ của cô, Lâm Cẩn bị dọa sợ, cô ngăn anh lại, giọng nói đáng thương: "Đừng... Lục Dữ... đừng mà..."
"Đã muộn rồi." Lục Dữ thở dốc, trong đôi mắt đen sâu thẳm tràn ngập du͙© vọиɠ, vẫn tiếp tục động tác trong tay.
Mảnh quần áo cuối cùng tuột khỏi người Lâm Cẩn, cô bị anh lột sạch sẽ như thể một con tôm bị bóc vỏ ở trong nồi, trong suốt nhưng lại có một lớp phấn mỏng.
Có một số phụ nữ khi mặc quần áo thì đẹp, nhưng khi cởi ra lại gầy giơ xương. Lâm Cẩn thì ngược lại, cơ thể của cô nở nang quyến rũ, đường nào ra đường đó, khi chạm vào cảm giác rất đàn hồi. Lục Dữ cảm thấy cô còn đẹp hơn nữ thần Hy Lạp trong tranh.
Lòng bàn tay to lớn của Lục Dữ vuốt ve phần đẫy đà đang run rẩy của cô. Nơi non mềm đó chưa được người đàn ông nào yêu thương, mềm mại trắng nõn, còn được điểm xuyến quả cherry đỏ.
Anh đánh đấm trong một thời gian dài nên trong lòng bàn tay còn hằn lên những vết sẹo nông sâu khác nhau. Những đợt xoa bóp nóng bỏng không đều của anh khiến cơ thể cô sinh ra một cảm giác lạ.
Đột nhiên bộ ngực trắng như tuyết của cô truyền đến cảm giác đau nhức, cô rêи ɾỉ thành tiếng: "Lục Dữ... đau... đau."
"Mới xoa bóp hai cái mà đã đau, vậy lát nữa mà làm thì em sẽ còn cảm thấy thế nào?" Yết hầu của Lục Dữ lăn lên xuống, cảm xúc mềm mại trong tay khiến du͙© vọиɠ của anh dâng trào lên gấp mấy lần.
Anh cũng mới chỉ hai mươi tuổi, có người đẹp ngồi trong lòng, bảo anh làm Liễu Hạ Huệ không làm gì thì đúng là rất khó.
Lâm Cẩn giãy giụa cơ thể để tránh con thú dữ trong quần anh: "Lục Dữ... cộm... thứ gì đó của anh cộm vào người em..."
Anh nở một nụ cười xấu xa, muốn kéo tay cô xuống sờ vật to lớn đang nóng bừng. Đương nhiên Lâm Cẩn biết ý định của anh, cô giằng tay lại, nhưng anh quá khỏe, cô không tránh được.
"Em không muốn sờ... Em không muốn sờ..." Giọng nói yêu kiều của cô như viên kẹo mắc kẹt trong cổ họng, dính dính ngấy ngấy, không nghe rõ.
Thứ đó cứng đến mức đáng sợ lại còn có nhiệt độ nóng bỏng tay, cô thực sự không muốn chạm vào nó.
Lục Dữ nhắm mắt lại, chóp mũi chạm vào Lâm Cẩn, ép cô nhìn mình: "Ở khách sạn Europa, thế mà em lại cảm thấy rất vui khi sờ nó đó."
Lâm Cẩn xấu hổ đến mức hai má đỏ bừng: "Anh không giữ lời... Em... ưʍ... đừng liếʍ... Lúc đó... em bị người ta... bỏ thuốc."
Cô cố gắng giải thích, còn bàn tay của anh thì lại cầm lấy phần đẫy đà của cô, da thịt trắng mịn tràn qua kẽ ngón tay anh, thay đổi hình dáng theo từng động tác của anh.
Xoa bóp xong một bên, anh lại tiếp tục xoa bóp bên còn lại, chỉ trong phút chốc, hai bầu ngực mềm mại trắng nõn đã hằn lên những vệt đỏ hình bàn tay.
Lục Dữ vòng qua eo Lâm Cẩn, nhẹ nhàng đặt cô xuống tấm thảm nhung dày. Thảm được dệt hoa văn Ba Tư, cả người Lâm Cẩn chìm vào ấm áp, chưa kịp cảm thấy nhẹ nhõm thì đã bị anh nằm đè lên cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ và mịn màng nhẵn bóng như tơ lụa của cô.
Lâm Cẩn vội vàng giơ hai tay lên che mặt lại, khóc không ra tiếng: "Lục Dữ... anh... anh bắt nạt em..."
Cô chưa bao giờ nghĩ lần đầu tiên của mình lại rơi vào cảnh như này, cho dù người đàn ông trước mặt là người mà cô yêu, cô cũng cảm thấy sợ.
Cô sợ sẽ rất đau, rất đau...
Lục Dữ cởi dây lưng, thả đồ vật khổng lồ nóng rực ra ngoài. Thứ đó của anh to như cánh tay trẻ con, nhưng nhìn không ghê tởm, có màu hồng nhạt, dù chưa trải sự đời nhưng cũng không phải màu tím đen.
"Bỏ tay ra đi, nếu không bây giờ anh sẽ đâm vào luôn đó." Lục Dữ đặt dươиɠ ѵậŧ của mình lên giữa hai cánh hoa của cô, uy hϊếp.
Lâm Cẩn bỏ tay xuống, khuôn mặt bầu bĩnh mếu máo, rơm rớm nước mắt, như cây dành dành bị ép nát, miễn cưỡng tỏa ra hương thơm hấp dẫn người ta.
Lục Dữ dùng ngón tay chạm vào hoa huyệt, nhìn cô chăm chú với đôi mắt đã biến thành màu đen kịt. Mặc dù anh ngây ngô nhưng cũng không làm Lâm Cẩn đau.
Anh vuốt ve nhè nhẹ hai cánh hoa mềm mại đỏ tươi của cô, vân vê nhẹ nhàng, lúc mạnh lúc nhẹ, dần dần anh tìm ra được hoa đế, ấn nhẹ vào nó hai cái, khuôn mặt của Lâm Cẩn liền đỏ bừng lên, đôi mắt đã tròn giờ lại càng tròn hơn, anh xoa nắn thêm mấy cái nữa thì cô ưỡn người lên, run rẩy nhè nhẹ, một dòng nước ngọt chảy ra từ phía dưới.
Lâm Cẩn bị Lục Dữ sờ đến mức đạt cao trào, cô chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn ra như nước, có thứ gì đó cuồn cuộn cuồn cuộn chảy ra ngoài, đầu hoàn toàn trống rỗng, khẽ hé môi, rêи ɾỉ ưm a ưm a.
Lục Dữ không chịu nổi dáng vẻ quyến rũ của cô gái nằm dưới người mình, cầm dươиɠ ѵậŧ của mình cọ cọ ma sát vào giữa hai cánh hoa của Lâm Cẩn, cọ xát liên tục với tần suất cao tạo ra tiếng ọp ẹp, thỉnh thoảng hoa huyệt ẩm ướt trơn tuột khiến qυყ đầυ của anh không cẩn thận trượt vào trong, cảm giác sung sướиɠ đến mức tê tái sống lưng.
Cơ thể Lâm Cẩn đang ở giai đoạn sau cao trào, làm sao có thể chịu được sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ đó. Cô không muốn thừa nhận, thật ra cô muốn Lục Dữ đi vào.
Cô vòng tay qua cổ anh, anh thấy cô không giãy giụa nữa liền vươn đầu lưỡi ra liếʍ nước mắt dính trên má cô, đồng thời tay phải cầm lấy vật to lớn chậm rãi đưa vào miệng hoa huyệt.
Con đường chưa từng có ai đi vào nên rất chật hẹp, chật hẹp đến mức Lục Dữ rít gào rên thành tiếng vì đau, chậm rãi đưa vào thì đột nhiên bị một lớp màng mỏng ngăn cản. Lục Dữ biết đó là cái gì, anh dừng lại, muốn phân tán sự chú ý của cô gái nằm dưới mình.
Bên ngoài cửa sổ thủy tinh, tiếng nhạc do ban nhạc jazz chơi tràn vào qua các kẽ hở trên cửa sổ.
Lục Dữ hôn lên hàng mi dày của Lâm Cẩn, giọng nói khàn khàn gợi cảm: "Lâm Cẩn, em nghe xem đây là bài gì?"
Lâm Cẩn đang run rẩy nhưng vẫn cố gắng nghe nhạc để đoán...
Lục Dữ thấy cô ngoái đầu nhìn về phía cửa sổ, thân dưới của anh đột nhiên dứt khoát đâm thẳng vào trong.
Lâm Cẩn đau đớn kêu lên: "Lục Dữ... đồ khốn kiếp..."
Lục Dữ cúi người hôn lên những giọt nước mắt trên khóe mắt của cô, vật nóng rực chôn vùi trong thân thể cô không dám động đậy, vẫn mở miệng hỏi: "Là bài gì?"
"Long Long Ago..." Lâm Cẩn khóc nức nở, chỗ vừa được hôn lại trào ra nước mắt.
Anh lại hôn, hôn đến mức trong miệng toàn là vị mặn. Lục Dữ đợi hơi thở của Lâm Cẩn bình thường trở lại mới bắt đầu từ từ đâm vào rồi rút ra.
Chật vật rút ra, xong lại chật vật cắm vào...
Lâm Cẩn ôm lấy chiếc cổ thon dài của Lục Dữ, móng tay trong suốt nhẵn bóng của cô cắm sâu vào làn da thô ráp của anh, có mấy chỗ bị trầy xước vài vết đỏ như máu.
"Lục Dữ... anh sướиɠ... còn em đau muốn chết... đau muốn chết..." Lâm Cẩn vừa khóc vừa muốn cắn một miếng thịt trên cánh tay anh.
Thật ra Lục Dữ cũng đau, cô quá chặt, khiến anh cảm thấy khó chịu, cổ cũng bị cô cào đau nhưng so với cơn đau phía dưới thì nó vẫn không thấm thía gì.
Đây là lần đầu của Lục Dữ, cũng là lần đầu của Lâm Cẩn, ngay sau đó không lâu anh gầm nhẹ một tiếng rồi phun ra chất lỏng màu trắng đυ.c đặc sệt vào trong hoa huyệt của cô.
Cơ thể anh ướt đẫm mồ hôi, anh cúi người xuống, để mặc thứ mềm mại đang liên tục co rút trong cơ thể của cô, dán sát vào tai cô, nói từng chữ một: "Lâm Cẩn, anh yêu em."