Hắn Còn Đáng Sợ Hơn Cả Cún

Chương 3.1: Ngậm Ꮯôn Ŧhịt̠ của hắn(H)

Kỹ xảo khẩu giao vụng về, vẫn còn cần hắn tới hướng dẫn, miệng mở ở mức độ lớn nhất, cẩn thận ngâm lấy qυყ đầυ.

“Cắn một lần, một cái đánh mông, tiểu Lật Thế cần phải cẩn thận một chút.”

Qυყ đầυ đỏ tươi cắm sâu trong cái miệng nhỏ nhắn của cô, khiến hai má sưng phồng lên, vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ. chảy ra từ mã mắt, có vị rất mặn, Lật Thế dùng lưỡi liếʍ đi, không đành lòng mà nuốt xuống.

Bạch Giang Xuyên vô cùng thoải mái, chỉ muốn dùng sức thao lạn miệng cô.

“Nhanh lên.” Hắn không nhịn được ra lệnh.

Lật Thế khóe mắt đã chảy ra vài giọt nước mắt, bàn tay nhỏ bé đỡ lấy côn ŧᏂịŧ thô to, khịt mũi, cố gắng ngậm lấy, nhưng nó to quá, mới được một nửa, đôi mắt lớn ngấn nước nhìn hắn ý bảo chính mình ăn không vô.

Bộ dạng này của cô thật tao, Bạch Giang Xuyên thậm chí còn muốn nói lời thô tục mà làm cô.

“Tiểu Lật Thế, em như vậy thật sự thực thiếu thao. Còn dám dùng loại ánh mắt này nhìn ta, miệng hỏng không nói, yết hầu cũng đừng nghĩ dùng được.”

Lật Thế cứng đờ há to miệng, nuốt vào phun ra cây côn ŧᏂịŧ lớn, khàn khàn khóc lên, “Không thể ăn, có thể hay không đừng bắt tôi ăn, tôi không có biện pháp dùng miệng làm anh bắn ra, làm ơn đổi một cái khác được không, tôi cho anh thao. . .”

Hắn cười lớn, "Nhưng ta hiện tại muốn dùng cái miệng nhỏ nhắn của em, làm sao bây giờ đây vật nhỏ?"

Lật Thế lắc đầu, biết chính mình trốn không thoát, ủy khuất lấy tay lau nước mắt, miệng đau xót, thật sự là rất nhục nhã, nơi đó rõ ràng rất bẩn thỉu, cho dù là từng xem qua phim ảnh cũng không nghĩ tới thật sự sẽ phải đi khẩu giao cho nam nhân

"Ngậm chặt nó!"

"Có thể hay không không cần?"

Không có gì để nói, Bạch Giang Xuyên vuốt lấy mái tóc ngắn của Lật Thế, dùng ngón tay mở ra cái miệng nhỏ của cô, đem côn ŧᏂịŧ thô to tiến sâu vào trong miệng cô, quá nhanh, răng cọ qua qυყ đầυ, khiến Bạch Giang Xuyên hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt lạnh lùng trừng lớn nhìn Lật Thế

"Đây là lần đầu tiên, mở miệng to ra! Chờ lát nữa thao xong, bàn tay ta sẽ không hạ thủ lưu tình."

Đây là lần đầu tiên Lật Thế nhìn thấy Bạch Giang Xuyên tức giận, đôi mắt xanh dài và hẹp đang trừng lớn, khuôn mặt tái nhợt đến mức lộ ra tia tức giận, Lật Thế khóc không ra hơi, đành phải há to miệng để côn ŧᏂịŧ đi vào, qυყ đầυ cắm sâu tới tận yết hầu, khiến cô không thể thở nổi.

Đôi tay gắt gao nắm chặt áo ngủ của hắn, Lật Thế gần như không thể thở nổi, sắc mặt tái xanh một trận.

"Ô!"

Bạch Giang Xuyên vẫn không ngừng cắm vào bên trong miệng cô, xuyên qua yết hầu còn chưa đủ, qυყ đầυ cắm sâu tới tận thực quản, nơi đó nhỏ hẹp, quấn lấy qυყ đầυ, khiến da đầu của Bạch Giang Xuyên cũng tê dại, hắn thực sự muốn thao lạn thực quản cô.

Lật Thế thực sự ngạt thở muốn chết, trên mặt đã đầy nước mắt, miệng muốn mở ra nói chuyện cuối cùng lại ngậm lại, hàm răng cắn vào côn ŧᏂịŧ thô to của Bạch Giang Xuyên

Bạch Giang Xuyên đột ngột rút ra, cảm giác đau đớn lập tức truyền tới, đem du͙© vọиɠ điên cuồng giảm xuống, kéo Lật Thế đè cô lên đùi, liền bắt đầu vung mạnh mà đánh xuống mông cô.

“Bang!”

Âm thanh giòn giã vang lên làm Lật Thế trực tiếp bật khóc, Lật Thế kịch liệt ho khan, khóc nghẹn khiến khuôn mặt đỏ bừng, giãy giụa đá loạn hai chân

"Ta đã nói ngươi quản kĩ hàm răng!"

Lại thêm một cái đánh nữa, cặp mông mỏng manh yếu ớt của Lật Thế đã sưng lên, Lật Thế không cam lòng vừa khóc vừa nói lí lẽ, “”Là cưỡиɠ ɧϊếp tôi! Tôi không thích anh còn ngạnh nhét vào trong, ô, ô tôi đều ngạt thở sắp chết anh còn ở bên trong cắm vào, anh dựa vào cái gì mà đánh tôi a, đau a!”

“Ta không ăn bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của anh, cút đi, cút đi!”

“Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©?” Bạch Giang Xuyên bị cái tên này làm cho buồn cười, vén tóc cô lên nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô.

"Đây là côn ŧᏂịŧ! Là đồ vật em nên ăn, toàn thân trên dưới có ba cái miệng đều phải ăn, hôm nay ta niệm tình em là lần đầu tiên khẩu giao có thể hạ thủ lưu tình, ta dạy cho em làm như thế nào, em nín thở thời gian bao lâu ta đều có thể tính, không làm em ngạt chết, lần sau còn dám cắn, cái mông này chỉ có chịu khổ.”

Lật Thế giận run người, vẫn như cũ không cam lòng mà trừng mắt nhìn Bạch Giang Xuyên.

Còn tưởng rằng hắn có một chút ôn nhu, cũng chỉ là một tên tội phạm cưỡиɠ ɠiαи, biếи ŧɦái phạm tội cưỡиɠ ɠiαи! Hắn nhất định đã từng gϊếŧ người, bằng không nơi này tại sao lại không có một bóng người sinh sống, chờ cảnh sát đem hắn bắt đi, nhất định phải trừng phạt hắn bằng pháp luật!

Bạch Giang Xuyên bóp chặt cằm Lật Thế “ Đừng dùng loại ánh mắt không phục này nhìn ta, đừng ở trước mặt ta tự tìm đường chết.”

Miệng còn muốn nói nhưng cuối cùng lại sợ hãi nhắm mắt lại khóc lên.

Sau khi bị cắn hai lần, Bạch Giang Xuyên không có tâm trạng làʍ t̠ìиɦ, phạt cô dùng tay loát cho bắn ra.

Ngày thường, ngay cả thao cô cũng phải đến bốn mươi phút hắn mới bắn, bây giờ cô loát đến đau tay, Bạch Giang Xuyên cũng không có dấu hiệu muốn xuất tinh.

Làm lơ biểu cảm khó chịu trên mặt Lật Thế, Bạch Giang Xuyên ngồi ở mép giường, Lật Thế quỳ hai đầu gối trên nền đất lạnh lẽo, bàn tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ dưới háng hắn, không ngừng trên dưới qua lại loát động, cánh tay rõ ràng đều đã đau nhức muốn chết, Bạch Giang Xuyên lại ra lệnh cho cô không được dừng lại, lúc sau một bên khóc lóc một bên không ngừng loát cầu xin hắn tha cho.

Cuối cùng, Bạch Giang Xuyên cắm vào miệng cô lên vài lần, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cô chờ mong cuối cùng cũng xuất ra, nam nhân nhéo miệng ép cô nuốt xuống