Định Mệnh, Anh Yêu Em

Chương 32: Ngoại truyện

Đêm tân hôn căn phòng lớn của anh và cô tràn ngập màu sắc đỏ, trên giường đều là những cánh hoa hồng tươi, bóng bay cũng ở khắp mọi nơi.

Mạc Tử Thành bế Trương Ngọc Hân từ ngoài vào căn phòng lớn, đặt nhẹ nhàng cô xuống giường, mọi cử chỉ như làm cô tan chảy.

Anh còn vương vấn hương thơm của rượu, người ngà ngà say nhưng vẫn giữ thái độ tỉnh táo.

Mạc Tử Thành đưa tay vào giữa khuôn ngực cô xoa nắn.

Cô nhắm mặt lại hưởng ứng anh, bàn tay anh thon dài xoa nhẹ nhàng, cô đỏ ửng má nhìn anh thâm tình. Hơi thở anh nóng ran áp lên da thịt cô, thân thể cô rạo rực cuốn lấy anh.

“Khoan đã! Bác sĩ nói thời gian này chúng ta phải kiêng quan hệ ba tháng…” Trương Ngọc Hân chợt đẩy nhẹ anh ra, bác sĩ khuyên không nên hoạt động mạnh, sẽ ảnh hưởng đến đứa bé.

“Anh sẽ nhẹ nhàng.” Mạc Tử Thành cởi chiếc váy ngủ của cô ra, miệng trơn trượt từ cổ cô xuống phía dưới. Cô ưỡn lên hoà vào cơ thể anh khiến anh nổi du͙© vọиɠ một lúc càng lớn hơn.

Hai nhũ hoa nhỏ anh đều làm ướŧ áŧ, chúng chìm vào khoang miệng anh mà trở nên điên dại, anh làm đủ mọi cách ma mị đem đến cho cô sự kɧoáı ©ảʍ.

Dừng lại ở điểm cuối, hai cánh hoa hồng co rút rỉ ra bạch mật trắng mê người. Mạc Tử Thành cười ranh mãnh cọ cọ mũi xuống nơi ẩm ướt khiến Trương Ngọc Hân ngại ngùng rụt chân lại.

“Yên nào…” Anh ôn nhu ngẩng mặt lên, thật biếи ŧɦái!

“Em không quen…” Cô xấu hổ che mặt lại.

Mặc kệ lời cô, anh đưa lưỡi vào sâu bên trong cô, anh nuốt trọn những tinh túy, mọi thứ đều ngọt ngào, cô luôn làm anh không khống chế được cảm xúc.

Anh mυ'ŧ mạnh khe giữa nơi ấy, lại đưa lưỡi đảo quanh vùng nhạy cảm. Đối với cô cảm giác thật lạ, lưỡi anh ấm nóng làm cô co rút thân thể, miệng cố khống chế không thoát ra âm thanh.

“Đừng nhịn. Là vợ anh em có quyền rêи ɾỉ!”

“Ư…” Cô không đợi được câu tiếp theo của anh, cuối cùng rên lên yêu kiều, cơ thể uốn lên từng nhịp.

Đêm hôm đó anh dẫn lối đưa đẩy cô vào khoái lạc, cùng cô khám phá cảm giác mới lạ. Cảm giác thứ trương trướng bên trong cô nóng hổi, từng hơi thở cũng như từng nhịp điệu của anh làm cô đắm đuối. Cả hai bị nhấn chìm vào ham muốn.

Ba tháng sau.

Mạc Tử Thành vòng qua eo cô từ phía sau, cọ chiếc mũi dọc dừa vào tai cô yêu thương.

“Đang nhìn gì đó?”

“Em đang nhìn khu vui chơi mà đang gây dựng.” Mạc Tử Thành lại xây riêng cho đứa con tương lai một khu giải trí lớn sau vườn, mỗi ngày cô đều ngắm nhìn quá trình dần được hoàn thiện của nó.

“Sau này con của chúng ta nhất định rất đáng yêu.”

“Sao anh biết được chứ? Anh đoán xem nó là trai hay gái?” Cô cười uỷ mị quay lại ôm anh.

“Chắc chắn là một tiểu cầm thú!” Anh quả quyết hôn nhẹ chán cô.

“Tại sao?” Cô nhẩu nhẩu miệng.

“Tại vì đêm đó anh rất mạnh bạo!” Anh cười tà, nét mặt cao ngạo ấy vẫn không thay đổi.

“Hứ, lưu manh! Chắc chắn nó là con gái”

“Nếu là con gái chắc chắn là một con mèo hoang nhỏ đáng yêu như mẹ nó!”

Anh ôm cô vào lòng, cùng nhìn ra bên ngoài, bụng cô ngày một lớn, điều này làm cho anh hạnh phúc vô cùng.

Cô mong chờ ngày chào đón thiên thần, cùng anh chứng kiến con lớn, cùng anh nhìn con đi tìm hạnh phúc. Cùng anh già đi, cùng anh răng long đầu bạc… miễn chỉ cần có anh.