Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 18: Thám Hiểm

Thẻ trúc, được sử dụng trong thời kỳ Tiên Tần, dài ngắn không đồng nhất, từ mười mấy centimet đến nửa mét trở lên đều có và chúng được chạm khắc bằng đao.

Chiếc thẻ trong tay Vương Huyên hiện lên ánh sáng màu vàng ấm áp dưới ánh đèn.

Nó dài tám centimet, rộng ba centimet, dày hai centimét, chiều dài hơi ngắn.

Nó nặng, khi thả vào nước có thể bị chìm.

Trên thẻ trúc màu vàng khắc không phải văn tự, mà là vài bức tranh, một sinh vật đầu người thân rắn đang phơi bày các tư thế khác nhau.

Nó xõa tóc dài, nhìn không ra nam hay nữ, thân rắn đang cuộn tròn, cũng có hình chạm khắc nó đang lăn trên mặt đất, còn có một bức tranh, đuôi rắn chạm đất, đứng thẳng như một lưỡi kiếm sắc bén hướng lên trời.

Trên thẻ trúc không có văn tự, chỉ có vài tấm hình chạm khắc, nhìn không ra mối quan hệ với cựu thuật, ít nhất thì Vương Huyên không có phát hiện ra giá trị của nó.

"Dù ở trong tay tôi rất nhiều năm những vẫn nhìn không thấu, ngộ không ra, chỉ được dùng làm ngọc thạch để ngắm mà thôi." Người đàn ông mang mặt nạ màu xanh mở miệng.

Hắn có một đầu tóc ngắn, rất dày, an tĩnh ngồi ở chỗ đó.

"Tôi lấy được quá ít, một đống thẻ trúc màu vàng đều rơi vào trong tay tài phiệt tân tinh bên kia, năm đó tôi chỉ đoạt được hai thẻ." Hắn bình thản nói ra.

Vương Huyên tin, đây là một cao thủ có thành tựu trên cựu thuật, mà còn rất lợi hại.

Hắn dám đoạt thức ăn trước miệng cọp, cùng tài phiệt phái ra nhân mã tranh đoạt, mang đi hai thẻ, rất không dễ dàng.

Loại thẻ trúc này ở tân tinh bên kia đều bị coi là kỳ vật, sau khi các tổ chức lớn đạt được, kể từ đó nó được giữ bí mật, tất cả đều được âm thầm nghiên cứu, người ngoài rất khó nhìn thấy.

"Tân Tinh bên kia có phân tích ra được cái gì không?" Vương Huyên hỏi.

"Không rõ lắm." Người đàn ông tóc ngắn nói ngắn gọn, không tiếp tục nói đến đề tài này.

Trong lúc nhất thời, trong phòng lâm vào trạng thái yên tĩnh.

Hai năm trước, Vương Huyên từng gặp qua hắn, cũng vào lúc đó, lần đầu tiên hắn biết trong thành phố yên bình này còn có khu vực u ám.

Ở tầng chín dưới mặt đất, trong một tòa nhà nào đó được đánh ký hiệu, mỗi đêm thứ sáu đều có đấu đối kháng giữa cựu thuật với nhau, tuyển thủ ở trong l*иg sắt thực chiến, huyết tinh không gì sánh được, kẻ bại thường thì bị gãy tay gãy chân.

Mà trên khán đài bên ngoài l*иg sắt, ngồi chật kín những người không rõ thân phận, đều mang mặt nạ, nam có nữ có, nhìn trận thi đấu đối kháng kịch liệt, gào thét, lại gào thét, hưng phấn cùng hỗn loạn giao hòa cùng một chỗ.

Vương Huyên từ chối người đàn ông tới đây, nói rõ cho đối phương biết, bản thân tuyệt đối không đi lại trong khu vực màu xám, hắn thích nghiên cứu cựu thuật, nhưng sẽ không "Huyết tinh mãi nghệ" cho người ta nhìn.

Người đàn ông tóc ngắn cười, nói cho hắn biết, chỉ là dẫn hắn đến xem một mặt khác trong thành phố này mà thôi, thế giới chân thật xa xa không phải những gì hắn nhìn thấy thường ngày.

Mà thực chiến huyết tinh trong l*иg sắt cùng bọn hắn quan hệ không lớn, bọn hắn chỉ là ngẫu nhiên đi chọn lựa hạt giống có tiềm lực.

Về phần bọn hắn, là một nhóm nhà thám hiểm.

Bọn hắn thích trải nghiệm, so với loại l*иg sắt đấu đối kháng này thì mạo hiểm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thần bí, thậm chí khủng bố càng thích thú hơn nhiều, bởi vì bọn hắn đã tiến vào trong tinh không, không bị giới hạn trong cựu thổ.

Người đàn ông nói cho hắn biết, xét về tiền đồ hay là thực lực, nhà thám hiểm đều phi thường xán lạn, khác xa với những người và tổ chức hay di chuyển trong khu vực màu xám.

Bọn họ nói chuyện rất nhiều lần trong đoạn thời gian đó, nhưng Vương Huyên vẫn tiếp tục từ chối.

Người đàn ông tóc ngắn để lại cho hắn một tấm danh thϊếp màu vàng, nói cho hắn biết, sau khi tốt nghiệp nếu như cải biến tâm ý, có thể tới nơi này tìm hắn.

Và ngay tại thời điểm đó, cũng chính là hai năm trước, ngươi đàn ông tóc ngắn tiên đoán, lớp thí nghiệm cựu thuật chắc chắn sẽ giải tán, hạng mục đầu tư này sẽ gặp trở ngại.

"Vì cái gì tìm tới tôi?" Năm đó Vương Huyên từng nghiêm túc hỏi qua hắn.

Người đàn ông tóc ngắn nói cho hắn biết, đầu tiên là hạng mục đầu tư ở lớp thí nghiệm cựu thuật này hấp dẫn ánh mắt của hắn, sau đó, hắn quan sát tất cả mọi người trong lớp này, cuối cùng chỉ nhìn trúng hai người.

Những người khác trong lớp học tâm chí không đủ kiên định, đối với cựu thuật hoài nghi, cho dù tiếp tục đi theo con đường này, thành tựu cũng có hạn.

Trên thực tế, Vương Huyên đi trên con đường cựu thuật này, quả nhiên không gặp một chút trở ngại nào cả, chỉ mất vài năm đã tụ khí, nội dưỡng bản thân thành công.

Người đàn ông tóc ngắn cho là, Vương Huyên rất có tiềm chất, trên con đường cựu thuật chắc chắn sẽ có thành tựu phi phàm.

Tổ chức này tương đối tự do và lỏng lẻo, nhưng thực lực không thể nghi ngờ, đồng thời nó phi thường thần bí, từ rất sớm đã tiến vào trong tinh không, có thể chống lại tân tinh.

"Chính thức giới thiệu, cậu có thể gọi tôi là Thanh Mộc." Người đàn ông tóc ngắn mang mặt nạ màu xanh mở miệng, phá vỡ yên tĩnh.

"Tôi như vậy chính thức gia nhập sao?" Vương Huyên hỏi.

Thanh Mộc nói: "Còn chưa tính, cậu là một trong những người được lựa chọn có tiềm lực trong mấy năm này, nhưng cũng không phải là duy nhất."

"Sẽ có bài khảo nghiệm sao?"

"Đúng vậy, đây là quy củ, tôi mặc dù coi trọng cậu, nhưng lại không cách nào thay đổi."

Người đàn ông Thanh Mộc tóc ngắn nói cho hắn biết, trong hai ngày tới sẽ có một chuyến hành động thám hiểm, có thể là khảo hạch, hỏi hắn có muốn tham gia không.

"Tham gia!" Vương Huyên gật đầu.

"Sau khi gia nhập với chúng tôi, tôi sẽ nói đại khái những kinh lịch trước đây cho cậu biết, nhưng bây giờ tôi vẫn muốn nhấn mạnh rằng, thám hiểm có nghĩa là sẽ gặp nguy hiểm, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng, cậu cần phải suy nghĩ thật kỹ."

Vương Huyên nói: "Không có vấn đề, tôi suy nghĩ kỹ càng rồi."

Thanh Mộc hết sức nghiêm túc, nói: "Cậu ở lại đây đi, chúng tôi nhất định phải bảo đảm, không cho phép bất kỳ tin tức gì lộ ra ngoài trước đó, bởi vì lần hành động này vô cùng trọng yếu!"

Vương Huyên tỏ ra đã hiểu, ở lại không thành vấn đề.

Tay hắn cầm thẻ trúc màu vàng, nhìn Thanh Mộc đang ngồi phía sau chiếc bàn được làm bằng gỗ lim, nói: "Tôi có thể hỏi một vài vấn đề được không?"

Thanh Mộc nói: "Vấn đề cậu hỏi là gì, nếu như liên quan đến một ít bí ẩn kinh người, cho dù cậu thành công gia nhập với chúng tôi, cũng cần phải trao đổi đồng giá."

Vương Huyên hỏi: "Tôi muốn biết, cuối con đường cựu thuật, có phải là cường giả đỉnh cao trong phương sĩ hay không, thật sự không có lối thoát trên con đường Cựu Thuật hay sao?"

Thanh Mộc thở dài, nói: "Tôi hiểu tâm tình của cậu, bởi vì, tôi cũng là người luyện cựu thuật, con đường này quá gian nan, bỏ ra vô số tâm huyết cùng mồ hôi, tốn thời gian mấy chục năm, vẫn rất khó đạt được thành tựu, mà đỉnh cao nhất trong lý luận chính là phương sĩ, điểm cuối cùng đã được xác định."

Quả nhiên là đáp án giống nhau, cùng sở nghiên cứu sinh mệnh ở tân tinh bên kia đưa ra kết luận giống nhau.

"Trên thực tế, điều khiến cho mọi người bi quan nhất là, mặc dù đã biết cuối con đường là gì, nhưng có rất ít người đạt đến độ cao đó. Sau khi thời đại Tiên Tần qua đi, người có thể đạt tới cấp độ phương sĩ càng ngày càng ít, về phần thời kỳ Cận Cổ đến nay hoàn toàn biến mất."

Cựu thuật càng ngày càng xuống dốc, phương sĩ sớm đã là truyền thuyết, rất khó để tìm ra bí mật.

"Phương sĩ chính là cuối đường, không có ai tiếp tục khám phá tiếp sao?" Vương Huyên hỏi.

"Nói nghe thì dễ, từ xưa đến nay, ngay cả phương sĩ chân chính đều chưa từng xuất hiện, thế hệ tương lai làm sao dám nghĩ đến thứ này." Thanh Mộc đắng chát lắc đầu, nói: "Từ thời cổ đại trở về trước rất có khí phách cường giả, muốn tiếp tục thôi diễn con đường tiếp theo phải đi, nhưng rất đáng tiếc, chưa từng có người nào thành công."

"Vì sao những phương sĩ kia có thể thôi diễn cựu thuật đến cực hạn, còn những kẻ đến sau thì vĩnh viễn không cách nào siêu việt được?" Vương Huyên đưa ra nghi vấn.

"Ngươi cho rằng là những phương sĩ đó cố gắng thôi diễn kết quả sao? Không, là một đời lại một đời phương sĩ cường đại đem cựu thuật không ngừng hoàn thiện đến sau khi không còn nhìn thấy con đường nào để đi, mà cường giả phương sĩ đỉnh cao có lẽ chính là cá thể mạnh nhất trong nhân loại cổ đại."

. . .

Đêm đó, Thanh Mộc sai người đưa cho Vương Huyên các loại trang bị chuẩn bị cho thám hiểm, bao gồm đao hợp kim, chủy thủ, trang phục phòng hộ, mặt nạ da người mô phỏng chân thật.

Ngoài ra, còn có vũ khí nóng!

Sáng sớm hôm sau, bọn hắn liền khởi hành, di chuyển ra ngoài thành phố, lên một chiếc phi thuyền loại nhỏ đang đậu trong một tòa trang viên bí mật và tiến về Thanh Thành sơn.

Phi thuyền loại nhỏ rất tân tiến, vệ tinh cựu thổ không cách nào giám sát được.

Đây là lần đầu tiên Vương Huyên ngồi trong loại phi thuyền này, cảm giác rất mới lạ đối với mọi thứ, nhưng hắn chỉ bình tĩnh quan sát, không có đặt câu hỏi.

Hắn cảm thấy, có rất nhiều thứ bản thân cần phải học hỏi.

Thanh Mộc tự mình tham dự hành động, có thể thấy được đối với hành động lần này coi trọng như thế nào.

Người đồng hành ngoại trừ Vương Huyên ra, còn có bốn người khác, đều mang mặt nạ da người mô phỏng chân thật, không biết khuôn mặt thật sự ra sao.

Thanh Mộc nói: "Mục tiêu Thanh Thành sơn, lần này tài phiệt ở tân tinh bên kia có phái ra nhân mã đào móc bí mật trong núi, mục tiêu của chúng ta cũng là nơi đó!"

"Bên trong Thanh Thành sơn phát hiện cái gì, mà có thể đưa tới tài phiệt tân tinh bên kia?" Có người hỏi.

Trước khi hành động, bí mật luôn được giữ kín, ngay cả bọn hắn cũng không biết mục địch chuyến đi này là gì.

Thanh Mộc rất nghiêm túc, nói: "Hình như có người phát hiện ra một vài ghi chép đáng chú ý trong thẻ trúc do một phương sĩ nào đó từ thời Tiên Tần lưu lại, mục tiêu chính là Thanh Thành sơn."

"Hiện tại bọn hắn vẫn còn cảm thấy hứng thú với những truyền thừa của phương sĩ hay sao?" Có người đưa ra nghi vấn, tân tinh bên kia có siêu thuật, cựu thuật đã chính thức bị từ bỏ.

Thanh Mộc trịnh trọng, nói: "Trên thẻ trúc đã được giải mã có ghi chép lại một vài bí mật, Thanh Thành sơn hình như có đồ vật gì đó khiến cho phương sĩ hưng phấn và kích động, cho nên lần này tài phiệt bí mật đi tới."

Tinh thần mọi người đại chấn, ngay cả Vương Huyên cũng giật mình, bên trong Thanh Thành sơn có phát hiện mới? Để phương sĩ nhớ đến, sẽ không phải cùng. . . Liệt tiên có quan hệ chứ? !

Trong những cường giả phương sĩ đỉnh cao, được gọi là liệt tiên.

Nhưng cũng có người không đồng ý, bởi vì nó thần bí và cường đại hơn so với phương sĩ rất nhiều.

"Chu gia và người Lăng gia đào được địa cung, quả nhiên đã tìm được mục tiêu!" Thanh Mộc nói nhỏ, vừa rồi hắn nhận được mật báo mới nhất.

Vương Huyên giật mình, đúng là hai nhà kia sao? !

Thời gian trôi qua không lâu, bọn hắn đã sắp đến mục tiêu.

Thanh Thành sơn, là một trong tứ đại danh sơn của Đạo giáo, một trong ngũ đại tiên sơn.

Nó cũng được coi là một trong những nơi khai sinh ra Đạo giáo, Trương Đạo Lăng từng truyền đạo ở Thanh Thành sơn, có loại thuyết pháp nói rằng hắn cuối cùng vũ hóa trong vùng núi này.