Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 13: Cũ Mới Tranh Phong (1)

Ở thời đại trước, những kỹ thuật nằm rải rác trong đống giấy cũ, được gọi là Cựu Thuật, cũng có người gọi nó là tán thuật.

Hiện tại, tân tinh bên kia đã có người bắt đầu gọi nó là lậu thuật? Có thể thấy được bản thân nó đang dần dần xuống dốc.

Nhưng mà, bất kỳ ai dành hết tâm trí cho Cựu Thuật, còn nghiên cứu về nó, đều sẽ cảm thấy cách gọi này rất chói tai.

Trong đêm tối, Vương Huyên bình tĩnh vô cùng, nếu đối phương tự tìm đến hắn, còn nắm giữ Tân Thuật, hắn quyết định đấu thử xem sao.

“Anh tên gì?” Hắn mở miệng hỏi.

“Chu Vân.” Người thanh niên được gọi là anh Vân trả lời, nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

Chỉ thoáng chốc, hắn cho người ta cảm giác phi thường nguy hiểm, ánh mắt sắc bén như dao, giống như là đang theo dõi con mồi, âm thầm tiến về phía trước.

“Tôi cứ nghĩ anh họ Lăng.” Vương Huyên nhìn vào hai mắt hắn, không thèm để ý tư thái cường thế của hắn.

Chu Vân nghe xong, hai mắt híp lại, nhưng đôi mắt càng thêm tập trung, càng thêm nguy hiểm.

Vương Huyên cảm giác nhạy bén, nhìn thấy sự kỳ lạ trong đôi mắt, không có hỏi thêm.

Chu Vân nói: “Đến đây đi, Tân Thuật đối đầu Cựu Thuật, để tôi nhìn một chút những kỹ thuật được ghi trong đống giấy cũ có nên đưa vào viện bảo tàng trưng bày hay không.”

Hắn đang cười, hơi thở tràn đầy dã tính, di chuyển nhẹ nhàng, nhưng không đi theo một đường thẳng, nhìn qua đã biết rất có kinh nghiệm trong thực chiến.

Tần Thành kêu lên: “Dựa vào cái gì cùng anh giao thủ, anh ở đâu, có thân phận gì, có mục đích gì?”

Hắn có chút lo lắng cho Vương Huyên, đối phương là có chuẩn bị mới tới đây, nếu không có vài phần nắm chắc hơn phân nửa sẽ không ra tay.

Vương Huyên khoát tay, ý bảo hắn đừng nói gì cả, quyết định đã được đưa ra, muốn cùng người trước mắt động thủ, không cần thiết phải nói thêm.

Chu Khôn, Tô Thiền, Khổng Nghị và mọi người muốn ngăn hai người, nhưng Vương Huyên đã gật đầu, đồng ý luận bàn, tất cả đều lo lắng cho cậu ấy.

“Nói trước, đây chỉ là luận bàn, không cần hạ thủ nặng tay, điểm tới là dừng.” Triệu Thanh Hạm nói ra, lời vừa dứt, sân bay nơi xa truyền đến tiếng vang, hai người máy chạy nhanh tới.

Hai người máy kim loại băng lãnh có trí tuệ, trên người đều mang theo vũ khí khoa học kỹ thuật trí mạng, canh giữ ở mặt cỏ bên cạnh, nhìn chằm chằm hai người Chu Vân và Vương Huyên.

Con ngươi Chu Vân hơi co lại, hắn biết, Triệu Thanh Hạm đang yên lặng cảnh cáo, chủ yếu là nhằm vào hắn, sợ hắn sử dụng siêu thuật tạo ra một trường phong ba đẫm máu.

Hắn gật đầu nói: “Được, quyết định như vậy đi, tôi vốn dĩ muốn nhìn xem những người tu luyện Cựu Thuật có nhìn thấy lối thoát hay không, liệu Cựu Thuật có thật sự xuống dốc hay không.”

Chu Vân dáng người rất cao, một đầu tóc ngắn, làn da màu lúa mạch sáng bóng, trông rất mạnh mẽ, làm ra tư thế tấn công, phi thường có tính áp bách.

Trong nháy mắt, Vương Huyên khởi động nội dưỡng pháp, phun ra một ngụm trọc khí, cùng với mùi rượu, đêm nay hắn uống không ít, với hắn mà nói có chút bất lợi.

“Có cần nghỉ ngơi một chút không?” Chu Khôn nhanh chóng hỏi.

Tần Thành vội gật đầu: “Nói rất đúng, uống rượu nhiều như vậy, phản ứng thần kinh khẳng định không theo kịp.”

“Cho tôi vài phút.” Vương Huyên nói.

Sau đó, hắn nhắm hai mắt, lấy truyền thừa phương sĩ trong đại mộ Tiên Tần làm gốc pháp, dựa theo tiết tấu độc đáo, hấp thu ánh sáng trăng sao, hóa thành cơn mưa ánh sáng bao trùm toàn bộ cơ thể.

Trong khoảng thời gian hấp thu, những trọc khí trong cơ thể không ngừng từ lỗ chân lông bài xuất, cùng trăng và sao giao hoán.

Cảnh tượng này không hiếm lạ, các phương pháp nội dưỡng, các loại minh tưởng hiện tại, đều đề cập đến phương diện tu hành này, nhưng tần suất và tiết tấu độc đáo rất quan trọng.

Căn pháp phương sĩ Tiên Tần lai lịch kinh người, hiệu quả không thể tưởng tượng.

Rất nhiều người đều có loại ảo giác, trên người Vương Huyên như mang theo một tầng ánh sáng màu trắng, như được lọt vào mắt xanh của trăng sao, làm cho hắn mông lung mờ ảo.

Loại cảnh tượng kỳ dị này khiến tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cựu thuật có thể luyện đến mức này sao? Hay là vẫn còn một con đường khác để đi.

Sáu phút sau, Vương Huyên mở to hai mắt, nói: “Được rồi.”

Dáng người hắn cao gầy, cũng không đơn bạc, vóc người cân đối, ở trong bóng đêm rất bình thản, mười phần trấn định.

“Tôi đang chờ những lời này của cậu!”

Chu Vân trực tiếp lao tới, kéo theo cơn gió, tốc độ của hắn thật sự quá nhanh, rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy dấu chân lưu lại trên bãi cỏ.

Hơn nữa, địa phương hắn dẫm qua, bùn đất và cỏ xanh đều vỡ tung, có thể tưởng tượng được lực lượng cường đại đến mức nào.

Ầm!

Vương Huyên lập tức phản ứng, nhấc chân lên đá vào cái bàn để thức ăn, nó đâm vào thân ảnh đang tấn công tới.

Khiến cho lòng người run sợ chính là, Chu Vân như một con sư hổ hình người, cũng không có dừng bước, một chưởng liền đem bàn gỗ dài cứng rắn đánh xuyên qua.

Âm thanh răng rắc vang lên, cái bàn gỗ dài vỡ vụn, bay tứ tung, mọi người nhao nhao tránh né, sắc mặt thay đổi ngay lập tức.

Chu Vân quá mạnh, mang theo dã tính, sức công kích rất đáng sợ, nếu như sử dụng lực lượng như thế này đánh vào cơ thể con người, tuyệt đối sẽ nguy hiểm đến tánh mạng.

Vương Huyên hơi nghiêng người, thân thể vô cùng nhanh nhẹn, trong khoảnh khắc tránh thoát bàn tay đang phát lực của Chu Vân, như một con hổ vồ hụt, nửa thân người lao nhanh về phía trước.

Bàn tay Vương Huyên thuận thế chém lên thân Chu Vân, lực lượng rất lớn, làm không khí bị rung động.

Chu Vân quả là một người cường đại, trong khoảnh khắc tiến lên, khuỷu tay phải hướng về sau đánh tới, chạm vào bàn tay Vương Huyên, phát ra âm thanh nặng nề.

Thân thể hai người lay động, Chu Vân lao nhanh qua.

Trong khoảnh khắc xoay người, Chu Vân một lần nữa lao tới, nhảy lên không trung, như một con hắc hổ hung lệ đánh gϊếŧ con mồi, cực kỳ nguy hiểm và dã tính, đá thẳng vào Vương Huyên.

Lần này, Vương Huyên không tránh, dứt khoát xoay người đá vào không trung..

Một tiếng nổ vang lên, giữa không trung như có tiếng sấm đánh, âm thanh vừa chói tai vừa mạnh mẽ khiến lòng người rung động.

Thân thể mạnh mẽ của Chu Vân bị đánh bay ra ngoài, lúc rơi xuống tuy rằng hơi lung lay, nhưng vẫn đứng vững vàng trên mặt đất.

“Cậu thật sự rất giỏi.” Hắn nhìn chằm chằm Vương Huyên, có cảm giác ngoài dự đoán.

“Chiêu thức anh sử dụng là cựu thuật, vì sao anh không sử dụng tân thuật?” Vương Huyên hỏi.

Chu Vân nói: “Nếu dùng cựu thuật đã đánh bại được cậu, chẳng phải dễ dàng quá sao, tôi cũng không cần thiết phải vận dụng thủ đoạn tân thuật.”

Hơi thở của hắn vẫn nguy hiểm như cũ, khiến mọi người cảm nhận được tính công kích của hắn rất mạnh, thân thể kéo căng, tùy thời chuẩn bị phát động một vòng công kích dữ dội mới.

“Cái tôi sử dụng chẳng qua là cựu thuật, lực lượng của tôi cũng không phải đến từ thải khí thuật, nội dưỡng pháp nào đó, chúng tôi bắt kịp thời đại, từ rất sớm đã được kết hợp với gen di truyền.”

Chu Vân không thèm để ý tiết lộ nền tảng bản thân, bởi vì chuyện này đối với hắn cũng chỉ là cường độ thân thể và lực lượng tăng lên mà thôi, cũng không phải là căn nguyên của lực lượng siêu thuật.

Ở gần đó, những người quan chiến trong lòng run lên, đồng học đến từ tân tinh đều biết nó là gì.

Từ rất lâu trước đây, những người ở tân tinh đã bắt đầu nghiên cứu phương diện này, việc chỉnh sửa và tối ưu hóa các loại gen được áp dụng cho những đứa trẻ sơ sinh, nhưng phần lớn đều là bí mật tiến hành, tránh gây phản cảm cho công chúng.

Thân thể Chu Vân cường đại và mạnh mẽ cũng không phải là do khí hải cùng nội dưỡng, đơn thuần là kết quả do gen, lực lượng so với người thường rất lớn, không cách nào chống lại.

Vương Huyên không nói thêm gì cả, chủ động tiến công, nếu mục đích của đối phương là nhắm vào hắn, vậy thì cứ trực tiếp xuất thủ là được.