Tần Thành nhận thấy giáo sư Lâm ngẩn người nhìn người phụ nữ trong bức ảnh, giống như đang nhớ về những chuyện cũ trong quá khứ.
Vương Huyên cảm thấy giáo sư Lâm là một người có chuyện xưa giấu trong lòng.
Thời trẻ ông tiến vào đại mộ Tiên Tần, nhận được truyền thừa phương sĩ, trên ngực có hai lỗ thủng lớn cũng không chết, càng quen biết được một người phụ nữ xinh đẹp sống ở Tân Tinh.
Mà đây cũng chỉ là một vài chuyện nhỏ trong quá khứ, nhưng từ đó có thể thấy được giáo sư Lâm lúc đó không hề đơn giản.
"Giáo sư, người đừng buồn, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao, chuyện đã qua cứ để nó qua đi thôi.’’Tần Thành nói, phá tan bầu không khí yên tĩnh này.
Giáo sư Lâm lắc đầu: "Các cậu nghĩ đi đâu vậy, ta hôm nay có chút cảm xúc mà thôi, ngoài ra ta chỉ là tán thưởng đơn thuần."
Tần Thành cảm thấy những lời này rất quen thuộc, trước đây không lâu hình như chính mình cũng nói mấy chữ tán thưởng đơn thuần, liền nghĩ ngay đến Triệu Thanh Hạm.
"Tôi rất hiểu cảm giác của ngài!" Tần Thành nói, ra vẻ giả vờ như gặp được một người bạn tri kỷ.
Vương Huyên nói: "Người phụ nữ trong bức ảnh này…có chút giống Triệu Thanh Hạm."
Tần Thành nghe xong nhìn kỹ thêm lần nữa thật sự hơi giống.
Vẻ mặt của hắn trở nên rất đặc sắc, cuối cùng lại thở dài: "Giáo sư, cách hiểu của chúng ta về vẻ đẹp là như nhau, tôi cảm thấy chúng ta có thể trở thành bạn lâu năm!"
Giáo sư Lâm trực tiếp gõ vào đầu hắn , nói cho hắn biết người trong bức ảnh là bà của Triệu Thanh Hạm.
Sắc mặt Tần Thành lập tức trầm xuống, đây là bà của nữ thần sao?!
Vương Huyên hiểu tại sao lúc trước khi nhìn thấy Triệu Thanh Hạm ở cửa, bởi vì hai người có chút liên hệ nào đó, chính xác là sau khi nhìn thấy người, tối nay giáo sư Lâm mới mở lại cuốn album này.
Vương Huyên đã nhận ra được rằng có thể giáo sư Lâm sẽ đi gặp người phụ nữ đó vì mình, và chính mình không muốn giáo sư phá vỡ tâm tình yên tĩnh nhều năm của bản thân.
‘"Giáo sư Lâm, ngài không cần lo lắng chuyện của em, em đã có ý nghĩ sơ bộ, chắc có thể giải quyết được vấn đề."
Giáo sư Lâm có chút kinh ngạc, hắn chỉ là cúi đầu nhìn bức ảnh một chút, Vương Huyên đã có thể đoán được hắn muốn làm cái gì, phản ứng nhạy cảm như vậy, thực sự thích hợp đi theo con đường Cựu Thuật.
"Vào thời cổ đại, các phương sĩ đã chiến đấu với những con hung thú và tranh giành sự sống với trời đất. Dù mang thân phận con người nhưng lại dám sống cùng trời đất, chia sẻ vinh quang. Ta đã nhận được truyền thừa này, muốn đi con đường Cựu Thuật, nếu như không giải quyết được vấn đề nhỏ nhặt này thì những việc lớn liên quan đến sống chết trong tương lai phải làm sao?"
Vương Huyên là một người biết ơn nghĩa, chủ yếu là lo lắng giáo sư Lâm đi gặp người xưa, sẽ nghĩ về quá khứ, phá hủy sự bình tĩnh và lạnh nhạt trong lòng nhiều năm, dù sao giáo sư cũng đã buông xuống nhiều thứ, không nên gợi lại.
"Được rồi, chính mình tự giải quyết đi!" Giáo sư Lâm mỉm cười, con đường mà hắn đi đã bị cắt mất nhưng thật muốn xem người đến sau đi đến tận cùng của con đường Cựu Thuật.
Buổi tối hôm nay, bọn họ chủ yếu bàn luận về Cựu Thuật, Vương Huyên ở bên cạnh nghiên cứu truyền thừa của phương sĩ thời Tiên Tần, có chút bị mê hoặc.
Bởi vì, những phương pháp như thu khí, nội dưỡng, tọa thiền, những Cựu pháp này đều là độc nhất vô nhị, có thể gọi là phi thường, vô cùng khó lường.
Giáo sư Lâm nói với Vương Huyên rằng bí pháp trong lớp Thực Nghiệm thực ra cũng rất mạnh, nhưng không đủ hoàn chỉnh, nên mới không thể so sánh với bì pháp thời Tiên Tần này.
Tuy nhiên, Vương Huyên càng nghiên cứu, càng cảm thấy khó khăn, những ghi chép phía sau đều rất mơ hồ, đây có thực sự là một bí pháp?
Ví dụ, văn bản đề cập đến một lĩnh vực nào đó, đầu tiên là một miếng đất trống, sau đó viết về đất đai, về phần đằng sau….ghi chép lại càng thêm khó hiểu.
Vương Huyên không hiểu, liền hỏi giáo sư Lâm.
"Sau khi trở về, tốt nhất nên đọc một số sách liên quan đến các tông môn thời đại cũ, Đạo giáo, Phật giáo, chúng đều có vài phần bàn luận về các thuật ngữ và hiện tượng thời Tiên Tần, đọc xong xem lại bí pháp này có thể có được chút thu hoạch."
Giáo sư Lâm giải thích cho hắn, trong đó có một số miêu tả liên quan đến « Hoàng Đình Nội Cảnh Đồ ».
Thời đại Tiên Tần đã quá xa, một số thuật ngữ và hiện tượng nhất định muốn hiểu thì cần phải có sự trợ giúp từ các sách, tác phẩm của các thế hệ sau.
Theo lời giải thích của giáo sư Lâm, đề cập đến Cát Hồng « Bão Phác Tử » cùng Trần Đoàn « Vô Cực Đồ » các loại.
Vương Huyên gật đầu, cẩn thận ghi lại.
Tần Thành ở bên cạnh nghe đến nhức cả đầu, muốn tìm hiểu truyền thừa của phương sĩ, trước tiên còn phải tìm hiểu về Đạo Tông ?
Bọn họ nói chuyện đến đêm, giáo sư Lâm nói với Vương Huyên tất cả những gì mình biết, đã đọc và tìm hiểu rất nhiều sách và bí tịch nhiều năm, bây giờ mới có thể giải mã ra truyền thừa của các phương sĩ.
Vương Huyên thu hoạch được rất nhiều thứ, nhưng hắn cảm thấy sau khi trở về còn phải đọc thêm nhiều sách của thời đại cũ.
. . .
Sáng sớm, Vương Huyên đã thay đổi hoàn toàn thuật Thu Khí, kỹ thuật tu luyện nội công, tu luyện theo truyền thừa của các phương sĩ, kết quả thu được rất lớn.
Trong ánh sáng bình minh, hắn đổ mồ hôi rất nhiều, quá trình trao đổi chất diễn ra càng nhanh, như một số tạp chất được thải ra khỏi cơ thể, bên ngoài cơ thể nhầy nhụa, sền sệt.
Hắn cảm thấy khỏe hơn bao giờ hết, cả người nhẹ nhàng, tràn đầy sức sống, tràn đầy năng lượng và có một lực lượng mạnh mẽ ở bên trong cơ thể.
"Phải đi Tân Tinh!" Hắn kiên định, sắp tới cần nỗ lực để cải thiện thực lực để chuẩn bị đi Tân Tinh.
"Vương Huyên!" Phía xa có người gọi hắn.
Ngay sau đó, Chu Khôn bước tới, khuôn mặt thanh tú, khí chất có chút ưu buồn, nhưng sau khi xuất hiện ở đây, hắn từ đáy lòng nở một nụ cười.
"Quả nhiên ngươi không hề rời giáo khu, thế mà vẫn chìm đắm bên trong việc luyện tập Cựu Thuật."
Nói đến đây, hắn hạ thấp giọng nói: "Nghe lời khuyên của tôi, chuẩn bị sớm đi, Cựu Thuật….bên kia Tân Tinh, nghe nói lại xuất hiện thứ gì mới."
Nghe những lời hắn nói, Vương Huyên cảm thấy ấm áp trong lòng , tuy rằng mình đã sớm đoán ra nhưng vẫn cảm ơn Chu Khôn.
"Hai ngày nữa tôi sẽ dọn ra ngoài, nhưng vẫn ở lại thành phố này, công việc đã xác định cơ bản, năm ngày nữa tôi sẽ đi báo cáo."
Chu Khôn nghe thấy vậy liền thở dài: " Hi vọng mọi thứ đều suôn sẻ, tương lai chúng ta còn có cơ hội gặp lại."
Sau đó Chu Khôn nói ra ý định của mình hôm nay, ban đêm có một bữa tiệc, hỏi hắn có muốn đi không.
Những người được lựa chọn sẽ rời Cựu Thổ, đi Tân Tinh trong vòng bốn ngày, bọn họ chuẩn bị làm bữa tiệc tụ họp cuối cùng, dù sao thì sau khi tới Tân Tinh, bọn hắn đều có nơi ở riêng, đều phải tách ra.
Chu Khôn nói: "Yên tâm, đó là chỉ là một buổi tiệc đơn giản và tình nghĩa đồng môn bốn năm, sẽ không xảy ra sự cố nào, mục đích chủ yếu là để tưởng nhớ đến sự kết thúc của bốn năm đẹp đẽ của cuộc đời chúng ta, từ nay về sau, chúng ta sẽ bước vào xã hội đầy sự hỗn loạn này, tiếp nhận đủ loại đánh đập cùng ăn mòn."
Vương Huyên không trả lời, hắn cũng không quan tâm sẽ có chuyện gì xảy ra, chỉ là đang băn khoăn không biết có gây phiền phức cho người khác hay không.
"Đi thôi, có người mà cậu muốn gặp nhất." Chu Khôn nói, hắn rất muốn cùng trò chuyện với Vương Huyên, cuối cùng uống một hơi thật đã.
Vương Huyên ngẩn người, hình như có chút hiểm lầm, nơi nào có người mình muốn gặp, chỉ cần đừng gây chuyện là được.
"Những học sinh không được lựa chọn trong lớp Thực Nghiệm, còn có những bạn chưa rời đi, cũng đang ở thành phố này." Vương Huyên nhắc nhở.
Chu Khôn nói: "Tôi sẽ thông báo đến cho các bạn, nhưng một số người đang nhìn cậu đấy, muốn biết cậu có đến không?"
Mặc dù những người được lựa chọn đi Tân Tinh hay những người ở lại, tất cả đều quen biết nhau và có nhiều mối quan hệ tốt, nhưng một số bữa tiệc như vậy vẫn khiến người ta cảm thấy xa lạ.
"Được tôi đi." Vương Huyên gật đầu.
Ngay sau khi Chu Khôn rời đi, Tần Thành gọi điện tới: "Lão đại, bọn họ muốn tổ chức tiệc tùng, gọi cho tôi tham gia cùng, thật sự rối não, tôi không đi Tân Tinh, chỉ là đi Tân Nguyệt thôi, cậu có đi không?"
Vương Huyên trước tiên sửa lại cách xưng hô đối với mình, sau đó mới nói: "Cậu ngày ngày đứng trên mặt trăng nhìn xuống bọn họ, có cái gì rối não? Buổi tối lái xe qua đón tôi, cùng nhau đi qua."
Tần Thành lập tức vui mừng kêu lên: "Được rồi, chờ lời nói này của cậu, tôi thực sự sợ cậu sẽ không đi!"