Căn phòng đúng là không tệ, hiệu quả cách âm tốt, máy móc thiết bị cũng mới nhất.
Thẩm Loan đặt túi xuống, tiện tay mở hai máy.
Hai tay Chu Trì đút túi, đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không phải rất hứng thú.
“Chơi cái gì?” Thẩm Loan hỏi anh ta.
“Đây là cách giải sầu mà cô nói sao?”
“Có vấn đề gì à?”
Chu Trì cực kỳ gượng ép kéo kéo khóe miệng: “Không có tâm trạng.”
“À, vậy anh cứ tự nhiên.” Nói xong, click mở ô biểu tượng tuyệt địa cầu sinh.
Chu Trì bực bội lay tóc: “Tôi đi đây.”
“À.” Thẩm Loan đăng nhập tài khoản.
“Cô trả chìa khóa xe máy cho tôi.”
“…”
Giằng co một lúc lâu, thiếu niên mới nhụt chí mà ngồi vào vị trí bên cạnh, mở máy tính ra, anh ta dùng tốc độ nhanh gấp trăm lần với Thẩm Loan mở trò chơi, đăng nhập tài khoản, thuận lợi bắt đầu.
Sau đó cũng chỉ nghe thấy âm thanh bàn phím và chuột.
Ánh mắt thoáng nhìn về phía sườn mặt của thiếu niên đang tập trung tinh thần, Thẩm Loan kéo lên một nụ cười, rất nhanh đã biến mất không thấy nữa.
Trong lúc đó, ông chủ đưa hai phần cơm hộp đi vào, thấy hai người đều đang chơi game, không tiện làm phiền nên trực tiếp đặt đồ ăn trên bàn.
Thao tác của Thẩm Loan bình thường, rất nhanh đã bị một phát đạn bắn vỡ đầu.
Cô cũng không tức giận, ném con chuột rời chỗ ngồi, ăn cơm trước.
Chu Trì ngồi bên kia mười lăm phút sau mới kết thúc, tất nhiên, đã ăn gà thỏa mãn.
Anh ta có chút vui vẻ nhướng mày, bên môi không tự giác hiện lên ý cười, cũng không biết nghĩ đến chuyện gì, ánh mắt rất nhanh lại ảm đạm xuống, trở nên ủ rũ héo úa.
Thẩm Loan gọi anh ta lại ăn cơm.
Chu Trì do dự ba giây, sau đó đi qua cầm lấy chiếc đũa, hình như là có chút đói bụng.
Sau khi ăn xong, hai người tiếp tục chơi, cũng không ai để ý tới ai, căn phòng to như vậy cũng chỉ nghe thấy âm thanh của bàn phím và tiếng chuột tí tách.
Lúc ông chủ bước vào thu lại cơm hộp, vẻ mặt cũng buồn bực.
Khoảng bốn giờ chiều, Chu Trì đẩy bàn phím ra: “Không chơi nữa!”
Ăn gà xong, thắng lợi cũng thành thói quen nên không hề quý trọng nữa, cũng mất đi hứng thú khiêu chiến.
Mắt Thẩm Loan nhìn màn hình máy tính, lại so sánh với phía xơ xác của mình, cái mái hiên đó có thể nói là xuân
phong đắc ý.
“Cô rốt cuộc lúc nào mới trả chìa khóa cho tôi?”
“Xem tâm trạng.”
“…”
Chu Trì cảm thấy chắc chắn hôm nay mình cực kỳ xui xẻo, trước bị bạn gái nɠɵạı ŧìиɧ, sau lại bị người phụ nữ điên này làm phiền.
“Đi thôi.” Thẩm Loan tắt máy tính, đứng lên.
“Làm gì?” Chu Trì không tự giác nâng bước theo sau.
“Khát.”
“Sau đó?”
“Mời anh uống nước.”
Hai người đi vào một nhà tiệm bánh ngọt, Thẩm Loan cũng không hỏi ý kiến của Chu Trì, hai tay vung lên, gọi hai ly Cappuccino, còn có một đĩa bánh crepe xoài ngàn lớp.
Đồ uống được bưng lên, bàn tay thiếu nữ trắng trẻo thon dài đẩy đến trước mặt anh ta: “Đừng khách sáo, ăn tự nhiên đi.”
Chu Trì nhíu mày, trong lòng lại tăng thêm vài phần cảm giác kỳ lạ.
“Trước kia chúng ta thật sự không quen biết?”
“Sao, nhìn mặt tôi rất quen à?”
Chu Trì lắc đầu.
Anh ta chắc chắn trước hôm nay chưa từng gặp qua khuôn mặt này, nhưng cô lại giống như rất hiểu thói quen của anh ta.
Điều kiện trò chơi tốt, thiết bị mới, còn có ly Cappuccino trước mặt và bánh crepe xoài ngàn lớp…
Tất cả làm cho anh ta cảm thấy hết sức kỳ lạ, thậm chí cảm giác quỷ quái.
Nhưng anh ta lại không bài xích, thậm chí có loại quen thuộc mà mình cũng nói không rõ, giống như hai người vốn dĩ nên như vậy.
Thẩm Loan không biết trong lòng Chu Trì suy nghĩ nhiều như vậy, cô nếm một miếng bánh ngàn lớp, theo bản năng nhíu mày.
Sau đó, cô cầm một tờ khăn giấy, nhổ đồ ăn trong miệng ra, bọc lại trực tiếp ném vào thùng rác.
Chu Trì nuốt nước miếng, nhìn một loạt động tác kỳ lạ của cô.
“Khó ăn vậy sao?” Còn nhổ ra…