Ròng rã hơn một tháng, Vũ Trì đã dẫn cả đội đi săn không biết bao nhiêu Kiếm Thú với Đao Thú. Nhưng mà xa xa vẫn không đủ đến số lượng 1300 viên Tinh Hạch.
"Vũ sư đệ, chúng ta quyết định rồi sẽ theo đệ vào sâu bên trong" trong không gian yên tĩnh với những tiếng "tí...tách..." từ đóng lửa, chợt giọng của Trần Di vang lên.
"Tất cả đều quyết định như vậy?" Vũ Trì không nhìn hắn, hỏi.
"Đúng vậy, chúng ta cùng nhau đến đây thì cũng cùng sống chết, chúng ta sẽ đi cùng huynh" một người siết chặc nắm đấm, hiện lên sự cương quyết nói ra.
Trước đó Vũ Trì từng nói với bọn họ muốn vào sâu bên trong săn Ma Thú, nhưng bên trong nguy hiểm đến vạn phần cậu sẽ không thể bảo vệ bọn họ được. Nếu đã vào trong thì phải chấp nhận với cái chết luôn thường trực.
Vũ Trì cũng không ép bọn họ theo mình, nếu họ không muốn thì cậu sẽ đi một mình.
Vốn Trần Di cũng hiểu được cách nghĩ của Vũ Trì, nhưng lo những người khác sẽ không dám đi theo nên mới có một cuộc "hỏi ý kiến" này.
Thật ra, lo sợ thì có lo sợ đó, nhưng bọn họ cũng không phải kẻ ngu. Trên đường đi nhờ có Vũ Trì và Trần Di bọn họ mới an toàn, nếu bây giờ cả hai người đều rời đi thì lở gặp phải Ma Thú hay những phe khác, bọn họ phải làm sao? Như vậy, thà đi cùng Vũ Trì tỷ lệ an toàn sẽ cao hơn.
"Nếu mọi người đã quyết định thì chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát" Vũ Trì nói một câu rồi cũng nhắm mắt lại dưỡng thần.
Sáng hôm sau, từ rất sớm đám người Vũ Trì đã xuất phát. Càng vào sâu thiên địa càng ẩn chứa nhiều Kiếm Pháp Tắc và Đao Pháp Tắc, nhưng chúng đan xen lẫn nhau nhiều lúc lại sinh ra tranh đấu, khiến cho không gian bạo loạn hết cả lên. Nếu vô tình rơi vào chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Vào đây đã được vài tuần, ngoài Vũ Trì ra ai náy đều bị thương tích, cũng có hai người đã mất mạng nhưng thu hoạch đúng là vượt sức tưởng tượng.
"Chúng ta đã được hơn một ngàn viên Tinh Hạch rồi, chỉ cần vây quét một hang ổ nữa là đủ số" Trần Di kiểm kê số lượng Tinh Hạch rồi nói với mọi người.
Vốn đội có mười ba người tương đương 1300 viên Tinh Hạch, nay chết hai nên chỉ cần 1100 viên là đủ.
"Cuối cùng cũng sắp xong, được rời khỏi nơi quỷ quái này" Nhã Thu thở dài cảm thán, nhớ lại khoảng thời gian qua không biết bao nhiêu lần đứng bên bờ cái chết, cô không tự chủ mà rùng mình một cái.
Vốn cứ tưởng đợt vây quét cuối rất dể dàng, ai náy đều xuất phát với tâm trạng phấn khích. Nhưng khi sắp đến mục tiêu thì:
"Ầm...rầm..." hai vầng Đao - Kiếm ảnh va vào nhau phát ra âm thanh vang trời, lại cùng nhau trụy xuống khiến cho xung quanh đều nổ tung.
Tai nạn qua đi, cũng may Vũ Trì nhanh tay dịch chuyển đám người đi nếu không đã chết hết rồi.
"Đó là gì?" một tên lắp bắp hỏi. Nhưng không có ai biết mà trả lời hắn.
"Vũ sư đệ, chúng ta có tiếp tục vào trong không?" Trần Di nhìn Vũ Trì hỏi.
"Đến xem một chút" cậu gật nhẹ đầu đáp lại.
Lúc này, ở nơi Đao - Kiếm chém nhau đất đá đều văng tung tóe, nhưng cũng làm lộ ra một hang động lớn.
"Vào trong" Trần Di quyết định, nhưng Vũ Trì đã kéo hắn lại.
"Không đi được"
Ngay khi Vũ Trì vừa nói xong, từ xa một đoàn người đã xuất hiện. Thấy đám người này ngoài Vũ Trì ra, trên mặt ai náy đều hiện lên vẻ lo sợ.
"Rầm..." người dẫn đầu của phe đó, vừa đến đối diện với Vũ Trì liền cấm mạnh thanh đao xuống, như phủ đầu cậu.
"Ngươi là Vũ Trì?" hắn có chút thích thú nhìn Vũ Trì hỏi.
"Vũ Trì, ngươi còn không mau quỳ xuống ra mắt Vân Hàn sư huynh" không đợi Vũ Trì lên tiếng, một âm thanh khác đã lên tiếng trước.
Liếc ra kẻ này, trên khuôn mặt Vũ Trì liền nhàn nhạt hiện lên sự khinh thường.
"Đúng là chủ nào chó náy" cậu nói rất nhẹ nhàng nhưng bên kia kẻ đó đã tức muốn xông tới cậu.
"Vi sư đệ khoang hả nóng giận, chúng ta và Vũ sư đệ đây mới gặp mặt liền đánh nhau, để người khác thấy thật mất tình nghĩa đồng môn a"
Thì ra Vũ Trì đang mắng Vi Thừa Trạch, còn kẻ vừa nói xong đúng là Vân Hàn đệ nhất Hạch Tâm đệ tử.
Không phải Vân Hàn có ý tốt gì, chẳng qua là có hai tốp người nữa đã đến.
"Liêm Tu sư đệ, Quách Phi sư đệ đều đã đến thật nhộn nhịp a. Nhưng sao không thấy Uyễn Đình sư muội?" Vân Hàn lấy giọng điệu đại sư huynh nhìn hai nhóm người lên tiếng.
Lúc này, phía sau Vũ Trì một người chợt chạy ra, miệng oang oang nói lớn:
"Vân sư huynh, là Vũ Trì, là hắn gϊếŧ Uyễn Đình như tỷ"
Thì ra có kẻ muốn nhân cơ hội này bán đứng Vũ Trì.
"Hạ Chí Danh, ngươi dám phản bội chúng ta"
"Vũ sư huynh nhiều lần cứu ngươi, ngươi lại đi bán đứng huynh ấy, ngươi có còn là người không?" nhìn Hạ Chí Danh chỉ đích danh Vũ Trì gϊếŧ đồng môn, bên phía Vũ Trì liền có người nhịn không được chửi ầm lên.
Hạ Chí Danh đúng là tên lần trước muốn da^ʍ ô đám người Uyễn Đình, Vũ Trì đã đề phòng hắn, cũng từng cứu hắn nhiều lần, nhưng không ngờ hắn bán đứng cậu nhanh đến vậy.
"Hắn gϊếŧ Uyễn Đình sư tỷ, các ngươi cũng gϊếŧ không ít đồng môn, ta chỉ là nói ra sự thật mà thôi" Hạ Chí Danh lớn giọng quát lại, sau đó hắn lại quay sang Vân Hàn khúm núm như một con chó lấy lòng chủ:
"Vân sư huynh minh giám, sư đệ dưới uy hϊếp của bọn chúng mới ra tay với mấy người của Uyễn Đình sư tỷ. Nay nói ra sự thật, mong sư huynh cho đệ cơ hội lấy công chuộc tội a"
Hạ Chí Danh hoan da^ʍ, háo sắc, nhỏ nhen, nặng thù, Vũ Trì biết hắn rất dể bị mua chuộc, không thể tin tưởng. Chẳng qua cậu còn quá đánh giá cao hắn, không đợi người ta mua chuộc, chỉ cần nhìn phe mình yếu thế thì hắn đã bán tất cả luôn rồi.