Mỹ Nhân Bại Hoại

Chương 3: Ta phải kiếm tiền!!!

- Đói quá...!! Mày nói tao nghe đi, rốt cuộc thì cái bà tam công chúa đó ở đâu chứ..??

Trần Ngọc Hà trong thân xác chuột lang đang ngồi trên vai Trương Lập Á lải nhải không ngừng, Trường Lập Á nhăn mặt đáp:

- Mày làm như có mình mày đói hả con? bà đây hai ngày nay cũng có ăn gì đâu chỉ toàn xin nước uống...còn mọi chuyện tao đã kể mày nghe hết rồi đó thôi!! Tao mà biết cái cô em tam công chúa đó ở đâu thì đã lao đầu vào chứ bộ rãnh ngồi đây à?! Hơn nữa chúng ta cũng tới chỗ cô ta ở nhưng binh lính canh cổng tưởng tao với mày là ăn xin nên đuổi đi vã lại nghe đồn cô ta cũng không có ở phủ nên ai biết cô ta đi đâu! Phải chi qua được nhiệm vụ này là có điểm thưởng đổi chút tiền rồi...má.. mà tao tức a...cái thằng điên tạo ra trò chơi này là kẻ biếи ŧɦái nào cơ chứ...tại sao tao phải chịu cái cảnh này hả trời...đường đường một đương kim đại tiểu thư kiêm diễn viên nổi tiếng như tao mà phải lâm vào con đường này hả trời lại còn trai không ra trai gái không ra gái thế này!!

- Thôi mày im đi..!!! So tao với mày ai khổ hơn ai chứ? Mày còn mang thân xác người, còn tao nè...tự nhiên khi không đội lốt con chuột xấu xí, coi tức không chứ? À nè mày có biết triều đại này là gì không với cả chúng ta đang ở nước nào vậy??

- Tao nghe cái thằng điên kia nói ở đây chỉ là thế giới mộng tưởng do gã lập ra, không có triều đại còn hoàng triều này được hắn đặt tên là Kim Quốc!!

- Má, Kim Quốc??... cái tên gì nghe mắc cười dạ?

- Hắn nói hắn làm theo tên 5 hành tinh...Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ á...!!

- Trời chắc hắn cũng đam mê chiêm tinh lắm ha!!?

- Ừ thì hắn giỏi thiệt nhưng đồng thời cũng biếи ŧɦái vãi, những con người ở đây đều là những linh hồn đã chết từ khắp nơi tụ về, nghĩ thôi đã thấy rùng mình!

- Nhưng mà dù sao hắn cũng làm việc thiện là lưu giữ linh hồn và mạng sống cho tao với mày mà... ừ nhắc mới nhớ, mày biết vì sao tao với mày gặp tai nạn không?

- Nhớ chứ, trước khi ngất đi tao đã thấy một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào xe của mình, nên ông tài xế mới bị chói mắt mà dẫn đến tai nạn.

- Luồng sáng đó tao thấy không giống như bình thường a... nó đặc biệt sáng rực rỡ còn mang theo năm màu sắc khác nhau! Mày không nhớ trước khi chúng ta đi đã có xem bản tin hả?? tối đó đúng 9h... 5 ngôi sao Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ sẽ xếp thẳng hàng...

- A... ý mày là... luồng sáng đó, chẳng lẽ đúng như lời cái thằng điên đó nói, tao với mày số phận đã định là người được chọn??

- Có thể nói là vậy...!! Mà đều đó không quan trọng, quan trọng trước mắt tao với mày hôm nay mà không được ăn cơm nữa thì chết chắc đó con ạ, đừng nói gì đến nhiệm vụ... chưa đầy ba ngày số tiền kia đã bay rồi, cũng tại mày không biết tiết kiệm đó!

Trần Ngọc Hà tức tối mắng cái kẻ chuyên gia xài sang là Trương Lập Á... Nếu Lập Á chịu tính toán chi tiêu thì giờ cả hai đâu phải chịu khổ như vậy!

- Nè nè...cho dù tao có tính toán đi nữa thì chắc gì trụ được đến khi gặp bà công chúa kia, tiền xài cũng đến lúc hết mà!!

- Nè, hay mày vay tạm cái thằng điên ấy xem!!

- Ờ... để tao thử, vậy mày quay bờ mông quyến rũ của mày qua đây!

- Mày... mày tính làm gì tao??

- Con điên, mày bây giờ là chuột, mày nghĩ tao làm gì mày hả? Không giật đuôi mày sao gặp được tên kia!!

- À...à....nhẹ thôi nha mày!

- Được rồi, lắm lời!!!

XẸT_xẹt...

"Quéo còm (welcome) hai cô, tôi biết hai cô muốn gì nhưng luật là luật vậy nên không vay mượn khi chưa hoàn thành nhiệm vụ nhé...!! Gút bai...(good bye)"

- Nè nè, để tôi nói gì đã chứ....

XẸT_

- Aaaaaa cái thằng điên...tức quá đi mà, tôi còn chưa mở miệng mà... đồ ích kỉ!!!

- Ui da, cái đầu tao!! Sao rồi? Mượn được gì không?

Trần Ngọc Hà vừa tỉnh đã nghe Trương Lập Á chửi đông đổng đủ biết là thất bại, nhưng cô vẫn ôm một tia hy vọng mong manh vì quả thực cô đói đến sắp ngất rồi!!!

- Cái thằng điên đó không chịu!! còn chưa để tao kịp nói gì đã biết mình muốn vay tiền!! Vậy là bao lâu nay, hắn ta vẫn luôn theo dõi mình rồi...haizzzz!!

- Vậy làm sao đây?? Tao sắp chết rồi nè...!!

Cả hai cùng nhau than vãn bằng tiếng Việt khiến ai đi qua đi lại cũng ghé mắt nhìn, họ cũng không mấy lạ vì ngoài Kim Quốc ra còn có 4 nước khác nên việc các nước khác thường xuyên lưu lạc qua đây cũng không phải là ít...có điều, do hai cô quá ồn ào náo loạn cả một góc phố nên mới khiến họ để ý mà thôi!!

- Nè....ngươi đã làm ăn như vậy còn muốn đòi tiền công? Hôm nay đại gia ta phải đánh cho ngươi không dậy nỗi mới được!

- Tôi xin ngài, tôi đã tận hết sức mình để coi ngó ruộng đồng rồi nhưng đến mùa sâu bọ, châu chấu... tôi cũng đâu còn cách gì khác hơn!!! Xin ngài tha cho... nhà tôi còn mẹ già, xin ngài thương xót!!

- Chó chết, cút xa bổn đại gia ta ra, đồ bẩn thỉu! không nói nhiều, làm không được chính là thất trách...người đâu, đánh cho ta!

Trương Lập Á đưa mắt nhìn, thì ra người ồn ào không chỉ có hai cô, suy nghĩ chút gì đó về đoạn đối thoại, hai mắt cô vụt lóe sáng... Cô quay sang nói với Trần Ngọc Hà

- Hà Hà... tao đã có cách khiến hai cái bụng đói được lấp đầy rồi hehehe...

Trần Ngọc Hà trố mắt nhìn, điệu cười quen thuộc này chỉ xuất hiện khi Trương Lập Á lại có quỷ kế gì đó... chỉ sợ có người sắp gặp nạn thì đúng hơn!!!

- Ý.... Đại gia này xin hãy dừng tay, dừng tay aaaa... mà nghe tiểu tam ta...ý nhầm aaaa mà nghe tiểu nhân ta đây nói một lời!!! Aaaaa...🎵🎵🎵

- Con điên, giờ này mà mày còn ca giọng cổ??

- Ây da, tao quên... nhìn tình cảnh này giống tuồng hát quá, nên...

- Tao nói nè tao đói lắm rồi đó, mày đừng có hát với ca được không con? Mày ca dở lắm biết không??

- Xía...mày không biết gì là nghệ thuật!

- Nè...tên tiểu tử kia, ngươi muốn gì mà lại dám xen vào chuyện của bổn đại gia ta??

- Hehe... tiểu nhân vừa nãy ngồi bên kia đường nghe loáng thoáng, có phải đại gia đây đang gặp khó khăn vì lũ sâu bọ và châu chấu phải không??

- Đúng vậy, thì sao?

- Tiểu nhân có cách ngăn chặn, không biết đại gia đây có hảo ý nghe??

- Hừ... nhìn ngươi ăn mặc rách rưới bẩn thỉu thế kia mà có mưu kế gì...?? thôi cút ra đi nếu không muốn bị ăn đòn!!

- Được thôi!!!... nếu ngài đã không nghe vậy ta đi hiến kế cho các đại gia khác vậy! Dù sao nghe cũng đâu mất đồng bạc nào của ngài đâu!! Vậy ta đi à.... ta đi thật đó nha!!

- Khoan...

"Hehe..trúng kế rồi con!"

- Ngươi nói cũng đúng!... dù sao nghe ngươi nói, ta cũng không mất gì! Nói đi... nếu ngươi có kế hay ta chẳng những không trách tội ngươi quấy rối mà còn thưởng cho ngươi thêm 100 lượng bạc!!

"Xía... đầu trọc thối tha, nghĩ sao có 100 lượng bạc mà đòi bà hiến mưu, mà thôi có ăn là quan trọng hơn hết!!"

- Hihi chẳng giấu gì đại gia đây, ta là người của Thổ quốc, mấy ngày nay bị cướp dọc đường nên lưu lạc sang nơi này lại chẳng có một hột cơm trong bụng, ngài có thể đại nhân đại lượng mà cho ta ăn trước một bữa hay không chứ hả???

- Hừ!! chưa làm đã đòi công sao? Ta thấy ngươi là muốn gạt ta??

- Ấy ấy... ta nào dám! nếu ta ăn xong một bữa của ngài mà không hiến được kế hay thì xin ngài cứ đưa ta lên quan hay tùy ý ngài... muốn xử ta sao thì xử!!!

- Được!! Nếu như ngươi hiến được kế hay thì ta sẽ thưởng còn không, ngươi tự hiểu!!

- Vâng... vâng!!! É Hehe

Sau khi ở Hoa Lâu Các ăn no nê, Trương Lập Á mới xoa xoa cái bụng căng tròn của mình thở phào thỏa mãn... Trần Ngọc Hà thì no đến mức nằm dài cả trên bàn...

- Nè, tiểu Á... mày thật sự có mưu kế sao? Có thật không hay gạt người ta để tao biết còn vắt giò chạy cho kịp!!

- Mày hơi khi dễ bổn tiểu thư rồi đó... Ừ thì nói thiệt mưu kế này cũng không thật sự là của tao, tao chỉ coi nó trên phim thôi!

- Cái gì! Coi trên phim mà dám cả gan áp dụng vào đời thực hả? Mày đùa với lửa sao, tiểu Á..?!

- Sợ gì chứ, nếu không được còn có kế khác mà!!

- Kế gì???

- 36 kế, tẩu vi thượng sách!! ( 36 kế, chạy là thượng sách)

- What?? Mày...

- Nè nè ủng hộ tinh thần tao chút được không? Tao làm vậy cũng vì kiếm miếng cơm cho tao với mày đó!!

- Tiểu tử kia...ngươi ăn xong chưa mà ngồi đó lẩm bẩm gì một mình vậy? Đừng nói là đang tìm cách lừa gạt ta đó chứ??

- Nào có, nào có đâu!! Kế này ta chỉ nói riêng với ngài thôi, nếu không may để những ông chủ khác biết được, thì ngài sao mà làm ăn! Nếu ai cũng biết cách diệt thì ngài không thể nào đẩy giá gạo hay giá trái cây lên cao được, phải không??

- Ừ ngươi nói cũng đúng, tụi bây rút ra ngoài đi, ta có chuyện riêng cần nói với hắn!!

- Vâng!!

Sau khi gia nhân đã ra ngoài hết, tên đầu trọc kia mới quay sang hỏi Trương Lập Á

- Giờ ngươi nói được chưa??

- Đương nhiên là được!! Kế này thật ra rất đơn giản, ngài cứ huy động nhiều người đi bắt tất cả các loài chim sâu về đây rồi thả vào ruộng vườn của ngài, đến lúc đó chúng nó sẽ giúp ngài ăn sạch sẽ các loại sâu bọ hay châu chấu thôi!!

- Hay... hay... vậy mà ta không nghĩ ra, tiểu tử ngươi quả nhiên thông minh! Được lắm, nếu thành công ta sẽ ban thưởng cho ngươi như đã hứa!!

- Hề hề.... đa tạ đại gia, đa tạ!!

3 ngày, sau khi làm theo lời của Trương Lập Á nói, quả nhiên ruộng vườn của tên đầu trọc kia đã giảm lượng lớn sâu bọ và châu chấu, hắn ta rất thỏa mãn đem ngân lượng đáp ứng cho Trương Lập Á. Chẳng những vậy còn hào phóng thưởng thêm cho cô, cô dùng ít bạc để đưa cho người nông phu coi ruộng hôm ấy khiến hắn tạ ơn rối rít.... (Tính ta thì bà Á bã hơi bá đạo thôi nhưng tâm cũng rất tốt nhá!😂)

Đêm đó... Trương Lập Á nhanh tay thu dọn hành lí, chuẩn bị bỏ trốn!!

- Nè... sao phải đi? Không phải tên trọc đầu kia, hắn đang rất tín nhiệm mày sao?? Ở lại đây còn có cái ăn, cái mặc!!

- Mày thích thì cứ ở lại!!! Tao phỏng chừng 3 ngày nữa hắn sẽ quay lại tìm mình nhưng không phải là ban thưởng mà là ban chết á...!!

- Là sao? Mày nói rõ coi..

- Đáng lẽ hôm đó nếu hắn không ngang tàn như vậy tao thực sự đã hiến kế hay, còn kế chim ăn sâu chỉ là kế " trong may có rủi thôi "

- Tao vẫn chưa hiểu lắm!!

- Chim ăn sâu đến một thời gian chúng đã ăn sạch sâu bọ, châu chấu sẽ quay sang công phá mùa màng, vườn tược của hắn vì ngoài sâu bọ, bọn chúng đồng thời cũng ăn hạt!!

- Cái gì...? Vậy...

- Đúng!!! ban đầu là giúp nhưng sau là phá nát còn hơn cả nạn châu chấu!!

- Mày... mày thật là thâm độc đó nha tiểu Á! Ai mà dại dột đắc tội mày coi như xong rồi!!

- Ai bảo hắn quá hung hăng ngạo mạn, bà đây chơi hắn vậy là còn nhẹ... À quan trọng hơn tao đã nghĩ ra cách để kiếm tiền!!

- Cách gì??

- Đi tới một chỗ an toàn, kín đáo rồi nói...

Thế là ngay đêm đó cả hai bỏ trốn đến một thôn nhỏ ngoài kinh thành, dùng số bạc ít ỏi để mua một căn nhà đơn sơ trú tạm. Đêm ngày thứ tám xuyên không, bên trong căn nhà nhỏ, đèn cầy le lói cháy sáng, Trần Ngọc Hà... à, nói đúng hơn là một con chuột lang cùng Trương Lập Á đang dùng bữa cơm rau đạm bạc, chuột lang bây giờ mới cất tiếng hỏi:

- Nè... hôm bữa mày nói tìm được cách kiếm tiền, là gì dạ?

- Bây giờ đang là nạn sâu bọ, châu chấu... mà thời này người ta vẫn chưa chế ra được thuốc trừ sâu, cho nên...

- Cho nên... mày muốn chế ra thuốc trừ sâu hả?? Nhưng thời buổi bây giờ lấy đâu ra mấy cái hóa chất mà chế??

- Mày ngu quá con...thuốc trừ sâu chia làm mấy loại lận... thuốc trừ sâu hóa học là sử dụng hóa chất rất mạnh cũng rất độc hại, cái này thì bó tay nè! còn lại ba loại có thể chế...một là vi sinh, hai là hữu cơ và ba là thảo mộc...hiện tại tao với mày đang ở gần rừng nên tao quyết định sẽ chế ra thuốc trừ sâu thảo mộc, là dùng tất cả những thảo mộc hoặc cây cỏ có độc mà tạo thành!!

- Làm sao biết cây nào có độc?

- Mày quên khi xưa bà đây học rất giỏi sinh học hả?? Đương nhiên tao có thể biết... một số cây có lẽ thời kì này có!!

- Vậy chừng nào tiến hành!

- Đương nhiên càng nhanh càng tốt!!! Được thì ngay ngày mai tiến hành!!

- Ok quyết định vậy đi! Tao cũng háo hức kiếm tiền rồi!

- Nè, mấy cây độc này mày phải cẩn thận tao không biết chế thuốc giải độc đâu nha con!!

- Thì có sao đâu... đơn giản thôi, ngày mai mày đi một mình mà tìm, tao ở nhà chờ chứ thân xác tao là chuột thì có thể làm được gì đâu!!

- Nè nè ở đâu ra vậy, người xưa có câu " muốn ăn thì lăn vào bếp" nghe chữa!? Mày trong hình dáng chuột ít nhất dễ đánh hơi tìm...chỉ cần tìm theo miêu tả của tao, rồi gọi tao tới hái!!

- Nhưng lỡ tao ngửi rồi trúng độc sao mày!?

- Con ngu... mày ăn phải hay gì đó mới trúng độc chứ khơi khơi ngửi thôi mà trúng gì!?

- Ờ ha... ok, quyết định vậy đi!!

.................

5 ngày sau

Rầm_rầm_rầm

- Tiểu Á, ngươi có trong đó không??

- Ta tới đây, Hà đại thẩm...

Hà đại thẩm vừa bước vào nhà đã nói oang oang, trông rất vui vẻ!

- Cái thuốc diệt sâu ngươi chế ra mà nhờ ta bán á rất hiệu quả, bán chạy lắm...! Ngươi xem...đây là toàn bộ ngân lượng thu về được nè!!

- Đa tạ, đa tạ, Hà đại thẩm, đây là công của người...

Trương Lập Á dúi hai thỏi bạc lớn vào tay Hà đại thẩm, do cô vừa bận hái thảo mộc vừa bận chế tạo thuốc nên không thể có ba đầu, sáu tay mà buôn bán được đành nhờ tới người hàng xóm bên cạnh! Do đơn đặt hàng quá nhiều nên mấy bữa nay tuy thu về không ít bạc nhưng sắc mặt cô thì ngày càng xanh xao trông thấy!! Hà đại thẩm thấy vậy liền xuýt xoa

- Tên tiểu tử nhà ngươi á... tham tiền cũng vừa thôi!! ta thấy sức khỏe ngươi ngày càng xuống dốc rồi!

Nói đoạn bà suy nghĩ..." Ngươi nếu như mà gầy gò, bệnh hoạn thì tất cả các nữ nhân trong làng này sẽ vì ngươi mà khóc đến ngất mất! "

Hà đại thẩm nhà ở cạnh bên Trương Lập Á, kể từ khi cô dọn đến đây ở chỉ thấy thui thủi một mình cùng một con chuột lang làm bạn... cũng từ đó, cả cái làng này náo loạn hẳn lên chỉ vì nhan sắc chói chang này của cô!! Ngày ngày, bà đều thấy cả chục nữ nhân si si dại dại đứng trước cửa nhà cô chỉ mong được nhìn thấy cô dù chỉ là thoáng qua... chưa kể, mấy bà đã có gia đình hay cỡ tuổi bà hoặc đến cả nam nhân cũng vậy... cũng không thể nào cưỡng lại nổi cái nhan sắc trời phú này! Nói đâu xa, ngay cả chính bà ban đầu cũng bị kinh diễm không ít, đến bây giờ mà vẫn còn chói mắt khi đứng gần cô. Bà phỏng chừng ở kinh thành cũng không một ai qua được nhan sắc này chứ đừng nói gì ở nơi hẻo lánh!!!

Dáng người cao ráo trắng trẻo như một thư sinh... ngũ quan tinh xảo đến hoàn hảo... thật là, ngay cả "Phan An"( mỹ nam Trung Quốc ngày xưa) cũng khó sánh bằng!!!

Nhưng cũng thật lạ kỳ, với nhan sắc và vóc dáng đẹp như tranh vẽ vậy mà lại chịu an phận về thôn quê này mà sinh sống, ắt hẳn là có nổi khổ riêng...vì vậy bà càng thêm yêu thương cô như con ruột của mình. Có đôi khi, bà rất muốn tìm một nữ nhân tốt để mai mối cho cô hòng có người nâng khăn sửa túi, phụ giúp chăm sóc cho cô, nhưng bao nhiêu lần mở miệng... đều bị cô cự tuyệt!

Cũng phải thôi... với sắc đẹp này, ngay đến cả công chúa đương triều cũng không biết đã xứng chưa nữa, vậy nên cô kén chọn cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng Hà đại thẩm đâu biết được, trong lòng Trương Lập Á thật muốn khóc thét... Ai bảo cô không muốn kén vợ...?? nhưng thân là nữ nhân làm sao mà kén???...chắc chắn thời đại này dù thế nào đi nữa cũng chưa nở rộ tình yêu đồng giới chứ nói chi đến cưới hỏi!!

Với cả nữ nhân thời này đúng y như cô nghĩ... không ai vừa mắt cô cả...nói trắng ra là 'Xấu' aaaa...Cô dù sao cũng là người hiện đại, quen nhìn các mỹ nhân đẹp đẽ, thơm tho rồi nên làm sao cô có thể chấp nhận được!!??

Haizzz có đôi khi cô nghĩ, đây chắc cũng là quả báo của cô vì khi xưa đã trêu hoa ghẹo nguyệt, tình một đêm quá nhiều nên bây giờ trời mới đày đọa bản thân đây mà, đúng là "Hồng nhan bạc phận a...!"

- Tiểu Á...tiểu Á...

- Ơ... dạ... haha... Thật xin lỗi, ta có chỗ suy nghĩ hơi nhập tâm, thẩm vừa nói gì cơ?

- Ta nói ngươi a... làm thì làm nhưng cũng phải biết chăm sóc sức khỏe mình một chút, hay là...

- A... ta hiện đang làm dở công việc có gì thẩm về trước đi, có hàng rồi ta lại kêu thẩm sang!!

- Nè nè...ta chưa nói hết mà, đừng đẩy ta a...!!!

Trương Lập Á biết bà lại muốn nói đến chuyện cưới vợ nên nhanh chóng đẩy bà ra khỏi cửa, nhưng vừa ra khỏi cửa thì một làn bão táp khác lại đến khiến cô suýt ngất!

- Aaaaaaa Trương công tử, Trương công tử kìa...

- Đâu đâu? chàng ra rồi sao...?? thật là đẹp quá đi aaaaa... ta muốn gã cho chàng... Trương công tử...

- Ngươi mơ hả??? chàng là của bổn tiểu thư ta... tránh ra...

- Ngươi mới nên tránh á...

- Tía má ơi, cái gì vậy??

Trương Lập Á hốt hoảng la to khi thấy một đám nữ nhân như lang, như sói đang xông về phía cô, cô vội vã vào nhà, đóng chặt cửa, sợ hãi lau đi mồ hôi hột

- Trời má... tao nói nè, nữ nhân thời nay không phải nên e thẹn hả mày? sao mà thấy ghê quá vậy trời!!!

Trần Ngọc Hà đang gặm dở một trái táo, khinh thường nói:

- Tao chả hiểu sao nữa, bộ con người thời nay mù hết à... Cái bản mặt nữ nhân rõ ràng thế kia, dù có nịt chặt thế nào cũng đẫy đà như vậy... thế méo nào mà vẫn không nhận ra mày là nữ chứ hả??

- Mày thì biết gì... trời sinh bà đây, vóc dáng nữ cũng đẹp mà nam cũng đẹp, biết sao giờ!!

- Thôi đi... tao phi... mà nè, mày không tính tới chuyện đi tìm cái bà nhỏ tam công chúa gì đó luôn hả?

- Mày thấy tình hình bây giờ... vừa phải trốn tên trọc đầu vừa phải kiếm tiền, thời gian đâu ra..? Mà tao cũng tính kiếm tiền thêm vài bữa nữa đủ bạc mua một căn nhà nho nhỏ ở kinh thành rồi mới đi tìm sau, quan trọng là... tao phải cải trang làm sao cho xấu xí một chút, chứ đẹp quá cũng mệt mày ạ!!

- Tao khinh...nếu chị đây mà không biến thành chuột, đâu tới phiên mày!!

- Xía... mày cứ ở đó tự luyến đi, còn tao đi chế thuốc tiếp đây!!

Rầm_rầm_rầm...

- Trương Lập Á, Trương Lập Á ngươi có ở trong đó không... mau lăn ra đây cho ta....!!! Trương Lập Á....

.................../HẾT TẬP 3/...............

Không biết quý nhân hay tiểu nhân tới nữa haha...khổ Trương Lập Á rồi...muốn biết ai đến nhớ đón xem vào cn tuần sau nha!!😘😘😘