Tình Nhân Thiên Sứ Của Đại Ma Vương

Chương 25: Tâm linh tương thông

"Ngươi!" Thiên Sứ thay đổi sắc mặt, quay đầu kinh sợ nhìn về phía người hầu mang mình tới. "Ngươi có thể cút!" Tướng quân vẻ mặt không vui trừng mắt liếc người hầu một cái. "Tướng quân..." Người hầu nơm nớp lo sợ đứng ở cửa cung, cả người không ngừng run run. "Cút!!!" Tướng quân nổi giận gầm lên một tiếng, người hầu lúc này mới nhanh chóng hoảng hốt ly khai cung điện.

Từ sau ngày nhìn thấy Thiên Sứ ở yến hội, tướng quân tâm dương khó nhịn, muốn đem mỹ nhân áp dưới thân hung hăng chà đạp một phen. Tuy rằng tướng quân biết Ma Vương thực sủng Thiên Sứ, nhưng dù sủng đến đâu cũng chỉ là tù nhân bị bắt đến, phỏng chừng Ma Vương mới mẻ một trận rồi cũng thôi. Mà chính mình lại là đại tướng của Ma Vương, ở Ma tộc địa vị coi như dưới một người, trên vạn người. Nếu chính mình ô nhục Thiên Sứ, Ma Vương nhiều nhất cũng chỉ trách phạt vài câu, còn có thể đối với Thiên Sứ bị người khác chơi đùa qua mất hứng thú, đem mỹ nhân này ban thưởng cho mình.

Bàn tính trong đầu tướng quân kêu lạch xạch, hắn liền uy hϊếp người hầu bên cạnh Ma Vương, khiến hắn lừa Thiên Sứ đi đến cung điện hoang vu này. Người hầu cũng biết Ma Vương sủng Thiên Sứ, nhưng người hầu và tướng quân đều có cùng ý nghĩ, cảm giác của Ma Vương đối với Thiên Sứ chỉ là mới mẻ, nếu bị người khác chơi đùa sẽ không muốn nữa. Dù sao nam sủng của Ma Vương nhiều như vậy cũng không thiếu một Thiên Sứ như này, nếu còn muốn chơi thiên sứ thì có thể đi bắt vài người cũng được. Nhưng tướng quân Ma tộc không thể đắc tội, hắn muốn gϊếŧ chính mình chỉ bằng lời nói cũng là việc dễ dàng, sau khi người hầu cân nhắc lợi hại, khuất phục dưới uy hϊếp của tướng quân.

"Mỹ nhân." Tướng quân cười dâʍ đãиɠ hướng Thiên Sứ từng bước đi đến. Thiên Sứ thất kinh chạy ra cửa, cửa đẩy thế nào cũng không mở, hiển nhiên là người hầu sau khi rời đi đã đem cửa cung khóa bên ngoài. "Vương!" Tướng quân đột nhiên lao lên ôm lấy Thiên Sứ, y kịch liệt giãy dụa, miệng thét ra tiếng hét tuyệt vọng.

"Bụp" một tiếng, cái chén trong tay Ma Vương vỡ vụn. "Vương, xảy ra chuyện gì?" đại thần Ma tộc đang báo cáo sự vụ Ma tộc cẩn thận dò hỏi, tưởng mình nói sai chọc giận Ma Vương. "Việc ngươi nói để sau bàn tiếp, ta về tẩm cung trước." Ma Vương lập tức từ vương tọa đứng lên, nhanh chóng hướng đến tẩm cung đi đến. Ma Vương vừa mới giống như nghe thấy Thiên Sứ kêu mình, thanh âm hoảng sợ bối rối như là cầu cứu không giống bình thường. Ma Vương biết đương nhiên không có khả năng này, nơi nghị sự cách tẩm cung một đoạn đường không tính là ngắn, Thiên Sứ kêu lớn cũng không nghe được. Huống chi khi hắn đi y vẫn ngoan ngoãn đợi trong tẩm cung. Nhưng chính là trong lòng Ma Vương hốt hoảng, thế nào cũng phải trở lại tẩm cung thấy Thiên Sứ mới an tâm.

Bước đi của Ma Vương càng lúc càng nhanh, đã bắt đầu chạy, chỉ hận Ma tộc không có ma pháp nháy mắt di chuyển. "Vương." Người hầu canh giữ trước tẩm cung nhìn thấy Ma Vương vội vã chạy đến nhanh chóng cúi đầu hành lễ. Ma Vương lập tức vọt vào tẩm cung. "Người đâu!?" Sau đó, Ma Vương nổi giận đùng đùng quay lại cửa, trừng người hầu lớn tiếng hỏi. "Không phải ngài vừa mới phái Gaia mang người đi sao?" Người hầu trên mặt lộ ra biểu tình kỳ quái. Người hầu Gaia kia vừa mới mang Thiên Sứ đi xong. "Lập tức tìm Gaia đến cho ta." Ma Vương sắc mặt khó coi, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh.