Nhưng thực nhanh đáy lòng cô đã bình ổn lại, Tống Hi cảm thấy mình quá sợ bóng sợ gió, đây là phòng ngủ của Hàn Phượng, anh xuất hiện ở đây là lẽ đương nhiên.
Cũng lâu rồi hai người chưa ngủ cùng một giường, hơn nữa lần gặp mặt cuối cùng cô đã quyết định làm cho Hàn Phượng rời khỏi cuộc sống của mình, cho nên mới có cảm giác xa cách như vậy.
Tầm mắt Hàn Phượng dừng ở văn kiện trong tay, không ngẩng đầu, giọng trầm thấp nói một câu:“Em đói không?”
“Em không đói.” Tống Hi đã đi đến cửa phòng ngẫm nghĩ, quay đầu hỏi: “Anh đói hả?”
“Hơi đói vì buổi tối uống nhiều quá, nhưng vẫn muốn nghỉ ngơi sớm một chút.” Hàn Phượng không phủ nhận.
“Ừm vậy… em đi lên trên tầng giặt quần áo đây.” Không nghĩ nhiều, Tống Hi thuận miệng nói với anh.
“Được.” Hàn Phượng gật đầu.
Sau đó truyền đến tiếng Tống Hi đóng cửa.
Bốn phía lâm vào yên tĩnh, cho đến khi anh thấy Tống Hi đi ra ngoài hơi lâu anh mới để văn kiện xuống, nhéo mũi, vực tinh thần dậy ra khỏi phòng.
Anh đã mua căn hộ này rất lâu rồi. không gian lầu một rất đơn giản, trừ ngăn một gian ra làm phòng ngủ chính, trực tiếp thiết kế mặt bằng rộng lớn làm phòng khách và phòng bếp, bàn ăn được đặt ở giữa phòng bếp.
Hàn Phượng nhìn thấy hình ảnh Tống Hi đang ở trong quầy bếp, còn nhìn thấy cái miệng nhỏ của cô đang lẩm bẩm cái gì đó.
“Tống Hi em đang tìm cái gì vậy?”
“Lần trước em để một gói bánh quy nhỏ ở đây nhưng bây giờ không tìm thấy nữa.” Chuyện lần trước mà Tống Hi nói đã là chuyện của hơn một tháng trước rồi.
Hàn Phượng biết gói bánh quy mà Tống Hi đang nói đến, khó xử gãi đầu: “Mấy ngày trước anh đi làm về muộn quá, đêm hơi đói nên anh lấy ra ăn luôn rồi, ngày mai anh đi mua cho em cái khác.”
“Không sao, vậy uống sữa bò lót dạ cũng được.”
“Anh tưởng em không đói.” Anh nhìn Tống Hi chậm rãi rót chất lỏng màu trắng vào ly sứ, Hàn Phượng nói ra suy nghĩ của mình.
Tống Hi đẩy ly sứ đang bốc khói đến trước mặt anh: “Em làm cho anh đấy.”
Ly sữa chứa đầy sữa bò nóng nên bên ngoài ly cũng hơi nóng, hơi ấm ngấm vào lòng bàn tay Hàn Phượng làm máu trong người anh sôi trào, trong lòng có một cảm giác ấm áp. Anh nói cảm ơn rồi thuận thế ngồi xuống ghế trước bàn ăn, thật ra anh cũng thích cảm giác được Tống Hi quan tâm.
Khi anh cho rằng cô chuẩn bị rót thêm một ly sữa bò nóng nữa thì cô đã đặt nồi vào trong bồn rửa bát rửa.
Anh nhướng mày hỏi: “Của em đâu? Em không uống à?”
“Em á?” Tống Hi nhíu mày:“Em không thích vị sữa bò.”
Nào biết giây tiếp theo, Hàn Phượng bình tĩnh phản bác cô:“Tống Hi, em uống trà sữa mà.”
Tay Tống Hi run lên, dừng một chút.
Chi tiết nhỏ như thế mà …
Cô nghiêng người, nhìn chăm chú người đàn ông kia.
Người đàn ông cũng nhìn chằm chằm cô, anh uống mấy ngụm sữa bò hơi cong khóe miệng.
“Sau khi trộn với trà thì vị sẽ khác đi.” Tống Hi gục đầu xuống, biện giải cho mình.
Thấy Tống Hi tựa như không vui, Hàn Phượng nhàn nhạt chuyển đề tài: “Ngày mai em cùng anh đi mua thêm đồ dùng sinh hoạt đi, cái gì muốn ăn, cái gì nên dùng thì mua đừng để thiếu cái gì.”
Sau khi dọn dẹp xong, hai người cùng nằm lên trên giường lớn trong phòng ngủ chính.
Dường như Tống Hi nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh, cô chưa bao giờ hồi hộp như bây giờ.
Cũng có lẽ những chuyện đã từng xảy ra giữa bọn họ là bởi vì sự hấp dẫn lẫn nhau. Khi cô thuần phục dưới du͙© vọиɠ, bởi vì tham lam nên không sợ hãi.
Hàn Phượng để lại một chiếc đèn, Tống Hi không ngủ được, cô không nhịn được đến gần chỗ anh: “Hàn Phượng, anh ngủ chưa?”
“Chưa.” Hàn Phượng nói, anh không ngủ được, cả chóp mũi đều là mùi hương thuộc về Tống Hi, rõ ràng là hai người dùng sữa tắm giống nhau, nhưng mùi hương ở trên người cô giống như là mùi hương của riêng cô, trong ổ chăn có thêm một người độ ấm nên tăng vọt, ý nghĩ không nên có cũng ngo ngoe rục rịch.
“Anh có thể tắt đèn đi không?” Tống Hi hỏi.
Hàn Phượng xoay người, nằm nghiêng, đối mặt với cô.
“Anh lo nửa đêm em đi toilet đυ.ng vào ngăn tủ.” Anh bình tĩnh đối lập hoàn toàn với vẻ mặt bối rối của cô.
“Anh tắt đi, em không thích quá sáng.” Rõ ràng cô nhớ rõ, Hàn Phượng cũng không thích bật đèn sáng ngủ vào ban đêm.
Hàn Phượng thỏa hiệp, tắt đèn.
Trong bóng tối, mỗi một hơi thở, mỗi một động tác lơ đãng đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ mọi giác quan.
“Tống Hi, em giống như không thích tất cả mọi thứ thì phải?”
“Không, em rất thích đêm tối, không căng thẳng như ở dưới ánh sáng sáng ngời.”
Mà anh tựa như nguyện ý tiếp tục thích em ── Hàn Phượng không xác định được đây là khát vọng chân thật nhất của anh hay là sắc dục dơ bẩn trời sinh rục rịch ở trong xương cốt đàn ông. Anh không hề do dự, giống như hành trình cuối của mỗi lần bọn họ hẹn hò luôn dừng lại ở hình ảnh hai người quấn quýt vào nhau. Anh kéo Tống Hi vào trong lòng.
Thân trên anh trần trụi cọ xát với vải vóc, anh rất muốn lột sạch áo phông trên người cô ra, nhưng lại không biết nên xuống tay từ đâu. Bây giờ thân thể của cô vô cùng quý giá, không được động đến.
Đột nhiên bị ôm, người Tống Hi cứng đờ, rõ ràng ý thức bảo cô phản kháng lại, nhưng khi đôi tay muốn đẩy ra cô lại sờ lên ngực rắn chắc của anh, xúc cảm bóng loáng co dãn giống như có dòng điện chạy qua làm cô rụt tay về, thân thể cũng thành thật mà bắt đầu nóng lên.
Hàn Phượng thật cẩn thận lấy bàn tay to xoa xoa sau lưng Tống Hi, trấn an cô, cho rằng cô vẫn còn chưa quen với thân phận thai phụ này.
Cô dần dần bình tĩnh lại, vẻ mặt cũng mềm mại hơn rất nhiều. Anh nghe thấy cô phát ra tiếng thở thỏa mãn giống như một con mèo. Đó là dáng vẻ anh thích nhất sau đó anh bắt đầu quá phận. Bàn tay anh dọc theo đùi mềm nhẵn thăm dò lên trên.
Áo phông to rộng quá tiện cho anh, sau khi tắm gội bên trong đã không còn nội y và qυầи иᏂỏ, cô hoàn toàn trần như nhộng.
Chuyện tiếp theo không cần ai dạy ai. Những chuyện nên phát sinh đều sẽ tự nhiên phát sinh.
Anh thích mυ'ŧ hôn hai cánh môi mỏng của cô, cô là một người phụ nữ lãnh đạm nhưng lúc anh đang phóng lửa, cô lại nhiệt tình đáp lại, làm cho anh có cảm giác thành tựu.
Tự nhiên áo phông trên người cô và quần bông dưới thân anh đều được cởi ra, tùy ý vứt lên trên thảm.
Anh xoa bóp mông nhỏ trần trụi của cô, độ cong đáng yêu, nhìn qua rất nhỏ nhưng sờ vào rất đầy đặn, anh hoạt động ở rãnh mông cô, cô có chút mâu thuẫn, anh cúi đầu trấn an bên tai cô, bảo đảm sẽ không động đến mông nhỏ của cô. Bàn tay to khớp xương rõ ràng vuốt ve từng tấc da thịt của cô dừng ở eo gợi cảm của cô, anh phân tâm đưa đầu lưỡi vào trong miệng thơm của cô.
Đột nhiên, anh hối hận vì không hôn lấy cô lúc anh đang uống sữa bò, làm cho cô nếm vị nếm sữa bò cô không thích, sau đó nhìn dòng sữa màu trắng chảy ra từ khóe miệng cô. Cho dù bẩn cũng không sao anh chỉ muốn chà đạp, chỉ muốn xé lớp mặt nạ lạnh lùng của cô xuống.
Ảo tưởng làm người đàn ông càng thêm hưng phấn, nắm lấy tuyết nhũ tròn trịa của người phụ nữ, cắn nụ hoa phấn nộn, vừa liếʍ vừa cắn.
Tống Hi hờn dỗi, đầṳ ѵú hơi đau, nhưng cô lại không muốn ngăn cản anh, đôi tay nhỏ vuốt ve qua lại trên người Hàn Phượng.
Anh gặm mυ'ŧ đến nỗi cô cho rằng mình đã bị hút ra sữa tươi, hoa huyệt giữa hai chân dưới bụng nhỏ bình thản phát ngứa.
Giao hoan tựa như hai người vật lộn, sờ soạng lẫn nhau, thăm dò sự tốt đẹp của nhau.
Cô thích khi lòng bàn tay anh xoa bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đã thấm ra nhiều ái dịch của cô, dịu dàng xoa vê thịt non, làm cho kɧoáı ©ảʍ truyền đến đại não cô.
Tống Hi ngửa đầu, mười ngón chân cọ xát ga trải giường, chân gập lên, cổ họng vang lên từng tiếng rêи ɾỉ mềm mại: “Ô… Hàn Phượng…”
Cô hơi ảo não khi đầu ngón tay anh đã chui vào hoa huyệt chật hẹp, làm cô đang ý loạn tình mê tỉnh một nửa.
“Hàn Phượng…” Tống Hi ngăn cản Hàn Phượng xâm lược, lôi lý trí lại, ở trong bóng tối lắc đầu:“Em chưa hỏi bác sĩ đã được chưa…”
“Ừ.” Hàn Phượng hiểu ý Tống Hi, hít một hơi, khổ sở vùi mặt vào cổ cô.
Anh không dám miễn cưỡng tiến thêm một bước, ai bảo anh tạo nghiệt, nhân quả không chừa một ai… Không biết đây có phải là báo ứng của anh không!
“Tống Hi…” Anh rầu rĩ không vui gọi tên cô ở bên tai cô.
“Dạ?” Thực ra Tống Hi cũng không thấy ổn một chút nào. Du͙© vọиɠ đã dâng lên hơn nửa, chỉ thiếu chút nữa thôi là đã có thể lên bờ rồi, nhưng buộc phải thu hồi lại, cô chỉ có thể ôm chặt anh, tìm kiếm một chút an ủi cuối cùng.
“Anh khó chịu, em nói đi anh phải làm sao bây giờ?”
Lúc Tống Hi còn đang không hiểu anh nói gì, Hàn Phượng đã kéo tay cô đến gần dươиɠ ѵậŧ đang ngẩng đầu của anh.
Mặt Tống Hi đỏ lên không phải vì hành động của anh mà vì chưa có ai dùng vẻ mặt đáng thương như thế cầu xin cô. Đặc biệt là anh tiểu Hàn tổng cao cao tại thượng.
Hàn Phượng chỉ thử tâm tình của cô thôi, nếu Tống Hi không muốn thật, anh cũng không miễn cưỡng, dù sao còn có thể dựa vào mười ngón tay của mình, nhưng ngoài ý muốn ngón tay mảnh khảnh của cô lại cầm côn ŧᏂịŧ lớn loát động trên dưới. Khi anh cảm thấy còn chưa đủ thỏa mãn, cô đã chậm rãi dịch người đến gần hạ thân anh, cúi đầu dùng cái miệng nhỏ bao bọc qυყ đầυ mượt mà của anh.
Đầu lưỡi cô như ăn được đồ ăn ngon khéo đưa đẩy liếʍ láp quanh đầu qυყ đầυ.
Cô nuốt dịch thấm từ đầu qυყ đầυ liếʍ mυ'ŧ, mà dươиɠ ѵậŧ ở trong đôi tay cô lại càng lớn thêm tràn đầy miệng nhỏ cô.
Đầu lưỡi liếʍ láp như nhục bích co lại, nam căn chọc vào rút ra cái miệng nhỏ tựa như động tác làʍ t̠ìиɦ, Hàn Phượng rất hưởng thụ, nhưng một tia lý trí trong đầu hiện lên, anh lo lắng Tống Hi quá mệt, duỗi tay nắm lấy đôi tay cô.
Động tác của anh nhanh hơn, lý trí bị cắt đứt hoàn toàn, cái miệng nhỏ đáng yêu của Tống Hi đúng là thiên đường, thật ra anh không dừng lại được: “Tống Hi… Anh sắp bắn…” Cuối cùng, anh hô lên một tiếng trầm thấp, bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt vào trong miệng cô.
Ọe ──
Anh nghe thấy tiếng Tống Hi nôn, sau đó đúng như mong muốn, chất lỏng màu trắng trượt xuống từ miệng cô.
Anh và cô đều cho rằng hai người không hợp nhau.
Nhưng anh và cô không thể không thừa nhận thân thể bọn họ rất phù hợp với nhau, tình ý giữa bọn họ không cần nói ra mà vẫn hiểu ý nhau.