[Diên Hy Công Lược] Nhĩ Tình Trùng Sinh

Chương 10: Oan gia ngõ hẹp

Hélu, tui đã trở lại rùi đâyyy

Om hố này đã hơn hai năm rùi... Tui rất có lỗi với quý dị bạn đọc mà huhu

Dạo này thấy nhiều bạn đọc mới quá nên bất chợt lương tâm cắn rứt, thúc mông tui đi lấp hố đây quý dị ơi~

***

Gió thu ùa về lay động khắp các tầng cây lá.

Chỉ là giờ đây hàng cây hoè, cây liễu trong cung đều đã trút xuống lớp áo vàng của mùa thu, cành cây khẳng khiu trơ trọi giữa không gian tĩnh mịch.

Phú Sát Hoàng Hậu từ ái thiện tâm, hàng năm mỗi dịp giao mùa đón thu về, người đều cho cung nhân thân tín tới Thiện đường ngoài cung thành quyên góp tiền tài cùng vật tư hữu dụng. Năm nay cũng không ngoại lệ, vẫn là Nhĩ Tình thay chủ tử bôn ba một phen.

Nhĩ Tình cố tình về sớm hơn dự định, nàng nhìn trời xanh lúc này đã dần ảm đạm. Một mình đi trên con đường vắng vẻ, lại trong cung thành rộng lớn, quả thực có chút doạ người.

Không tự chủ rảo bước thật nhanh, nàng thầm tính toán, không bằng thử đi con đường tắt hướng Tây gần tới Trường Xuân Cung xem sao.

Đường mòn này là do cung nhân lười biếng muốn đi tắt mà thành, cứ thế đạp bước cỏ thành đường, bình thường cũng không có người chuyên tâm xử lý. Hai bên lối mòn cỏ dại um tùm mọc cao đến tận đầu gối, nhìn qua một mảnh xanh xanh vàng vàng, khiến Nhĩ Tình không khỏi về ngày thơ ấu hạnh phúc ở trại nuôi ngựa.

Nhĩ Tình một bên tiện tay ngắt một cọng cỏ non lên, ngậm ở trong miệng. Nàng nhớ rõ, khi còn nhỏ chính mình cùng ca ca thường chơi như vậy. Những phiến lá ấy đặt bên miệng ca ca thậm chí còn có thể thổi ra tiếng.

Chỉ là ca ca ra đi quá nhiều năm rồi, nàng cũng đã quên mất cách thổi chúng. Nhĩ Tình có chút suy sụp, đem cọng cỏ ném xuống đất, nhấc vạt áo đi nhanh về phía trước.

Còn chưa đi được hai bước, nàng đã "A—" lên một tiếng, dưới chân hình như đã giẫm phải vật mềm gì đó, lòng bàn chân trượt một cái, nàng ngã khuỵu ra đất.

Nhĩ Tình gượng dậy xem xét, lòng bàn tay nàng lúc này đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Nhìn trên thảm cỏ bên cạnh, nàng bất ngờ nhìn ra một người đang nằm duỗi thẳng người ra đất. Chuông cảnh báo trong lòng tức khắc xao động, nhìn kĩ y phục và phục sức này, hẳn là một tên thái giám trong cung.

Nhĩ Tình có chút sợ hãi, hơi rụt cổ lại. Người này... không phải là chết rồi chứ.

Bị phỏng đoán của chính mình dọa sợ, Nhĩ Tình đánh bạo tiến lên, vươn hai ngón tay thăm dò hơi thở của tiểu thái giám kia.

Vẫn tốt, là người sống... Nhĩ Tình sợ hãi một phen, lại ngửi thấy mùi rượu dày đặc trên người kẻ này, nàng liền nghĩ chắc tiểu thái giám trong cung nào đó trộm rượu tới uống, sau đó uống say thì ngã xuống đây, bất tỉnh nhân sự.

Chỉ là, nàng càng nhìn càng cảm thấy không đúng. Mặt mũi của tên thái giám này, nhìn kiểu gì cũng càng thấy giống... Giống vị Hòa Thân Vương Hoằng Trú ác liệt, hoang đường kia!

Nhĩ Tình dùng chân đá người nằm dưới đất hai cái, thấy gã không phản ứng lại chút nào hết, liền đánh bạo ngồi xổm xuống, xoay mặt người nọ qua. Vừa thấy đã biết đây hóa ra thật sự là gã!

Hòa Thân Vương Hoằng Trú diện mạo rất giống với ngạch nương gã là Dụ Thái Phi, dung mạo anh mỹ, dáng người lại giống với Tiên Đế, trường thân lập hạc, nếu không mở miệng, nhìn qua còn tưởng gã là một quý công tử đĩnh đạc, phong nhã.

(*)Trường thân lập hạc: Ý chỉ dáng dấp nam tử cao gầy như dáng đứng của chim Hạc.

Nhưng người như vậy lại chính là một kẻ mặt người dạ thú. Ngay trong cung cấm mà lại hành xử hết sức hoang đường. Mặc y phục cải trang thành thái giám lưu lại trong cung với gã là chuyện thường xuyên như cơm bữa. Nàng cũng từng nghe người ta lén lút bàn tán chuyện gã vụиɠ ŧяộʍ gặp gỡ cung nữ, nói chung là thanh danh cực kém.

Nhĩ Tình nghĩ như vậy, cỗ hận ý trong lòng lại càng dâng trào. Ngày đó nếu không phải do gã, nếu không phải vì Cao Hằng, Nhĩ Thuần ca ca căn bản sẽ không phải chết.

Nhớ tới bộ dáng chết thảm của ca ca, Nhĩ Tình run rẩy vươn đôi tay, đặt lên cổ Hoằng Trú.

Giờ phút này trong lòng Nhĩ Tình có vô số ý niệm thôi thúc nàng. Nếu bây giờ mình bóp chết gã, cũng sẽ không có bất luận kẻ nào biết được, không phải sao?

Mười ngón tay chậm rãi siết chặt, người nằm trên mặt đất một chút cũng không có ý tứ thức tỉnh. Toàn thân Nhĩ Tình không nhịn được mà rùng mình.

Khi nàng nghĩ mình không hạ thủ được, liền nhắm chặt mắt lại, đơn giản muốn dùng sức bóp chết hắn, coi như trả thù cho cái chết của ca ca.

Nội tâm thuần lương xung đột hồi lâu, đôi tay lại không tự chủ được mà nới lỏng ra. Cả đời này ngay cả một con gà nàng cũng chưa từng gϊếŧ qua, chuyện gϊếŧ người này.. nàng thật sự không có cách nào làm được.

Nhĩ Tình có chút bực tức, oán hận nhìn thoáng qua Hoằng Trú đang ngủ say trên đất, đứng dậy toan rời đi.

Lúc này một bàn tay to lớn đột ngột vươn ra, túm lấy tay áo nàng, dùng sức kéo lại.

Hòa Thân Vương Hoằng Trú kia không biết đã tỉnh lại từ lúc nào,trên người vẫn ám đầy mùi rượu. Ngay lúc này gã đã đem Nhĩ Tình áp xuống trên mặt đất, bốn mắt nhìn nhau, trên mặt gã là biểu tình tựa say tựa tỉnh, nói, "Mới vừa rồi bổn vương đã cho ngươi cơ hội..." Âm sắc nhuốm vẻ lười biếng, nhưng Nhĩ Tình lại thấy rõ sát ý ẩn hiện trong ánh mắt gã.

Nhĩ Tình theo bản năng giãy giục muốn vùng lên, Hoằng Trú cũng không phải thật sự muốn dồn nàng vào chỗ chết. Gã chỉ muốn nhìn một chút, xem đến tột cùng là tên nô tài nào không muốn sống như vậy, cư nhiên to gan lớn mật muốn mạng của gã.

Chỉ là nghĩ đến cảm giác yết hầu bị siết chặt ban nãy, gã thế mà lại thoáng có suy nghĩ, không bằng cứ như vậy hít thở không thông mà chết đi, cũng coi như là một loại giải thoát.

Nhĩ Tình vóc dáng không thấp, tay dài chân dài cứ thế mà vùng vẫy, khiến cho Hoằng Trú vốn uống say đến chuếnh choáng có chút khó chống đỡ nổi. Giờ phút này gã lại nổi lên chút tâm tư không chính đáng, kề sát lại bên tai nàng, cực kỳ kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà nói, "Ngươi nếu lại tiếp tục lộn xộn nữa, để xem bổn vương có làm ngươi ngay tại đây không?"

Nhĩ Tình nghe xong ngẩn ra. Hòa Thân Vương trời sinh tính tình càn rỡ, gã đã nói như vậy thì chắc chắn sẽ có gan thực hiện. Hoàng Thượng đối với gã khắp nơi bao che, chẳng lẽ chính nàng hôm nay cứ vậy phải chôn vùi tại chỗ này hay sao....

Hoằng Trú nhân lúc nàng đang ngây người, lúc này mới thấy rõ mặt Nhĩ Tình. Nàng vận một thân cung trang tối màu, thân hình mảnh mai tinh xảo nằm gọn trong vòng tay gã, da dẻ trơn mịn như ngỗng chi, bên khóe môi lại điểm một nốt ruồi son, quả thực trêu chọc nhân tâm.

Trông thấy nỗi oán hận dâng lên trong mắt nàng, nhìn giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mi ấy, trong nháy mắt gã thật sự muốn ghé lại gần nếm thử hương vị nước mắt của nàng, để cảm nhận mặn đắng hàm chứa trong đó.

Giây tiếp sau, gã bị người khác nắm cổ áo nhấc lên từ phía sau.

Phanh—— Một quyền nện ngay khóe miệng gã.

Máu, thì ra cũng có lúc đắng như vậy.

Hoằng Trú che lại vết thương, từ miệng gã thấm ra một ngụm tanh ngọt. Đến khi định thần gã mới nhìn rõ người vừa tới là ai. Ra là Phú Sát Phó Hằng, một cơn giận không tên nhất thời bốc lên trong lòng gã, "Hay cho cái tên Phú Sát Phó Hằng, ngươi vậy mà cũng dám đánh ta."

"Ngươi nếu còn dám trêu chọc đến nàng, về sau ta cứ gặp ngươi lần nào sẽ lại đánh ngươi lần đấy!" Nói xong Phú Sát Phó Hằng lại có xúc động muốn xông lên túm lấy cổ áo Hoằng Trú.

Lúc này Hoằng Trú trong chớp mắt đã khôi phục bộ dạng ăn chơi trác táng, bày ra tư thế kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, xoay người bỏ chạy.

Phó Hằng nhìn gã khập khiễng tháo chạy, trong lòng đã kịp thóa mạ gã cả trăm lần. Vừa quay đầu lại đã trông thấy Nhĩ Tình yên lặng ngồi trên mặt cỏ, cổ y phục nàng đã tuột xuống non nửa, lộ ra cần cổ như ngọc thạch. Đôi mắt to lúc này hoảng loạn trợn tròn, cứ thế không động tĩnh gì mà rơi lệ, đại khái là do bị kinh hãi quá mức.

Phó Hằng có chút đau lòng, quỳ một gối xuống, đem y bào trên người mình cởi ra bọc lấy thân hình nàng, cũng bất chấp cái gọi là thân phận hay lễ nghi, ôm ngang lấy người nàng, bế lên một đường thẳng tắp rời đi.

"Phú Sát đại nhân, ngài để ta xuống đi, nô tỳ có thể tự mình đi được mà." Nhĩ Tình hồi phục tinh thần, hoảng hốt giãy giụa, chỉ là nàng có khỏe hơn nữa cũng không thoát được khỏi vòng tay của Phó Hằng.

Phó Hằng phảng phất giống như không nghe thấy lời nàng nói, chỉ tiếp tục ôm lấy Nhĩ Tình đi về phía trước.

Nhĩ Tình lo rằng dáng vẻ này của bọn họ, nếu bị cung nhân khác bắt gặp, sợ rằng sẽ gây ra chuyện lớn, trong lòng cuống lên, hốc mắt dần ẩm ướt.

Phó Hằng thấy nàng bắt đầu rưng rưng nước mắt, trong lòng hắn tê rần, đành tìm một chỗ sạch sẽ dưới tàng cây, nhẹ nhàng đặt Nhĩ Tình xuống. Chỉ là một khắc trước khi buông tay, hắn lại nảy sinh chút tham luyến với ôn nhiệt còn sót lại nơi l*иg ngực mình.

Tình cảnh tương đồng như thế, cùng với nước mắt của nàng lúc này, khiến cho Phú Sát Phó Hằng thoáng nhớ lại đoạn ký ức mờ nhạt trong quá khứ. Nhớ tới năm ấy, hắn cũng từng đón lấy một nữ hài tử rơi từ trên cây xuống vào lòng mình. Nhiều năm trôi qua như vậy, nàng ấy khóc lên vẫn giữ một bộ dáng như trong quá khứ.

Nhĩ Tình ngồi sụp xuống, vươn tay sờ lên vạt cổ áo, từ góc độ quan sát của Phó Hằng nhìn xuống là có thể thấy phần cổ trắng nõn đến chói mắt ấy. Khẽ ho một tiếng, hắn vội dời đi tầm mắt, tay trái vô thức giấu sau lưng, không cần nói nữa, mặt hắn lúc này nhất định đã đỏ ửng lên rồi.

Nhĩ Tình chỉnh trang lại cổ y phục, lại phủi phủi tro bụi bám trên tay áo rồi chậm rãi đứng dậy, ánh mắt thẳng tắp, khom người nói, "Đa tạ ơn cứu mạng của Phú Sát đại nhân, ngày sau tỳ nữ nhất định dũng tuyền tương báo."

(*) 滴水之恩,当涌泉相报 – Tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo: ơn bằng giọt nước, cũng coi bằng suối tuôn mà đáp đền → nhận một chút ân huệ nhỏ, phải báo đáp gấp bội (nguồn: wordpress Vạn Thủy Thiên Sơn)

Phú Sát Phó Hằng ghét nhất giọng điệu khách sáo đầy khuôn khép của nàng, hắn bị thái độ lãnh đạm giữ đúng phép tắc của nàng chọc đến tức cả ngực, lại không cách nào phát tác ra được, quăng tay áo quay đầu bỏ đi.

Nhĩ Tình đứng nguyên tại chỗ, có chút không nắm được tâm tư của Phó Hằng, mới vừa rồi vẫn còn tốt, sao hắn đã lại mang dáng vẻ bực tức như vậy chứ.

Chờ bọn họ từng người đi rồi, từ trong góc khuất xuất hiện một bóng người, nữ nhân kia cực kỳ khinh miệt mà hừ nhẹ một tiếng.

Lại nói tới Hoằng Trú, gã bị Phó Hằng nện một quyền ngay khóe miệng, vết thương ngay trên mặt, bất đắc dĩ chỉ có thể truyền ra bên ngoài là say rượu bất cẩn tự làm mình bị thương. Trên cổ gã cũng đau nhức một trận, soi qua gương đồng liền thấy vết xanh tím in dấu bàn tay rõ ràng phản chiếu lên mặt gương.

Hoằng Trú bỗng chốc trầm tư, nốt ruồi son duyên dáng nơi khóe miệng, cùng ánh mắt đong đầy lệ thủy của nàng, đều khiến cho nội tâm gã lay động, phảng phất như trong góc ký ức của gã đã từng thấy qua một khuôn mặt như thế.

Tác giả có lời muốn nói:

Hoằng Trú và Viên Xuân Vọng trong đây cũng không thể tính là thích Nhĩ Tình đâu, cùng lắm là tạm thời động tâm đi?? Giây trước giây sau đều có thể trở mặt hại nữ chủ của chúng ta ngay á!

Bởi vậy nên chỉ có nam chủ một lòng với nữ chủ thui á hé hé!!

27.7.2020