Tiết trời bước vào cuối thu, khí lạnh đã len lỏi qua khe cửa, xâm nhập sâu bên trong cung thành. Nơi nơi đều toát lên vẻ quạnh hiu, heo hắt gió.
Hầu hạ nương nương rửa mặt, chải đầu xong, Nhĩ Tình cùng Minh Ngọc đồng loạt đứng trước đại môn Trường Xuân Cung, chờ Trương viện phán đến thỉnh an.
Minh Ngọc mặc một thân hồng y, so với chính nàng trông còn trẻ hơn hai tuổi, dáng người cũng thấp một chút. Cười lên một cái, hai bên má đồng dạng xuất hiện hai cái lúm đồng tiền nhàn nhạt. Không chỉ vẻ ngoài vẫn là một cô nương ngây thơ hồn nhiên, ngày thường nàng nói chuyện cũng rất nhanh nhảu, bộp chộp. Càng giống tính tình một tiểu hài tử.
Nhĩ Tình nhìn trên tóc tiểu cô nương cài trâm nhung, có chút xuất thần. Minh Ngọc tuy vẫn chỉ là một tiểu cô nương, nhưng gia tộc nàng từng có Mãn Thanh Thánh tổ Nghi phi cùng Quách quý nhân. Nếu không phải do chính mình tiến cung sớm hơn vài năm, có lẽ Nhĩ Tình còn không có tư cách để nghe nàng gọi mình một tiếng tỷ tỷ.
Minh Ngọc sau lưng có Quách Lạc La thị, mà chính mình... Thì có cái gì?
"Minh Ngọc, ta có việc hỏi chút. Ngưoi có biết chuyện về cung nữ A Mãn kia không? Nàng hiện tại... ra sao chứ?" Nhĩ Tình bất giác đè thấp thanh âm, khẽ hỏi.
Minh Ngọc nghe rõ câu hỏi, đôi mắt hạnh thất kinh nhìn lên, vỗ nhẹ cánh tay Nhĩ Tình, "Nhĩ Tình tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Mấy ngày trước, ta nhắc với ngươi chuyện của A Mãn, ngươi còn vội đến tới bịt miệng ta. Bây giờ chính mình lại chủ động nhắc tới chuyện đó!" Nhắc tới hai chữ "A mãn", còn cố tình giảm âm lượng, dường như sợ bị người khác nghe thấy.
Nhĩ Tình tới đây phản ứng lại, yên lặng gật đầu. Trong lòng nàng nghĩ kĩ, đoạn thời gian trước kia đúng là có cung nữ A Mãn phạm phải cung quy, làm ra chuyện đáng chịu gièm pha, sau đó bị trục xuất khỏi cung. Tỉ mỉ ngẫm lại, lúc đó hẳn nàng ta vẫn đang ở phường thêu. Chuyện của A Mãn khiến khắp Tử Cấm Thành đều xôn xao bàn tán. A Mãn dù bị hành hình, tra khảo đến chết đi sống lại cũng không khai ra tình nhân, về sau chịu năm mươi trượng mà chết. Thi thể cũng bị đem ra ngoài cung.
Nhớ tới giấc mộng gần đây vẫn xuất hiện, Nhĩ Tình trong mơ lại thấy A Mãn ở ngoài cung bị người hại chết. Còn có muội muội ruột muốn tiến cung thay nàng trả thù. Thật sự quá mức ly kỳ. Đại khái là do gần đây nhiều việc có chút mệt mỏi, khiến ban đêm miên man suy nghĩ quá nhiều mà thôi. Lắc đầu, Nhĩ Tình xoa xoa huyệt thái dương, mà lúc này Trương viện phán cũng đã đến.
Trong điện, ngồi trên vị trí chủ nhân là chủ tử của nàng, Phú Sát Hoàng hậu. Cổ tay trắng nõn tinh tế khó khăn lắm mới dựa được trên đệm mềm, phủ lên một mảnh lụa trơn, Trương viện phán hơi nhíu mày, bắt mạch tượng.
Phú Sát Hoàng Hậu dẫu sao cũng mới quá đôi mươi, đương thì rực rỡ như hoa, vậy mà giữa mày lại xuất hiện một nếp gấp nhàn nhạt, để lộ nét ưu phiền. Nhĩ Tình ngơ ngẩn nhìn, suy nghĩ lại không kìm được bay đi xa.
Tổ phụ của mình may mắn được chăm sóc ngựa cho tiên đế nhiều năm, gia tộc cũng chỉ là Thượng Tam Kỳ, xuất thân Bao Y không tơ tưởng được tới Bát Kỳ. Nếu năm mười hai tuổi không phát sinh sự kiện kia, Nhĩ Tình nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, chính mình hiện tại sẽ trở thành nhất đẳng cung nữ của Trường Xuân Cung. Ngay cả khi tới thỉnh an chủ tử nàng, các tiểu cung chủ cũng đến khách khách khí khí gọi một tiếng "Nhĩ Tình cô nương".
Phú Sát Hoàng Hậu từ nhỏ trạch tâm nhân hậu tựa như thiên tiên. Năm ấy nương nương vẫn đang là Đích phúc tấn của Tứ A ca, không đành lòng thấy nàng bị phụ thân phạt nặng. Vừa lúc cung nữ theo hầu người từ nhỏ tuổi tác đã cao, cứ thế thu nàng làm thϊếp thân tỳ nữ.
Còn nhớ rõ ngày đó, phụ thân thực sự nhẫn tâm hạ đòn roi. Tuy Phú Sát Hoàng Hậu đúng lúc khuyên can, nhưng da thịt trên lưng vẫn bị bong tróc, đêm đến nàng còn lên cơn sốt cao. Nhĩ Tình như thế nào cũng không thể quên, đêm đó phụ thân ngồi trước giường, bộ dạng nghẹn ngào nói, "Nhĩ Tình, hiện giờ đi một bước này, phụ thân cũng không còn cách nào khác. Mong con có thể vì gia tộc, cũng vì chính mình mà tranh ra chút tiền đồ. Ngạch nương con dưới kia cũng được an tâm nhắm mắt..."
Địa vị của Tứ A ca Hoằng Lịch kỳ thực đã rất rõ ràng. Ít lâu sau, Ung Chính viết chiếu truyền ngôi lại cho Tứ A ca, đặt sau tấm biển Chính Đại Quang Minh treo trên ngai vàng ngự tại Càn Thanh Cung(*). Nhĩ Tình đi theo Phú Sát Dung Âm, thuận lợi bước lên ngôi vị lục cung chi chủ.
Hoàng Hậu nương nương đối với nàng dĩ nhiên là ân trọng như núi. Người từ ái như vậy, ngày sau sao nàng có thể làm ra chuyện mang nửa điểm mưu hại đến chủ tử được? Xem ra, giấc mộng kia chẳng qua là do nàng suy nghĩ lung tung thôi. Nhất định vậy.
"Nhĩ Tình... Nhĩ Tình?" Minh Ngọc đứng bên cạnh phải chọc chọc góc áo, Nhĩ Tình mới hoàn toàn hồi phục tinh thần. Hoàng Hậu nương nương đang nhìn nàng, hòa ái nói, "Nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?"
Nhĩ Tình hoảng sợ, nhấc váy muốn quỳ xuống, lại bị Phú Sát Hoàng Hậu đưa tay kéo lại. Phú Sát Dung Âm nhìn Nhĩ Tình trước mắt, thấy khuôn mặt nhỏ thoáng tái nhợt, khoé mắt còn hiện một mảnh nhàn nhạt xanh xao, chỉ vỗ vỗ tay nàng, tiếp tục nói, "Mấy ngày nay có phải làm việc quá sức rồi không? Sắc mặt ngươi nhìn không được tốt lắm. Mau đi cùng Trương viện phán, bảo ông ấy kê một đơn thuốc an thần, dưỡng cho thật tốt mới được."
Nhĩ Tình nghe xong, trong lòng cảm thấy ấm áp, vô cùng hưởng thụ, "Nô tỳ tạ nương nương quan tâm." Cúi người tạ ân, sau đó dẫn Trương viện phán rời khỏi Trường Xuân Cung.
Từ Thái Y Viện trở về, Nhĩ Tình ôm chiếc rổ trúc nhỏ bên mình, nhìn thấy phía cửa phụ cận hướng đông cung có một nhóm cung nữ, châu đầu ghé tai ríu rít bàn tán.
Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là bào đệ của Hoàng Hậu nương nương, sủng thần của đương kim hoàng thượng, Ngự tiền thị vệ Phú Sát Phó Hằng, đã tiến cung.
Vừa về đến đại môn, đã thấy Minh Ngọc hấp tấp từ trong chạy ra, đứng trước cửa cung chỉ vào một đám cung nữ nhàn rỗi đang đứng ngóng, nhẹ reo lên, "Các ngươi đều ở cung nào, lá gan lớn quá, còn dám chạy tới Trường Xuân Cung làm biếng!" Các tiểu cung nữ nghe vậy, liền tán loạn rời đi.
Minh Ngọc vuốt vuốt trâm cài điểm ngọc trên đầu, trông thấy Nhĩ Tình bước vào, vội vàng chỉnh y phục, "Nhĩ Tình tỷ tỷ, mau giúp ta nhìn một cái, đầu tóc y phục ta có đẹp không?"
Nhĩ Tình nhếch miệng cười khẽ, "Để ta coi, nhìn có hơi..."
"Có hơi cái gì?" Minh Ngọc truy vấn nói.
"Có hơi đẹp," Nhĩ Tình giơ tay giúp Minh Ngọc chỉnh lại trâm cài trên tóc, mỉm cười nói, "Trâm ngọc tinh xảo như vậy, cài trên tóc khiến Minh Ngọc ngươi càng thêm diễm lệ, toả sáng."
"Nhĩ Tình tỷ tỷ, cũng biết đem ta ra trêu ghẹo!" Minh Ngọc hai bên tai có chút đỏ lên, thanh thanh giọng nói, "Nương nương ngày thường hay nói, dịch cầu vô giá bảo, nan đắc hữu tình lang(**). Chỉ một cây trâm nhỏ thì tính là gì chứ."
Nhắc tới "tình lang" còn thẹn thùng liếc nhìn trong điện một cái, nói xong bước chân còn nhanh hơn gió, chạy đi.
Nhĩ Tình nghe xong, dường như có điều suy tư. Lát sau cũng chậm rãi bước vào trong viện.
***
Chú thích:
(*) Càn Thanh Cung là nơi Hoàng đế thiết triều. Trên nền cao ở trung tâm điện là ngai vàng của Hoàng đế cùng một chiếc bàn để ông viết chiếu chỉ và phê duyệt công văn từ các đại thần. Phía trên ngai vàng có treo một bwsc hoành phi với dòng chữ Chính Đại Quang Minh. Từ thời Ung Chính trở đi, Hoàng đế sẽ bí mật viết tên người sẽ kế vị ngai vàng của mình vào một tờ chiếu và đem cất nó đằng sau tấm biển Chính Đại Quang Minh. Sau khi Hoàng đế băng hà, các đại thần được giao nhiệm vụ sẽ tuyên bố di chiếu và cử hành lễ đăng quang.
(**) "Dịch cầu vô giá bảo, nan đắc hữu tình lang.": Tạm dịch "Vật vô giá dễ tìm, người thật lòng khó kiếm." Câu cú thán nổi tiếng của Ngư Huyền Cơ, một trong Đường triều Tứ đại nữ thi nhân.
9.10.2018