Chiếc váy cưới bị mở khóa kéo khiến Linh hốt hoảng lấy hai tay ôm phần ngực áo lại. Bàn tay hư hỏng kia đã luồn vào được bên trong áo từ khoảng hở đằng sau, hắn xoa miết tấm lưng mịn màng của cô, lại hít hà hương thơm ngọt dịu trên da thịt. Lòng bàn tay hắn tỏa ra hơi ấm, đối lập hoàn toàn với tấm kính lạnh toát mà cô đang dựa vào.
“Văn à, em…”
Trịnh Văn đưa tay ra sau gáy Linh, ép cô ngẩng mặt lên nhìn hắn, lúc này hai gò má cô đã đỏ ửng lên. Ánh mắt rơm rớm lệ uất ức vì bị hắn hϊếp đáp.
“Những lúc thế này, em thật đáng yêu…”
“Anh…!”-Linh bị trêu, lại càng uất hắn hơn.
Trịnh Văn nhếch mép cười, lần nữa khóa môi cô lại, nuốt hết câu chữ của Linh xuống cổ. Chỉ thấy cô hổn hẳn dưới người hắn. Lúc này hắn gỡ bàn tay đang giữ phần ngực áo của cô ra, khiến phần áo hờ hững trượt xuống làm lộ ra hai gò núi trắng ngần. Linh bị lạnh bất ngờ nên khẽ co người, hai đỉnh hồng cũng vì thế mà săn lại. Hắn dùng tay xoa nắn quả bóng mềm mại chốc đã căng đầy, đồi non thật vừa vặn trong lòng bàn tay của hắn. Ngón tay không an phận se đi nắn lại đỉnh hồng , cảm giác tê tê chạy dọc khắp người khiến toàn thân Linh không khỏi bức rức.
“Hức…”-cơ thể Linh quả thật rất nhạy cảm, Trịnh Văn chỉ mới dạo qua vài cái đã run rẩy không chống đỡ nổi. Môi lưỡi càn quét khuông miệng Linh xong lại di chuyển dần xuống cổ, đi đến khuôn ngực đầy đặn bên dưới.
Cơ thể thiếu nữ căn tràn e ấp sau lớp vải ren trắng khiến Trịnh Văn không thể nào kiềm chế được con thú trong người mình. Hắn tay thì se, miệng thì cắи ʍút̼ đỉnh hồng, khiến cho Linh lập tức rêи ɾỉ thành tiếng, cả người cô căng lên vì kɧoáı ©ảʍ. Đôi môi nhỏ mím chặt, cả gương mặt đỏ ửng vì chịu đựng hắn dày vò. Hai cánh tay cô bất giác lại choàng qua cổ hắn để có thể đứng vững. Linh căng người, cố không phát ra tiếng động quá lớn tránh để người bên ngòi nghe được.
“Ahh…ưm…”
“Linh à, đừng cố giấu nữa, em cũng muốn tôi rồi phải chứ?”
Thân dưới chốc đã ẩm ướt cũng bị Trịnh Văn phát hiện ra. Tay hắn chà nhẹ vào nơi mật nhụy ấm nóng đang trực trào, hắn có vẻ đắc ý trước phản ứng này của cơ thể cô.
“Aa…ừm…”
Linh cắn môi, có ý đồng tình với hắn, cô lại thở dốc. Cô thật không hiểu nổi bản thân mình nữa, cả người nóng như lửa đốt, đóa hoa dưới thân nở rộ muốn được hắn cho vào trong, cảm giác thiếu thốn trào dâng cùng với nɧu͙© ɖu͙© bên trong. Bên dưới lập tức bị hắn cho hai ngón tay xâm nhập vào, hoa nguyệt bị ép phải nở ra, xâm lấn, ma sát lại khiến mật ngọt được dịp tuôn trào nhiều hơn, sâu bên trong đồng loạt co giật ôm lấy hai ngón tay hắn.
Linh dụi đầu vào ngực Trịnh Văn, cả người khó chịu không tả thành lời, chỉ biết ôm chặt lấy Trịnh Văn không rời.
“Chúng ta làʍ t̠ìиɦ nhé!”
Trịnh Văn nói rồi thì buộc tay cô ra sau lưng bằng chiếc cà vạt của mình, Linh rất ngoan nương theo ý hắn.
“Ngoan lắm, bảo bối à.”-tiếng hắn khàn khàn, lại trầm ấm như mật ngọt rót vào tai.
Rồi Trịnh Văn ôm chiếc eo nhỏ, bế bổng cô đặt lên ghế sofa cạnh đó. Lúc này Linh ngồi trên ghế còn hắn lại quỳ gối xuống sàn nhà. Hắn vén tà váy dài của cô qua một bên, tách cho hai chân thon dài mở rộng ra để vắt lên vai hắn. Tư thế thật khiến người khác phải ngượng chín cả mặt. Quần con của cô vốn đã ướt sũng cũng bị hắn cởi bỏ, nơi tư mật ẩm mướt lộ ra trước mắt.
Linh phản kháng yếu ớt, hai chân không thể khép lại để che chắn, tay thì bị buộc chặt khiến cô không còn chút phòng bị.
“Văn, anh định làm gì…chuyện này…”
“Thả lỏng người đi…Em đẹp lắm…”
Linh chỉ thấy hắn dúi đầu vào hạ thân của mình, chiếc lưỡi ấm nóng men mở cổng đi vào trong, kɧoáı ©ảʍ lập tức ập đến. Linh nhắm sầm mắt, tiếng rên âm ỉ trong cuống họng chút lại vụt ra ngoài. Hắn thô bạo **** *** da thịt, dùng đầu lưỡi khuấy đảo hạ thân. Linh chật vật ngã bật lên ghế dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ khôn nguôi, toàn thân co lại, muốn né tránh động tác của hắn. Đỉnh hồng cùng lúc lại bị hai tay hắn xoa nắn. Cô bất giác rên lên thành tiếng, nhưng lại nhanh chóng tự mình nuốt âm thanh ái tình kia xuống.
Trịnh Văn có vẻ không hài lòng, không dùng lưỡi nữa mà trực tiếp đem thân dưới của mình cọ sát vào nó. Linh như cảm nhận được con quái vật kia của hắn, dường như cô có chút run sợ.
“Không được kìm nén, nơi này cách âm rất tốt, tôi muốm nghe giọng em.”
“Em xin lỗi…”-Linh mím môi, lại thở dốc vì bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Đỉnh hồng nhuận đã tấy đỏ vì bị hắn dày vò, lại vươn vãi dấu vết đỏ hồng khắp ngực.
Trịnh Văn sôi sục trong người, vén cao váy của cô lên đến eo để dễ bề vận động. Hạ thân của hắn cũng sừng sững xuất hiện. Hắn cọ sát nó vào vách ngăn đầu tiên, lướt qua cánh hoa ửng hồng, mật ngọt dễ dàng bao bọc thân trụ, mềm mại, ẩm nóng. Tay hắn toang giữ ở đường hông của Linh, không để cô chờ lâu, thân trụ tách đôi cánh hoa mà xông vào trong, da thịt cô thật chặt, ôm khít lấy hạ thân của hắn.
Vật kia hung tàn như xé toạt thân dưới của cô, Linh có vẻ bị hắn làm đau, cắn môi đến bật cả máu. Lần này, chính Trịnh Văn cũng khẽ gằng giọng, bên trong của Linh thật khít lại khiến ham muốn hắn thêm sùng sục. Mỗi lần đẩy đưa khoải cảm lại tăng lên khiến cả hai chìm vào mơ hồ của nɧu͙© ɖu͙©. Tiếng cô rêи ɾỉ yếu ớt bật lên mỗi lần hắn thúc mạnh vào đáy động thật êm tai.
“Văn, nóng quá…ưm…”
Trịnh Văn lúc đầu nhịp nhàng sau lại bắt đầu tăng tốc. Càng đi càng nhanh, Linh căng người trước đòn đẩy đưa liên tục thúc vào thân dưới của hắn. Đôi mắt cô ấm ức mà ngân ngấn nước. Kɧoáı ©ảʍ này, không nghĩ có ngày cô bị nó khuất phục.
“Em đau sao?”
“Không có, là …em yêu anh…”
“Nói lại xem…”
“Văn à,…ưm…em yêu anh…”
Linh chật vật trả lời câu hỏi của hắn, giọng cô yếu ớt xen kẽ tiếng rêи ɾỉ đầy khêu gợi. Hắn vuốt ve gò má, lau đi giọt lệ vừa lăn dài trên má cô. Thân dưới vẫn không ngừng hoành hành.
Linh đến cực hạn, mông nâng lên muốn thoát khỏi truy binh của hắn, nhưng lại bị Trịnh Văn nhấn eo cô lại. Thân trụ thúc càng mạnh hơn, tay cô run rẩy chỉ có thể siết lấy phần áo của hắn. Trịnh Văn vòng cánh tay rắn chắt ôm chặt cô lại, cơ thể hai người như hòa chung một nhịp, dán chặt lấy nhau không rời. Hắn thúc mạnh, tinh túy nóng hổi được bắn ra, nhanh chóng tràn đầy hết các ngóc nghách. Linh thấy bụng dưới hơi căng lên, tinh túy của hắn tràn ra khỏi miệng hoa, chảy xuống sofa.
Linh thở hổn hển, cả người cô đều ướt đẫm mồ hôi. Hắn nhìn cô không khỏi xót xa, vật cứng bên dưới vẫn còn để nguyên, phần thân dưới của cô vẫn còn co giật nhẹ sau trận chiến.
“Tha cho em đó.”-hắn nói vào tai cô, môi khẽ nở nụ cười củ kẻ chiến thắng. Lại áp mặt lên khuôn ngực đầy đặn kia, nhẹ nhàng lên lên chúng. Vết hôn tím đỏ lại vươn vãi khắp da thịt.
Linh giận không còn sức để đấm vào người hắn. Làm thế nào mà hắn có thể sung sức đến thế, mỗi lần đều khiến cô mệt lã cả người.
Trịnh Văn rút vật trụ ra, hạ thân cô lại được phen co giật mạnh. Hắn bật cười.
“Đưa vào cũng phàn nàn, rút ra cũng không chịu sao?”
“Thật quá đáng mà!”-Linh che mặt, hai má đỏ ửng đầy ngượng ngùng.
Trịnh Văn giúp cô lau sạch phần tinh túy bị tràn ra ngoài, giúp cô mặc lại trang phục. Nhưng thiết kế hở vai nhiều, nên không thể che đi những vết mây mưa khi nãy. Hắn cởϊ áσ vest ngoài, choàng lên người cô che chắn lại.
“Về thôi, để em còn nghỉ ngơi. Nơi này anh sẽ lo liệu.”
“Ừm…”
Trịnh Văn thoắt cái đã bế bổng Linh trên tay. Cô mệt mỏi tựa đầu vào khuôn ngực rắn rỏi của hắn.
“Tại anh hết!”
“Ừm, lỗi anh, anh xin lỗi.”
Linh không khỏi trách móc hắn. Vì ai mà khiến cô ra nông nỗi này. May mà chiếc áo vest to cũng che đi được hết khuôn mặt của cô, để chạm mặt người ngoài thì quả thật cô không biết trốn ở đâu cho khỏi ngượng.
Nhưng phải công nhận, ở trong lòng Trịnh Văn thật thoải mái, hơi ấm từ người hắn bao bọc lấy cơ thể mỏng manh của cô, trên người hắn có mùi hương rất nam tính, rất yên tâm.
Trận chiến ban nãy đã ngốn hết của Linh bao nhiêu sức lực. Tay chân đều không nhấc lên nổi, mặc kệ hắn làm gì thì làm. Cô cảm nhận được hắn siết nhẹ vai mình, rồi từ từ hắn bế cô di chuyển ra xe. Trên xe, cô vẫn là ở trong lòng hắn. Mi mắt nặng trĩu khiến Linh không kiềm được, Linh lại nghe giọng hắn dịu dàng bên tai.
“Xin lỗi, khiến em chịu khổ rồi…”
Lờ mờ, cô chìm vào giấc ngủ.