Xuyên Thư: Nam Chính Muốn Diệt Thế Giới

Chương 4: Nam hài bí ẩn

Ân Ly dừng xe lại chạy qua, hạ thấp người quan sát miệng vết thương của cậu bé, không có màu đen! Thật tốt quá!

May mắn thay, lần này mình tốt bụng cứu người không có gặp Zombie, nhưng nơi này xung quanh bốn bề vắng vẻ, rất lo lắng sẽ gặp phải Zombie cao cấp.

Theo truyền thuyết, ách, là lịch sử Hoa Quốc ghi lại. Virus Zombie phát tác cực nhanh, chỉ cần bị Zombie cào một cái, sau nửa ngày sẽ hoàn toàn bị Zombie hóa. Dị năng giả có sức chống cự lớn hơn, nhưng cũng chỉ giới hạn trong một ngày, sau 24 giờ tuyệt đối sẽ biến thành Zombie. Dị năng giả càng cường đại, khi biến thành Zombie cũng có dị năng cường đại như vậy.

Đương nhiên những điều này cùng cậu bé không có liên quan, nhìn xem thân hình hắn ước chừng khoảng năm, sáu tuổi, toàn thân đầy vết máu, khiến Ân Ly không biết nên hạ tay ở chỗ nào, vạn nhất chạm vào miệng vết thương vỡ ra, lại chảy máu làm sao bây giờ?!

Như vậy cũng không thể cứ nằm ở đây được! Ân Ly ở bên cạnh gọi, "Này, này, tỉnh tỉnh, em bị thương ở đâu vậy? Ai nha, gấp chết tôi rồi." Ân Ly phất phất tay từ trong không gian lấy ra một cái khăn lông ướt, nhẹ nhàng lau máu dính trên mặt nhỏ nhắn của cậu bé. Nghĩ nghĩ, vẫn là lấy quần áo của mình khi còn nhỏ ở trong không gian ra. Thật cảm tạ khoa học kỹ thuật tương lai phát triển, quần áo đã bỏ lâu như vậy mà vẫn còn mới tinh, nhưng mà nhìn có chút buồn cười.

Kiểu dáng quần áo ở tương lai tất nhiên là có rất nhiều loại, nhưng Ân Ly lớn lên ở Viện phúc lợi nên loại quần áo mặc rất đơn giản và tiện làm việc, là loại hiện đại tay áo bằng vải bố và quần dài màu xám. Đông ấm hạ mát - - cho nên cô mới luyến tiếc vứt đi a!

Nếu không phải không gian chỉ một mình cô có thể đi vào, cô đã sớm đem cả cậu bé cùng vào trong. Tuy rằng mạt thế đến, cô nên đề phòng với nhiều người, nhưng cậu bé nhỏ như vậy, khiến cô không thể có nổi lòng cảnh giác được.

Có lẽ là do nhìn cậu bé này làm cô nghĩ tới Lăng Dục Thần đi... Người kia từ nhỏ đã bị khi dễ, không có người nào chân chính muốn giúp đỡ hắn.

Ân Ly càng lau, càng cảm thấy nhìn cậu bé rất quen mắt, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, chiếc mũi thẳng, cho dù ngủ say cũng không thay đổi nhếch môi, hai hàng lông mi nhăn lại tựa hồ đang nằm mơ thấy cái gì đó.

Đây thực sự là duyên phận a! Nếu như không phải cô xác định lúc này Lăng Dục Thần đã trốn ra khỏi sở nghiên cứu, hơn nữa đã hơn hai mươi tuổi rồi. Cô cơ hồ sẽ khẳng định cậu bé năm, sáu tuổi trước mặt này chính là Lăng Dục Thần! Thật sự là quá giống, giống hệt Lăng Dục Thần phiên bản thu nhỏ.

Cậu bé bị âm thanh của Ân Ly đánh thức, làn da bị xé rách khép lại, cả người khắp nơi như bị tách rời, đau không chịu nổi. Nhưng mà, cậu bé chỉ nhíu nhẹ lông mày, mở mắt ra, thật sự có người chỉ cần có diện mạo là có thể nắm được tâm của người khác! Cậu bé có khuôn mặt nhỏ đặc biệt tinh xảo đáng yêu, tựa như phấn điêu ngọc trác. Ân Ly bắt đầu miên man suy nghĩ.

"Chị là ai? Tôi là ai? Đây là đâu?" Cậu bé nghi hoặc hỏi "Tại sao tôi lại ở đây? Chị là chị gái của tôi sao?" Hai mắt trong suốt cho thấy hắn thực sự không biết.

"Cậu, mất trí nhớ ư?!" Ân Ly sững sờ trợn mắt, ngạo tào, trên TV nói thì ra là sự thật! Thật sự có người mất trí nhớ! Cô vẫn luôn cho rằng đó đều là giả.

Cậu bé ôm đầu, cảm giác như quên mất cái gì đó quan trọng. Nhưng nỗ lực nhớ lại, đầu óc bị từng đợt đánh vào đau nhức. Đành phải từ bỏ, nói: "Chắc là vậy, xin lỗi, chúng ta có quen biết sao?" Hắn cảm thấy chị gái này thực thân thiết, giọng nói đặc biệt ôn nhu, làm hắn nghe mà tim rung động, giống như rất quen thuộc, thực kì lạ.

Ân Ly có chút khó xử, nếu nói không biết sẽ khiến đứa bé này thất vọng đi. Nhưng mà, cô thực sự không quen biết hắn nha! "Ngại quá, chị là Ân Ly, từ nơi này đi qua, muốn đến thành phố A. Vừa lúc thấy em nằm ở đây, cho nên... Đúng rồi, cậu bé, cả người em đầy máu, không có sao chứ?" Ân Ly rất quan tâm chuyện cậu bé bị thương.

Cậu bé cúi đầu đánh giá quần áo rách nát dính đầy máu của mình, cuốn tay áo lên, trên làn da tinh tế có vết thương bị xé rách. Xốc quần áo mình lên, quả nhiên, đều là những vết thương giống nhau. Vết máu ở miệng vết thương cực đạm, không giống như đã chảy rất nhiều máu.

Cậu bé lắc đầu, ánh mắt chưa tia hoang mang, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Em không sao, đều là vết thương nhỏ. Không cần lo lắng." Tuy rằng trong lòng rất khổ sở thất vọng vì Ân Ly không biết tên hắn, nhưng vẫn yêu cầu nói - - "Giúp em đặt một cái tên đi, chị rốt cuộc cũng không thể kêu em này này đi." Cậu bé đưa hai mắt đầy mong chờ nhìn Ân Ly, chờ cô đặt cho hắn một cái tên.

Ân Ly có điểm khó nói, người bình thường biết mình mất trí nhớ cũng phản ứng như vậy sao? Do thói quen của người ở thế kỷ 22 ư? Đúng rồi, cô đã xem qua ở trên TV, những người đó khi mất trí nhớ lúc sau đều hò hét chạy như điên, không thể chấp nhận được sự thật.

Cậu bé này, quá mức bình tĩnh đi?...

Mặc dù vậy, Ân Ly vò vò đầu tóc, trả lời, "Chị gọi là Ân Ly, vậy gọi em là Ân Lãng đi, hy vọng em mỗi ngày đều vui vẻ." Do dự một lúc, lại nói: "Cái kia, vẫn nên thay quần áo khác đi, quần áo này dính mùi máu tươi sẽ hấp dẫn Zombie đến. Nha, quần áo trên mặt đấy là chị chuẩn bị cho em đấy."

Nếu không phải nơi này đất trống trải, không chừng bọn họ đã bị Zombie gặm cắn đến xương cốt cũng không còn. Ở mạt thế, còn dám mặc một thân quần áo đầy máu chạy khắp nơi, chắc chỉ có mình hắn.

"Zombie? Là đang đóng phim điện ảnh sao?" Ân Lãng mặt mày tinh xảo hoang mang nhăn lại hỏi.

"Khụ khụ, cái này nếu giải thích sẽ rất dài, em mau thay quần áo trước đi, chị thuận tiện nói cho em nghe." Ân Ly tự khen thưởng mình nhanh trí! May mắn vừa nãy cô lấy khăn lông từ không gian ra cũng lấy luôn quần áo ra ngoài.

Ân Lãng tự nhiên cởϊ qυầи áo trước mặt Ân Ly, Ân Ly cũng không có nghĩ nhiều, ngược lại nhân cơ hội quan sát xem trên người hắn có còn vết thương nào không. Di, thật sự không có. Chỉ có những vết sẹo chằng chịt như mạng nhện giống như ma chú huyết sắc khắc trên phần thân trên người Ân Lãng. Chờ đến khi Ân Lãng muốn cởϊ qυầи, Ân Ly mới nghĩ đến vấn đề * , xoay người chạy nhanh để cho hắn thoáng khí...tuy rằng xung quanh chỉ có hai người bọn họ, ngay cả Zombie cũng không có.

Ân Lãng nhướng mày, ngoài ý muốn cảm thấy chị gái này thật dễ thẹn thùng. Nhang nhẹn đem quần áo thay xong, nói: "Em thay quần áo tốt rồi. Chị còn chưa nói cho em rốt cuộc Zombie là chuyện gì xảy ra đâu."

Ân Ly lúc này mới nhớ phải trả lời, kéo xe đạp đỗ ở một bên tới, ngồi lên, vỗ vỗ yên sau. "Lên đây, vừa đi vừa nói chuyện đi."

Ân Lãng cảm thấy mới mẻ ngồi ở ghế sau, nhìn Ân Ly ra sức đạp xe, trong mắt xuất hiện ý cười nồng đậm. Tuy rằng nhìn Ân Ly ở thái dương đổ mồ hôi vì đạp xe vất vả, nhưng hắn cảm thấy rất thú vị.

Tựa hồ hắn đã rất lâu rất lâu không có xuất hiện cảm xúc như vậy, và dường như nó chưa từng xảy ra trong mảnh ký ức bị chìm trong bóng tối. Người mất trí nhớ? Ân Lãng nghiền ngẫm nghĩ.

Ân Ly dưới chân dùng sức đạp xe, miệng còn phụ trách nói về tình hình mạt thế, không để ý còn đem chuyện dị năng giả cùng Zombie làm như thế nào để thăng cấp đều nói ra hết. Đặc biệt hiện tại mới chỉ là đầu mạt thế, Zombie không có sức mạnh cường đại như một năm sau.

Cũng là vì như vậy, dị năng giả mới coi trọng tinh hạch trong não của Zombie, dị năng giả cùng Zombie đều có phân cấp bậc.

Zombie thực tế không có mục đích, trí tuệ, chỉ có bản năng cắn nuốt. Vậy mà một năm sau xuất hiện một tên Zombie hoàng thần bí dẫn dắt Zombie đoàn tấn công các căn cứ của người sống sót. Người Hoa Quốc may mắn sống sót đều ở bốn căn cứ lớn.

Căn cứ Thự Quang là một trong số đó, đặc biệt khi bị Lăng Dục Thần báo thù, cơ hồ đã diệt toàn bộ dị năng giả, nguy cơ sụp đổ không thể xem nhẹ.

Ba đại căn cứ của người sống sót còn lại lần lượt là Triều Dương, Lăng Thiên và căn cứ Phương Châu. ( ở phần tác nguyên tác dịch ra tiếng anh là căn cứ Ark, Noah"s Ark, tớ không hiểu lắm lên tra Hán Việt và để thành "Phương Châu")

Bốn căn cứ lớn trừ căn cứ thứ nhất, các căn cứ khác người lãnh đạo đều là dị năng giả cường đại số một số hai. Đặc biệt là Lăng Dục Thần ở căn cứ Lăng Thiên, sau khi căn cứ Thự Quang bị tiêu diệt, thần bí xuất hiện, lấy sức khỏe cường hãn chinh phục lòng người. Từ đó dẫn dắt nhân loại mở ra một con đường ánh sáng!

"Khụ khụ, chị là nghĩ nhân loại có người lãnh đạo phỏng chừng có thể càng mau mở ra con đường sáng, kết thúc mạt thế." Ân Ly xấu hổ cười hai tiếng, mẹ kiếp, não chưa kịp định hình, miệng đã nhanh nhảu nói hết mọi chuyện ra ngoài.

Cũng may, Ân Lãng còn nhỏ, chắc hẳn rất mau sẽ quên hết, đúng không? -- Lăng Dục Thần? Tên thật quen thuộc... Ân Lãng nheo lại đôi mắt, khóe môi treo một mạt ý cười, lành lạnh làm người phát run.

"Kỳ lạ, Mặt Trời lớn như vậy sao lại cảm thấy lành lạnh ta?" Ân Ly nghi hoặc lẩm bẩm nói, ngẩng đầu nhìn mặt trời chói trang treo ở trên không trung, sờ sờ cái mũi, tiếp tục đạp xe.

Tuy rằng Ân Ly cố gắng đạp xe gần một tiếng đồng hồ, nhưng kỳ thật đúng là đi không được bao xa. Đặc biệt là không hề nhìn thấy một cái biển báo giao thông nào trên đường cao tốc, Ân Ly thật sự bực mình, dừng lại tìm một chỗ nghỉ ngơi. Xe? Ném ven đường! Dù sao cũng không ai muốn trộm! Bạn nói cô cực cực khổ khổ cất xe vào không gian để làm gì? Dù sao cô cũng sẽ không mở cửa hàng bán đồ cổ!!

Ân Lãng nhìn Ân Ly mặt nhăn thành bánh bao, buồn cười cười ra tiếng. Này càng khiến Ân Ly tức đến nội thương, "Cười cười cười, có biết lấy tốc độ hiện tại của chúng ta đi đến bao giờ mới có thể đến nơi? Đi lâu như vậy, vậy mà mới cách xa địa phương vừa nãy hơn mười km!!" Cô bi phẫn muốn lật bàn.

Ân Lãng lắc đầu, giọng nói non nớt phân tích: "Nếu chị muốn nhanh chóng đến căn cứ của người sống sót, vậy chị nên lái xe. Đạp xe đạp a... Tốn rất nhiều thời gian đến mười ngày nửa tháng chưa chắc đã đến nơi, còn chưa kể có thể sẽ gặp cái gì ngoài ý muốn, cơ bản liền không cần suy xét."

Ân Ly nghĩ thầm, nói rất có đạo lý, cô thế nhưng không còn lời gì để nói. Chẳng lẽ cô vài thập niên này đều là chỉ ăn mà không làm( ăn không ngồi rồi)? Cũng không đúng, cô cơ bản đều là uống dưỡng dịch...

Hai người đang ngồi bên cạnh đường cái, cả hai đều im lặng, Ân Ly tự hỏi có nên lấy xe hơi ra hay không, liền nghe thấy từng trận tiếng động cơ xe vang lên cách đấy không xa từ xa truyền vào trong tai.

Ân Lãng cảnh giác xoay người, tay nhỏ áp vào sườn eo, sờ sờ cho đến khi không thấy cái gì mới chớp hạ đôi mắt hoang mang, hắn cảm thấy, nơi này hẳn là nên phải có cái gì đó. Là cái gì đây?

Cách đó không xa hai chiếc xe chạy đến đây, trên xe còn có người Ân Ly quen biết không đến một ngày -- đám người Ôn Nhu.

"Là Ân Ly? Thật trùng hợp quá, cô còn có đồng đội sao? Có muốn đi chung cùng một đội chúng tôi không?" Ôn Nhu biểu cảm ngạc nhiên hỏi, trừ bỏ biểu tình nhìn có chút giả tạo, những cái khác Ân Ly đều chấm cho điểm tối đa.

Ôn Nhu tự chủ trương tự nhiên là có tự tin, bởi vì, cô ta đem bí mật vòng ngọc không gian giả dạng thành song hệ dị năng. Hiện tại cô ta, chính là dị năng giả được săn đón của các căn cứ!

-----------------------------

Hết chương 4 🥕🥕🥕