"Phong thư này là do Vương gia viết cho Vương phi nương nương, nô tỳ tuyệt đối không dám tự tiện mở ra. Vương phi nương nương nhìn thấy rõ a, cái này vẫn là do nô tỳ sợ nương nương không tin nên mới mở giúp." Cung nữ thấy vẻ mặt không tin của Minh Ca, nàng ta cúi đầu mở giấy viết thư ra, sau đó chính nàng ta cũng ngây ngẩn cả người. Đó là một trang giấy trắng, mặt trêи đều không có viết bất kỳ cái gì, đến dấu ký tên cũng không có.
Cung nữ vẫn còn giữ vẻ mặt không thể tin tưởng, nàng ta sợ Vương phi nương nương bởi vậy mà trở mặt không nhận nàng ta một lần nữa, vội vàng dùng hết tâm tư nghiên cứu phong thư, nàng ta giơ phong thư ra ánh sáng nhìn nửa ngày, lại dùng đầu lưỡi ɭϊếʍ một ngụm ở trêи giấy viết thư, nhìn xem thử khi dính nước thì có thể xuất hiện chữ viết hay không ......
Viên Trị thế nhưng lại chọn loại người như thế này. Không biết chính hắn có biết hay không? Nếu như biết thì có muốn đâm đầu vào tường hay không?
"Vương phi nương nương, nô tỳ thật sự là người của Vương gia, nô tỳ còn có khẩu dụ của Vương gia!"
Nàng ta dùng mọi cách lăn lộn cũng không thể khiến cho tờ giấy trắng biến ra chữ. Cung nữ đổ mồ hôi đầy đầu, bùm quỳ gối xuống trước giường, cái tay còn có thể sử dụng lay lay mép giường, vẻ mặt vừa tuyệt vọng vừa uể oải nhìn Minh Ca, "Người phải tin tưởng nô tỳ, nô tỳ thật sự không phải nội gián của người khác!"
"Khẩu dụ gì?" Minh Ca thật sự không có tâm tình tiếp tục cùng loại người ngu xuẩn như thế này nói chuyện.
Một khắc nhìn thấy dấu nước bọt trêи tờ giấy kia, nàng chỉ muốn dùng một chân đem người này đá đi.
Minh Ca vừa hỏi như vậy, cung nữ lại do do dự dự, không biết nên trả lời như thế nào. Nàng ta ấp úng, sau khi nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Minh Ca mới vội kề sát vào Minh Ca, hạ giọng nói, "Chủ thượng bảo ngài tìm thời cơ ám sát tân đế!"
Minh Ca:......
"Chỉ có một câu như vậy?" Minh Ca nhướng mày.
"Đúng vậy!" Cung nữ không nghĩ tới Minh Ca có thể tiếp thu nhanh như vậy, nàng ta vốn đang cho rằng bản thân còn phải thề thốt them một trận nữa.
Nghe Minh Ca nói vậy liền vội gật đầu không ngừng. Sau lại thấy Minh Ca ghét bỏ ngửa thân mình ra sau tránh xa nàng ta, thì nàng ta rất tự hiểu lấy mà bò xuống giường, quỳ bên giường một lần nữa.
"Không còn lời gì khác?" Minh Ca thanh âm cẩn trọng.
Cung nữ lắc đầu, lại lắc đầu, Nàng ta suy đoán, chẳng lẽ Vương phi nương nương muốn nghe lời âu yếm linh tinh của Vương gia, cho nên lần thứ ba lắc đầu liền quyết đoán dừng lại, tự chủ trương bổ sung thêm một câu, "Vương gia nói rất nhớ nương nương, tiểu thư cùng thiếu gia!"
Một người ngu xuẩn như vậy, rốt cuộc làm thế nào có thể hoàn hảo không tổn hao gì mà sống đến bây giờ? Ai không có đầu óc tới mức bảo nàng ta tới truyền lời vậy?
"Vậy ai là người phối hợp với bổn vương phi? Ai yểm hộ bổn vương phi? Nếu thành công thì ai tiếp ứng bổn vương phi? Còn có, trong tay bổn vương phi dù một cái kéo cũng không có, thì lấy cái gì đi ám sát?" Minh Ca liên tiếp vứt ra mấy vấn đề như vậy, hỏi cung nữ đến mức trợn mắt há hốc mồm.
Nàng trực tiếp đem ngọc bội trong tay ném lên mặt cung nữ, "Cút đi, chỉ có một cái ngọc bội như vậy mà cũng muốn lừa gạt bổn vương phi. Để cho một nữ tử mảnh mai như bổn vương phi dùng hai tay không đi hành thích tân đế. Ha, ngươi cho rằng bổn vương phi là là một kẻ ngốc hay Vương gia là một kẻ ngốc?"
Cung nữ hoang mang, rối loạn nhặt lấy ngọc bội. Đôi tay vừa duỗi ra, trêи tay đã truyền đến một trận đau đớn, nàng ta mới phát giác một bàn tay của chính mình vẫn đang ở trong trạng thái trật khớp. Nàng ta bị Minh Ca hỏi liền mấy vấn đề làm cho đại não trống rỗng. Bị Minh Ca mắng như vậy, phản xạ muốn nhặt lấy ngọc bội đi ra cửa, vừa đi vừa nghĩ lời Minh Ca nói: Vương gia là kẻ ngốc hay Vương phi là kẻ ngốc? Vương phi một nữ tử yếu đuối, rất khó có thể hoàn thành được việc này a. Khẩu dụ này của Vương gia quả thực là muốn Vương phi tìm đường chết, Như vậy vấn đề liền tới, mặc kệ Vương phi ngốc hay vẫn là Vương gia ngốc, nàng ta không hoàn thành nhiệm vụ thì làm sao bây giờ?
Minh Ca bình tĩnh nằm lên giường một lần nữa. Thời gian lâu như vậy, thế nhưng cung nhân bên ngoài cũng không có tiến vào coi thử một chút. Chỉ là nàng chỉ đang ở tạm mà thôi, nên cũng lười quản giáo đám cung nhân này. Nàng nghiêng người nằm, đôi mắt lại không nhắm, oán khí của nguyên chủ lại bắt đầu quay cuồng ở ngực, Minh Ca áp chế hồi lâu mới bình phục!
Cái ngọc bội vừa nãy quả thật là của Kỳ Lâm vương. Không chỉ có như thế, ngọc bội kia còn là một đôi. Đêm đại hôn năm đó của hai người, Kỳ Lâm vương đưa cho nàng một khối, chính mình đeo một khối. Khi đó, Kỳ Lâm vương còn từng nói, ngọc bội cùng hắn sinh tử không rời......
Hiện giờ, Kỳ Lâm vương không dám viết chữ ở phong thư vì sợ bị người bắt được nhược điểm, chỉ có thể kêu người mang theo khối ngọc bội này để cho nàng tin tưởng đó là người Kỳ Lâm vương phái tới. Kỳ Lâm vương bảo nàng ám sát tân đế, lại không cho viện trợ, không cho lợi ích, không cho đường lui, thậm chí còn không nghĩ đến việc lưu lại nàng bởi vì nàng sẽ trở thành nhược điểm của hắn. Có lẽ hắn cảm thấy nàng đã là người của tân đế đi, cho nên ám sát người bên gối là việc vô cùng đơn giản. Sau đó lại cảm thấy nữ nhân như nàng khẳng định không thể tiếp tục làm Kỳ Lâm Vương phi, cho nên cũng không cho nàng viên trợ, tương đương với việc muốn nàng gϊếŧ tân đế sau đó tự sát.
Thật không hiểu Kỳ Lâm vương vì cái gì mà có tự tin lớn đến như vậy, cho rằng Minh Ca sẽ nghe lời hắn đi ám sát tân đế?
Hay là nói, hắn chỉ là muốn truyền tới Minh Ca một cái tin tức, tỏ vẻ hắn đã biết việc Minh Ca cùng tân đế lăn giường. Hắn đưa ngọc bội tới, chính là muốn cùng Minh Ca nhất đao lưỡng đoạn. Nhưng nếu như Minh Ca có thể ám sát được tân đế, hắn sẽ vì sự nghiệp mà hy sinh thân mình, có lẽ hắn còn có thể nhận nàng làm Kỳ Lâm Vương phi!
Nghe lời nói từ một phía nam nhân ích kỷ, không biết liêm sỉ, tự cho mình là đúng như vậy, trách không được nguyên chủ sẽ oán giận như thế!
Dùng cách nói của hiện đại, đây hẳn là một tra nam. Không có tra nhất, chỉ có tra hơn.
Lúc này lại thờ ơ với hai hài tử của chính mình, chỉ nghĩ tới nón xanh.
Cả đời nguyên chủ sống theo khuôn phép cũ, không nghĩ tới ở trong mắt Kỳ Lâm vương, nguyên chủ chính là người có thể tùy ý cho hắn đội nón xanh.
Bất quá người muốn cho chính mình đội nón xanh như vậy, Minh Ca vẫn là lần đầu tiên thấy.
Buổi tối, thời điểm Trọng Dịch tới đã nói cho Minh Ca không ít chuyện về tân đế. Vết thương của tân đế rất nghiêm trọng, thiếu chút nữa đã bị đâm đến vị trí trái tim. Hiện giờ, tân đế khi thì thanh tỉnh khi thì hôn mê. Cho tới giờ phút này, mọi người đều cảm thấy thích khách là do Kỳ Lâm vương phái tới. Cho nên Trọng Dịch bảo Minh Ca cùng hai đứa nhỏ mấy ngày nay đừng đi lung tung, sợ có người bởi vì thân phận Kỳ Lâm Vương phi của Minh Ca mà giận chó đánh mèo lên người nàng.
Minh Ca không nghĩ Viên Đồng sẽ giấu diếm việc này với Trọng Dịch. Điều này thuyết minh, Trọng Dịch cũng không tiến vào trận doanh của triều đình, trở thành tâm phúc của Viên Đồng. Minh Ca vội đem tình hình thực tế nói cho Trọng Dịch.
Trọng Dịch trầm tư một hồi, "Nếu là tân đế tự mình an bài, cũng sẽ không hạ nặng tay như vậy. Miệng vết thương kia ti chức đã nhìn thấy, thiếu chút nữa đã lấy mạng tân đế. Về sau cho dù có tốt lên thì cũng sẽ lưu lại di chứng!"
"Chẳng lẽ, đúng là thích khách do Kỳ Lâm vương phái tới?" Minh Ca kinh ngạc, nàng dừng một chút, suy nghĩ một chút, lúc này mới lại nói, "Hôm nay Kỳ Lâm vương phái người tới truyền lời cho ta, muốn ta ám sát tân đế. Chỉ là cung nữ truyền lời kia có điểm ngu đần, trong cung hẳn là còn có người của hắn, ngươi nên chú ý nhiều hơn một chút!"
"Được, ti chức sẽ đi tra xét một chút!" Trọng Dịch nói tới đây, nhìn trộm bóng người dưới màn trướng, ngay sau đó giống như là có tật giật mình, đem ánh mắt thu trở về, cúi đầu, "Vương phi cũng chú ý một chút, có chuyện gì thì cứ liên lạc với ti chức, ti chức sẽ tới kịp thời!"