Tình Nhân Ngầm

Chương 10

Chương 10
Đài Bắc nửa năm sau

Nhâm Chi Giới chủ trì xong cuộc họp kéo dài đến ba giờ mới đi vào phòng làm việc, một thân ảnh liền chay như bay đến trong ngực hắn.

“Ghét, người ta chờ thật lâu đó.” Lam Lăng thật dài phát như sóng lớn nhảy múa, trên mặt cười lúm đồng tiền như hoa, cái miệng nhỏ nhắn cong lên giống như là làm nũng hoặc như là tức giận.

“Đói bụng?” Nhâm Chi Giới cưng chìu ngắt gương mặt của nàng, mỉm cười trong có vô tận ôn nhu.

“Đói a, đói chết, anh không có lương tâm nhất, để cho em đợi.”

“Chủ tịch giao cho em làm, anh liền không cần phải để em tiếp tục đợi, hử?”

“Công ty giao cho em không sụp đổ mới là lạ, cha trên trời có linh thiêng sợ rằng sẽ giận đến muốn sống lại, huống chi anh lập tức đem xí nghiệp Lam thị làm cho lớn như vậy, với lại nếu giao cho một tiểu nữ nhân cho em quản, thời điểm chưa đầy một tuần công ty liền phá sản.”

Kể từ nửa năm trước nàng đem xí nghiệp Lam thị giao cho Nhâm Chi Giới điểu hành, giống như là kỳ tích xuất hiện, một cái công ty lượng doanh thu nho nhỏ thế nhưng mỗi tháng lại thu về lợi nhuận lên đến bội số lớn, đơn đặt hàng nước ngoài không ngừng vọt tới, nhận cũng nhận không hết, còn có hàng lạt ngân hàng còn muốn mượn danh tiếng của Nhâm Chi Giới để hoạt động mở rộng , nàng mỗi ngày nhìn hắn rất bận rộn, không nhúng tay vào bất cứ việc gì, lại thấy hắn làm việc vô cùng hăng say, trên mặt còn bất chợt treo nụ cười.

“Chúng ta kết hôn đi.” Hắn lại một lần nữa nói với nàng.

“Không muốn.”

“Lam Lăng ——” hắn bất đắc dĩ nhìn nàng.

“Ừ?” Nàng cười đến vui vẻ không thôi.

“Em đến tột cùng lúc nào thì mới đáp ứng gả cho anh?”

“Chờ em chơi đã vai trò tình nhân xong.”

Nhâm Chi Giới thở dài, “Em không phải là tình nhân của anh.”

“Em chính là, lão bà của anh là Quan Vũ Điệp, không phải là em.” Nữ nhân đã ăn phải dấm thì ngấm đến già, cả đời cũng sẽ không quên.

Mặc dù nàng biết hắn cùng với Quan Vũ Điệp hôn sự là bị ép buộc ; mặc dù nàng biết hắn là thật sâu yêu nàng; mặc dù nàng cũng yêu hắn, nhưng chỉ cần nhớ tới nàng bởi vì hắn chịu khổ, bởi vì hắn mà bị đắc tội, nàng cũng không cam nguyện như vậy gả cho hắn.

Rơi xuống biển một đêm kia, nàng thật muốn bị biển đêm cắn nuốt, không bao giờ muốn tỉnh lại nữa, vậy mà, sau lại có một đôi tay thủy chung nắm lấy nàng, truyền đến một mãnh ấm áp, nói lên biết bao lời yêu thương.

Thanh âm kia nàng dĩ nhiên nhận ra được.

Hôn mê trong hai, ba ngày, nàng không ngừng rơi lệ, cho đến khi tỉnh lại trước mắt là cặp con ngươi kia mệt mỏi lại kiên trì chờ đợi nàng, nàng khóc lớn thành tiếng, ôm chặt lấy hắn, không bao giờ buông tay nữa.

“Không được rời đi em! Không được bỏ em!” Nàng khóc kêu, có chút cuồng loạn.

Nói chúc phúc là giả , nếu là hắn thật cưới Quan Vũ Điệp, nàng sẽ hận hắn cả đời, oán hắn cả đời.

“Anh sẽ không rời đi, nửa khắc cũng sẽ không rời đi.” Nhâm Chi Giới một lần lại một lần cam kết, dùng những cái hôn nhỏ trên khắp mặt màng, dùng thanh âm ôn nhu nhất trấn an nổi ưu thương cùng bất an của nàng.

Hắn nói cho nàng biết, Từ Lập Nhân vào ngục, đối thoại của bọn họ đều bị ghi vào trong băng ghi âm, Quan Dục Thắng bởi vì kẻ khả nghi dính trong vụ việc này nên bị cảnh sát Hồng Kông ét hỏi, Quan Vũ điệp cũng tới tìm hắn, cầu xin hắn để cha nàng một con đường sống , dù sao cũng là nhờ nàng thông báo Nhâm Chi Giới mới có thể cứu về người yêu một cái mạng. . . . . .

Chuyện nàng nghe được khiến nàng vô cùng phiền lòng, nhưng chẳng qua cũng chỉ cau mày, tâm lạnh lùng.

Chỉ có ôm Nhâm Chi Giới mới phát giác được đây thực tế, biết nàng không còn một mình, cũng không cô đơn nữa, không cảm giác bất lực nữa.

“Giải quyết thế nào tùy anh, chẳng qua là, anh cũng sớm một chút nói cho em biết chuyện anh rể. . . . . . chị gái đây? Chị ấy có khỏe không?”

“Anh rể em không có kéo chị gái em xuống nước chung, ít nhất có thể chứng tỏ hắn đối với chị gái em là thật tâm .” Nhâm Chi Giới an ủi nàng nói.

“Chị ấy. . . . . . Nhất định sẽ hận em đi.”

“Đó là chị ta tự làm tự chịu, anh bỏ qua cho chị ta, ở thân tình đạo nghĩa em đã cho họ đủ rồi, em không cần đối với chị ta cảm thấy xin lỗi, nên cảm thấy áy náy chính là bọn họ, không phải là em.”

“Em không thích như vậy.”

“Rất nhiều chuyện dù em không thích cũng sẽ phát sinh, xảy ra cũng chỉ nên đối mặt, hiểu không?” Nhâm Chi Giới vuốt tóc của nàng, ôn nhu nói.

“Xin quan toà đi, nếu như có thể, em không có ý định truy cứu.”

“Mưu sát là trọng tội, em không truy cứu cũng là có tội .”

Lam Lăng mệt mỏi nhắm mắt lại, gật đầu một cái, “Em mệt.”

“Ngủ tiếp một chút, anh tìm bác sĩ tới đây.”

Tiếp, nàng ở lại bệnh viện ba ngày mới xuất viện, sau đó Nhâm Chi Giới mang nàng trở về Đài Loan.

Cứ như vậy, nửa năm đã qua, trải qua những mưa gió, hết thảy mọi thứ đều theo năm tháng mà lắng dần, bất đồng là nàng không hề cảm giác mình cô đơn nữa, bên người nàng có Nhâm Chi Giới —— một người nàng yêu đến sâu đậm, sợ là vĩnh viễn cũng không thể buông ra nam nhân này.

Nàng thích ôm hắn, hưởng thụ phần cảm giác chân thật kia, này đã thành một thói quen, cảm giác an toàn không thể thiếu.

Yêu một người cảm giác là sâu như vậy, nồng như vậy, mỗi một phân một giây cũng muốn nhìn thấy hắn, cảm nhận được hắn. Đây đối với người bình thường mà nói có lẽ là hy vọng xa vời, đối với Lam Lăng nàng mà nói cũng không đến nổi như vậy, bởi vì nàng là tình nhân của hắn, không có tình địch tình phụ, tùy thời có thể cưới vào cửa.

Có lẽ cả đời này nàng thà làʍ t̠ìиɦ nhân của hắn, mà không phải lão bà. . . . . .

Hongkong trong phòng làm việc Tổng Giám đốc xí nghiệp Khuyết thị, hai nam nhân cao lớn rất anh tuấn một đứng một ngồi, đứng chính là Khuyết Lạc, một thân quần áo thoải mái cùng hắn thái độ ngạo mạn hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh; ngồi là khách của hắn cũng là bạn bè Âu Tịch Á, quần áo Yamamoto phối hợp thước che lưng màu trắng, có vẻ ưu nhã mê người.

“Nhìn một chút, tôi thật là tự tìm phiền toái.” Khuyết Lạc hơi nhíu lông mày chỉ vào văn kiện chất đống như núi trên bàn làm việc, mỗi một món đều nói là văn kiện khẩn cấp chờ hắn ký tên đóng dấu, hắn dứt khoát đã trở thành cái máy in ấn , mỗi ngày ngồi ở phòng làm việc thật to xử lý đóng con dấu.

“Hiện tại hối hận đã không kịp, Nhâm Chi Giới cũng bị ngươi đuổi chạy.” Âu Tịch Á nhã nhặn cười, trên trán lại mang theo dấu vết hài hước.

“Hắn ngược lại phong lưu khoái hoạt, một người trốn ở Đài Loan, bên cạnh có mỹ nữ phụng bồi, hoàn toàn bất kể sống chết của tôi, thật là quá đáng, ta trăm phương ngàn kế lại thua thiệt còn hắn tự do, đem đại cục diện Khuyết thị rối rắm khiêng đến trên vai, hừ! Hắn lại còn cự tuyệt theo Khuyết thị chúng ta hợp tác khai phátSingaporemở rộng thương trường, xí nghiệp Lam thị nho nhỏ liền chưa bao lâu trở thành cá hai năm tám lạng.( càng ngày càng phát triển ý )”

Âu Tịch Á hé miệng cười một tiếng, “Khuyết thị nhưng là một trong tập xí nghiệp giàu nhất HongKong, cậu đem nó nói thành đại cục diện rối rắm, không sợ tức chết Khuyết bá bá?”

“Tức chết ông ấy cũng tốt, nếu không phải là biết ông ấy lòng dạ độc ác, tôi cũng vậy không cần đem Nhâm Chi Giới như vậy đuổi đi. Tôi từ nhỏ cùng Nhâm Chi giới cùng nhau lớn lên, không muốn nhìn thấy cậu ta cả đời như vậy không có con đường sống cho mình, ở Khuyết gia, cậu ta vĩnh viễn sẽ không được chân chính tôn trọng, sớm một chút đuổi đi, so với việc lưu lại càng về sau bị lão già hại chết.”

“Hiện tại thì dao? Cậu nếu đã nhận lấy Khuyết thị, cho dù không thích cuộc sống ngồi phòng làm việc , vẫn phải là làm, không phải sao?”

“Đúng vậy a, tôi sẽ làm nó sụp đổ mới thôi.” Khuyết lạc không thèm để ý dương dương tự đắc lông mày, cười cười, “Tưởng tượng cha bộ dạng giận đến đỉnh đầu bốc khói đi, sớm muộn sẽ đích thân mở miệng đem Nhâm Chi Giới cho tìm trở về.”

“Nhâm Chi Giới sẽ trở về?”

“Cậu ta hiện tại liều chết không cùng Khuyết thị ký kết hợp đồng nào, cha tôi lòng dạ biết rõ, đối với cậu ta sẽ yên tâm chút, bất quá, trừ phi là cha tôi chết, nếu không Nhâm Chi Giới tốt nhất là đừng trở lại.” ( nha, giờ mới biết Lạc ac tốt như thế, hihi! Trước giờ trách nhầm anh, só ri nha…..Khuyết Lạc: hừ, trách ta lâu nay, ta chưa xử là may đấy……Tiểu Tiểu: biết anh rộng lượng…..tha cho Tiểu nhi đi nha! Khuyết Lạc: quắt mắt làm ngơ. =.=)

“Khuyết Lạc, lòng của cậu thật tốt tôi tin không nổi.”

“Bây giờ mới biết tôi mặt ác tâm thiện a? ( khẩu xà tâm phật) cậu có phải là bạn tốt của tôi không vậy?!

Âu Tịch á cười nhạt một tiếng, “Tôi sao? Tôi còn tưởng rằng mình là bị cưỡng bách làm người cho cậu trút giận đấy.”

“Âu Tịch Á, cậu chán sống?” Khuyết Lạc nâng cao lông mày.

“Chớ nguyền rủa, tôi đang gặp phải chuyện gần chết phanh thây ở ngoài đường đấy.”

“Phi! Cậu ở đây nói hưu nói vượn cái gì!”

“Tôi không có.”

” vậy cậu nói là thật? vấn đề gì vậy?”

Khuyết Lạc trong nháy mắt bộ dạng trở nên đứng đắn để cho Âu Tịch Á cười ra tiếng, “Cậu nghiêm chỉnh như vậy, thoạt nhìn rất buồn cười.”

“Uy, Âu Tịch Á, cậu dám đùa bỡn tôi?”

“Sao dám!” Âu Tịch Á vẫn còn cười.

“Tôi gọi cậu tới cũng không phải để chọc cười tôi, mau, giúp tôi xem một chút một bàn văn kiện này , không được thì thay tôi vứt qua toàn bộ một bên, làm được liền thay tôi lưu lại, tối hôm nay tôi cần phải toàn bộ giải quyết.”

“Tối hôm nay? Cậu không có lầm đi?” nghe vậy Âu Tịch Á luôn là ôn văn nho nhã cũng không nhịn được nhíu mày.

Khuyết thị sẽ không thật bị tiểu tử này làm cho sụp đổ đi? Xem ra khả năng này rất cao .

“Không sai! Đừng lo lắng, Khuyết thị lớn như vậy, nhất thời nửa khắc cũng có thể giữ được, cậu mau giúp tôi một chút.”

Chương 10.2

Cảnh sát Đài Loan cùng Mĩ quốc NewYork hợp lực phá được tập đoàn buôn bán người, cứu ra hơn ngàn tên bị bắt cóc cùng thiếu nữ bị mất tích. . . . . .

Trên báo chí, tin tức này là tin làm người ta phấn chấn nhất năm nay, Lam Lăng cơ hồ dùng sức xông chạy đến phòng làm việc Nhâm Chi Giới, chỉ vào hình trên mặt báo, kích động đến nói không ra lời.

“Nhâm Chi Giới, này. . . . . . Cái này. . . . . .” Nàng thở hổn hển, vuốt ngực, lại một câu nói cũng nói không hoàn chỉnh.

“Đừng nóng vội, từ từ.” Nhâm Chi Giới lo lắng đi lên trước, đưa cho nàng một ly nước, thay nàng vuốt lưng thở thông suốt, thuận đường nhắc nhở, “Còn có, không được gọi cả tên lẫn họ của anh, anh không thích.”

Uống một hớp nước lớn, Lam Lăng le lưỡi một cái, cười đến mặt bướng bỉnh, “Thật sao, gọi lão công có thể chứ? Tình nhân có thể gọi lão công tình nhân sao?”

“Lam Lăng!”

“Không muốn gọi tên họ, em cũng vậy không thích.”

“Em thật sự là muốn tức chết anh?” Hắn một thanh ôm lấy nàng, đem nàng đặt lên bàn, không nhìn qua tờ báo nàng cầm trên tay , tay vừa kéo liền đem nó vứt đi chổ khác.

“Uy, chờ một chút, kia tờ báo em muốn đưa cho anh xem . . . . . . Ngô. . . . . .” Nàng vội vàng kêu lên môi liền bị hắn hôn, hai môi chặt chẻ dính vào nhau ngay cả không khí cũng chạy không vào đi.

“Nói.” Một lát sau, môi của hắn thoáng rời đi nàng.

“Nói gì?” Nàng con người hơi mở, sắc mặt kiều diễm động lòng người.

“Nói cái khiến anh vừa lòng?” Hắn cũng không tính toán như vậy hãy bỏ qua nàng.

“Em nói. . . . . . Cái đó qua báo chí viết a. . . . . .”

“Không nói, anh liền ở chỗ này muốn em.” Nhâm Chi Giới vừa nói, bàn tay đã dò tới quần áo của nàng, một đường sờ lên.

“A! Hảo hảo hảo, nói, em nói, anh buông em ra đã!” Lam Lăng gấp đến độ không biết như thế nào cho phải, liên tục không ngừng đưa tay đẩy ra tay hắn không an phận.

“Còn không nói?”

“em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh,, em yêu anh! Đủ chứ? Sáu lần đó, anh cũng phải nói lại sáu lần.” Nói xong, nàng đưa tay muốn đem hắn đẩy ra, kết quả ngược lại cả người bị đè ở dưới một thân thể cường tráng.

“Sáu lần liền sáu lần, hiện tại liền trả lại em.” Vừa nói, hắn không kìm hãm được lại hôn lên môi của nàng, tham lam muốn đem nàng một hớp nuốt vào bụng.

“Nhâm Chi Giới. . . . . .” Nàng bị nụ hôn của hắn trêu ghẹo toàn thân nóng bỏng.

“Gọi lão công.”

“Lão công. . . . . .”

“Làm cái gì?” Nhâm Chi Giới đem áo nàng gạt ra, hôn lên hai vυ' nàng đã sớm bị hắn làm đứng thẳng phát run .

“A, không muốn. . . . . .”

“Không muốn cái gì?” Nghe nàng rêи ɾỉ, Nhâm Chi Giới phần dưới bụng vọt lên liệt hỏa vừa nhanh lại mãnh liệt, con ngươi cũng bao hàm tìиɧ ɖu͙©.

“Anh cái này đại sắc lang!” Nhìn thấy trong mắt hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ du͙© vọиɠ, Lam Lăng không nhịn được thẹn thùng không dám nháy mắt.

“Anh thương yêu lão bà tình nhân, làʍ t̠ìиɦ nhân nào có xấu hổ như vậy? , hôn anh.” Nhâm Chi Giới đem mặt đυ.ng lên trước, thâm tình nhìn nàng.

“Ai muốn hôn anh!” Nàng đem hắn mặt đẩy ra.

“Ban đầu không biết là nữ nhân nào động một chút là muốn tới hôn anh, anh thế nào quên, em có muốn hay không để anh nhắc lại cho nhớ? Hử?”

“Trư Bát Giới!” Nàng tháo ra cà vạt của hắn, trên gáy hắn hung hăng cắn một cái, dấu đỏ rõ ràng khắc trên cổ của hắn, “Cười nữa, em liền đem máu trên người anh hút sạch!”

“Trên thế giới này có người như em đối với người yêu mình hung ác vậy không?” Nhâm Chi Giới che cổ kêu rên.

Nữ nhân mà bị chóc cho tới hung ác liền trở nên liều lĩnh! Một ngày kia hắn có lẽ thật sẽ không cẩn thận chết ở trong nay nàng mà không thể nữa lời kêu than.

“Em chính là vậy a, độc nhất vô nhị, nếu không anh đem em vứt bỏ, dù sao em biết anh căn bản cũng không tính toán yêu em đến thiên trường địa cửu. . . . . .”

Nhâm Chi Giới nghe vậy, nổi giận hôn nàng, học theo nàng cắn một hớp, đau đến mức nàng nước mắt cũng rớt xuống.

“Đáng chết Nhâm Chi Giới! anh khi dễ em!”

“Đây chỉ là cảnh cáo nho nhỏ, cảnh cáo em về sau không cho phép nói như thế nữa.” Hắn thay nàng lau đi lệ bên gò má, nhất thời lại hối hận đau lòng không dứt.

“Anh . . . . . đáng chết! Em muốn hủy hôn!” Hắn càng lau, nàng lệ rơi càng nhiều.

“Lăng nhi, em quên chúng ta căn bản không có ý định muốn kết hôn?” Hắn cười khổ một tiếng, ôn nhu đem nàng ôm vào trong ngực, “Thật xin lỗi, anh làm đau em.”

Không có ý định kết hôn liền hủy không được cưới, xem ra nàng một chút đàm phán cũng không có, thật là muốn cãi lại cũng chẳng được.

“Em không làʍ t̠ìиɦ nhân của anh .” lời của Nhâm Chi Giới đột nhiên dừng lại, con ngươi mỉm cười nói chìm, không rõ nhìn nàng, “Em có ý gì?”

“Em muốn. . . . . .”

“Không cho phép!”

Không cho phép? Hắn thế nhưng không nói chính xác?

“Thì ra là anh thật không có ý định cưới em?” Lam Lăng cảm thấy thật ủy khuất, một đôi con ngươi dính đầy nước mắt sâu kín nhìn hắn.

“Ai nói anh không có ý định cưới em? Là em tự mình không muốn gả cho anh.” Nhìn thấy nàng kia đưa ra bộ dáng đáng thương, Nhâm Chi Giới không khỏi thả mềm âm điệu.

“Em nói em muốn gả cho anh, là anh không nói chính xác .”

“Cái gì? em mới vừa là muốn nói. . . . . .”

“Em muốn gả cho anh, muốn làm lão bà chân chính của anh, lão bà cả đời duy nhất , cũng là tình nhân duy nhất cả đời của anh.”

“Lăng nhi. . . . . .” Nhâm Chi Giới có chút cảm động, cũng có chút tức giận, không nghĩ tới đợi hơn nửa năm, nữ nhân này ngay cả quyền lợi cầu hôn cũng muốn tước đoạt.

“Thế nào? Không muốn?”

“Anh nguyện ý.”

“Vậy còn không hôn em.” Lam Lăng chu cái miệng nhỏ nhắn, xấu hổ lại mong đợi nhắm mắt lại, tựa như công chúa chờ đợi hoàng tửu tới hôn tỉnh nàng.

Thở dài, Nhâm Chi Giới lắc đầu nhịn cười, quyến luyến triền miên hôn nàng.

Bị hôn hết sức thoải mái, lam lăng không kìm hãm được lầu bầu một tiếng, thỏa mãn cười, trong lúc bất chợt, nàng nhớ tới cái gì liền mở mắt ra.

“Thế nào?”

“Người kia buôn lậu bị bắt được!” Nàng vô cùng hưng phấn, ánh mắt mở sáng như tuyết.

“Ân.” Hắn đối với nụ hôn này còn chưa nếm đủ, vì vậy miễn cưỡng đáp một tiếng.

” Cảnh sát Đài Loan thật thật lợi hại, thế nhưng có thể bắt được ổ buôn lậu Quốc tế, hơn nữa còn cứu ra nhiều người như vậy, qua báo chí còn viết a, là nhớ phía sau có một nguwoif nghĩa nghiệp hỗ trợ phá án, mới để cho cảnh sát Đài Loan cùng Newyork ở trong thời gian ngắn như vậy đem kẻ tội phạm bắt được, em thật muốn trông thấy người kia, anh ta thật thật vĩ đại. . . . . .”

” Vĩ đại kia cũng sẽ quan trọng hơn anh, tiểu mèo hoang?.” Nhâm Chi Giới thở dài một tiếng, không muốn nghe nàng cằn nhằn nữa, bá đạo che lấy môi nàng ngăn càng lời nàng muốn nói.

Không có ai so với hắn rõ ràng hơn về vụ án này, bởi vì, hắn chính là vị kia nghĩa nghiệp mà báo chí nhắc đến.

Hắn cùng Khuyết Lạc một dạng không phải là người có tâm lòng vàng, làm như vậy, chỉ là vì trả thù cho Lam Lăng bị bắt cóc chịu khổ.

Nàng nói hắn vĩ đại, liền vĩ đại ! Có lúc làm người vĩ đại cảm giác cũng thật không tệ, không phải sao?

Hoàn