Mỗ Anh nói rằng: về vấn đề tình cảm xin hãy mời cố vấn!
Đều nói mùa xuân là mùa động tình, vậy còn mùa đông thì sao, chẳng lẽ là mùa phiền não của “xuân” sao?
Theo sự quan sát nhàm chán của tôi thì phát hiện một nhóm bạn tốt bên cạnh mình gần đây thường xuyên có chút xu hướng khác thường, cụ thể là biểu hiện và vẻ mặt tư xuân có chút tương tự, khác nhau chỉ ở chỗ có người tư xuân lộ ra dưới nụ cười khúc khích ngu ngốc, nhưng cũng có người cau mày, vẻ mặt rối rắm mà thôi.
Cho nên, tổ viên bị tôi xếp vào danh sách những kẻ bất thường hiện tại có: Lưu Tĩnh, Hà Dịch, Hàn Vũ cùng với… Tần Hạo.
Nói cái cặp Lưu Tĩnh cùng Hà Dịch này có chút vấn đề về tình cảm cũng coi như là hiện tượng bình thường, Hàn Vũ là cái kẻ như công tử trăng hoa thì gặp phải rắc rối tình cảm cũng là chuyện đương nhiên, chẳng qua là Tần Hạo…có vẻ chưa từng nghe qua chuyện xấu gì của anh ta a, chẳng lẽ trừ Hàn Lỗi, anh ta còn có tư tâm khác. Sẽ không phải là một người đàn ông khác đấy chứ?!
Mà tôi sở dĩ có thể dễ dàng phát hiện ra sự khác thường của bọn họ, ngoại trừ việc quá nhàm chán ra thì chính là bởi vì mấy kẻ này cứ như “âm hồn bất tán” thổi qua trước mắt tôi, hơn nữa lúc nào cũng làm cái bộ dáng rối rắm muốn nói rồi lại thôi, chẳng khác gì đang thúc giục tôi chủ động mở đường đi “giải cứu” bọn họ, nhưng mà, thân là người phụ nữ của Hàn Lỗi, tôi nhìn trông giống bà chị thân thiết rộng lượng tư vấn tâm lý tình cảm miễn phí lắm sao?
Mặc dù nói ra có chút mất thể diện, nhưng mà tôi đúng là đã “giải cứu” mấy kẻ này miễn phí, nếu như đó được coi là một công cuộc “giải cứu” thật sự…
Người ta vẫn luôn cho rằng, phải dậy sớm đi học hoặc đi làm vào mùa đông là một loại hành hạ phi nhân tính và là một thách thức không nhỏ với mọi người.
Mặc áo khoác ngoài ấm áp, ngoác miệng ra ngáp, tôi tâm không cam tình không muốn bị bàn tay to của Hàn Lỗi lôi ra khỏi ổ chăn ấm áp, kéo ra khỏi nhà, lúc Hàn Lỗi xoay người khóa cửa thì Hà Dịch ở đối diện vừa lúc cũng mở cửa ra, Lưu Tĩnh vẫn như thường ngày tiễn cậu ta ra cửa, chẳng qua vẻ mặt của cặp vợ chồng son này làm sao lại chẳng có chút “cua đồng”* nào vậy a?
(*cua đồng: “Cua đồng” là cách dùng từ trên internet, cũng chính là hài âm (phát âm gần giống hoặc giống) của từ “Hài hòa (和谐)”. Bởi vì Đảng Cộng Sản Trung Quốc phổ biến chính sách “Xã hội hài hòa”, cũng thường coi đây là lý do trừ đi các tin tức trái chiều, thế là dân mạng liền lấy từ “Cua đồng” chỉ hành động phong tỏa, che giấu tin tức mặt trái , đồng thời cũng có ý chỉ sự “hoành hành”, ý tứ “bá đạo”. Cảm ơn sự giúp đỡ của bạn Ngọc Quỳnh cho từ này nhé ^^)
Tôi cảm thấy bọn họ hẳn là nên sang học tập vợ chồng Lưu Tuấn cách vách một chút đi, cho dù là ở mùa đông lạnh giá, vợ chồng son nhà người ta vẫn gió mặc gió, mưa mặc mưa đi ra ngoài du lịch, ngọt ngào mật mật, lãng mạn vô cùng, rất biết hưởng thụ, quả nhiên là sự kết hợp tuyệt phối giữa một tác gia và một người thiết kế nội thất a.
Lưu Tĩnh nhìn thấy tôi, đầu tiên là gật đầu nói sớm, sau đó môi anh đào khẽ mở, nhưng hồi lâu cũng chẳng phát ra tiếng nào, vẻ mặt tâm sự nặng nề, muốn nói lại thôi, thấy vậy tôi cũng có chút ủ rũ đi theo.
Cuối cùng, Lưu Tĩnh không nói thêm gì nữa, ngoại trừ câu “đi đường cẩn thận” với ba người chúng tôi.
Nhìn xem a, một cô gái ôn nhu và hiền lành cỡ nào a, chỉ là người con gái như vậy rốt cuộc đang có tâm sự gì chứ?
Ba người chúng tôi đi vào thang máy, vẻ mặt Hà Dịch vẫn giống như trước có chút tâm sự nặng nề, nụ cười sáng rực rỡ bình thường hay giắt trên mặt giờ phút này lại càng không biết đã “xuyên qua” đến chỗ nào, biến mất không thấy tăm tích nào hết, mà ánh mắt cậu ta nhìn tôi như đang reo hò “tôi cần sự trợ giúp của chị”, nhưng cuối cùng, cậu ta cũng giống như Lưu Tĩnh, ngoại trừ cái vẻ muốn nói lại thôi kia.
So sánh với Hà Dịch đang ôm tâm sự nặng nề, đỉnh đầu mây đen sấm chớp ùn ùn kéo tới thì tôi và Hàn Lỗi lại ân ái hết sức ngọt ngào.
Bởi vì tay tôi rất dễ lạnh, cho nên Hàn Lỗi lúc nào cũng hào phóng đem hai tay của tôi đặt vào trong tay của mình, cũng có thể truyền hơi ấm từ đó sang cho tôi khiến nó ấm áp hơn.
Mặc dù hành động của chúng tôi có chút buồn nôn, hơn nữa vẫn còn có một Hà Dịch đang đứng bên cạnh, nhưng mà cùng Hàn Lỗi sống chung đã lâu, tôi đã sớm học xong công phu bản lĩnh hàng đầu của anh- da mặt dày. Cho nên tôi cùng anh không coi ai ra gì ở trong thang máy “liếc mắt đưa tình”, “mắt đưa mày lại”, hoàn toàn bỏ qua cậu nhóc Hà Dịch đáng thương đang ai oán, ánh mắt tràn ngập kháng nghị kia.
Tôi chính là muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu ta hành động a, ai bảo bọn họ để cho tôi sáng sớm phải rối rắm đau đầu như thế chứ!
Đến bãi đỗ xe, chia tay với Hà Dịch đang “oán khí” nặng nề xong, chúng tôi lại ở trong phòng làm việc của Hàn Lỗi nghênh đón Hàn Vũ vẻ mặt đau thương mất mát cực kì.
Bởi vì mẹ chồng sợ chúng tôi lạnh lẽo nên cố ý nấu cho hai người một nồi súp, mà Hàn Vũ đáng thương thì trở thành chân chạy việc của bà, mà tôi nhờ vậy cũng có thể may mắn ở trong phòng làm việc của Hàn Lỗi vừa ăn chực vừa gặm thịt cá.
Vì đó là súp nóng đuổi khí lạnh nên Hàn Lỗi rất đúng mực giúp tôi thổi nguội bớt, tôi uống một hớp, cảm thấy Hàn Lỗi đối với chén súp này không có công lao cũng có sức lực, thế nên mời anh cùng nhau hưởng dụng.
Mặc dù bên cạnh có một Hàn Vũ, nhưng Hàn Lỗi là ai chứ, anh cùng tôi giống nhau, da mặt phải thuộc loại dày nhất quả đất, vì vậy mặt không đổi sắc cùng tôi ngọt ngào mật mật chia sẻ một chén canh.
Hàn Vũ yên lặng nhìn chúng tôi ân ái, cuối cùng, anh ta chơi xấu ngồi ở trên ghế sa lon tâm không cam lòng không muốn cảm thán: “Tình cảm của hai người thật tốt , tốt đến mức làm người ta hâm mộ, đến nỗi muốn nhảy xuống từ nơi này a…”
Nghe vậy, Hàn Lỗi lấy tay đẩy đẩy mắt kiếng, khóe miệng cong lên, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, cửa sổ phòng tôi đây không mở được, nhưng nếu anh đi ra ngoài quẹo phải lên tới tầng cao nhất thì vẫn có thể nhận được kết quả ưng ý như mong muốn, xin cứ tự nhiên, đi thong thả, không tiễn.”
Tôi: “…”
Hàn Vũ xỉa xói: “Hàn Lỗi, anh đã nói qua chú vô cùng máu lạnh bao giờ chưa?”
Đôi lông mày anh tuấn của Hàn Lỗi cong lên: “Đã nói, cảm ơn.”
Tôi cùng Hàn Vũ: “…”
Uống xong súp sau, bởi vì tôi vừa lúc cũng muốn xuống lầu, cho nên thuận tiện đưa tiễn Hàn Vũ một đoạn đ
Tiến vào trong thang máy, Hàn Vũ có vô ý hữu ý liên tiếp liếc nhìn tôi, giống như đang muốn nói cái gì đó, bộ dáng muốn nói lại thôi khiến tôi nhịn không được cau mày.
Bọn họ hiện tại là làm sao a, đang hứng thú với kiểu muốn nói lại thôi ấy à, mọi người đều chơi, sau đó đi khi dễ kẻ không chơi là tôi đây chắc?
Cuối cùng, Hàn Vũ vẫn cái gì cũng không nói, để lại cho tôi một bóng lưng mất mát chậm rãi biến mất trước mắt.
Buổi tối, về đến nhà, tôi hoàn toàn không hề chịu ảnh hưởng của ba kẻ bất lương hồi sáng kia, vẫn cùng Hàn Lỗi cãi nhau đùa giỡn ầm ĩ trên ghế salon như cũ.
Hàn Lỗi đem tôi vây ở bên trong ghế sa lon, cười tà sử dụng chiêu “Nhất chỉ thiền cong” khiến tôi ngứa ngáy không thôi, mặc dù cái này đối với tôi chẳng ăn nhằm gì, nhưng mà thôi kệ cũng phối hợp với anh một chút, ai dè lại vô tình phát hiện, kẻ có máu buồn phải là anh mới đúng.
Bắt được cơ hội tốt, tôi dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cho anh, thế nên lập tức phản thụ thành công, đem anh quật ngã trên ghế salon, dùng tư thái nữ vương ngồi trên người anh bắt đầu giở trò.
Hai cơ thể quấn quít lấy nhau quá lâu thì sẽ rất nhanh sinh ra hiệu quả mất hồn, dần dần, không khí trở nên mập mờ, ánh mắt lửa nóng, thân thể cũng từ từ nóng lên theo, có chút miệng đắng lưỡi khô.
Tôi ở dưới ánh nhìn soi mói nóng bỏng của Hàn Lỗi, không nhịn được vươn lưỡi liếʍ liếʍ cánh môi trong vô thức, tin tưởng tôi đi mà, tôi thật sự làm trong vô thức.
Hàn Lỗi nhìn thấy vẻ trêu chọc mờ ám của tôi, không nhịn được nhắm mắt rêи ɾỉ một tiếng, hai tay vươn lên kéo cổ tôi thấp xuống, khiến cả nửa người trên của tôi cùng anh chặt chẽ dính lấy nhau, cả hai cùng lời lẽ giao chiến.
Trong phòng khách nhất thời phấn hồng một mảnh, mắt thấy sắp thiêu cháy đến nơi, nhưng đúng lúc này, chuông cửa lại rất không nể tình vang lên.
Cứng đờ, hai thân thể trên ghế không nhịn được ăn ý cứng
Tôi đỏ mặt giãy dụa bò dậy từ trên người Hàn Lỗi, còn vẻ mặt anh thì thất bại giả chết nằm ì trên ghế thấp giọng nguyền rủa.
Khi tôi lên tiếng hỏi thân phận của người đến cùng mục đích, Hàn Lỗi mới ai oán nhìn tôi rồi phiêu bay trở về nhà tắm, mở vòi hoa sen không có cung cấp nước nóng ra để — hạ nhiệt độ.
Tôi chỉnh sửa tốt quần áo xong, cười cười hét lên với người trong nhà tắm: “Cưng à, thêm nước nóng không, nếu anh bị cảm thì em sẽ rất đau lòng đấy! Em ra ngoài đây! Tạm biệt!”
Trả lời tôi là tiếng nước chảy càng to hơn như thể hiện sự bất mãn của kẻ nào đó.
Ha ha, thật là một người đàn ông đáng thương a, một người đàn ông đáng thương đang cầu hoan thì bị cắt đứt.
Mở ra cửa nhà đi ra, Lưu Tĩnh đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt không tốt nói: “Có phải em đã quấy rầy đến hai người hay không?”
Tôi đóng cửa lại, như có điều suy nghĩ liếc nhìn về đằng sau cánh cửa nhà mình, nở nụ cười xấu xa, mỉm cười nắm lấy bả vai xinh xắn của Lưu Tĩnh, vừa đi vừa nói chuyện: “Không có đâu, em tìm chị đúng lúc lắm đấy, đúng dịp có thể để cho ông xã nhà chị dùng nước lạnh luyện công.”
“Trời lạnh như thế này? Nước lạnh luyện công?” Lưu Tĩnh kinh hô.
“Ừ, càng lạnh sẽ càng khỏe chứ sao?” Tôi cười hư hỏng nói.
Đi ra khỏi cửa lớn của khu chung cư, tôi nhìn trái một chút, lại nhìn phải một chút, hỏi thăm nói: “Tiểu Tĩnh à, chúng ta đi đâu để nói chuyện phiếm bây giờ?” Bởi vì cô ấy muốn tìm tôi hàn huyên một chút.
Lưu Tĩnh quay người một chút, cuối cùng kiên định nói: “Chúng ta đi uống rượu!”
Nghe vậy, tôi mở to mắt, há hốc mồm nhìn cô ấy.
Chuyện lớn, chuyện lớn nha, cô gái ngoan hiền biết điều, lễ phép xinh đẹp Lưu Tĩnh lại chủ động yêu cầu đi uống rượu
Cuối cùng, chúng tôi ở trong góc một quán rượu gần đó dừng chân, Lưu Tĩnh dũng cảm một hơi gọi cả tá bia, rất có khí thế của kẻ “không say là con rùa”.
Hai cô gái xinh đẹp ngồi ngoài quán uống rượu, hơn nữa lại còn hùng hổ như thế, cho dù là ngồi trong góc khuất vẫn như cũ hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Lúc Lưu Tĩnh đang ngẩng đầu mãnh liệt rót bia, anh chàng A cùng anh chàng B cười đùa đi tới sau lưng tôi, nhìn Lưu Tĩnh uống vô cùng hào sảng, bốn mắt tỏa sáng mon men đến gần: “Người đẹp, bọn anh có vinh hạnh được cùng hai em uống rượu không đây?”
Những thứ khác không nói, chỉ nguyên hai từ “người đẹp” kia đã đủ thành công đạt được sự ghét bỏ của tôi rồi, bởi vì thiên hạ rộng lớn, người người thấy phụ nữ đều có bản năng dùng hai từ “người đẹp” để mời gọi, tiếp xúc qua cũng một câu “người đẹp”, hai câu “người đẹp”, xấu xí cũng thành “người đẹp”, vì vậy thân là một cô gái không tính là người xấu, tôi rất ghét hai từ “người đẹp” này.
Tôi nghiêm mặt, quay đầu híp mắt nhìn hai người đàn ông thô tục đang cầm chai bia trong tay kia, lạnh lùng nói: “Chúng tôi hiện tại không rảnh, đừng có tới quấy rầy, cút!”
Hai người đàn ông kia không nghĩ tới “người đẹp” sẽ trở mặt, hơn nữa lại còn dùng một khí thế vô cùng áp bức tới cảnh cáo bọn họ, cho nên hai kẻ sợ phiền phức liền sáng suốt lựa chọn cách xa chúng tôi.
Coi như đã giải quyết xong hai con ruồi, quay lại quan tâm đến Lưu Tĩnh, tôi phát hiện cô nàng này thế mà đã âm thầm gϊếŧ chết năm chai bia rồi, giờ phút này đang định xử lí đến chai thứ sáu, đáng quý chính là, ánh mắt của cô nàng vẫn còn rất sáng, một chút men say cũng không có.
Thật là nhìn người không nên nhìn vẻ mặt a, cô nàng này hóa ra lại là một kẻ có tửu lượng cao thâm không thể khinh thường.
Thấy tôi “rảnh rỗi” ngồi bên, Lưu Tĩnh buông chai rượu trong tay xuống, vẻ mặt đáng thương nhìn tôi hỏi: “Chị Anh, chị nói xem Hà Dịch có thật sự thích em hay không?”
Gì cơ? Mặc dù tôi đã nghi ngờ là chuyện liên quan đến Hà Dịch, nhưng thật không ngờ lại là chuyện thế n
“Làm sao có thể chứ, cả con mắt trái thêm con mắt phải của chị, cả hai đều nhìn ra Hà Dịch rất thích, không, hẳn là rất yêu mới đúng, nếu như hai mắt của chị còn chưa đủ dùng, vậy thì tính thêm cả ‘bốn mắt’ của Hàn Lỗi làm chứng nữa đi.” Tôi tỉnh táo gạt bỏ cảm giác bất an của cô ấy. “Nhưng mà, vì sao em lại cảm thấy Hà Dịch không thích mình chứ?”
“Bởi vì anh ấy không hề ôm em a, ách, chính là cái kiểu ôm giữa hai người yêu nhau ở trên giường ấy…” Lưu Tĩnh sợ tôi không nghĩ ra, thậm chí còn khả ái giải thích thêm nữa.
Nguyên lai là oán trách Hà Dịch không chủ động cùng cô ấy lên giường a.
“Mặc dù chúng em bây giờ vẫn phân phòng ngủ, vốn dĩ lúc đầu anh ấy còn thường xuyên hôn em, nhưng bây giờ chẳng những không hề hôn em, ngược lại còn lẩn tránh em nữa, chị nói xem, anh ấy có thể có cô gái khác bên ngoài hay không…” Lưu Tĩnh suy đoán lung tung.
“Không thể nào! Không thể nào!” Tôi một tay uống bia một tay xua lia lịa cắt đứt “vọng tưởng” của Lưu Tĩnh, lấy tình cảm sâu đậm của Hà Dịch đối với Lưu Tĩnh, làm sao có thể có cô gái khác bên ngoài được chứ.
Theo như tôi đoán thì…
“Vậy chị nói xem anh ấy vì sao lại không ôm em a? Một loại ôm mà nam nữ yêu nhau hay dùng, ừm, là thân thể tiếp xúc ấy?” Lưu Tĩnh đỏ mặt nói.
“Ừm…Có lẽ là cậu ta không phải không muốn ôm mà là không biết làm thế nào, hoặc không dám ôm thì sao?” Thấy vẻ mặt mờ mịt của Lưu Tĩnh, tôi hảo tâm nhắc nhở, “Tiểu thư à, Hà Dịch nhà em là người như thế nào chứ, thanh niên trai tráng, làm sao có thể không có cảm giác đối với em đâu. Cho nên chị nghĩ có lẽ cậu ta xấu hổ mà thôi, nhưng mà không có chuyện gì, thân là phụ nữ thế kỷ hai mươi mốt, em chủ động một chút là được rồi!”
Cho nên, tôi đem toàn bộ thủ đoạn hấp dẫn Hàn Lỗi nhưng cuối cùng cay đắng thất bại ngày xưa ra truyền thụ hết cho Lưu Tĩnh, thật lòng hy vọng cô ấy có thể hấp dẫn Hà Dịch thành công!
Nhưng mà, tại sao cuối cùng kẻ trả tiền bia lại là tôi a?
=.=||
Mấy ngày sau đó, qua xem xét vẻ mặt của Hà Dịch, có vẻ như mấy thủ đoạn hấp dẫn nho nhỏ mà tôi truyền thụ cho Lưu Tĩnh hôm ấy đã phản hiệu quả rồi.
Bởi vì bộ dáng Hà Dịch bây giờ khốn khổ lại có chút ngu ngốc không ngộ ra được cái gì, nên xem ra mấy thủ đoạn kia của tôi có vẻ thật sự có vấn đề a, nếu không làm sao mà dùng đến lần thứ hai vẫn thất bại chứ!
Cho nên, vì hạnh phúc của Lưu Tĩnh, tôi mạo hiểm gió lạnh lên sân thượng giúp cô ấy một lần nữa định ra kế hoạch hấp dẫn khác, không ngờ lại đυ.ng phải Tần Hạo.
Tôi nghênh ngang, quang minh chính đại tiêu sái đi đến bên người Tần Hạo, phát hiện anh ta không phải đang ngẩn người, căn bản là bị thôi miên nha, hơn nữa còn lầm bầm lầu bầu nói những lời vô nghĩa nữa.
Hai mắt tôi xoay tròn, nghĩ ra một kế.
“Tiểu Hạo Hạo, cậu đang có chuyện gì phiền não sao?” Tôi dựa vào bên cạnh anh ta, dùng giọng điêu ra vẻ ố vấn chuyên nghiệp hỏi.
“Ừm, chính là cô gái kia a, cái cô nàng lớn tuổi hơn cả tôi, lại còn nói muốn tới thành phố này nữa…” Tần Hạo quả nhiên đàng hoàng trả lời.
Tôi đã bảo anh ta bị thôi miên rồi mà, nếu không làm sao có thể thành thật trả lời như thế chứ, hơn nữa, người làm anh ta phiền não còn là phụ nữ nha, thậm chí là phụ nữ hơn tuổi đấy, a, đây quả là một chuyện xấu có tính chất đáng so sánh với sự kiện 911 nha!
“SO?” Tôi hưng phấn nghĩ đào móc chuyện bát quái nhiều hơn.
“SO…” Tần Hạo dừng lại một chút, hai mắt vô thần quay đầu lại nhìn, dại ra trong chốc lát sau đó anh ta đột nhiên thức tỉnh, cười dối trá nói: “Nha! Hạ Anh à, cô cũng đi lên đây hóng gió sao? Ha ha! Vậy không quấy rầy cô nữa, tôi đi xuống trước nhé!”
Dứt lời, anh ta giống như chim bay thoát khỏi tầm mắt của tôi.
(Momo: SO tức là từ “so” trong tiếng Anh ấy, có thể hiểu là như vậy, rồi sao..v..v, còn sự kiện 911 tớ đã giải thích rồi nhỉ ^^~)
Nhìn bóng lưng của Tần Hạo, tôi cảm thấy rất không thoải mái, người này tính toán giả bộ ngu sau đó đem tôi đuổi đi đúng không, chẳng lẽ anh ta không biết vén lên bức màn hứng thú của kẻ khác rồi bóp chết nó khi còn trứng nước là một chuyện hết sức thất đức à? Tôi khó chịu là chuyện tốt hay sao?
Hừ hừ, Tần Hạo a Tần Hạo, chờ tôi xử lí xong chuyện của Lưu Tĩnh xong, xem tôi xử lí cậu như thế nào!
Kết quả, vì bị Tần Hạo dời lực chú ý, kế hoạch mới còn chưa nghĩ ra, tôi đã bắt gặp Hà Dịch trên sân thượng.
Bất quá như vậy cũng tốt, trực tiếp giúp cậu ta tẩy não có lẽ hiệu quả hơn nhiều.
“Chị Hạ…” Hà Dịch gục trên lan can tầng thượng, nhìn về phía trước sâu kín nói: “Em cảm thấy Tiểu Tĩnh gần đây có chút khác thường…”
Tôi thanh thanh giọng, giả bộ cái gì cũng không biết hỏi: “Làm sao khác thường cơ?”
“Chính là, ừm, tựa hồ muốn hấp dẫn em!” Hà Dịch đột nhiên quay đầu nhìn tôi có chút kích động nói, “Chị nói xem cô ấy rốt cuộc là muốn làm gì chứ?”
“Thì chính là muốn hấp dẫn cậu chứ sao nữa, đần!” Tôi không chút khách khí nói.
“Tại sao vậy chứ?” Hà Dịch ngây ngốc hỏi.
“Cậu đang chơi trò mười vạn câu hỏi vì sao đấy à, đương nhiên là bởi vì cô ấy thích cậu, muốn cùng cậu chơi trò yêu đương chứ sao!” Tôi tức giận thức tỉnh cậu ta.
Nghe thấy thế, gương mặt tuấn tú của Hà Dịch “bùm” một cái phát nổ, có chút bối rối không biết làm thế nào.
“Đừng có xấu hổ, chớ bảo với chị cậu không muốn cùng cô ấy yêu yêu đấy nhé!”
“Em có nghĩ, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì, nghĩ thì cứ lên chứ làm sao, thật là không biết sao trên đời này còn có kẻ đơn thuần như cậu, còn chia phòng ngủ nữa, đè nén khổ cực như vậy không bằng trực tiếp hành động chả tốt hơn à!”
“Nhưng mà…em không biết suy nghĩ của cô ấy thế nào…”
“Không biết thì không hỏi sao? Một cặp tình nhân, nếu đã yêu nhau, trừ bỏ giao tiếp về tâm hồn thì giao tiếp về thân thể cũng là điều trọng yếu, nếu không Adam và Eva vì sao phải làm chuyện xấu chứ? Tin chị đi, cô nàng Tiểu Tĩnh này thích em, chị dám cam đoan cô ấy cũng muốn giao tiếp thân thể cùng em lắm đấy, tin tưởng chị Hạ, cố lên!” Tôi cảm tính tuôn một tràng “đạo lý”.
Hà Dịch thâm thụ hiểu được, vẻ mặt động dung.
“Sặx, cứ như vậy đi, cải lương không bằng bạo lực, tối nay thi hành, hôm nay em trước hết…sau đó…cuối cùng…” Tôi ghé vào gần tai cậu ta nhỏ giọng đề nghị, cuối cùng, khi gương mặt tuấn tú của Hà Dịch đã ửng hồng đến độ sắp bốc hơi nước lên rồi, tôi mới vỗ hai tay, hô to: “Đại công cáo thành! OK? Hiểu chưa!”
Thật ra thì tôi cũng chẳng dạy cậu ta được cái gì, chẳng qua chỉ đem mấy kỹ xảo của mẹ chồng tôi nói cho cậu ta mà thôi, về phần hiệu quả thế nào thì còn phải chờ vào vận mệnh của Hà Dịch nữa.
Sau khi tan việc, tôi cố ý lôi kéo Hàn Lỗi và Hà Dịch cùng nhau về nhà, còn cố tình dùng vẻ mặt mập mờ thô tục nhìn cậu ta, cuối cùng, Hà Dịch đỏ mặt chạy tuốt vào trong nhà.
Khà khà, tối nay có trò hay để nhìn rồi!
“Cưng à, tối nay em có vẻ đặc biệt hưng phấn nha!” Hàn Lỗi không hiểu gì nên nghi ngờ hỏi: “Không phải là em đang giấu anh làm cái gì đấy chứ?”
Ôm tư tưởng vui một mình không bằng vui chung, tôi đem chuyện của cặp vợ chồng son Lưu Tĩnh nói ra hoàn toàn cho Hàn Lỗi, ai ngờ người này lại không khách khí cất tiếng cười to.
Đợi cười xong, anh mới hướng nghi vấn đến bóng lưng bận rộn tới lui của tôi: “Vậy bây giờ em đang định làm gì hả?”
Tôi cười nhìn cái cốc giấy duy nhất ở trên tay, quay đầu ra vẻ ngây thơ nói với Hàn Lỗi: “Anh nói xem em lấy cái chén úp vào vách tường, đem lỗ tai dán vào cáin thì có thể nghe thấy tình hình thực tế bên trong được không?”
“…”
“Anh không phải từng nói nơi này cách âm không lớn à?”
“…”
“Anh có muốn chơi cùng với em hay không? Ở đây em vẫn còn thừa một cái cốc giấy đây này!”
“…”
“Ôi chao! Đừng mà!”
“…”