Chương 46: Em vẫn luôn ở đây
“Em nói rõ với anh của anh, anh ấy không trách em, đúng là một nam nhân vô cùng rộng lượng.” Liêu Bắc Bắc mổ nhẹ vào môi anh: “Anh ấy hiểu được chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, cũng như không phải ai cũng có thể trói lại với nhau, anh hiểu chưa?”Không hiểu sao, Liêu Bắc Bắc cảm thấy dường như đây không phải là lần đầu tiên cô hôn Đường Diệp Trạch, lại giống như trong một đêm hồn bay trong mộng, bốn phía tối đen, không thể nhìn thấy, bọn họ đã từng hôn nhau như vậy.
Đường Diệp Trạch ngu ngơ đáp một tiếng, đầu như kẹt trong bông, càng cố sắp xếp, càng hỗn loạn.
“Ừm….”
Liêu Bắc Bắc đột ngột bị anh kéo vào l*иg ngực, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng có thể thấy trong ánh mắt anh ánh lên một luồng sáng rực rỡ, đôi con ngươi đen nhánh lại như lạc trong sương mù, nhấp nháy nhấp nháy, phóng thích ra sự hấp dẫn.
Anh nâng mặt cô lên, rất muốn làm chút chuyện để xác định rõ, thân thể như chịu tác dụng của thuốc, bàn tay nóng hổi mơn trớn cổ của cô.
Nâng lưng cô lên, cúi đầu xuống, đôi môi chạy dọc theo ngực cô, hôn nhè nhẹ.
Dù sao cũng là lần đầu tiên, Liêu Bắc Bắc rất khẩn trương, cô cắn cắn đôi môi, cố nén tiếng kêu khác thường dưới tác động của nụ hôn, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Cô tin Đường Diệp Trạch sẽ không lỗ mãng thương tổn mình, bởi vì cho tới bây giờ, anh vẫn luôn là một “quí ông”.
Tay của anh dừng trên vùng bụng bằng phẳng của cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng quay tròn chung quanh rốn cô, hơi thở ấm áp phả lên trên thân thể nhạy cảm kia, cái loại cảm giác ngứa lại không ngứa này chọc Liêu Bắc Bắc thở gấp liên tục.
Cô kìm lòng không đậu cong chân lên, ngón chân co rút, khép lại, may mà ở trong bóng tối, nếu không tư thế khẩn trương quá độ này nhất định sẽ phá hư không khí.
Anh hôn thẳng dọc một đường theo thân thể cô, ngậm vành tai mềm mại của cô, Liêu Bắc Bắc theo bản năng rụt bả vai lại, anh như biết trước được nơi cô sẽ né, một tay anh chặn lại vai cô, đồng thời hôn lên cái cổ thon dài của cô.
Hiện tại muốn tránh, đã quá muộn.
Liêu Bắc Bắc nheo mắt, môi anh quấn quít trên tai cô hồi lâu, lại chuyển xuống hôn đôi môi khô khốc của cô, cảm giác ẩm ướt khiến đôi môi nhỏ nhắn ấy không ngừng mấp máy, cạy mở hàm răng, dễ dàng lướt vào.
Liêu Bắc Bắc ngượng ngùng đáp lại, cảm giác khí lực toàn thân đều bị anh hút đi hết rồi, tùy ý để anh kéo tay mình đặt lên vai anh, đầu ngón tay của cô khẽ chạm vào da thịt bóng loáng, rắn chắc trên lưng anh.
Nụ hôn của anh chính là liều thuốc tốt nhất để tiến hành ân ái, hừng hực như lửa, thiêu đốt thân thể cô, khiến cô hoàn toàn bị mê hoặc, lạc phương hướng khi triền miên với anh, rất nhanh, cô mềm ra như nước, ngã xuống dưới gối.
Anh nâng thân thể xụi lơ của cô lên, ôm thân thể dưới người mình, dùng nụ hôn đánh thức cơ thể cô, đầu lưỡi vòng quanh nơi tuyết trắng, ngậm.
Liêu Bắc Bắc không nhịn được khẽ run, cô theo bản năng đẩy trán của anh, nhưng lại đến sức lực giãy dụa cũng chẳng có, rất nhanh, sau một lần lại một lần bị anh trêu chọc, từng lỗ chân lông trên người cô đều thả lỏng một cách kì diệu, thân thể phản chủ, bắt đầu phản ứng.
Cô hơi ngẩng đầu lên, khó khăn hô hấp, không tự chủ được mà cong nửa người trên, đón nhận môi anh, phía trên cọ lên l*иg ngực của anh, dùng phương thức nguyên thủy nhấy, phát ra lời mời.
Thắt lưng ầm một tiếng rơi xuống đất, sự nhẫn nại của anh đã sớm vượt xa cực hạn, một khi chạm đến thân thể cô, anh nghĩ mình cũng chỉ có thể ôn nhu đến đây thôi, cho nên anh hít sâu một hơi, nhẹ giọng đến mức đến hắn cũng chẳng nghe thấy mà nói lời tán tỉnh bên tai cô.
“Anh đang nói gì vậy?”
Liêu Bắc Bắc chỉ cảm thấy bờ môi của anh hôn lên mọi giác quan của mình, tê tê, khó chịu, không thể nhịn nổi.
Đường Diệp Trạch hô hấp càng thêm dồn dập, anh lắc đầu, một tay chống trên giường, ngón tay trượt xuống dưới, quanh co vài lần, mới khó khăn xâm nhập được thân thể của cô.
Phút chốc, Liêu Bắc Bắc nhẹ hô một tiếng, đau đến trợn mắt.
Thân thể của cô quá mức thắt chặt, không chỉ cô thấy đau đớn, Đường Diệp Trạch cũng bị giữ chặt đến hơi đau.
“Thả lỏng.” Đường Diệp Trạch nheo mắt lại, nơi kia điên cuồng hút sâu vào khiến anh không thể di chuyển được.
“A…”
Liêu Bắc Bắc hô một tiếng, nhưng không biết làm cách nào để mình thả lỏng ra. Cô cảm thấy thân thể sắp bị xé ra, nhưng dù đã được bổ đầy rồi lại không hiểu sao mà thấy trống rỗng.
Cô cắn chặt hàm răng, tận lực không phát ra một chút âm thanh.
Thời gian dần qua, chất bôi trơn không ngừng chảy ra bên ngoài cơ thể, du͙© vọиɠ nguyên thủy không ngừng bành trướng.
“Thật xin lỗi….”
“Ừ? A!”
Không đợi Liêu Bắc Bắc kịp phản ứng, Đường Diệp Trạch đã chính thức khởi xướng một lần tấn công mạnh mẽ.
Anh cúi người ôn nhu hôn môi cô, hạ thân không chút lưu tình đẩy sâu vào thân thể cô, mỗi một lần đều chạm đến nơi sâu nhất, mạnh mẽ va chạm khiến cô đau đớn đến khó nhịn, nhưng càng đau lại càng chặt, càng khiến du͙© vọиɠ dâng trào, khiến kẻ đã phải nhẫn nại đến cực điểm phát ra tiếng than trầm thấp.
Anh bao lấy cơ thể cô, thắt lưng nâng lên hạ xuống liên tục. Đột nhiên xuất hiện biến hóa, vài giọt máu chậm rãi chảy xuống hai đùi trắng nõn của cô, cô ôm chặt lưng anh, thân thể kịch liệt run rẩy phập phồng, cô nhắm chặt hai mắt, đầu ngón tay hãm vào da thịt anh, để lại một vết cào màu đỏ sậm.
“Đau…” Rốt cuộc cô không nhịn được phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Đường Diệp Trạch đáp một tiếng, hôn lên nước mắt trên khóe mắt cô.
Đầu Liêu Bắc Bắc được thả lại xuống gối, anh cố kìm nén loại xao động mãnh liệt, mênh mông, thả chậm tốc độ, cho cô thời gian thích ứng, nhưng cô lại không thể nào giảm bớt được cảm xúc khẩn trương, theo bản năng kẹp chặt hai chân, khiến cho không gian vốn hẹp lại càng hẹp hơn.
Đường Diệp Trạch rên một tiếng đau đớn, nếu thật không hoàn toàn thả lỏng, anh cảm thấy nơi đó sắp bị cô bẻ gãy rồi.
Liêu Bắc Bắc lau nước mắt trên khóe mắt, mặc dù không thể cùng cảm nhận, nhưng nếu như vậy thì sẽ có thể giải thoát Đường Diệp Trạch – người tựa hồ chỉ có cô, nghĩ như vậy, cô dùng cùi chỏ chống người dậy, ôm chầm lấy cổ Đường Diệp Trạch, dán lên môi anh, đầu lưỡi chủ động thăm dò miệng anh, nụ hôn mãnh liệt này, mang theo ý tương liên chặt chẽ, ra hiệu cho anh- tùy theo ý anh đi.
Nhận được sự cho phép, một tia lí trí cuối cùng của anh cũng tiêu tán, lạc trong ý loạn tình mê, tận tình ngao du.
Hai gò má Liêu Bắc Bắc đỏ hồng, ngắm khuôn mặt của người mình thích hiện lên dưới ánh trăng, âm thầm thở một hơi, má lúm đồng tiền tươi như hoa.
…
Sáng sớm hôm sau, Liêu Bắc Bắc tỉnh lại trước, cô chui ra khỏi vòng tay của Đường Diệp Trạch, ngượng ngùng nhìn thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của anh, nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường, nhưng hai chân lại mềm nhũn, ầm một tiếng ngã ngồi trên sàn gỗ.
Cô xoa xoa cái mông, nhặt quần áo lên, luống cuống mặc vào, dùng “tứ chi” rời khỏi phòng ngủ, đừng hỏi cô vì sao lại như trộm như thế, cô đây chỉ thẹn thùng.
Lúc cô lén lén lút lút chuẩn bị đóng cửa phòng, Đường Diệp Trạch vừa vặn trở mình, phô trọn tấm lưng hoàn mỹ ra trước mắt cô, Liêu Bắc Bắc che miệng lại, a! Phía sau lưng Đường Diệp Trạch tại sao toàn là vết máu a? Là cô làm đấy sao?
Thấy một màn như vậy, cô càng muốn chuồn lẹ, cho nên, không có ý định đối mặt giải thích, cô lảo đảo chạy đi, nhưng vừa ra khỏi cửa, lại chạm mặt với một người.
“Sao lại là em?” Đường Diệp Hoa đỡ lấy thân thể cô, dò xét đầu tóc rối bời, bộ dáng chật vật của cô, không nhịn được nhíu mày.
Liêu Bắc Bắc nhanh chóng làm một động tác ý im lặng: “Em đói bụng, trễ chút nữa sẽ không ăn điểm tâm được….” Vừa nói, cô vừa xoay người chuẩn bị chạy, lại bị Đường Diệp Hoa kéo lại, kéo vào nhà anh.
“Em soi gương một chút trước khi đi ăn được không?” Đường Diệp Hoa thật không biết nha đầu này nghĩ cái gì, trên cổ toàn là dấu hôn, quần áo xốc xếch, còn dám ăn điểm tâm ở trước mặt bao người? Liêu Bắc Bắc mất tư nhiên vuốt vuốt đầu tóc, vừa muốn nói chút gì, cửa phòng ngủ nhẹ mở ra, Vương Tuyết Mạn đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng chậm rãi bước ra, nàng ta duỗi người, kinh ngạc khi thấy Liêu Bắc Bắc đứng trong phòng khách.
“Hơ! Cô đây là bảo người nào đến cho cưỡиɠ ɠiαи hả?” Vương Tuyết Mạn căm tức nhìn Đường Diệp Hoa: “Chẳng lẽ là anh làm?”
“Chẳng với chả lẽ, anh đây từ khi rời phòng đến khi trở về vẫn chưa tới năm phút đồng hồ, không có thời gian gây án.” Đường Diệp Hoa đốt một điếu thuốc, chỉ huy Vương Tuyết Mạn kéo Liêu Bắc Bắc đi sửa sang lại ngoại hình chút đỉnh.
Vương Tuyết Mạn vốn là người thích trêu đùa, nàng ta ngoắc ngoắc tay với Liêu Bắc Bắc: “Cục cưng, mau mau nói cho chị đây biết rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì.”
Giờ này phút này, Liêu Bắc Bắc thật muốn biến mất, cô không có mặt mũi nào để đối mặt với cha mẹ một nắng hai sương, dầm mưa dãi nắng dưỡng dục ra mình mà.
Trong phòng tắm, Vương Tuyết Mạn tựa cạnh cửa gặm táo, Liêu Bắc Bắc dưới ánh nhìn của nàng ấy mà chà chà rửa rửa.
“Cô đi ra ngoài trước được không?”
“Không được, tôi đang hóng chuyện à nha, không nói tôi liền không cho cô mặc quần áo.” Vương Tuyết Mạn ở trước mặt cô, cầm quần áo của cô ném đi thật xa.
Liêu Bắc Bắc đưa lưng về phía cô, tắm vòi sen, thấy trên đùi có lưu lại mấy vết máu, liền vội vàng rửa.
“Này, Đường Diệp Trạch ở trên giường có cuồng dã không? Chia sẻ một chút đi a.”
“Nếu cô không trả lời, tôi đây liền gọi Phạm Phỉ đến cùng thẩm vấn cô.” Vương Tuyết Mạn ôm bụng cười to, cô không có ác ý, chỉ thích hù họa Liêu Bắc Bắc nhát gan.
“Đừng! Ừ, có thể “làm” đi.” Liêu Bắc Bắc xấu hổ đỏ mặt.
Vương Tuyết Mạn thu lại cái điện thoại căn bản chưa kết nối, đi tới bên cạnh Liêu Bắc Bắc, tiện tay tắt vòi hoa sen đang chảy, nghiêm mặt nói: “Cô nên biết chuyện Phạm Phỉ yêu Đường Diệp Trạch. Hiện tại hai người đã xảy ra quan hệ, phải tự mình cẩn thận một chút.”
“Có ý gì?”
Vương Tuyết Mạn thổi thổi đầu ngón tay: “Tôi có một loại dự cảm, cô ắt không thể ở Đường Thị này lâu được, nếu như trong vòng một tháng không có chuyện gì, vậy là tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, cô hiểu không?”
Lòng Liêu Bắc Bắc trầm xuống: “Cảm ơn.”
Vào lúc các nàng đang nói chuyện với nhau, Đường Diệp Trạch đã bị Đường Diệp Hoa đánh thức từ trong mộng. Đường Diệp Trạch vuốt vuốt huyệt thái dương, đi đến trước cửa phòng ngủ, lịch sự gõ, ung dung nói: “Bắc Bắc, anh ở phòng khách chờ em.”
“À ? Anh đã tỉnh?” Liêu Bắc Bắc quay người lại trốn phía sau Vương Tuyết Mạn, Vương Tuyết Mạn liếc xéo một cái: “Cô có thể thành thục lên chút hay không?”
“Lát nữa tôi ra, câu đầu tiên, nên nói gì?” Cô vẫn chìm trong kinh hoảng.
Vương Tuyết Mạn nhún nhún vai: “Nghĩ gì nói nấy, tỷ như, anh giỏi quá a…”
“…” Liêu Bắc Bắc lần đầu tiên không để ý phép tắc, đẩy Vương Tuyết Mạn ra, Vương Tuyết Mạn cười lớn khoa trương, chậm rãi rời khỏi phòng tắm.
Ngồi ngoài cửa, hai anh em nghe nhất thanh nhị sở*, hai mặt nhìn nhau. (*rõ rõ ràng ràng)
“Anh, hôn thê của anh rất cởi mở.” Đường Diệp Trạch bưng ly cà phê lên, nhẹ nhấp một ngụm.
Đường Diệp Hoa hắc tuyến đầy mặt*, hai nữ nhân này hẳn nên bù trừ cho nhau một chút, một người quá nghịch ngợm, một kẻ quá ngại ngùng.
Tỉnh sau một giấc, đại ca không tức giận trách mắn anh, Liêu Bắc Bắc thế nhưng thành nữ nhân của anh, đây hết thảy, tốt đẹp đến mức anh có chút không dám tin tưởng.
Nếu như hôm nay cầu hôn Liêu Bắc Bắc, có quá vội không?