Bước Nhảy Đức Tin

Chương 2

Màn đêm mờ ảo và làn gió hiu hiu, lưỡi dao của Phác Xán Liệt đã được giấu trong bao, anh ôm Biên Bá Hiền trốn trong một bãi cỏ mọc tốt khác, giống loài quái lạ đó biết cách bỏ đói con người đến chết, cũng biết rằng những bãi cỏ riêng biệt dường như tăng thêm nỗi buồn thảm cho cái chết của con người.

Eo của Biên Bá Hiền hơi đau, Phác Xán Liệt cởϊ áσ của cậu ra xem, nơi đó có vết cắt ngang, anh không đau lòng mới là lạ.

“Còn đau không? Đại tiểu thư của anh?” Dù vậy anh vẫn trưng ra biểu cảm ung dung trêu tức, anh không muốn Biên Bá Hiền coi mình như người đa tình.

“Anh mới là đại tiểu thư… Sao anh lại tới đây?” Hiển nhiên, Biên Bá Hiền chỉ để ý mỗi vế sau.

“Hừ, đừng hỏi anh những câu vô nghĩa như thế, không hổ danh là họa sĩ, chỉ có em mới làm được mấy chuyện như Tôn Ngộ Không cưỡi cân đẩu vân, đi xa mà không biết đem theo mấy bộ quần áo sao? Ban đêm ở ngoài hầm lạnh thế nào chẳng lẽ em không biết?”

Anh không màng bận tâm lời nói của mình trước và sau khi cậu đi mâu thuẫn nhau thế nào, Phác Xán Liệt vẫn luôn như thế. Biên Bá Hiền cúi đầu, cậu nghĩ lại mấy lời tàn nhẫn mà anh nói hôm qua.

Thôi được rồi… Phác Xán Liệt lúng túng không biết làm gì cho phải, hồi thời đại công nghệ anh cũng có vài mối tình không thành, lúc đó anh chỉ biết bận rộn kiếm tiền, cách nhận lỗi hay an ủi người yêu anh đều không biết, chẳng có chút kinh nghiệm nào.

Anh đành hỏi một câu, “Không đau thật sao?”

Biên Bá Hiền lắc đầu, nhẹ đáp, “Ừ, không đau.”

Cậu ngẩng đầu mới nhận ra cách đây không xa có một chiếc xe gì đó to to. Phác Xán Liệt lái xe tải cẩu! Anh định làm gì vậy? Cắm trại hay sao? Trời cũng không lạnh mấy, vì vừa mới trải qua ranh giới sinh tử nên cậu vẫn còn dư âm sợ hãi, cơ thể chết tươi của nó vẫn đang ở bên cạnh xe, Biên Bá Hiền khó lòng nói rằng mình không để ý.

Phác Xán Liệt thấy cậu lơ đễnh, e rằng vẫn còn kinh hoảng, bây giờ hai người phải rời khỏi đây ngay lập tức, khứu giác của giống loài đó rất nhạy, chẳng bao lâu bọn chúng sẽ biết đồng bọn của mình bị gϊếŧ, anh xoa xoa eo thay cậu, nói, “Xem ra không về nhà được rồi.”

Nhà là bến bờ mang đến ấm áp, những đứa trẻ bị thương có thể gạt bỏ mọi thứ để trở về nhà tự chữa lành cho mình. Còn nhà của họ, chỉ có con hầm đang bị cơn đói bao phủ,

Biên Bá Hiền chống tay đứng dậy, cậu đi qua những ngọn cỏ cao dày rồi nhìn lại, ngoài ánh trăng ra, cái gì cũng lờ mờ đen kịt không thấy rõ, mùi máu của loài đó quanh quẩn bên mũi, chắc chắn nó sẽ đưa mùi đi xa hơn, đến đồng bọn của nó.

“Trước tiên lái đi hai mươi cây, anh cũng chẳng muốn bị đồng bọn của con vừa chết ăn thịt mình.” Phác Xán Liệt dắt tay Biên Bá Hiền đến xe tải, nhấc bổng Biên Bá Hiền lên xe, bên trong có rất nhiều quần áo, giây phút ấy cả người Biên Bá Hiền được thả lỏng.

“Em không mệt đâu.”

“Câm miệng, đằng sau em có khoai tây chín, ăn hai củ đi rồi chợp mắt một lát đi, đến khi đi khỏi đây chúng ta làm chỗ ngủ.” Phác Xán Liệt nắm tay vịn, anh thoáng dừng lại, dùng sức bước qua cơ thể của loài đó, tiếng lốp xe nghiền qua cơ thể nó kí©ɧ ŧɧí©ɧ vỏ não của họ. Phải tránh xa nơi quái quỷ này đi, cả hai không hẹn mà cùng suy nghĩ này.

Phác Xán Liệt bọc những chiếc áo sờn rách cho mình và cơ thể gầy yếu của Biên Bá Hiền, thế nhưng anh vẫn cảm nhận được từng đợt gió lạnh luồn vào lỗ chân lông xâm nhập nhiệt độ cơ thể mình.

“Mấy cái loài ôn dịch chết tiệt đó, báo hại chúng ta không dám dùng cả súng.” Anh hung tợn chửi bới, hai người đi khoảng hơn hai mươi cây mới dám dừng xe, mồ hôi ướt đẫm áo, anh lái xe tới một gốc cây đại thụ sắp chết khô, hai người đệm thêm ít quần áo dưới gầm xe, để bảo vệ thân nhiệt, hai người còn móc thêm quần áo bên mép xe rồi chui xuống gầm ngã người lên lớp đồ, tự tạo cho mình một “cái giường”.

Trong bóng tối, Phác Xán Liệt lần mò tìm bàn tay lạnh lẽo của Biên Bá Hiền, hà vài hơi ấm cho cậu rồi ôm chặt cậu, người trong lòng anh đang lạnh đến mức run người, “Cố nhịn một chút, hai tiếng nữa trời sẽ sáng, đến lúc đó sẽ ấm lên thôi.”

Cân nhắc của anh chu toàn hơn nhiều so với Biên Bá Hiền, tên đần này, bỏ chạy khỏi hầm chỉ với mỗi khoai tây không đủ nhét kẽ răng với bình nước! Không hề nghe anh lấy dù chỉ một chút, bộ cậu điên rồi sao!?

“Xán Liệt.” Biên Bá Hiền vùi đầu cọ cọ cổ anh.

“Nói.”

“Có phải hôm qua lúc em đi rồi, anh lập tức dọn đồ bám chân em sao?”

Phác Xán Liệt suýt thì tức chết, “Gì mà bám chân!”

Biên Bá Hiền, “Nhỏ giọng thôi.”

Phác Xán Liệt buộc phải nói nhỏ lại, “Cái đó mà gọi là bám chân à! Bảo vệ! Đây là bảo vệ! Em có hiểu không hả! Nếu không có anh, không chừng em bị dịch tiêu hóa của nó hóa thành trơ xương rồi!” Anh tức muốn nổ phổi, bám chân? Có ai nói người yêu mình như thế không?

“Anh yêu em mà, phải không?”

Nghĩ ngợi lát lâu, Phác Xán Liệt mới quyết định nói, ““Em có biết anh thường làm gì sau khi nói yêu em không?”

“Làm gì thì cũng chẳng phải ăn cơm.” Biên Bá Hiền cười.

“Không ăn cơm, anh ăn em.” Phác Xán Liệt đè lên người Biên Bá Hiền, trong không gian chật hẹp này, anh không thể duỗi thẳng đôi chân dài, chỉ đành cố gắng tìm tư thế thoải mái nhất để hôn cậu.

Anh cắn môi cậu để nó hé mở, anh tận hưởng hết những thứ ngọt ngào trong đó rồi lướt xuống cằm, hầu kết, Phác Xán Liệt không dám cởi sạch đồ Biên Bá Hiền, sợ cậu sẽ bị cảm, bây giờ chẳng biết đào đâu ra thuốc. Anh vén áo sơ mi Biên Bá Hiền lên, kéo lên đến tận xương quai xanh, Biên Bá Hiền lầm bầm mấy câu, “Anh không mệt sao? Suốt một ngày một đêm không ăn gì, em đã ăn một chút rồi nhưng mà… Em không muốn động đậy nữa…”

“Yên tâm, hôm nay anh hầu hạ em.”

Nghe vậy, đôi mắt Biên Bá Hiền sáng quắc, sao Phác Xán Liệt lại nói như thế? Cậu bèn hỏi, “Sao hôm nay anh lại muốn hầu hạ em nhỉ?”

Phác Xán Liệt khựng lại không hôn nữa, anh nhìn vào đôi mắt trong veo của Biên Bá Hiền, nét tò mò trong đó không giấu được, Phác Xán Liệt thoáng cảm thấy tự trách, “Lời hôm qua anh nói, em còn giận phải không?”

Anh đang nhắc đến những lời mà anh hét với Biên Bá Hiền vào tối qua, những cơn dằn vặt bắt đầu phóng đại và giày vò anh khi anh tận mắt thấy Biên Bá Hiền cầm khoai tây và nước rời đi.

Biên Bá Hiền cảm thấy Phác Xán Liệt đáng yêu làm sao. Cậu vòng tay ôm eo anh, khiến hai người càng thêm cận kề, hơi thở của cả hai hòa vào nhau. Từ trước đến giờ cậu chưa hề giận Phác Xán Liệt lần nào.

“Anh nhìn mặt em bây giờ xem, giống đang giận anh lắm sao?”

Phác Xán Liệt như được nhận sự cổ vũ to bự, vậy thì tốt quá! Anh bực mình suốt kể từ lúc đó, bắt đầu từ bây giờ, anh quyết định mình sẽ không bao giờ nói bất kì lời hung dữ nào với người yêu của mình nữa. Tại thời đại không biết khi nào sẽ chết vì đói, chỉ có tình yêu mới có thể trao nhau cái ấm, vì sao phải thốt ra những lời ác ý để ép đối phương không rời khỏi mình?

“Mặt em bây giờ? Ý em là, em còn có mặt khác?” Phác Xán Liệt nhịn không được bèn cắn vành tai Biên Bá Hiền, anh vươn lưỡi liếʍ láp, em ấy đúng là biết ghẹo tim anh, sao anh có thể không nổi điên cho được?

“Các mặt khác anh đều biết mà, Xán Liệt.”

“Tôi không biết, em cho tôi xem đi.”

Nửa tháng sau đó, cơ hội Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền gặp xác chết ngày càng nhiều.

Xác chết la liệt khắp nơi, cách nhau gần vài trăm mét, có lẽ bọn chúng vừa tàn sát nơi này cách đây không lâu,

Nắng gắt thiêu cháy thi thể, có điều cậu lấy làm lạ là trên da những xác chết lốm đốm những dấu chấm tròn nhỏ màu trắng nhạt, không phải là đốm xác chết bình thường.

“Đừng động vào, anh e nó là virus.” Phác Xán Liệt giữ tay Biên Bá Hiền lại.

Hai người đứng dậy nhìn xung quanh, dõi tầm mắt ra xa, ở đây không có lấy một làn gió, không phải là cái chết thì cũng chỉ còn cái đói, tựa như vẫn quanh quẩn con hầm mà họ đã rời xa, không có chút hơi người, đúng là biết cách khơi dậy tuyệt vọng.

“Virus? Không phải là bệnh dịch sao? Anh xem này, xác nào cũng có nhưng màu rất nhạt, lại còn nhỏ.”

Vẻ mặt hai người thêm nghiêm nghị, nếu đúng như họ đoán thì chẳng khác gì họ đang đâm đầu xuống địa ngục.

“Tìm áo bịt miệng lại, đừng lo mấy xác chết này nữa, đi mau lên.”

Một tháng sau đó.

Thời tiết nóng rực khiến đồ ăn hư nhanh hơn, khi lấy ra túi khoai cuối cùng, những búp khoai đã hư và chuyển dần sang màu đen, Phác Xán Liệt tiếp tục nguyền rủa Chúa, anh quăng mạnh đống khoai tây hư xuống đất làm lớp bụi bặm bay lên.

Bức xạ biến thân hình gầy ốm của họ trở nên yếu ớt hơn, tốc độ tiến bước cũng chậm lại, chỉ bằng một phần ba so với lúc mới xuất phát.

Đôi giày của Phác Xán Liệt đã sờn rách, anh tàn nhẫn vứt nó đi, dùng đồ mặc quấn quanh chân, nhiệt nóng nực như muốn đốt cháy lòng bàn chân anh.

“Anh mang giày của em đi, Xán Liệt, em không sợ nóng.”

“Em tự mang của mình đi, đừng chạm vào anh.”

Dây thần kinh của Biên Bá Hiền căng lên khi đồ ăn cạn kiệt, Phác Xán Liệt đã không còn cười nhiều như khi lên đường, bây giờ cả hai chỉ còn nước lang thang tiếp bước.

Thật ra anh biết, vốn dĩ chẳng hề có nơi xa nào, nhưng Biên Bá Hiền cố chấp rời khỏi hầm, anh cũng đành đuổi theo nơi xa…. Hay có thể nói là, Biên Bá Hiền chính là nơi xa mà anh đuổi theo.

Không có đồ ăn, ngày hôm sau, ban ngày tàn khốc với họ, ban đêm thì lạnh như băng, thật nực cười làm sao, Phác Xán Liệt cảm thấy cùng lắm là họ chỉ đang chạy từ con hầm này sang con hầm khác, điểm giống nhau duy nhất là dẫu đi bất kể đâu, họ đều cách cái chết không xa.

Biên Bá Hiền vẫn khao khát hướng về nơi xa như cũ, nhưng khao khát này càng ngày càng trở nên phi thực tế khi không có thức ăn, cậu lờ mờ cảm thấy mình đã hại Phác Xán Liệt, anh gầy hơn trước vì đói, đôi chân hai người như bị xích gông xiềng, họ không còn dùng xe nữa vì đã kiệt sức lái xe nên bỏ nó bên đường, dù sao thì cũng hết khoai tây, chỉ còn vài chai nước cuối cùng nhưng họ không dám uống tùy tiện, ai biết được một giọt nước sẽ trở thành thứ cứu sống mình trong tương lai? Tương lai? Tương lai ở đâu?

Lại là một buổi chiều hoàng hôn, đường chân trời như bị đốt cháy, Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt nắm chặt tay nhau, những lúc như thế này, chỉ có cái chạm này mới cho họ hy vọng, họ không nói gì, cũng chẳng có gì để nói. Thỉnh thoảng họ sẽ dừng lại, cởϊ áσ quấn quanh miệng xuống, ôm lấy nhau trao nhau nụ hôn ngọt ngào, đây có lẽ là sự cứu rỗi duy nhất.

Biên Bá Hiền hỏi, “Anh hận em không?”

Một câu hỏi vô nghĩa.

“Đừng nghĩ linh tinh, anh chưa từng hận em, em nói rất đúng, ở lại đó cũng là chờ chết, chi bằng ra ngoài với em, người, lẽ ra nên ra ngoài một chút.”

Ngoài trời lặng yên chỉ có tiếng gió thoảng, nhiệt độ suy giảm càng ngày càng nhanh, mau chạy trốn đi, đến một nơi bí mật nào đó, ai biết mình có thể sống được bao lâu?

Đêm nào của họ cũng trải qua như thế, bọc kín mình trong áo, kề sát nhau, có thể họ sẽ chết vào một đêm rét căm, có thể họ sẽ bị loài đó phát hiện và nhai nuốt tươi, có vô số khả năng.

Phác Xán Liệt nghe tiếng bước chân bên ngoài, anh lập tức bịt miệng Biên Bá Hiền, vểnh tai nghe tiếng động nhằm chờ chủ nhân của bước chân đó đi xa và đừng tìm thấy bọn họ, họ đã hết sức để có thể gϊếŧ nó rồi.

Bi thương thay, tiếng bước chân đang tiến lại phía của hai người.