Nông Trường Nhỏ Giữa Trời Mây

Chương 12: Gặp nhau

Người phụ nữ trung niên gặp qua rất nhiều trẻ con, trừ mấy đứa trẻ hư, còn có một ít đáng yêu, nghịch ngợm, gây sự, ngoan ngoãn, nhưng không có đứa trẻ nào giống đứa trước mắt khờ dại như vậy chọc nội tâm người khác, nghe được giọng giòn giòn hỏi mình còn mua không?

Bà căn bản không cự tuyệt được, huống chi đứa nhỏ này bán măng đúng thật ăn ngon hơn các nhà khác, bà lập tức gật đầu nói: “Mua.”

Diệp Trì một chút vui vẻ, hỏi: “Dì mua mấy cái?”

“Hai cái, hai cái lớn.”

“Dạ.”

Diệp Trì ôm ra hai cái lớn, dùng sức vỗ vỗ đất trên mặt, nói: “Như vậy nhẹ một chút."

Người phụ nữ trung niên nhìn tay Diệp Trì mũm mĩm nho nhỏ, tâm đều nhũn ra.

Diệp Trì hồn nhiên không biết, chỉ nghĩ phục vụ tốt cho người phụ nữ trung niên, người phụ nữ trung niên đúng thật cầm hai cây măng tốt nhất, đây đều là công lao Diệp Trì, ngoài còn tiền bà ấy còn giúp Diệp Trì hét to, từ ngữ có phong phú hơn nhiều so với "măng nhảy của Diệp Trì", cái gì hương vị tươi ngon, ngọt thanh ngon miệng, có thể so với 《 đầu lưỡi Trung Quốc 》 .

Chỉ một lúc sau, có không ít người vây quanh xe ba bánh, mọi người đều ồn ào muốn mua măng, Diệp Trì cùng Diệp Quốc Thịnh lại vội lên, chờ đến khi không còn nhiều lắm, Diệp Quốc Thịnh đem số còn lại muốn tặng cho người phụ nữ trung niên .

Người phụ nữ trung niên nói cái gì đều không cần.

“Đây là tạ lễ, nếu không phải có đồng chí, măng của chúng tôi sẽ không bán nhanh như vậy.”

“Đó là măng nhà hai người ăn ngon.” Người phụ nữ trung niên nhìn về phía Diệp Trì nói: “Còn có đứa bé đẹp.”

Diệp Trì hướng người phụ nữ trung niên cười cười.

Diệp Quốc Thịnh nói: “Vậy đồng chí cũng giúp sức, bốn năm căn măng này, đồng chí lấy về nhà ăn đi.”

“Không được không được, tôi mua hai cái đủ ăn, không ăn hết nhiều liền lãng phí.” Người phụ nữ trung niên tìm mọi cách chối từ, vừa lúc lại có người tới mua măng, bà thuận thế để Diệp Quốc Thịnh đem măng bán cho người khác.

Cứ như vậy, một xe măng đều bán hết.

Diệp Quốc Thịnh vui vẻ.

Diệp Trì càng vui vẻ, tâm tư nhỏ lại sinh động, đôi mắt sáng lấp lánh liếc về phía kẹo hồ lô cách đó không xa, rồi sau đó có chút khϊếp đảm lại có chút chờ mong mà quay đầu lại nhìn Diệp Quốc Thịnh, thanh âm mang theo khẩn cầu mà gọi: “Ông nội.”

Diệp Quốc Thịnh từ trong túi móc ra năm đồng tiền nói: “Đi thôi, mua kẹo hồ lô đi.”

“Mua một cái chúng ta cùng nhau ăn.”

“Được.”

Diệp Trì cầm tiền vui sướиɠ mà chạy tới mua kẹo hồ lô, mua trái cây, quả hạch, một chuỗi lớn, cậu kích động cực kỳ, luyến tiếc ăn, hai tay nắm chặt chạy về phía Diệp Quốc Thịnh, sắp đi đến trước mặt Diệp Quốc Thịnh nghe được Diệp Quốc Thịnh nói chuyện cùng người mang mũ bông.

Người mang mũ bông nói: “Một mình ông nuôi cháu trai sao?”

Diệp Quốc Thịnh nói: “Đúng vậy.”

“Ba mẹ cậu bé không trả tiền sao?”

“Không cho, về sau tôi nuôi.”

“Vậy ông cũng không dễ dàng nha?”

“Đúng vậy, không dễ dàng.”

“Sao không để con trai con dâu ông nuôi ông.”

“Bọn họ cũng có nhà của chính mình, tôi còn có thể làm việc, liền kiếm chút.”

“…”

Diệp Quốc Thịnh cùng người mang mũ bông nói vài câu xong bắt đầu thu thập đồ vật chuẩn bị về nhà, Diệp Trì nắm chặt xâu kẹo hồ lô, nhìn lại, sau đó lại chạy về phía người bán kẹo hồ lô nói: “Chú ơi, cháu không cần xâu lớn như vậy, thúc cho cháu đổi cái nhỏ hơn, tìm cho cháu cái một khối 5 mao tiền.”

“Cái này cháu liếʍ qua chưa? Liếʍ qua không thể đổi.” Bán kẹo hồ lô nói.

“Cháu không có liếʍ qua, cháu còn chưa bỏ vào miệng.”

“Vậy được đổi cho cháu một cái.”

Diệp Trì cầm kẹo hồ lô nhỏ vô cùng cao hứng mà trở về, nói: “Ông nội, xem, kẹo hồ lô!”

Diệp Quốc Thịnh nhìn thoáng qua, nói: “Không phải bảo cháu mua xâu dài sao? Sao lại mua cái ngắn?”

“Xâu dài ăn không hết, nhỏ ăn hết.”

Diệp Quốc Thịnh cười.

Diệp Trì giơ kẹo hồ lô đến bên miệng Diệp Quốc Thịnh nói: “Ông nội,ông ăn một chút, đặc biệt ngọt.”

“Cháu ăn qua?”

“Không có.”

“Vậy sao cháu biết đặc biệt ngọt?”

“Cháu đoán!”

“…” Thật sự đoán!

Diệp Quốc Thịnh tuy rằng 70, nhưng răng cũng không tệ lắm, cắn một miếng nói: “Thật ngọt, Diệp Trì ăn đi.”

Diệp Trì lúc này mới mỹ mãn mà ăn.

Diệp Quốc Thịnh hiện tại không đếm tiền, nhưng ông biết hôm nay so ngày hôm qua kiếm lời gấp ba, trước mắt đã là giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt, chiếu ông có chút nóng, ông quay đầu nhìn Diệp Trì, cái trán Diệp Trì cũng lấm tấm mồ hôi, dời tầm mắt, thấy Diệp Trì còn đi giày bông.

Trời nóng như vậy còn đi giày bông, khẳng định rất nóng.

“Diệp Trì.”

“Đi, chúng ta đi mua giày.”

Diệp Trì cúi đầu nhìn giày dưới chân nói: “Cháu có giày.”

“Giày này hiện tại đi quá nóng, mua giày mới.”

“Giày mới đắt.” Mẹ cũng không lỡ mua cho cậu.

“Không sao, chúng ta có tiền.”

“Nhưng mà, tiền khó kiếm.” Diệp Trì nghiêm túc nói, lại tràn đầy tính trẻ con.

Diệp Quốc Thịnh cười nói: “Từ từ kiếm, không vội, đi, mua giày mới đi.”

Diệp Trì cũng có chờ mong đối với giày mới, cậu cũng giống như những đứa trẻ khác, đối với đồ mới đều rất tò mò, nhiệt tình cùng yêu thích, thấy ông nội kiên trì phải mua cho mình, trong lòng cậu ngập tràn vui vẻ, gật gật đầu, ngồi trên xe, cùng Diệp Quốc Thịnh đi vào đường đi bộ trấn Cảnh Sơn.

Sở dĩ gọi là đường bộ, là bởi vì đường này chỉ có mấy trăm mét, tuy nhỏ nhưng cái gì cũng có, bên trong bán các loại quần áo, vô cùng náo nhiệt.

Diệp Trì thích náo nhiệt, vui vẻ mà ngồi ở trên xe, ăn kẹo hồ lô, nhìn quầy hàng hai bên đường, có bán áo sơ mi, có bán đồ dùng học tập, có bán ô tô đồ chơi, rất nhiều loại Diệp Trì nhìn mà cũng không rảnh ăn kẹo hồ lô, đôi mắt cậu tỏa sáng mà nhìn chung quanh, mãi cho đến khi xe ba bánh dừng ở một tiệm giày nhi đồng.

Cậu từ trên xe nhảy xuống, nhìn các kiểu giày nhỏ rực rỡ, trong lòng tán thưởng không thôi.

“Diệp Trì, nhìn xem thích cái nào?” Diệp Quốc Thịnh lái xe ba bánh đến bên cạnh.

Diệp Trì nhìn qua.

Chủ quán đi lên nghênh đón.

Diệp Quốc Thịnh dẫn Diệp Trì đi vào.

Chủ quán bắt đầu giới thiệu cho Diệp Quốc Thịnh và Diệp Trì một đôi giày thể thao mùa xuân đặc biệt đẹp, màu xanh bộ đội, đế giày khâu, nhìn qua như là một con báo, đi vào khẳng định vừa nhẹ nhàng vừa thoải mái, Diệp Trì thích, lúc chủ quán giới thiệu với Diệp Quốc Thịnh, cậu lén lút liếc liếc trên kệ để hàng ——323 khối.

Vượt qua một trăm liền rất đắt, cậu nhìn ông nội lại nhìn nhân viên cửa hàng, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa hàng xếp mấy đôi giày, nhìn thấy một đôi màu trắng vải bạt, bên cạnh thẻ viết chính là “25 khối một đôi”, câụ lập tức nói: “Ông nội, cháu muốn mua đôi kia, đôi kia trắng, đẹp.”

Diệp Quốc Thịnh cùng nhân viên cửa hàng đồng thời nhìn về phía Diệp Trì.

Diệp Trì đã cầm lấy đôi màu trắng nói: “Cháu muốn cái này.”

Nhân viên cửa hàng mặc kệ Diệp Trì, cực lực cùng Diệp Quốc Thịnh nói, bây giờ trẻ con đang ở tuổi nghịch ngợm, đương nhiên phải mua đồ tốt nhất, một đôi giày trẻ con hơn 300 khối cũng không đắt, nhưng Diệp Trì kiên trì muốn 25 khối một đôi.

Cuối cùng, nhân viên cửa hàng cũng không nói, tùy tiện đóng gói một chút đưa cho Diệp Quốc Thịnh.

Diệp Quốc Thịnh giao cho Diệp Trì.

Diệp Trì mỹ mãn mà ôm vào trong ngực, lúc đi ra tiệm giày, nhìn thấy một bé trai mang cặp sách chính trực thẳng thắn mà nhìn nơi này, Diệp Trì nhận ra bé trai kia là người ngày hôm qua đòi tiền ông nội - Diệp Ngạn Bác.

Bên cạnh Diệp Ngạn Bác là Diệp Hoành Vĩ, Diệp Hoành Vĩ gọi một tiếng: “Ba.”

Diệp Ngạn Bác gọi một tiếng: “Ông nội.”

Diệp Quốc Thịnh “Ừm” một tiếng, nói: “Ngạn Bác tan học à.”

Diệp Ngạn Bác nói: “Dạ, ông nội ông tới làm gì?”

Diệp Quốc Thịnh cũng không có gạt, nói: “Mua cho Diệp Trì đôi giày.”

“Cũng mua cho cháu một đôi đi.”

Lông mày Diệp Quốc Thịnh nhíu lại: “Cháu không phải có giày rồi sao?”

Diệp Ngạn Bác không cao hứng mà nói: “Không đủ đi.”

“Đi hỏng rồi lại mua.”

Diệp Ngạn Bác có chút tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Trì.

Diệp Trì ôm giày mới nhìn từ trên xuống dưới Diệp Ngạn Bác, Diệp Ngạn Bác tám tuổi đeo cặp sách màu đen, ngũ quan đoan chính nhưng lúc nhìn Diệp Trì trên mặt lại là cực khó coi.

Diệp Trì đánh giá qua, liền không hề cãi Diệp Ngạn Bác.

Diệp Ngạn Bác muốn giày liền nhìn về phía Diệp Hoành Vĩ.

Diệp Hoành Vĩ nhìn Diệp Quốc Thịnh nói: “Ba, nghe nói ba bán măng?”

Diệp Quốc Thịnh đỡ Diệp Trì lên xe nói: “Ừm.”

“Lên núi đào măng?”

“Ừm.”

“Ba lớn tuổi như vậy, suốt ngày chạy lên núi, vạn nhất nếu là gặp phải…”

“Làm trong nhà không an toàn sao?”

“…”

“Yên tâm, ta nói rồi, ta sẽ không để con nuôi ta, xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không liên lụy nhà các ngươi.”

Diệp Quốc Thịnh ngồi trên xe ba bánh, nói: “Diệp Trì ngồi tốt chưa.”

Diệp Trì nói: “Dạ, ngồi tốt.”

“Vậy đi thôi.”

Diệp Quốc Thịnh không có nói lại hai cha con Diệp Hoành Vĩ, lái xe ba bánh rời đi, về đến nhà, Diệp Trì đi giày mới vào, đi đến trước mặt Đại Hắc hỏi: “Đại Hắc, xem, giày mới tốt không? Đại Hắc, mày xem.”

Đại Hắc vòng quanh chân cậu.

Diệp Quốc Thịnh nhìn một đứa trẻ một con chó cười, đem một cái sọt măng trong phòng bếp nhắc ra cửa, Diệp Trì nhìn đến, chạy nhanh theo hỏi: “Ông nội, ông đi đâu thế?”

“Đi chỗ bà cụ Lục trả xe ba bánh.”

“Cháu cũng đi.”

“Đi thôi.”

Diệp Trì ngồi trên xe ba bánh, đi theo Diệp Quốc Thịnh, xe dừng trước một tiểu viện sạch sẽ, cửa tiểu viện khép hờ, Diệp Quốc Thịnh từ trên xe ba bánh xuống, đẩy cửa rộng ra tiến vào sân, gọi: “Bà bọn nhỏ, bà bọn nhỏ ở nhà không? Tôi đưa xe ba bánh tới.”

Trong viện con chó tên Đại Hoa kêu gâu gâu không ngừng, trong phòng bếp truyền ra một giọng phụ nữ có chút già nua: “Ai đó?”

Diệp Quốc Thịnh cười nói: “Là tôi, cha Hoành Vĩ.”

“Ai da, lão Diệp à.” Một người mặc đồ phụ nhân, đeo tạp dề đi ra: “Ông đã đến rồi à.”

Đây là "bà cụ Lục" trong miệng Diệp Quốc Thịnh, Diệp Quốc Thịnh từ xe ôm ra sáu cây măng đưa cho bà cụ Lục nói: “Tặng bà, với trả xe ba bánh.”

“Trả xe thì trả xe, ông mang măng đến là có gì?”

“Tặng bà ăn.”

“Sao lại đưa nhiều vậy?”

“Dù sao là nhà mình trồng.”

“…”

Hai người già xô đẩy quay lại, Diệp Trì lại bị tiếng Đại Hoa kêu gâu gâu hấp dẫn, Đại Hoa hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, nhìn qua đẹp cực kỳ, Diệp Trì nhìn chằm chằm Đại Hoa, nhìn Đại Hoa đi tới chỗ mình, cậu có chút sợ hãi mà lùi về sau hai bước, nhưng mà Đại Hoa cũng chỉ đi quanh cậu ngửi ngửi, cũng không có ý muốn cắn, cậu vui vẻ cực kỳ, nhịn không được muốn duỗi tay sờ sờ Đại Hoa.

Đúng lúc này, đột nhiên một giọng nghiêm khắc truyền đến: “Không được sờ chó của tôi!”

Diệp Trì cả kinh, theo tiếng nhìn lại, nhìn thấy ở cửa sổ đang mở một nửa có một bé trai đang đứng, đứa trẻ hung mà trừng mắt bên này.

Tác giả có lời muốn nói: Bé trai: Không được sờ chó của tôi!

Diệp Trì:…

Bé trai: Cậu có thể sờ tôi.

Diệp Trì:???

Thịt thịt: Tôi nói bừa 23333

Diệp Trì:…