- Là ngươi? Chúng ta không oán không thù, tại sao ngươi lại hại ta?
Mai Hoa Thập Nhị cười hắc hắc:
- Chỉ trách ngươi đắc tội người không nên đắc tội.
- Ta đến cùng đắc tội ai?
Tổ An vội vàng hỏi.
Mai Hoa Thập Nhị rút ra một cây đao vỗ vỗ mặt của hắn:
- Ngươi không cần biết, xuống Địa Phủ hỏi Diêm Vương đi?
Tổ An không khỏi có chút hiếu kỳ, thế giới này cũng có truyền thuyết Địa Phủ và Diêm Vương sao?
- Nếu ngươi dám gϊếŧ ta, Sở gia sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Tổ An hỏi dò, nhìn xem phía sau màn sai sử đến cùng có phải người Sở gia hay không.
- Ôi ta rất sợ đó...
Mai Hoa Thập Nhị vỗ vỗ tim, biểu diễn cực kỳ giả tạo.
- Nơi này rừng núi hoang vắng, ai biết ngươi chết như thế nào.
Hắn dừng một chút lại nói:
- Bất quá ngươi lại nhắc nhở ta, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ân, ta sẽ không tự mình động thủ, đợi lát nữa ném ngươi vào trong Sài Lang Cốc, để Cương Liệt Hắc Sài gặm ngươi đến hài cốt không còn, như vậy Sở gia sẽ không làm gì được ta.
Tổ An có chút ngoài ý muốn, từ trong ngữ khí của đối phương, phía sau màn sai sử lại không phải người Sở gia?
- Đúng rồi, ngươi có biết vì sao Cương Liệt Hắc Sài gọi là Cương Liệt Hắc Sài hay không?
Mai Hoa Thập Nhị cười hắc hắc, không đợi hắn trả lời đã nói.
- Bởi vì bọn chúng rất thích moi hậu môn, ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chúng kéo ruột của ngươi ra, nhưng ngươi lại không thể chết ngay được, chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng ăn ngươi, tin tưởng ta, mùi vị đó nhất định không dễ chịu.
Tổ An có chút không hiểu, hiện tại nói với hắn những chuyện này là có ý nghĩa gì, thỏa mãn tâm lý tra tấn người sao?
Mai Hoa Thập Nhị nghĩ hắn sợ choáng váng đến nói không ra lời, cũng lơ đễnh, lời nói xoay chuyển, tiếp tục nói:
- Nhưng nếu ngươi có thể trả lời mấy vấn đề của ta, ta có thể cân nhắc cho ngươi một cái thống khoái, khỏi bị tra tấn như vậy.
- Vấn đề gì?
Tổ An sững sờ, nghĩ thầm chẳng lẽ nguyên chủ nhân của thân thể này biết bí mật khó lường gì, mới đưa tới các phương chú ý?
Mai Hoa Thập Nhị ngồi xổm xuống, trên mặt hiện ra nụ cười quái dị:
- Bộ ngực của Sở gia đại tiểu thư lớn bao nhiêu?
Tổ An:
- ? ? ?
Hắn suy đoán các loại khả năng, chỉ là không nghĩ tới đối phương sẽ hỏi vấn đề như vậy.
- Đại khái lớn như thế này.
Tổ An tiện tay vẽ một chút, dù sao mình cũng chưa thấy qua, ai biết được chứ.
- Eo thì sao, nhỏ bao nhiêu?
- Đại khái nhỏ như thế?
Tổ An hơi không kiên nhẫn, nếu không được tình báo gì, hắn cũng lười dây dưa với đối phương.
- Nơi đó chặt không, nàng rêи ɾỉ như thế nào? Mẹ nó, sao lão tử lại cứng rắn rồi.
Mai Hoa Thập Nhị chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trực tiếp cởϊ qυầи ra.
- Đến, ngậm lấy!
Đời này chỉ sợ là không có cách nào đạt được Sở gia tiểu thư, dùng biện pháp như vậy gián tiếp cảm thụ mùi vị của nàng cũng tốt.
Tổ An:
- ? ? ?
Lúc đầu muốn nhân cơ hội tìm hiểu một chút tin tức, nào biết gia hỏa này biếи ŧɦái như vậy!
Trực tiếp đoạt lấy đao trong tay đối phương, mặt đen lên, giơ tay chém xuống, chặt đứt dương căn của hắn.
- A...
Mai Hoa Thập Nhị không chút phòng bị, hét thảm che lấy đũng quần, liều mạng lăn trên mặt đất, cái ót không cẩn thận đυ.ng vào trên cây, lại ngạnh sanh đau đến hôn mê bất tỉnh.
Mai Hoa Thập Nhị phảng phất như nằm mộng rất dài, trong mộng hắn bị bang chủ đưa vào cung làm thái giám, công công trong cung cho hắn ăn rất nhiều loại hạt, mấy ngày qua cũng không cho hắn uống nước, hắn khát nước đến sắp chết rồi.
Có lẽ thượng thiên nghe được hắn cầu xin, trên bầu trời vậy mà bắt đầu mưa, nước mưa rất ấm áp, lại ngon miệng như vậy, ẩn ẩn còn kèm theo vị mặn.
Hắn tham lam uống mấy ngụm, đột nhiên cảm giác có chút không đúng, vội vàng mở to mắt, phát hiện mình bị cột vào trên cây đại thụ, hắn dùng sức muốn tránh thoát, nhưng dây thừng không nhúc nhích tí nào, lúc này hắn mới chú ý tới dây thừng này là vật trên người mình, trải qua xử lý đặc thù, chuyên môn dùng để đối phó tu luyện giả cấp thấp.
Cái này là tình huống như thế nào?
Trong lúc nhất thời hắn không kịp phản ứng, hắn không phải dẫn Tổ An kia đến Sài Lang Cốc sao? Bỗng nhiên phát giác trên mặt ướt sũng, vô ý thức liếʍ liếʍ một chút, hương vị giống như ở trong mộng a.
Tổ An đứng ở bên gốc cây sửa sang lại quần áo, vẻ mặt xin lỗi nói:
- Không có ý tứ, ngươi một mực bất tỉnh, ta lại tìm không thấy nước để giội ngươi, chỉ có thể xử lý tại chỗ, hai ngày này hỏa khí có chút lớn, nên hơi vàng một chút.
Đến lúc này Mai Hoa Thập Nhị đâu còn không biết trên mặt là cái gì, đặc biệt là nghĩ đến mình ở trong mộng còn uống mấy ngụm:
- Con mẹ nó!
Đến từ Mai Hoa Thập Nhị, điểm nộ khí +777!
- Hỏa khí của huynh đệ ngươi cũng không nhỏ nha.
Mặc dù ngoài miệng Tổ An nói như vậy, nhưng trong lòng lại nở hoa, cơ hội tốt nha, không kiếm chút điểm nộ khí thì quá thẹn với danh hào anh hùng bàn phím.
Mai Hoa Thập Nhị mắng to:
- Con mẹ nó, ngươi cũng dám trói lão tử, mau thả lão tử ra!
Tổ An đi tới nói:
- Có phải ngươi đã quên chuyện xảy ra vừa rồi hay không?
Mai Hoa Thập Nhị sững sờ, nghĩ thầm vừa rồi ta đang giẫm tiểu tử này, muốn đối phương ngậm... Nghĩ tới đây hắn vội vàng cúi đầu xem xét, nhìn thấy giữa hai chân máu thịt be bét, dù máu đã ngừng, nhưng giữa hai chân rỗng tuếch, không khỏi phát ra tiếng rêи ɾỉ thê lương:
- Đâu mất rồi?
Theo hắn gầm thét, vết thương bị rách, máu tươi lại chảy ra.
Tổ An không thể không cảm thán thể chất của tu hành giả quá tốt, kiếp trước nam nhân bị thương như vậy, chỉ sợ sớm đã chết rồi.
Hắn móc móc lỗ tai, hiển nhiên vừa rồi bị chấn có chút không thoải mái, sau đó mới chỉ vào một cây gậy trúc thật dài cách đó không xa, trên ngọn trúc buộc một sợi dây nhỏ, một đầu dây khác thì cột vật gì đó máu me nhầy nhụa:
- Ầy, bảo bối của ngươi ở nơi đó.
- Đồ chó hoang, ngươi âm ta!
Chuyện vừa rồi phát sinh từng màn nhớ lại, Mai Hoa Thập Nhị đâu còn không biết mình lật thuyền trong mương.