Lục Địa Kiện Tiên

Chương 17: Đánh cược (2)

Lúc đầu toàn thân Tổ An bất lực, nhưng lần này thực quá đau, đau đến hắn thoáng cái ngồi dậy.

Nhìn thấy hắn phản ứng khoa trương, lúc này Sở Hoàn Chiêu mới thỏa mãn nhẹ gật đầu:

- Biết lợi hại chưa, tỷ tỷ sợ ta bị khi dễ, cố ý tìm cho ta vũ khí... Trường Tiên Rêи ɾỉ, có thể phóng đại địch nhân gấp mười đau đớn, không có bất kỳ người nào chịu được.

- Trường Tiên Rêи ɾỉ?

Tổ An nuốt một ngụm nước bọt, cái nhà này đặt tên thật bá đạo, phóng đại đau đớn gấp mười, khó trách sẽ khó chịu đựng như vậy.

Bất quá để hắn ngoài ý muốn là, hắn phát hiện vật chất kim sắc trên người mình tựa hồ nhiều hơn không ít, gia tăng nhiều hơn một quyền trước đó, hiện tại cái pháp trận kia không sai biệt lắm sắp đầy, nghĩ đến là công hiệu của một roi kia nha.

Công pháp này thật tiện!

Trong lòng Tổ An không ngừng thăm hỏi gia hỏa sáng tạo công pháp này, người kia nhất định là bạo lực cuồng!

Bất quá hắn cũng rất muốn biết một pháp trận tràn đầy, sẽ sinh ra hiệu quả gì, chiếu tiến độ này, bị tiểu cô nương kia đánh vài roi, tựa hồ sẽ tràn đầy.

Nhưng nghĩ tới cảm giác đau đớn thiêu đốt linh hồn kia, cả người hắn liền không rét mà run, đừng nói thêm vài roi, chỉ một roi hắn cũng chịu không được.

Nếu chỉ là đau nhức thì thôi, mấu chốt là thân thể này của hắn quá yếu, đầu tiên là bị sét đánh, lại bị chó cắn, một bộ tùy thời sẽ tắt thở, hắn rất hoài nghi roi tiếp theo mình sẽ chết.

Thấy hắn không nói gì, Sở Hoàn Chiêu cho rằng hắn sợ, roi không có tiếp tục quất xuống, mà nói:

- Hừ hừ, sợ rồi sao, nếu bây giờ ngươi quỳ xuống dập đầu nhận sai, lại liếʍ giày của ta sạch sẽ, có lẽ cô nãi nãi tâm tình cao hứng, sẽ tha ngươi một mạng.

Nàng rất tùy ý ngồi trên ghế, vểnh chân bắt chéo, mũi chân lay động, lộ ra đôi chân tú mỹ thon dài, nếu những thân sĩ trên mạng kiếp trước kia thấy được, không ít sẽ toát ra ý nghĩ chơi chân năm thế.

- Ta nhổ vào!

Tổ An giận dữ, có lẽ rất nhiều gia hỏa biếи ŧɦái ước gì có loại cơ hội này, nhưng hắn là loại người này sao?

Sở Hoàn Chiêu cười lạnh nói:

- Cũng có mấy phần cốt khí, như vậy đi, chúng ta đánh cược được không?

- Đánh cược gì?

Tổ An cảnh giác, tiểu nữ nhân trước mắt quả thực chính là biếи ŧɦái, phải cẩn thận một chút.

Sở Hoàn Chiêu giương roi lên:

- Nếu ngươi có thể chịu ta ba roi không kêu đau đớn, ta sẽ không truy cứu sự tình ngươi gϊếŧ Thiểm Cẩu của ta, thế nào?

Trong mắt nàng hiện lên vẻ hưng phấn, phóng đại thống khổ gấp mười lần, thường nhân làm sao có khả năng chịu được? Sở dĩ nàng đánh cược, chính là nghĩ trước cho ngươi hi vọng, lại để ngươi tuyệt vọng, nhìn hắn cố gắng khắc chế chịu đựng, lại không cách nào đào thoát kết cục thất bại kêu rên, mới có thể tiết mối hận trong lòng.

- Quả nhiên là nữ nhân biếи ŧɦái!

Tổ An vừa định cự tuyệt, bỗng nhiên tâm niệm khẽ động, hắn nhớ tới trước đó rút được cái Phú Bà Khoái Lạc Cước, lúc ấy cảm thấy công năng cực kỳ gân gà, nhưng tựa hồ dùng ở nơi này lại phù hợp.

- Tốt, một lời đã định!

Tổ An trầm giọng nói, hiện tại hắn lo lắng nhất là bàn phím không đáng tin cậy, vạn nhất dùng không có hiệu quả, vậy thì mình xong đời.

- Chờ một chút, nếu ngươi thua thì sao?

Sở Hoàn Chiêu hỏi.

- Ngươi muốn thế nào?

Tổ An cảm thấy thiếu nữ trước mắt còn thiếu hai cái sừng trên đầu, sau lưng mọc cái đuôi của Sa Tăng, thật chính là tiểu ác ma a.

Trong mắt Sở Hoàn Chiêu lóe lên vẻ hưng phấn:

- Bản tiểu thư ban cho ngươi quyền lợi quỳ xuống liếʍ giày của ta.

Tổ An tức đến xạm mặt lại, nghĩ thầm vì sao Sở gia có ngươi biếи ŧɦái như vậy chứ:

- Cái này không công bằng, trừ khi ta thắng ngươi cũng liếʍ giày cho ta.

Sở Hoàn Chiêu cười lạnh:

- Không có phần ngươi nói điều kiện, trước bồi thường Thiểm Cẩu của ta lại nói, nếu ngươi muốn đánh cược liếʍ giày, chờ lần này thắng ta đã.

Nàng căn bản không tin đối phương có thể thắng.

- Tốt!

Tổ An cũng nổi giận, nha đầu này không khỏi quá biếи ŧɦái, có thể nói phát huy cái từ này cực kỳ tinh tế.

Sở Hoàn Chiêu đang muốn giơ roi, Tổ An vội vàng nói:

- Chờ một chút!

- Ngươi muốn đổi ý?

Sở Hoàn Chiêu nhướng mày.

- Ta uống ngụm nước cái đã.

Tổ An cần tìm một cơ hội sử dụng Phú Bà Khoái Lạc Cước, Sở Hoàn Chiêu hừ một tiếng, cũng không có ngăn cản, nàng không vội nhất thời.

Thừa dịp uống nước, Tổ An vụиɠ ŧяộʍ gọi Phú Bà Khoái Lạc Cước ra, nhìn cục chà nồi kia, hắn đành phải nuốt nước miếng: Cái đồ chơi này đến cùng dùng như thế nào, sẽ không thật ma sát lên nơi đó đấy chứ?

- Ma sát bất luận chỗ nào cũng được.

Phảng phất như nghe được nghi hoặc trong lòng hắn, trên màn hình giả lập trước mắt xuất hiện một hàng chữ.

Tổ An cũng không lo được nhiều như vậy, đưa lưng về phía Sở Hoàn Chiêu, đặt lên tay ma sát, sau đó hắn phát hiện trên màn hình liên quan tới Phú Bà Khoái Lạc Cước xuất hiện một hàng chữ:

Sử dụng thành công, trong vòng một canh giờ có thể chuyển hóa cảm giác đau đớn thành cảm giác vui vẻ, chú thích: không thể miễn giảm tổn thương, nhưng khi phú bà gây ra vết thương trí mạng thì nó có thể giúp ngươi giữ lại một giọt máu cuối cùng.

Độ bền: 2/3

Lúc này Tổ An đã bất lực, cái đồ chơi gân gà như thế còn không phải vật phẩm vĩnh cửu, xem ra còn chỉ có thể sử dụng 2 lần, cái bàn phím này thật là gian thương vô lương.

- Xong chưa, lề mà lề mề cái gì thế.

Sau lưng truyền đến thanh âm bất mãn của thiếu nữ, hiển nhiên nàng đã đợi không kiên nhẫn được nữa.