Quân Nhân Cũng Có Tình Yêu

Chương 48

Bạn trai của Lăng Nguyệt Nguyệt tên Sở Hán, là đội trưởng của đội bóng rổ trong trường học, tướng mạo đẹp trai mê người, tính tình ấm áp như ánh mặt trời, nhất kiến chung tình với Lăng Nguyệt Nguyệt, khai giảng không lâu liền triển khai kế hoạch theo đuổi. Nhưng bởi vì Lăng Nguyệt Nguyệt đối với mọi người tính tình khác lạnh nhạt, lúc vừa mới bắt đầu, cô ấy không muốn nhìn thấy Sở Hán, nhưng trong quá trình tiếp xúc, cô ấy dần dần bị ánh nắng của Sở Hán làm gục ngã, bại trận dưới thế tiến công ấm áp của anh ta.

Thực ra nhìn vào vẻ bề ngoài, Sở Hán là một tiểu bạch kiểm [1] vô cùng tiêu chuẩn, mọi người ở trong phòng ký túc đều có chút thành kiến với anh ta, bởi vì các cô ấy đều cảm thấy, người đẹp vô cùng yếu đuối giống như Lăng Nguyệt Nguyệt đây nên được một người đàn ông dũng mãnh thu phục. Nhưng điều khiến bọn họ không hề ngờ đến chính là, Sở Hán thế mà lại tinh thông môn võ Sanda cùng Taekwondo, võ thuật không thua kém gì bạn trai của Âu Dương Tuyết.

[1] Tiểu bạch kiểm: Chỉ những người trắng trẻo trông yếu đuối mảnh mai.

Còn bạn trai của Âu Dương Tuyết, Âu Dương Văn lại chính là một chàng trai đầy cơ bắp thật nghiêm khắc, đừng thấy cô ấy bình thường cứ nhìn chăm chăm vào những chàng soái ca mặt trắng mảnh mai, thực ra cô ấy chỉ là thích thưởng thức mà thôi, kiểu đàn ông mà cô ấy thích thực sự chính là những chàng trai cơ bắp lực lưỡng với tầm vóc tráng kiện, hình thể cao to!

Khi một nhóm người thật đông ồ ạt bước vào căn chung cư của Lâm Hạ, Tiêu Nguyệt Nhi đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi đã bị dọa cho một phen hoảng hồn. Cô ấy ngây ngốc mà nhìn lấy những người đang đi vào, đặc biệt là lúc nhìn thấy trong số đó còn có hai người đàn ông, đồng tử mãnh liệt mà co rút lại. Cô ấy tuy rằng tin tưởng Lâm Hạ, nhưng muộn thế này rồi còn cùng hai người nam sinh lạ lẫm ở cùng nhau chung quy vẫn là không tốt đâu.

Lăng Nguyệt Nguyệt nhìn ra được sự lo lắng của cô ấy, liền đi đến trước mặt cô ấy, cười cười nói: “ Nguyệt Nhi, tớ có vài lời muốn nói với cậu. ” Trong những lúc ở cùng với Lâm Hạ, cô ấy thường xuyên có thể nhìn thấy Tiêu Nguyệt Nhi, cho nên rất quen thuộc với cô ấy. Hơn nữa theo quan sát của cô ấy, Tiêu Nguyệt Nhi cá tính đơn thuần, đối xử với Lâm Hạ rất chân thành, càng quan trọng hơn là, Lâm Hạ là chị dâu tương lai của cô ấy, cho nên cô ấy tuyệt đối không phải là người hãm hại Lâm Hạ. Cho nên khả năng duy nhất chính là, người tiêm ma túy cho Lâm Hạ chính là người chị họ trên danh nghĩa của Lâm Hạ.

Tiêu Nguyệt Nhi ngạc nhiên mà nhìn vào cô ấy, quan hệ của bọn họ từ lúc nào đã thân đến mức này rồi thế?

Lăng Nguyệt Nguyệt nghiêm túc mà nhìn lấy cô ấy, Tiêu Nguyệt Nhi đã đọc hiểu sự nghiêm túc ở trong mắt của cô ấy rồi, liền kéo lấy cô ấy đưa đi vào trong phòng ngủ.

“ Nguyệt Nhi, tớ nghi ngờ, có người tiêm ma túy cho Lâm Hạ. ” Lăng Nguyệt Nguyệt trực tiếp vào thẳng vấn đề.

Trong lòng Tiêu Nguyệt Nhi bất ngờ, trong đầu lập tức hiện lên gương mặt của Hứa Nhược Nhược, “ Làm, làm sao có thể?”

“ Không giấu gì cậu, anh trai tớ cũng từng tiêm qua ma túy, cho nên tớ đối với những vết kim ở trên cánh tay rất mẫn cảm. Vừa rồi trong lúc lên lớp, Lâm Hạ có vén tay áo lên, trên đó có một vùng có vết kim rất nhỏ. Vòng tròn cuộc sống của cậu ấy rất đơn giản, trước giờ chưa từng thấy qua chuyện như thế này, cho nên Lâm Hạ tưởng rằng, trên cánh tay của cậu ấy là bị côn trùng cắn mà thôi. Nhưng tớ có thể xác định 100%, đây tuyệt đối là vết kim!” Lăng Nguyệt Nguyệt nghiêm túc cùng chân thật mà nói, chuyện này có liên quan đến vấn đề danh dự của Lâm Hạ, cô ấy không có nói qua với bất kỳ ai. Nhưng cô ấy từ đầu đến cuối chỉ là người ngoài, không có cách nào can thiệp hành động của chị họ Lâm Hạ được, cho nên những chuyện này vẫn cần sự giúp đỡ của Tiêu Nguyệt Nhi.

Thân thể của Tiêu Nguyệt Nhi run rẩy không ngừng, cuối cùng toàn thân mềm nhũn ngồi bệt xuống nền đất. Cô ấy đương nhiên biết ý vị của chuyện này là gì, Lâm Hạ nếu như hít ma túy thành nghiện rồi, khó cai nghiện hết không nói, thậm chí sau này lúc kết hôn với anh trai của cô đến cả thẩm tra chính trị cũng đều không được thông qua, dù gì anh trai của cô cũng là trung tá, sắp tới sẽ trở thành thượng tá rồi, cấp trên sẽ không cho phép anh kết hôn cùng một cô gái có lịch sử hít ma túy. Thế thì, tương lai của Tiêu Thần cùng Lâm Hạ____

Sẽ bị hủy hoại hoàn toàn!

“ Nguyệt Nhi, hiện tại cậu cần phải bình tĩnh, cậu nghĩ thử xem, cậu cảm thấy ai có khả năng tiêm ma túy cho Lâm Hạ?” Thực ra trong lòng cô ấy sớm đã có được đáp án rồi, nhưng dù gì cô ấy cũng không hiểu người chị họ chưa từng gặp mặt này của Lâm Hạ, cho nên không thể trực tiếp đưa ra kết luận.

Tiêu Nguyệt Nhi bỗng dưng bừng tỉnh ngộ: “ Là Hứa Nhược Nhược, là cô ta, tớ phải đi gϊếŧ cô ta. ” Cô ấy đứng lên, đôi mắt đỏ bừng muốn xông ra ngoài, Lâm Hạ mấy ngày nay luôn chăm sóc cô ta như chăm sóc con gái, nhưng cô ta lại vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn không nói, còn muốn hủy đi Lâm Hạ, hủy đi hạnh phúc của cô cùng Tiêu Thần.

“ Nguyệt Nhi, đợi đã!” Lăng Nguyệt Nguyệt kéo chặt cánh tay của cô ấy, nói: “ Cậu nghe tớ nói, Hứa Nhược Nhược có nói thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một người phụ nữ, cô ta có thể nghĩ được một cách ác độc như thế sao? Cho dù cô ta có thể nghĩ đến, thế ma túy thì sao, cô ta lấy đâu ra nhiều ma túy đến như thế chứ?”

Tiêu Nguyệt Nhi nhẫn nhịn đem cơn nộ hỏa ở đáy lòng đè xuống, trầm ngâm một hồi nói: “ Cậu là nói, cô ta có đồng bọn, người đồng bọn kia là phụ trách đưa ma túy cho cô ta?”

“ Đúng! Cho nên bây giờ trước tiên đừng đánh rắn động cỏ, nếu như để cho đồng bọn của cô ta biết được chúng ta đã phát hiện ra chuyện này, bọn họ cũng có thể sẽ chọn lựa cá chết lưới rách. ”

“ Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, thế rốt cuộc phải làm sao đây! Hiện tại chúng ta đến cả Lâm Hạ đến cùng có nghiện hay chưa cũng không hề biết, lại không thể đi tìm Hứa Nhược Nhược, càng không thể báo cảnh sát, thế chúng ta có thể làm gì đây, ngồi đó chờ chết sao?” Tiêu Nguyệt Nhi ‘òa’ một tiếng khóc ầm lên, ở một số phương diện cô ấy cũng giống như Lâm Hạ vậy, đều là sống trong một thế giới đơn thuần, hiện tại gặp phải loại chuyện như thế này, cô ấy không làm gì được, lại không nhẫn tâm nhìn thấy Lâm Hạ chịu khổ.

“ Gọi điện thoại cho anh trai cậu. ”

“ Đúng đúng đúng, hiện tại tớ nên gọi điện thoại cho anh trai tớ!” Cô ấy run rẩy đôi tay lấy điện thoại ra, tốn mất một phút mới gọi đi được. Lăng Nguyệt Nguyệt nhìn vào cô ấy, cũng không nhân tâm thúc giục cô ấy.

“ Điện thoại của anh tớ gọi không thông!” Cô ấy tuyệt vọng ngước nhìn Lăng Nguyệt Nguyệt, trong mắt ngập tràn nước mắt, nhìn vào trông vô cùng đáng thương.

Lăng Nguyệt Nguyệt rút ra một tờ khăn giấy lau nước mắt cho cô ấy, chầm chậm nói: “ Tìm một người cậu có thể tin tưởng lại đủ hùng mạnh đến giúp đỡ cậu, nhất định phải là người mà Tiêu Thần hoặc là Lâm Hạ có thể tin tưởng được. ”

Bóng dáng của Cố Quảng Tuyên lóe qua ở trong đầu, trước đây lúc bản thân cô ấy xảy ra vấn đề gì đó, người đầu tiên nghĩ đến vẫn luôn là Cố Quảng Tuyên, nhưng hiện tại người xảy ra chuyện chính là Lâm Hạ, cô ấy vô thức nghĩ đến người mà lúc này Lâm Hạ đang cần nhất.

“ Anh Quảng Tuyên. ” Giọng nói của Tiêu Nguyệt Nhi có chút khàn khàn.

Cố Quảng Tuyên nghe ra được, trong lòng chợt siết chặt lại, người đã đứng bật dậy rồi, đứng lên liền đi ra khỏi phòng làm việc: “ Nguyệt Nhi, xảy ra chuyện gì rồi?”

Tiêu Nguyệt Nhi vành mắt càng đỏ hơn, trên thế giới này, người đầu tiên phát hiện điều khác thường của cô ấy vĩnh viễn là Cố Quảng Tuyên, chỉ cần cô ấy nói một chữ thôi, anh ta sẽ liền biết được cô ấy có phải xảy ra chuyện rồi không, sau đó sẽ là người đầu tiên nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô ấy. Biết bao nhiêu năm qua, vẫn luôn là như thế, chưa từng thay đổi qua, đây chính là người đàn ông của cô!

“ Hiện tại trong điện thoại em không tiện nói, anh có thể nhanh chóng qua đây không?”

“ Hiện tại anh đang trên đường đến đấy, em đừng gấp, anh sắp đến rồi. ” Cố Quảng Tuyên đem việc ở trong tay giao lại cho chính ủy, lái xe ô tô của anh ta rời khỏi bộ đội.

Tiêu Nguyệt Nhi đi theo Lăng Nguyệt Nguyệt, quét mắt liền nhìn thấy Lâm Hạ đang ở trong phòng bếp bận bịu nấu đồ ăn khuya cho mọi người, đôi tay của cô cầm cái xẻng, khóe môi mang theo nụ cười, tựa hồ đang làm một việc vô cùng hạnh phúc.

Lúc này, Hứa Nhược Nhược đúng lúc từ trong phòng ngủ cho khách đi ra, đồ ngủ lỏng lẻo treo ở trên người cô ta, cô ta dụi dụi mắt, trông như vừa tỉnh ngủ. Đôi mắt của Tiêu Nguyệt Nhi gắt gao nhìn chằm chằm vào Hứa Nhược Nhược, vừa nghĩ đến người tiện nữ kia lấy oán báo ơn mà tiêm ma túy cho Lâm Hạ trong lòng cô liền có một cơn nộ hỏa đang nhom nhem bùng cháy, việc lúc này cô muốn làm nhất chính là xông ra ngoài hung hăng túm lấy đầu tóc của người tiện nữ kia, sau đó lôi cô ta đi vòng quanh 100 vòng trong phòng khách, cuối cùng là ném vào trong ổ súc sinh.

Nhưng mà cô ấy vẫn còn nhớ lời của Lăng Nguyệt Nguyệt, cho nên cố gắng đem cơn tức giận ở trong lòng đè nén xuống.

Lăng Nguyệt Nguyệt vẫn luôn quan sát lấy nhất cử nhất động của Tiêu Nguyệt Nhi, cho đến khi thấy sắc mặt của cô ấy tốt lên nhiều mới xem như yên lòng. Lúc cô quyết định nói chuyện này cho Tiêu Nguyệt Nhi biết cũng đã trải qua sự đấu tranh của nội tâm, bởi vì cô biết Tiêu Nguyệt Nhi tính tình xung động, cô ấy sợ Tiêu Nguyệt Nhi đánh rắn động cỏ sẽ dẫn đến hậu quả càng nghiêm trọng hơn.

Nhưng nếu như không nói với Tiêu Nguyệt Nhi, cô ấy lại không dễ xuống tay. Cho nên cô chỉ có thể cược, cược rằng Tiêu Nguyệt Nhi vì Lâm Hạ có thể nhịn xuống được.

Hiện tại xem ra, cô đã cược thắng rồi.

………..

Lúc Cố Quảng Tuyên bước vào, nhìn thấy người đầy cả căn nhà liền bị dọa một phen hoảng hồn, anh ta tưởng rằng Tiêu Nguyệt Nhi đã xảy ra chuyện gì rồi, trên vầng trán thẳng tắp chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh.

Tiêu Nguyệt Nhi xoay đầu nhìn thấy Cố Quảng Tuyên đang vô cùng hoảng loạn, trong chốc lát liền bổ nhào qua đó, nước mắt đã nhịn rất lâu giờ đây lại thi nhau mà rơi xuống.

Cố Quảng Tuyên thấy cô ấy vẫn còn bình an, trái tim nhẹ nhõm được một nửa, nhưng thấy cô thương tâm như thế này, trái tim vốn nhẹ nhõm lại nhấc cao lên lại: “ Nguyệt Nhi, đã xảy ra chuyện gì thế?”

Tiêu Nguyệt Nhi xoay đầu nhìn nhìn Lăng Nguyệt Nguyệt, thấy cô ấy gật đầu tỏ vẻ đồng ý, vì thế liền kéo lấy Cố Quảng Tuyên đi ra cửa, mở cửa căn chung cư ở đối diện nhà Lâm Hạ.

Khi Cố Quảng Tuyên biết được toàn bộ ngọn nguồn của sự việc, trong lòng cũng bị dọa một phen khϊếp vía. Anh ta là quân nhân, tự nhiên hiểu rõ nếu như chuyện Lâm Hạ từng dính phải ma túy bị công khai ra ngoài, thì hôn sự của cô cùng Tiêu Thần sẽ tan tành ngay. Anh ta cùng Tiêu Nguyệt Nhi từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, đừng thấy dáng vẻ hiện tại của Tiêu Thần vẫn luôn dịu dàng tốt tính, thực chất từ trong xương cốt vẫn là giống như trước kia, lại cộng thêm Tiêu Thần bảo vệ Lâm Hạ bảo vệ đến tận trong xương tủy, nếu như bởi vì chuyện này mà không thông qua được thẩm tra chính trị, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đã tiêm ma túy cho Lâm Hạ.

“ Chuyện này em đã nói cho Tiêu Thần biết chưa?” Cố Quảng Tuyên hỏi.

“ Vừa rồi em có gọi điện thoại cho anh ấy, nhưng lại gọi không thông. ” Tiêu Nguyệt Nhi lo lắng lại bật khóc, “ Anh Quảng Tuyên phải làm sao đây, chúng ta còn chưa biết liệu Lâm Hạ có bị nghiện ma túy hay chưa nữa. ”

“ Hứa Nhược Nhược tiếp cận Lâm Hạ bao lâu rồi?”

“ Gần được một tuần rồi. ”

Cố Quảng Tuyên thở phào một hơi: “ Như thế xem ra, vẫn chưa phải nghiệm ma túy nặng, nếu muốn cai nghiện sẽ đơn giản hơn nhiều, trước tiên em đừng lo lắng, chúng ta đều nên bình tĩnh lại để xử lý chuyện này. Yên tâm đi, cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu. ”

Tiêu Nguyệt Nhi nhẹ nhõm mà dựa vào lòng anh ta, nghiến răng cắn lợi mà nói: “Anh Quảng Tuyên, lần này anh nhất định phải triệt để hủy đi Hứa Nhược Nhược nhé, loại người này thực sự quá quá đáng mà, em hận không thể khiến cô ta lập tức đi chết!”

Cố Quảng Tuyên nhẹ nhàng vỗ vỗ vào bả vai của Tiêu Nguyệt Nhi, chân mày gắt gao nhíu chặt lại. Hiện tại anh ta chỉ hy vọng Tiêu Thần có thể quay về sớm một chút, tuy rằng Lâm Hạ hiện tại có thể chỉ là nghiện ma túy nhẹ thôi, nhưng nói thế nào đi nữa, cũng là dính phải ma túy rồi. Hơn nữa, quá trình cai nghiện này, vẫn là rất đau khổ đấy.

Tiêu Thần của lúc này vẫn đang ở trong một sơn thôn nhỏ chấp hành nhiệm vụ, gần đây anh cứ hay lo lắng bất an, tựa hồ dự cảm được có chuyện gì đó sắp sửa xảy ra, nhưng là một quân nhân phẩm chất ưu tú khiến anh đem sự bất an ở trong lòng khắc chế xuống, toàn tâm tập trung vào việc chiến đấu.

Nhưng khi anh quay trở về, mọi thứ đều thay đổi hết rồi.