Hầu hết các thư viện của trường trung học đều là trưng bày đồ đạc, chưa kể đến trường Nhị Trung cũng không phải là trọng điểm.
Trong phòng đọc sách Lâm Hạ cúi đầu làm bài kiểm tra toán, điện thoại di động bên cạnh thỉnh thoảng vang lên, có lúc là âm báo tin nhắn, có lúc là chuông điện thoại. Nhưng cô không trả lời hay xem nó.
Cuối cùng, điện thoại cũng ngừng đổ chuông, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy trống rỗng. Không thể kìm nén cảm xúc trong lòng mình rốt cuộc cô cũng mở máy.
Có 10 cuộc gọi nhỡ và 13 tin nhắn. Những cuộc điện thoại đều là của cùng một người, từ đầu đến cuối tin nhắn vẫn luôn là một câu:" Lâm Hạ, anh không trách em."
Ngày đó Hứa Dương bỏ trốn, sau khi Lâm Hạ nghe Đoạn Trần nói Hứa Dương là kẻ gϊếŧ người số một thế giới, trong lòng cô cảm thấy có lỗi với Tiêu Thần. Có lẽ lặp lại một lần nữa cô vẫn sẽ làm như vậy, nhưng nó đã phá hủy nhiệm vụ của Tiêu Thần khiến anh bị trách phạt. Lâm Hạ cảm thấy cô không xứng với Tiêu Thần, anh chiến đấu đẫm máu trên chiến trường, nhưng cô lại chỉ ngăn cản anh tiêu diệt kẻ địch. Vì vậy, khi anh trở về đơn vị, cô đã đề nghị chia tay.
Kể từ khi cô đề nghị chia tay, Tiêu Thần liên tục gọi điện thoại, cô không bắt máy thì lại nhắn tin, không hồi âm lại tiếp tục gọi điện thoại. Lâm Hạ mỗi ngày nghe thấy tiếng chuông điện thoại đều rất muốn khóc, trong lòng luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.
Đột nhiên, trong phòng đọc sách vang lên tiếng mở cửa, Lâm Hạ cho rằng chỉ là bạn học đến đây mượn sách hoặc là giống cô, đơn giản là tìm một chỗ yên tĩnh đọc sách nên không để ý người đến là ai.Cho đến khi người đó yên lặng ngồi vào chỗ bên cạnh cô, Lâm Hạ mới từ từ nâng lên đôi mắt đỏ hoe.
“Sao lại khóc?” Tiêu Thần lau đi nước mắt trên mặt cô, bởi vì thần sắc cô u buồn cho nên trong lòng có chút xót xa.
Lâm Hạ gạt đi nước mắt có chút xấu hổ, cô luôn là người mạnh mẽ, dù có chịu bao nhiêu thất bại cô cũng rất ít khi khóc, nhưng hôm nay nước mắt lại rơi xuống mà không báo trước, cô đã trân trọng nước mắt của mình nhiều năm rồi, khó trách trong sách đều nói tình yêu có thể khiến người ta rất hạnh phúc, nhưng cũng có thể khiến người ta rất đau khổ.
"Không có gì."
Tiêu Thần phá vỡ suy nghĩ của cô, nhìn cô nghiêm túc,nói “Lâm Hạ, nói cho anh biết, tại sao em không nghe điện thoại của anh?” Kỳ thật anh cũng có thể đoán được tại sao, vì vậy cố gắng tìm đội trưởng xin nghỉ phép vài ngày,nhưng anh muốn nghe chính cô nói điều đó.
Lâm Hạ cúi đầu vặn vẹo ống tay áo, "Anh không phải đã trở về đơn vị rồi sao, như thế nào lại ở chỗ này?"
“Nếu không quay lại, vợ anh sẽ đi mất” Tiêu Thần cúi người hôn lên trán Lâm Hạ, sau đó hướng xuống phía dưới,chiếm lấy môi và lưỡi của cô một cách chính xác.
Lâm Hạ cứng đờ, vươn tay muốn đẩy anh ra. “ Tiêu Thần, chúng ta đã chia tay rồi, không nên làm chuyện như vậy.” Cô cúi đầu không dám nhìn Tiêu Thần, sắc mặt đỏ bừng.
“Đó chỉ là đơn phương của em, anh vẫn chưa đồng ý.” Tiêu Thần giữ chặt khuôn mặt cô để cô nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt anh.
Lâm Hạ cho tới hôm nay mới biết Tiêu Thần có một mặt bá đạo như vậy. Lúc trước quen biết anh, anh dịu dàng, cảm giác thoải mái như gió xuân nhẹ nhàng, nhưng hôm nay anh lại rất cường thế và bá đạo, giống như dã thú sẵn sàng ra tay, Lâm Hạ không nghi ngờ gì nữa, nếu cô dám làm bất cứ hành động phản kháng nào, anh nhất định sẽ ăn thịt cô.
"Em không muốn mỗi lần đều liên lụy đến anh như vậy?" Lâm Hạ thấp giọng nói.
Tiêu Thần xoa xoa khuôn mặt non nớt của cô,nở nụ cười:"Đồ ngốc, em vĩnh viễn sẽ không làm liên lụy đến anh."
"Nếu không phải em ngăn cản anh bắt Hứa Dương, anh có thể hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa cũng vì em mà anh bị trách phạt trong đơn vị.” Tuy rằng cô không biết rõ về quân nhân nhưng biết rằng là một người vợ của quân nhân, cô nên đứng sau lưng anh, ủng hộ anh nhưng cô lại gây rắc rối cho anh, vì vậy cô không đủ tư cách.
"Có một số việc anh không thể nói chi tiết cho em,nhưng em phải biết rằng luôn có một số người trên thế giới này. Em tình nguyện cùng hắn làm bằng hữu cũng không muốn làm kẻ thù. Mà Hứa Dương, đối với bộ đội đặc chủng chúng ta mà nói, chính xác là như vậy. Cho nên lần này, em chẳng những không làm liên lụy đến anh mà còn giúp chúng ta. ” Tiêu Thần kiên nhẫn giải thích.
"Thật sao?" Ánh mắt Lâm Hạ sáng lên
“Thật!” Nhìn thấy cô ấy ngây thơ đáng yêu như vậy, Tiêu Trần cười sâu xa. Sau đó chuyển hướng lời nói "Vậy câu nói chia tay có thể thu hồi được không?"
Lâm Hạ cúi đầu nhẹ gật đầu, nếu không phải xảy ra chuyện chia tay này, Lâm Hạ sẽ không biết mình đã yêu người đàn ông ôn nhu mà bá đạo này.
Tiêu Thần ôm cô vào trong vòng tay của mình, nhẹ nhàng nói, "Sau này cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng đừng nói hai từ chia tay, trừ phi em thực sự không muốn ở cùng với anh.Hơn nữa" nâng lên khuôn mặt của Lâm Hạ,nhẹ nhàng hôn xuống "Em đã nói,sau khi trưởng thành sẽ cùng anh sống thật tốt. Thế nào, hối hận sao?"
Lâm Hạ nghĩ, có lẽ trên thế giới này không có ai có thể từ chối bộ dạng như thế này của Tiêu Thần, mà trên thế giới này này cô cũng chỉ là người bình thường nhất, cũng không thể từ chối.
Nụ hôn tưởng chừng chỉ như chuồn chuồn lướt nước lại trở nên nhiệt tình vì được Lâm Hạ đáp lại, Tiêu Thần giữ chặt khuôn mặt của cô, cắn nhẹ lên môi cô. Có lẽ bởi vì Lâm Hạ lớn lên ở nông thôn, nên môi của cô mang theo mùi thơm cỏ xanh, tạo ra ảo giác khiến Tiêu Thần cảm thấy mình được sinh ra trong tự nhiên, mà anh lại thích cảm giác đó.
Cho đến khi cửa phòng đọc sách lại mở ra, Lâm Hạ liếc mắt nhìn thấy Tả Tiểu Linh đang đứng ở ngoài cửa quay lưng lại với ánh đèn, cô đưa tay đẩy Tiêu Thần đang đắm chìm trong nụ hôn của mình ra.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, hai người cứ tiếp tục.” Tả Tiểu Linh đỏ mặt chạy ra ngoài, nói xong cũng không quên đóng cửa phòng đọc sách.
Lúc trước nhận được điện thoại của Tiêu Nguyệt Nhi, Tả Tiểu Linh cảm thấy khó hiểu vẫn đang tự hỏi tại sao mỗi khi rảnh rỗi Lâm Hạ lại chạy đến thư viện, ở đó có thứ gì hay ho sao? Sau đó, Tiêu Nguyệt Nhi nói với cô rằng Lâm Hạ và anh trai cô có vẻ không được tự nhiên, bảo cô đến xem Lâm Hạ có gì bất thường không. Kết quả là vừa tới phòng đọc sách, cô đã nhìn thấy một cảnh tượng như vậy. Đây nên là tình huống náo loạn nhưng hai người này lại ngọt ngào như vậy, Tiêu Nguyệt Nhi chỉ là lo lắng mà thôi!
Khó trách Lâm Hạ gần đây lại thích ở trong thư viện như vậy, thì ra lại cùng người ta ở đây làm chuyện mờ ám như vậy.
"Cái kia, em về trước đây,buổi chiều còn có tiết học." Lâm Hạ đến nhìn cũng không nhìn Tiêu Thần một cái, cầm lấy sách chạy ra ngoài,thậm chí đầu cũng không dám ngoảnh lại.
Tiêu Thần ở sau lưng cô cười vô lực, quả này còn xanh quá, vẫn phải chờ vài năm nữa mới có thể ăn.
Buổi chiều tiết thứ ba là tiết tự học, thầy hiệu trưởng mang vào lớp một xấp giấy kiểm tra lớn, nhìn ra không ai có thể có bảy tám tờ, nói rằng đó là bài tập về nhà trong kì nghỉ đông.
“Lâm Hạ, tới đây phát đi.” Hiệu trưởng nói.
Lâm Hạ là ủy viên học tập của lớp, khi ban cán sự lớp được chọn lần đầu tiên, đây gần như là một quyết định nội bộ. Giáo viên chủ nhiệm hỏi cô muốn làm lớp trưởng hay ủy viên học tập, cô không chút do dự chọn ủy viên học tập. Bởi vì cô biết cô muốn bản thân đi làm thêm,nên không có nhiều thời gian để đóng góp cho lớp, mà ủy viên hầu như chỉ thu bài tập về nhà và phát giấy kiểm tra,công việc đơn giản không mất quá nhiều thời gian.
Sau khi phát xong bài kiểm tra, chủ nhiệm lớp gọi Lâm Hạ ra ngoài.
“Lâm Hạ, học kỳ sau, sẽ phải chọn xã hội và khoa học rồi, em định chọn khoa gì?” Chủ nhiệm lớp hỏi.
Chủ nhiệm lớp chủ nhiệm Lưu là giáo viên dạy toán học và cũng là giáo viên được người kính trọng trong trường. Có một truyền thống trong trường là sau khi phân chia khoa học và xã hội, những học sinh đứng đầu trong mỗi lớp khoa học sẽ được chọn đưa vào một lớp để tập trung bồi dưỡng, mà chủ nhiệm Lưu chắc chắn là giáo viên toán và giáo viên chủ nhiệm đẳng cấp hàng đầu.
Nhiều học sinh chọn khoa xã hội dựa trên môn nào học tốt thì chọn khoa đó, nhưng cô hầu như không thiên về một bên nào cả. Cô thành thạo cả toán học, vật lý và chính trị. Tất nhiên, chủ nhiệm Lưu hy vọng rằng cô sẽ chọn khoa học, như vậy trong lớp của ông sẽ có thêm một vị mãnh tướng.
Lâm Hạ không chút suy nghĩ trả lời, "Khoa học."
Lưu lão sư hoàn hồn, miệng cười đến vết chân chim đều lộ ra nơi khóe miệng.
Ngay sau khi tan học, Tiêu Thần gọi đến, nói rằng muốn đón cô đến nhà anh ăn cơm.Nhớ tới nụ hôn lúc trưa Lâm Hạ lại đỏ mặt, ấp úng hồi lâu mới đồng ý.
"Lâm Hạ,ngày mai anh đưa em đi gặp anh trai.” Tiêu Thần trong xe đột nhiên nói.
Lâm Hạ thân thể cứng đờ, đờ đẫn quay đầu lại.
Từ khi anh trai cô được Tiêu Thần đón về, cô không bao giờ dám hỏi bất cứ câu nào về Lâm Vĩ nữa, sau bao nhiêu năm chạy chữa, không chỉ bố mẹ cô tuyệt vọng mà cô cũng tuyệt vọng, chẳng qua là lúc đó cô nhất định phải kiên cường, cho nên không thể hiện ra ngoài.
"Anh hai, thế nào rồi?"
Tiêu Thần nhìn Lâm Hạ, người đang nhìn xuống, chờ đợi rồi lại rụt rè, anh mỉm cười: "Một tháng trước đã làm phẫu thuật, hiện tại đang được điều trị phục hồi chức năng."
“Ý của anh là, chân của anh trai em đã lành?” Lâm Hạ ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên tia sáng.
"Đúng vậy, nhưng bởi vì anh ấy bị thương quá lâu, điều trị phục hồi có chút phiền phức. Nhưng chỉ cần anh ấy có thể chịu đựng gian khổ thì sẽ tốt thôi. Anh trai em là một quân nhân có trình độ, có khả năng chịu đựng gian khổ rất tốt. Bây giờ lúc phục hồi chức năng cũng không cần bác sĩ ở bên cạnh nữa, bác sĩ nói nếu cứ tiếp tục như vậy thì có lẽ anh ấy có thể về quê ăn Tết rồi."
Lâm Hạ mở miệng, vui vẻ không biết nên nói cái gì.
Thấy cô không lên tiếng, Tiêu Thần quay đầu lại, phát hiện hai mắt cô đỏ rực. "Cô bé ngốc, sao em lại khóc?"
"Từ khi anh trai bị thương, em đã tự nhủ sau này nếu có thể học đại học,em nhất định sẽ theo học ngành y. Nhưng khi em tốt nghiệp cấp 2, bố nói với em rằng gia đình không có khả năng chi trả tiền học phí,cho nên hy vọng em có thể tạm nghỉ học một năm, em đồng ý, lúc đó em nghĩ rằng tạm nghỉ học ở bên cạnh chăm sóc anh trai cũng tốt, nhưng anh ấy không đồng ý, anh ấy biết em thích đọc sách nên đã để bố nhờ cậy một cô giáo trong thôn dạy ở trường hạng hai. Hiệu trưởng đề nghị miễn học phí cho em, nhiều người cho rằng em sẽ ủy khuất, cho rằng em nên vào trường Nhất Trung. Thực ra, chỉ cần có thể đọc sách thì ở đâu cũng không có gì khác biệt. Ngược lại, em rất hạnh phúc, bởi vì có thể vào cấp ba, đánh dấu em đã tiến thêm một bước nữa đến tương lai. Em vẫn luôn mơ ước có một ngày mình sẽ chữa lành chân cho anh trai. "Cô cúi đầu lau nước mắt, Lâm Hạ nói tiếp:" Nhưng bây giờ chân của anh trai đã lành, tương đương với ước mơ của em đã đạt được rồi! "
Dù biết chuyện này trước khi hẹn hò với Lâm Hạ, nhưng khi những lời này do chính cô nói ra, mắt anh vẫn ươn ướt.
Cô gái của anh thật kiên cường.