Mị Cốt Thiên Thành

Chương 11: MỚI NẾM THỬ CÚC HUYỆT PHONG TAO, THỰC TỦY BIẾT VỊ

18/11/2019

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Dương tiểu công tử ngày ấy được đồ tể hảo thanh an ủi một phen mới ngừng nức nở, rửa mặt chải đầu, sắc trời đã tối, lại cùng đồ tể ở phòng trong ăn nói nhỏ nhẹ vài câu, đồ tể mới không nỡ đi rồi. Cách ngày, Dương tiểu công tử đang ngồi ở phía trước cửa sổ sững sờ, cửa dột soạt một tiếng nhỏ vụn, xoay người đã bị một đôi cánh tay hữu lực ôm vào trong ngực, tiếp theo một đạo âm thanh thuần hậu mang theo ý cười ở bên tai vang lên: “Tức phụ nhi.”

Môi cực nóng khô ráo ngậm lấy cánh môi Dương Cẩm Hữu hôn hai cái, ôm Dương tiểu công tử ở trước cửa sổ ngồi xuống, hai người cọ xát một trận mới kiều suyễn liên tục tách ra.

“Tức phụ nhi.”

Giọng đồ tể đầy ẩn tình gọi, Dương Cẩm Hữu vừa nghe trong lòng một trận xuân tâm ý động, thân thể mềm mại lại lưu tiến trong lòng ngực đồ tể rắn chắc rộng lớn. Ngửa đầu miệng nhỏ mềm mại trơn nộn phủ lên môi rộng đồ tể, lại là hảo một trận liếʍ lộng, nước bọt quấn quanh, tấm tắc tương giao.

Lương Uy ôm Dương tiểu công tử mềm mại thơm nộn, vuốt ve xoa nắn một trận, chọc đến nhân nhi trong lòng kiều suyễn liên tục, lệ quang điểm điểm. Không bao lâu tiểu công tử thân kiều thể mị đã bị đại chưởng lột bóng loáng. Cả người mềm mại dựa vào đồ tể, trơn bóng, mông tròn kiều kiều trắng nõn cọ xát cự vật thẳng dựng, môi đỏ nhịn không được yêu kiều rêи ɾỉ.

Đồ tể thở dốc, vén lên tiết khố dưới thân, lộ ra dươиɠ ѵậŧ dữ tợn cứng rắn, nhắm ngay hoa huyệt Dương Cẩm Hữu ướt dầm dề trơn mềm thâm nhập. Tiểu công tử bắt lấy bả vai Lương Uy, trầm eo ngửa đầu da^ʍ kêu, cả người mi cốt run rẩy không ngừng. Nhục căn mới vừa vào thư huyệt, xoắn eo thon một trận trước sau kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tả hữu cọ xát. Hoa huyệt khẩn trí làm đại điểu trướng đại một phần. Dương Cẩm Hữu yêu kiều rêи ɾỉ trầm eo nâng mông kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thư huyệt bao côn ŧᏂịŧ một trận chậm mυ'ŧ, dâʍ ɖị©ɧ tư tư tràn đầy.

“Tức phụ nhi, tiểu huyệt ngươi thật là càng ngày càng mỹ.”

Lương Uy thở nhiệt khí, duỗi tay sờ nơi hai người giao hợp, thịt non trơn mềm như đậu hủ phốc phốc phun dâʍ ŧᏂủy̠. Bàn tay bị dâʍ ŧᏂủy̠ xối một mảnh, ngón tay thô ráp sờ sờ nộn huyệt. Người phía trên một trận mị kêu, mông càng thêm phong tao vặn vẹo. Nữ huyệt ướt đẫm tựa suối nước nóng, lại hút lại mυ'ŧ.

Dương Cẩm Hữu vυ't thanh da^ʍ kêu, thư huyệt co chặt, vòng eo vặn vẹo hai cái, tao lãng thư huyệt cực không dễ chịu. Hai tay chống trên vai đồ tể, nâng lên cánh mông, hai chân đạp lên ghế, thân thể ngồi xuống, thư huyệt ngậm lấy cự vật đỉnh, mông trầm xuống. Cự long nhập huyệt như lưỡi dao sắc bén cắt thịt, phụt một tiếng nước sốt đầm đìa, tao huyệt co chặt, cực đại qυყ đầυ vào được lại sâu lại mạnh, ma sát đau huyệt nội, thân thể căng chặt. Dương Cẩm Hữu mị ngâm một tiếng, cao cao nâng lên mông, lại rơi xuống thật mạnh, nước sốt bắn toé, hoa huyệt tê dại, thân thể sảng khoái, ngón chân cuộn tròn, ngưỡng mặt da^ʍ kêu. Hoa huyệt kẹp gậy thịt vào sâu ra nông một trận sung sướиɠ, dưới thân đồ tể thong thả, đĩnh dương cụ, thở dốc, hưởng thụ Dương Cẩm Hữu chủ động, một trận sảng khoái.

Người trên người nâng mông đĩnh động trăm cái, mông tròn chậm rãi, miệng bất mãn rêи ɾỉ. Lương Uy bế Dương tiểu công tử loả thân, dựa vào trước cửa sổ, thẳng lưng lên, đóng cọc thao đảo trăm cái, hai người da^ʍ kêu một tiếng, song song tiết tinh.

“Ân ân a…… Đồ tể…… Mặt sau ngứa……”

Dương Cẩm Hữu mới vừa tiết xong, mị thanh, hồng mắt, nâng mông ướt đẫm hướng đồ vật Lương Uy dính đυ.c mới vừa phun tinh cọ. Hạ thể Lương Uy ủ rũ lại bị mông đối phương trơn mềm, ướt nộn cọ dựng thẳng lên. Duỗi tay to thô ráp sờ mông Dương Cẩm Hữu, một mảnh lầy lội, huyệt động sẫm màu giữa mềm thịt trắng nõn lúc đóng lúc mở phun dâʍ ŧᏂủy̠.

“Ân ân a…… Ca ca…… Sờ nữa sờ…… Sờ sờ bên trong…… Ngứa chết……”

Lương Uy mới vừa sờ lên lỗ nhỏ ướt đẫm, người trong ngực lắc mông, một trận hảo thanh cầu xin, cúc huyệt ướt nộn mềm mại co rút lại chảy nước. Lương Uy vung tay, trên tay liền ướt đẫm một tảng lớn, hậu huyệt tao lãng này quả thực so thư huyệt còn chảy nước. Dương Cẩm Hữu bị sờ soạng cúc huyệt, mông trắng lại cọ lộng một trận.

“A a…… Hảo ca ca…… Hảo tướng công…… Tiến vào…… Thao thao ta……”

Dương Cẩm Hữu run thanh, khóe mắt thấm nước mắt, hai chân đại trương, nâng mông ướŧ áŧ, lỗ nhỏ liền hướng cự điểu đồ tể ngạnh lên cọ cọ. Ngón tay Lương Uy khớp xương rõ ràng nhét vào bên trong hậu huyệt ướt dầm dề quấy một phen. Cúc huyệt ướt nóng thủy nộn khẩn trí gắt gao kẹp ngón tay, không ngừng co rút. Ngón tay Lương Uy vừa động bên trong liền chảy nước, lại nóng lại ẩm quả thực so Tiên giới còn muốn mỹ.

“A a…… Lộng lộng…… Ân ân…… Muốn đại……”

Dương Cẩm Hữu đưa mông lắc không ngừng. Huyệt động không ngừng co rút, âm thanh khàn khàn không ngừng mị ngâm.

“Ân ân…… Không đủ…… Muốn… Muốn Lư Điểu……”

Dương Cẩm Hữu lắc mông ướt dính đi cọ cự vật đồ tể thô to như Lư Điểu.

“Thao!”

Lương Uy rút ra ngón tay ướt đẫm, thô thanh thô khí gầm nhẹ một tiếng, hai tay kéo ra tế bạch chân Dương Cẩm Hữu, lư điểu thật lớn nhắm ngay cúc huyệt ướt nóng, thẳng lưng thâm nhập.

“A a a……”

Dương Cẩm Hữu da^ʍ kêu, cả kinh đến tiểu tước ngoài cửa sổ đang theo đuổi phối ngẫu run rẩy cánh song song bay khỏi. Nhục bổng như dao sắc tìm được địa phương, huy trường kiếm tiến quân thần tốc. Một cổ dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp tưới xuống, đem thịt nhận sắc bén thấm ướt đẫm, nhão nhão dính dính, hòa tan tại hậu huyệt.

“Ân, thật nhiều nước.”

Lương Uy kêu một tiếng, gân xanh trên trán nổi lên, môi rộng mím chặt, thân thể cao lớn cường tráng run rẩy, cự điểu toàn căn đâm vào da^ʍ huyệt. Dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp tư tư chảy, nguyên căn cự vật như ngâm mình trong nước ấm. Hậu huyệt ướt nộn gắt gao bao vây lấy cự vật, hạ thể như ấu tể ngốc tại thai mẫu, toàn thân chảy xuôi một dòng nước ấm, quanh thân thoải mái ấm áp.

Lương Uy dồn dập thở mấy khẩu, hít sâu một hơi, hai tay chế trụ đùi Dương Cẩm Hữu tế bạch, nâng eo, tiến công mạnh mẽ, đại điểu phát ngạnh trên dưới điên cuồng. Dương Cẩm Hữu bị thao lộng trên dưới xóc nảy, lắc lư trái phải, mông phong tao không theo kịp tiết tấu đồ tể thô bạo, chỉ có thể mở chân, lộ ra lỗ nhỏ, vui thích thừa nhận.

“A a a…… Hảo thao…… Thích thao…… Mạnh chút……”

Dương Cẩm Hữu nâng mông, cúc huyệt co chặt, cả người run run, hậu huyệt chảy dâʍ ŧᏂủy̠. Lương Uy thẳng lưng hung hăng va chạm vài lần, người trong ngực liên tiếp cao giọng mị kêu không thành lời. Cánh tay Lương Uy hữu lực chặn ngang ôm nhân nhi trong ngực quanh thân mi cốt mềm mại chuyển động nửa vòng, nhục bổng thâm nhập đi theo chuyển động nửa vòng. Vách động co rút, dâʍ ŧᏂủy̠ phốc phốc chảy ròng, người dưới thân hai tay múa loạn liên thanh da^ʍ kêu.

Dương Cẩm Hữu hoảng loạn bắt lấy khung cửa sổ, nhón mũi chân, mông tròn trịa trắng nõn cao cao chu lên. Giữa cánh mông trắng nõn kẹp cự điểu tím đen không ngừng đĩnh động, mạnh mẽ ra ra vào vào, mang ra dâʍ ɖị©ɧ từng luồng vẩy ra. Dâʍ ŧᏂủy̠ treo trên mông, theo mông mạnh mẽ dao động, từ tế đùi run rẩy chảy xuống.

“A a…… Chậm…… Chậm một chút…… Ân ân a a…… Đảo hư……”

Môi Dương Cẩm Hữu ướŧ áŧ ửng đỏ đại trương, từng tiếng da^ʍ kêu run giọng, hai tay bắt lấy bệ cửa sổ, thân thể dựa vào cửa sổ. Hai viên hồng nhũ trước ngực cọ khung cửa sổ, khóe môi ửng đỏ tràn ra một tia nước bọt trượt xuống cằm, rơi xuống khung cửa, ngón chân mượt mà trên đất lúc lắc hướng về phía trước. Cánh mông tuyết oánh tròn trịa hướng về phía trước đẩy đưa, vê vê eo nhỏ nõn nà nằm sấp ở bên cửa sổ. Tóc đen hỗn loạn theo đầu đảo qua đảo qua lướt qua da thịt trắng nõn.

Lương Uy hai mắt đỏ đậm, duỗi tay vén tóc đen thuận ở một bên lộ ra sống lưng trơn bóng, eo thon phong tình, đôi môi cực nóng từng chút từng chút rơi xuống da thịt trơn bóng. Đầu lưỡi nhẹ quét, từng đóa hoa phấn hồng trán nhuỵ trên ngọc thể tuyết da. Người dưới thân rêи ɾỉ từng tiếng xuân tình ý nùng, từng đợt như xuân phong phất(gió thổi~) hoa.

Đồ tể bị tìиɧ ɖu͙© thiêu đỏ hai mắt, hạ thể nôn nóng, chế trụ eo nhỏ phong tình, tráng eo kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hông to hữu lực lần lượt đυ.ng phải mông thịt mềm như bông, thẳng tiến thâm nhập. Hông rắn chắc hướng mông thịt mượt mà, bồ đào bị cường hông áp bẹp, thịt đô đô tràn ra, thân thể chạm vào nhau, bạch bạch rung động cùng mị kêu da^ʍ mĩ phiêu đãng trong không khí.

“A a a…… Không được……, không được…… Từ bỏ……”

Nhân nhi ngẩng cao đầu, tóc đen đong đưa, thân thể run rẩy, cúc huyệt co rút, hai chân run rẩy như rút gân, thất thần da^ʍ kêu một tiếng, trước sau ba chỗ từng luồng dịch nhầy phun ra. Dương cụ một trận bành trướng, từng luồng tinh hoa nóng bỏng phun tại hậu huyệt. Mông người dưới thân run lên, cả người run rẩy, tứ chi vô lực trượt xuống. Lương Uy chặn ngang ôm lấy người mềm mại vô lực, tê liệt ngã xuống ghế, môi tinh tế khẽ hôn thái dương người trong lòng.

“Tức phụ nhi.”

Âm thanh Lương Uy từ tính trầm giọng nói chậm, môi nhẹ cọ nhẹ da mặt Dương Cẩm Hữu nóng bỏng.

“Ân ân…… Tướng công.”

Dương Cẩm Hữu run rẩy, miệng không rõ nỉ non một tiếng.

Lương Uy hô hấp cứng lại, kích động run run, cúi đầu ngậm trụ đôi môi Dương Cẩm Hữu mềm mại, cật lực khống chế hưng phấn trong lòng, ôn nhu liếʍ láp, nhẹ duẫn. Hạ thân dữ tợn cọ mông trơn mềm ướt dầm dề, qua lại cọ xát. Môi mềm mại câu lấy Lương Uy đầu lưỡi khẽ liếʍ một chút, đầu quả tim Lương Uy run run, môi ngậm lấy hương đinh mềm mại ướt hoạt mưa rền gió dữ gặm cắи ʍút̼ vào, dưới thân dùng sức va chạm mông bóng loáng. Du͙© vọиɠ lại đứng thẳng lên, ở rãnh mông trơn trượt trên dưới hoạt động.

“Tức phụ nhi, lại kêu một lần.”

Lương Uy thở hổn hển, thực cẩn thận trầm giọng nói.

Dương Cẩm Hữu mặt đầy xuân tình ngượng ngùng nhìn Lương Uy một cái, hai mắt nhẹ liễm, môi đỏ khẽ nhếch, mặt đỏ lên nhẹ giọng nỉ non:

“Tương…… Tướng công.”

“Tức phụ nhi.”

Giọng đồ tể lộ ra vui sướиɠ, nhe răng cười ngây ngô, hai tay tách ra cánh mông Dương Cẩm Hữu, thèm nhỏ dãi, nam căn dục hỏa đốt người thẳng tắp thẳng nhập huyệt động ướt nộn. Mới vừa đi vào, liền đao to búa lớn làm càn tiến công, thô bạo lay động, thân mình vừa mới tiết lại căng chặt lên. Nhục huyệt mẫn cảm chịu không nổi chỉ thẳng phun nước, người trong ngực mị thanh cầu xin.

“A a a…… Chậm một chút…… Nhẹ chút…… Tướng công…… Ân ân…… Chậm…… A a a……”

Lương Uy nghe được nhân nhi mị thanh kêu tướng công, hạ thân kích động không thôi, hai tay thủ sẵn eo nhỏ đối phương một trận mãnh thao, chọc đến người trong lòng lại một trận da^ʍ kêu câu hồn. Lương Uy chỉ cảm thấy hồn phách đều bị người này câu đi rồi, hai tay ấn nhân nhi đĩnh động nguyên thủy. Hai người từ bên cửa sổ thao đến trên giường, Dương tiểu công tử bị thao lộng hai mắt mất tiêu cự, nước mắt chảy ròng, miệng khàn khàn kêu không ra tiếng. Lương Uy thẳng lưng thâm nhập, lúc này mới buông tha tiểu công tử dưới thân câu hồn nhϊếp phách. Sa trương phiêu hương, chăn bông ấm áp, hai người giao cổ ôm nhau ngủ.

__________