Tiểu Trù Nương Nhà Thợ Săn

Chương 38

Chỉ cảm thấy như có hàng nghìn con trùng theo ngón tay bò đầy toàn thân, một rặng mây hồng cũng dọc theo hai má thật nhanh tản ra.

Lưu manh có thể đến muộn, nhưng không thể không đến.

Vân Hoành chính là như vậy.

Thẩm Vãn Tịch nhấc váy chậm rãi ngồi xuống, động tác giơ tay nhấc chân đều trở nên thật cẩn thận, giống như lúc bị phụ thân đại nhân mang ra ngoài đi gặp các vị thúc bá, phu nhân tiểu thư khác, đích xác phải treo lên cái giá là thục nữ nhã nhặn. Khi đó Tế Châu Hầu phu nhân chẳng khen nàng là tính tình ôn nhã động lòng người, dáng dấp cũng là phong phạm của Hầu phu nhân tương lai.

Lại không biết, hôm qua nàng mới vừa trèo cây hái mơ chưng cất rượu đâu.

Sau một lúc lâu ổn định tinh thần, đè nén một thân da gà vừa mới nổi xong, Thẩm Vãn Tịch gắp một khối trứng gà nhồi thịt viên bận rộn nửa ngày mới làm ra được.

Chấm một chút nước tương điều chế tốt, cắn xuống một ngụm thịt cùng nước chấm, vị thịt vụn tươi mới lẫn với hương thanh mát của lòng trắng trứng như nổ tung ở trong miệng, làm cho cả người nàng có chút run lên nhè nhẹ. Mặc dù đã nuốt vào bụng một lúc, nhưng dư vị thơm ngon của trứng thịt vẫn còn khắp nơi trong miệng, thật lâu mới tan.

Thẩm Vãn tịch nhịn không được liếʍ liếʍ môi, đem nước dính mùi hương bên khóe môi cũng thật nhanh cuốn vào đầu lưỡi. Chỉ đáng tiếc là, ban đầu có sáu phần thịt viên cùng bánh nướng giòn bây giờ đều biến thành năm phần. Thẩm Vãn Tịch nghĩ hai người chia đều, bây giờ nếu không phải Vân Hoành ăn ít đi một cái, thì chính là nàng phải ăn ít đi một cái.

Ánh mắt Vân Hoành như tụ lại trên chiếc lưỡi oánh nhuận màu hồng phấn của nàng, trên người cảm thấy bùng lên một ngọn lửa.

Tiểu cô nương đôi mắt sáng long lanh, khóe miệng cong cong nhắc nhở hắn: “Vân Hoành, huynh mau ăn đi, không ăn là hết đó”.

“Ừ”.

Hắn quay đầu đi, mặt không đổi sắc lên tiếng, cầm lấy đôi đũa gắp lấy một viên trứng gà nhồi thịt, chậm rãi cho vào miêng nhai nuốt, cảm nhận vị ngon thấm qua môi lưỡi, nhìn vào như cũ là đôi mắt đen trầm, toàn thân lạnh như băng.

Thẩm Vãn Tịch đang ăn uống ngon lành, bỗng nhiên liếc nhìn một chút lại bị ánh mắt Vân Hoành làm cho hoảng sợ. Hắn, có phải mất hứng hay không?

Thẩm Vãn Tịch lập tức thả chậm tốc độ ăn cơm, chỉ kẹp một khối nhỏ chậm rãi ăn, sau khi hoàn toàn nuốt xuống mới đánh bạo hỏi: “Vân Hoành, ánh mắt huynh thật tốt, chọn hai bộ quần áo ta đều rất thích, nhưng nhìn kiểu may cùng hình thức đều giống như tiểu thư nhà giàu định chế ra, huynh làm sao mua được?”

Nàng vẫn cảm thấy việc Vân Hoành mua quần áo này có chút kỳ quái, đại khái tâm tình không tốt có thể do nguyên nhân này, nàng nghĩ trước khen ngợi hai câu rồi lại hỏi, không nên để sai lầm về mình.

Vân Hoành trầm mặc một hồi, giương mắt nhìn nàng nói: “Thật là định chế của người khác, ta chỉ là khoa tay múa chân số đo của nàng, trong tiệm vừa vặn có hai bộ này thích hợp”.

Hắn dừng một chút, chỉ cảm thấy hôm nay ánh mắt tiểu cô nương đặc biệt trong trẻo, cùng ánh trăng sáng giống nhau.

“Ta liền nói muốn hai bộ này, không lấy bộ khác, chưởng quầy tiệm kia liền vội vàng gói kĩ đưa cho ta”/

Giọng điệu hắn thản nhiên, nhưng quanh người có một vòng nghiêm túc lạnh lẽo, làm cho người ta không rét mà run.

Thẩm Vãn Tịch ngu ngơ “A” một tiếng, phảng phất có thể nhìn thấy lúc ban đầu chưởng quầy vênh váo tự đắc, sau lại bị ánh mắt nguy hiểm của Vân Hoành nhìn đến, liền lập tức sợ tới mức vui vui vẻ vẻ đem hai tay dâng quần áo lên, cảnh tượng kia, nghĩ một chút liền buồn cười.

Nàng ở trong lòng yên lặng nở nụ cười, Vân Hoành đáng sợ như vậy, chớ có đem người ta dọa đến bị bệnh.

Ngẫm lại, hắn sinh khí không phải là do quá trình mua quần áo xảy ra chuyện không hay, vậy chắc hẳn chính là quần áo quá đắt, làm cho hắn đau lòng, cho nên mới đối với những lời nàng nói tỏ ra lạnh nhạt.