Có nữ tử nào không thèm để ý dung mạo đâu? Trước đó nàng nói không thèm để ý đều là giả, đứng trước mạng sống, dung mạo không thể coi là quan trọng nhất. Nhưng nếu một đời trị không hết, nàng sẽ vĩnh viễn mắc bệnh trầm cảm.
Hiện giờ Vân Hoành lại nói mặt nàng có hi vọng có thể trị tốt. Giờ phút này Thẩm Vãn Tịch thật sự vui mừng đến phát khóc.
Mũi nàng cay xè, nước mắt trên gương mặt từ miệng vết thương chảy xuống, cùng Tùng lộ tán vừa mới trét lên, trực tiếp tan chảy hợp thành một cái khe rãnh, dọc theo cằm nàng rơi xuống.
Vân Hoành có chút nhíu mày, ngay sau đó nói: “Ngươi còn có cái gì lo lắng sao?”
Thẩm Vãn Tịch sửng sốt một chút, mới phát giác hắn nói tiếp đề tài bái thiên địa vừa rồi, trong lòng lại dâng lên từng trận mâu thuẫn.
Nếu như nàng không chịu ngoan ngoãn thành thân, thợ săn sẽ chịu vì nàng trị mặt sao? Lúc này cho dù hắn có cưỡng bức nàng cũng không phải không có khả năng.
Nhưng nếu nàng cứ như vậy mà đáp ứng, thì từ nay nàng chính là nương tử của thợ săn? Cái này cũng quá đột ngột rồi.
Coi như ngày sau đào tẩu, cái thân phận này cũng không có sự thay đổi. Gả cho người, bái qua thiên địa, đó chính là lập xuống hẹn ước đầu bạc răng long trăm năm gắn bó, trừ phi sau này đối phương viết xuống hưu thư, bằng không kiếp này nàng chính là thê tử của Vân Hoành là điều không thay đổi được.
Thẩm Vãn Tịch cẩn thận từng li từng tí ngước mắt nhìn đối phương, phát giác Vân Hoành cũng đang rất nghiêm túc nhìn nàng. Trong lòng nàng cũng không biết vì sao giống như có lửa đốt, nàng còn nghĩ giãy giụa một chút nữa: “Vân… Vân Hoành, ngươi thật tâm muốn cưới ta sao? Ta sợ ngươi ngày sau sẽ hối hận.”
Phòng bệnh từ khi chưa xảy ra, nàng muốn nói điều xấu trước, khiến hắn biết khó mà lui.
Vân Hoành khó hiểu hỏi lại: “Vì cái gì ta sẽ hối hận?”
Thẩm Vãn Tịch nuốt một ngụm nước bọt, nhìn đến sắc mặt hắn hàn ý lạnh thấu xương, lại không nhịn được mà quay mặt qua chỗ khác, thấp giọng ngập ngừng nói: “Vân Hoành, ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta sợ hãi…”
Thẩm Vãn Tịch trong lòng hiểu rõ, hắn có tài giúp nàng nắn xương, lại đáp ứng thay nàng trị mặt, hiển nhiên hắn cũng không phải người đại gian đại ác.
Nếu là người bình thường, giờ phút này nàng chắc chắn đã buông xuống cảnh giác, duy chỉ có trước mặt Vân Hoành, nàng vẫn còn có chút sợ hãi.
Vân Hoành thấy dáng vẻ nàng lắp bắp, có chút tâm phiền ý loạn, gương mặt hắn khủng bố đến thế sao?
Hắn thật sự nghĩ không ra bái thiên địa vì sao sẽ khó như vậy. Dựa theo ý tứ Chung thúc mà nói, sự tình hẳn là dễ như trở bàn tay mới phải.
Nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại, hắn cưới vợ đích xác cũng không có chuẩn bị tam thư lục lễ, so với Chung Đại Thông đúng là giảm đi không ít chuyện.
Cho nên tại thời điểm hỏi tâm ý tiểu cô nương mới có thể gập ghềnh như thế.
Nghĩ đến đây, hắn cũng bình tĩnh một hơi, sau khi châm chước một lúc lâu, nói: “Ngươi có cái yêu cầu gì đều có thể đưa ra.”
Thẩm Vãn Tịch không hiểu cho lắm ngẩng đầu, nàng còn có thể đưa ra yêu cầu sao? Nàng là do hắn mua về từ chợ nô ɭệ, theo đạo lý không nên có bất kì yêu cầu gì. Nhưng nếu hắn đã nói như thế, vậy thì đưa ra yêu cầu cũng tốt.
Nàng suy nghĩ một lát, điều chỉnh lại sắc mặt, đánh bạo nói: “Ta cũng không phải tứ cố vô thân, mà là bị người hãm hại mới bị đưa đến chợ nô ɭệ. Hiện nay khế ước bán thân của ta còn ở trong tay ngươi, nếu ngươi không trả cho ta thì đời này ta đây liền chỉ có thể là người hầu của ngươi, không thể đường đường chính chính coi là thê tử của ngươi được.”
Thấy Vân Hoành mặt trầm như nước, Thẩm Vãn Tịch lập tức sử lại lời nói: “Đương nhiên, nếu là ngươi không muốn đem khế ước bán thân đưa cho ta, cũng… không sao.”
Vân Hoành hạ mi suy nghĩ một lúc, kỳ thật đối với hắn khế ước bán thân cũng không mấy quan trọng.