Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 42: Truyền Thừa Chi Tranh (5)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Nguyệt Nhi, hôm nay vẫn muốn học sao ?"

Thanh âm nữ tử như tiếng suối, mát lạnh chảy vào tai người nghe.

"Mẫu thân~"

Chỉ nghe một tiếng hài đồng non nớt vang lên, phía sau nữ tử, tiểu nữ hài một thân phấn y nhẹ nhàng, hai quả đào được búi hết sức tinh tế, gương mặt nhỏ bé trắng noãn, hai má hơi phồng lên. Một đôi thủy linh sống động, lúc này lại ngập nước. Muốn bao nhiêu ủy khuất, có bao nhiêu ủy khuất.

"Nguyệt Nhi muốn học, nhưng mà... nhưng mà khó quá a~"

Mặc dù chưa gặp qua Phượng Lam Nguyệt còn nhưng trực giác cho nàng biết, kia chính là nàng ! Là Phượng Lam Nguyệt !

Vậy nữ tử đẹp tựa thiên tiên kia, là mẹ nàng ?

Nữ tử khẽ cười, ngồi xuống, xoa nhẹ đầu tiểu Lam Nguyệt. Thanh âm ôn nhu sủng nịch:

"Nguyệt Nhi, mọi sự đều phải trải qua rèn luyện tài năng học được. Đều không phải sinh ra đã có, chỉ cần Nguyệt Nhi cố gắng, con sẽ làm được."

"Nguyệt Nhi nhất định làm được !"

《Vấn Điệp》là khúc nhạc mà mẫu thân nàng thích nhất. Tiểu Lam Nguyệt khi đó, nghe một lần liền quyết tâm muốn học.

Nhưng Phượng Lam Nguyệt từ nhỏ, tính cách tốt, hoạt bát vui vẻ, nhưng thiên phú rất không tốt, chỉ miễn cưỡng có thể tu luyện.

Cảnh liên tục thay đổi, là hình ảnh tiểu Lam Nguyệt chăm chỉ luyện tập.

Tiểu Lam Nguyệt khổ luyện thật lâu, cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng thổi ra một khúc.

Cảnh vật lần nữa thay đổi, lần này Phù Dung quận chúa ngồi trong sân thưởng trà. Bên cạnh nàng là một nữ tử trung niên.

Lam Nguyệt phát hiện, Phù Dung quận chúa lúc này, suy yếu hơn trước.

"Chủ thượng, nô tỳ đã xem xét qua, thiếu chủ sở dĩ thiên phú không tốt, hoàn toàn bởi vì linh hồn nàng không đầy đủ, không thể kích hoạt thánh linh tiên thể."

"Linh hồn thiếu khuyết ? Sao lại như vậy ? Nữ nhi của ta..."

Tay Phù Dung quận chúa run lên, ly trà trên tay nàng rơi xuống.

Gương mặt nàng trắng nhợt, cười khổ một tiếng, một giọt nước mắt nhỏ xuống đất, chợt hóa thành một đóa phù dung, sao đó tan biến.

Lam Nguyệt nhìn một màn, còn tưởng bản thân đang hoa mắt.

Nàng vừa nhìn thấy ....

Nước mắt hóa phù dung ?

Mẫu thân của nàng, sẽ là một nhân tộc bình thường sao ?

Lam Nguyệt còn đang suy nghĩ, liền nghe bên kia tiếp tục.

"Chủ thượng, nhưng nô tì đã tiên đoán được, mười năm sau, thiếu chủ sẽ gặp họa sát thân, phượng hoàng niết bàn, mệnh bàn xoay chuyển, nô tì nghĩ, lúc đó hẳn là linh hồn thiếu chủ sẽ tập hợp đầy đủ."

"Thật sao ?"

Phù Dung quận chúa thều thào, thanh âm không khỏi kích động.

"Thiếu Ninh, ta hiện tại càng ngày càng yếu, sợ là không trụ được lâu."

"Chủ thượng, người, vẫn là trở về đi."

Thiếu Ninh khẽ nhíu mày, gương mặt không che giấu được lo lắng.

Phù Dung quận chúa lắc đầu, nàng cười khẽ:

"Ta sao có thể yên tâm để Nguyệt Nhi một mình chứ."

"Dung Tuyết ta xưa nay chưa từng thua bất kỳ ai, không nghĩ tới cả đời đều bị chôn vùi dưới tay một nhân tộc tầm thường."

"Chủ thượng..."

Theo góc độ, nàng nghĩ, cái nàng nhìn thấy, có nghĩa là tiểu Lam Nguyệt nhìn thấy, nghe thấy.

Kia, tiểu Lam Nguyệt trốn nơi nào ?

Lam Nguyệt chỉ cảm thấy hoa mắt, hình ảnh thay đổi, lúc này là một vách núi dựng đứng, Phù Dung quận chúa suy yếu ngã xuống đất, ánh mắt tràn ngập thất vọng nhìn người trước mặt.

"Phượng Lâm Thiên ! Một đời này, coi như Dung Tuyết ta nhìn lầm ngươi a !"

"Tuyết Nhi, nếu nàng còn không hối cãi, đừng trách ta tuyệt tình !"

Ánh mắt Phượng Lâm Thiên mang theo điên cuồng cố chấp, trầm giọng lạnh lùng nói.

"Hahaha..."

Dung Tuyết ngửa đầu lên trời cười lớn, tuyệt vọng trong mắt biến mất, thay vào đó là sự lạnh nhạt hờ hững. Nàng nhìn Phượng Lâm Thiên tựa như một người xa lạ không chút liên quan. Dung Tuyết lên tiếng, thanh âm đã không mang bất kỳ tâm tình nào.

"Phượng Lâm Thiên, thứ ta nợ ngươi, bây giờ ta dùng mạng trả lại ngươi."

Nàng đưa mắt nhìn hắn, cười nhạt:

"Còn thứ ngươi nợ Nguyệt Nhi, ngươi lấy gì mà trả đây ?"

Lời vừa dứt, nàng từ trên vách núi ngã xuống.

Bên dưới là biển sâu vô tận, Phượng Lâm Thiên vội vàng chạy đến, nhìn nữ tử biến mất dưới sóng biển dữ dội, hắn quỳ phịch xuống đất, gương mặt tái nhợt. Lam Nguyệt có thể nghe thấy thanh âm hắn lẩm bẩm:

"Vì cái gì ? Vì cái gì chứ ? Sao lại thành như vậy ! Ta không phải chỉ sai lầm nhất thời với Mị Nhi thôi sao ? Ta... Ta chỉ muốn nàng ngoan ngoãn một chút, chỉ muốn nàng vĩnh viễn lưu lại bên cạnh ta, tại sao, tại sao lại thành như vậy ...."

"Nương !!!!"

Thanh âm khóc rống vang lên, Tiểu Lam Nguyệt vốn được dặn tránh ở một bên, nhìn mẫu thân lao xuống vực sâu, nàng lao ra kêu to.

Phượng Lâm Thiên sửng sốt, nhìn tiểu Lam Nguyệt lao đến, vội giữ chặt cô bé.

"Không ! Buông ta ra ! Nương ! Ta phải cứu nương !"

Tiểu Lam Nguyệt vùng vẫy muốn tránh khỏi tay Phượng Lâm Thiên, nhưng nề hà nàng sức lực nhỏ bé, không thể tránh thoát.

"Nguyệt Nhi ngoan, phụ thân sẽ tìm nương con về, ngoan."

"Tìm... tìm cho ta ! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác !"

Phượng Lâm Thiên đối thuộc hạ phía sau rống lớn một tiếng.

"Dạ !"

Tiểu Lam Nguyệt nghe đến đây, phản ứng càng kịch liệt.

"Không muốn, ta muốn tìm nương, ta muón tìm nương ! Không !!! Nương !!! Cha, ta hận người ! Ta hận người !"

Phượng Lâm Thiên không còn cách nào khác, chỉ có thể đem Tiểu Lam Nguyệt đánh vựng.

Trước mắt Lam Nguyệt cũng tối sầm, chỉ nghe bên tai văng vẳng tiếng Phượng Lâm Thiên.

"Nguyệt Nhi, chuyện hôm nay, con... cứ quên đi...cha..."

Mộng cảnh qua đi, Lam Nguyệt từ từ mở mắt. Nàng phát hiện bẳn thân đang nằm trên một giường băng.

Xung quanh dạ minh châu sáng rực nhu hòa, ngược lại tăng vài phần thần bí.

"Tỉnh rồi ?"

Thanh âm già nua vang lên, Lam Nguyệt ngồi dậy, nàng nhìn qua, chỉ thấy hồn phách một lão giả râu tóc bạc phơ.

Nàng khẽ nhíu mày, thanh âm mang theo nghi hoặc.

"Ngài là..."

"Haha, bản tôn đương nhiên là người canh giữ truyền thừa. Mộng huyễn chi trận vừa rồi, là một linh trận cao cấp. Nó sẽ đem ký ức ngươi gần như đã lãng quên đặt vào chỗ sâu trong tâm trí, đem nó từng chút từng chút kéo ra. Chỉ là bản tôn chỉ là tò mò, ngươi sao lại có hai ký ức, còn nữa, ký ức kia còn là một nơi thật kỳ lạ."

Lam Nguyệt hơi nắm tay, không nghĩ lão giả này vậy mà nhìn thấy mộng cảnh của nàng.

Nhưng mà....

Thì sao chứ ? Cũng không phải chuyện gì to tát. Người của Mẫu thân cũng từng nói, linh hồn nàng không đầy đủ, hẳn là nàng cùng linh hồn Phượng Lam Nguyệt ở đây dung hợp đi ?

Mà nàng cùng Phượng Lam Nguyệt đây, vốn là một ?

"Lão tiền bối nghĩ nhiều rồi, ta còn không biết đó là gì. Hay là huyễn trận lâu quá nên trục trặc rồi ?"

"Phải không ? Chẳng lẽ thực sự trục trặc rồi ? Chỉ là qua mấy trăm năm thôi mà. Kỳ lạ."

Lam Nguyệt :"....."

Mấy trăm năm ? Thế giới này cũng vi diệu thật sự.

"Được rồi, thử thách coi như vượt qua. Đám người nên ngoài cũng coi như thoát được dơi Hấp huyết, hiện tại vẫn còn bị mê huyễn trận cùng Mộng huyễn chi trận giữ chân, cũng có kẻ sắp phá được rồi. Đi thôi, ngươi còn chậm chân nhận truyền thừa liền phí thêm thời gian. Bản tôn cũng không thể chờ lâu thêm nữa a."

Dung Từ vừa đi vừa nói, Lam Nguyệt cũng chậm rãi theo sau.

"Lần này mở ra bí cảnh, vốn chỉ là bản tôn hết thời gian, chỉ mong tìm người hữu duyên, không nghĩ người hữu duyên lại đúng là tộc nhân ta. Xem ra truyền thừa này, là vì ngươi chuẩn bị rồi a, hahaha..."

Lam Nguyệt im lặng theo sau, nàng biết, từ lúc nhìn thấy ký ức trong Mộng huyễn chi trận, nàng liền biết, thân phận mẫu thân không tầm thường. Chỉ là không biết, rốt cuộc là loại gia tộc nào, có thể mở ra bí cảnh chỉ vì truyền thừa cho hậu nhân đây ?

_______