Vô Hạn Cầu Sinh

Chương 5: Biệt thự bị bỏ hoang 4

Editor&beta: Helen

----------

【Ngày 10 tháng, trời nắng. Hôm nay, chúng tôi nhận nuôi một cô bé xinh đẹp. Nhìn vào đôi mắt của cô bé, hết sức mê người. 】

【Ngày 13 tháng 1, nhiều mây. Đã là ngày thứ 3 đón cô bé về nhà, tôi phải cùng chồng yêu thương lượng một chút, nhanh chóng chọn cho cô bé một cái tên dễ nghe.】

【Ngày 14 tháng 1, ngày nắng. Chồng yêu nói, tên Los này dễ nghe nhất, bởi vì anh ấy thích nữ minh tinh tên Los. Tốt, vậy quyết định như vậy đi.】

【Ngay 27 tháng 3, trời âm u. Los đã đến đây hơn hai tháng rồi, đã trở thành một phần tử trong nhà. Bé chẳng những có diện mạo đáng yêu, tính cách cũng làm cho người ta rất thích, hiểu chuyện đến không ngờ. Thật tốt khi quyết định nhận nuôi đứa nhỏ!】

……

【Ngày 12 tháng 8, mưa to. Mấy ngày liền mưa to, nhiệt độ giảm sâu, Los giường như không được thoải mái. Nếu bé uống thuốc mà không đỡ, thì sẽ mang bé đi bệnh viện xem thử. Mong thượng đế phù hộ cho cô bé đáng thương này.】

【Ngay 14 tháng 8, mưa nhỏ. Thượng đế ơi! Tôi đã thấy cái gì? Vì sao bộ dạng của Los lại trở nên rất kỳ quái? Nhưng khi tôi xoa đôi mắt nhìn lại xem, thì mọi thứ lại khôi phục như bình thường…… Chẳng lẽ là hoa mắt?】

【Ngày 15 tháng 8, mưa nhỏ. Tôi lại thấy bộ dạng của Los trở nên thật đáng sơ, không giống như ảo giác.】

【Ngày 16 tháng 8, mưa nhỏ. Chồng yêu nói, anh ấy cũng phát hiện Los không thích hợp. Lật xem sách một hồi, anh ấy cho rằng có ác ma bám vào trên người Los. Làm sao bây giờ? Ai tới cứu lấy tiểu cô nướng đáng thường này đi?】

【Ngày 18 tháng 8, âm u. Tính tình của Los ngày càng trở nên cáu gắt, rất nhiều lần chỉ vì một chút việc nhỏ liền nổi giận đùng đùng. Có khả năng cô bé thật sự bị ác ma bám vào người. Chồng yêu đã đi giáo đường xin giúp đỡ, hy vọng linh mục có thể đuổi đi ác ma, giúp Los khôi phục bộ dạng ban đầu.】

【Ngày 19 tháng 8, ngày nắng. Trời ơi! Thế mà Los lại tập kích linh mục! Chẳng lẽ thật sự không có cách nào chữa khỏi cho cô bé sao?】

【Ngày 20 tháng 8, âm u. Chông yêu nói, nếu tiếp tục ở lại biệt thự chúng ta có thể sẽ gặp nguy hiểm, cần mau chóng rời khỏi. Nhưng Los làm sao bây giờ? Nàng chỉ là một tiểu cô nương. Nhưng mà có đôi khi tôi thật sự cảm thấy thật đáng sợ, rời đi có lẽ là một ý kiến hay……】

Nhật ký liền dừng lại ở ngày 20 tháng 8 đó.

Vân Lạc hoài nghi, đại khái chính là vào buổi tối ngày 20 tháng 8, toàn bộ gia đình ở tại biệt thự đều biến mất.

Xem xong toàn bộ nhật ký một lần, cô đọc lại một lần nữa từ đầu, đọc lạitừng chữ từng chữ một , cũng tăng thêm phân tích.

“Gia đình này nhận nuôi một cô bé có đôi mắt xinh đẹp, tên là Los.” Vân Lạc bỗng nhiên nhớ lại bức ảnh chụp gia đình ở trong phòng ngủ chính, màu mắt của cô bé rõ ràng không giống bố mẹ. Lấy lại bình tĩnh, cô tiếp tục đọc.

“Sau khi nhận nuôi nửa năm, bộ dạng của Los trở nên rất kỳ quái, tính cách cũng có biến hóa. Gia đình này cho rằng Los bị ma quỷ bám vào người, vì thế thỉnh cầu sự giúp đỡ của giáo đường.” Cô nhớ tới chữ viết trong lời tựa của cuốn sách chắc được lưu lại trong quá trình lật xem tư liệu.

“Xin giúp đỡ thất bại, linh mục cũng không có cách nào, gia đình này tính toán rời đi, rời xa nguy hiểm.” Đúng lúc này, cả nhà xảy ra chuyện.

Thoạt nhìn không hề có vấn đề gì nhưng nghĩ lại, Vân Lạc liền nhận thấy có điểm không thích hợp, “Los thậm chí còn không chịu được việc người chơi nói bậy về gia đình này, thì làm sao có thể ra tay với gia đình này được?”

“Chẳng lẽ là ngộ thương?” Cô suy đoán.

Nhưng lý luận trên tồn tại quá nhiều khả năng, thời gian lại cực kỳ có hạn.

Đột nhiên, ánh đèn trong phòng khách bỗng tối đi một chút, nhấp nháy không ngừng.

Vân Lạc đang chuyên tâm nghiên cứu nhật ký, ánh đèn chợt tối khiến cô hoảng sợ theo bản năng oán giận nói, “Làm gì vậy?”

Vừa dứt lời, ánh đèn giống như ăn thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tốc độ nhấp nháy đột nhiên tăng nhanh. Ngắn ngủn một giây, sáng, tối qua lại mấy lần.

Nếu đây không phải phó bản ác ma, thì Vân Lạc đã sớm hoài nghi có quỷ đứng bên cạnh công tắc đèn, lúc này đang liều mạng ấn công tắc, tạo ra trò đùa dai này.

“Này, tại sao trò chơi có chút khủng bố?” thanh âm của Ám Ảnh chợt vang lên, mang theo một chút run rẩy.

“Còn không phải là do ánh đèn lúc sáng lúc tối sao? Có gì to tát!” Huyết Chi Ảnh cực lực duy trì trấn định, tiếng nói lại có chút khẩn trương.

Nói đến cùng, những thứ không biết mới là đáng sợ nhất. Ánh đèn nhấp nháy chỉ là mở màn, ai biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì.

“Lúc cậu giới thiệu trò chơi, không phải nói Vô Hạn Cầu Sinh rất thú vị chơi rất hay sao!” Ám Ảnh giận dữ, cảm giác chính mình đã bị lừa.

Huyết Chi Ảnh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Người chơi tùy lúc sẽ bị Boss phó bản công kích, không biết khi nào sẽ chịu tổn thương trí mạng, chẳng lẽ không kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không hay sao?”

Ám Ảnh, “……”

Nếu không phải do ánh sáng quá mờ không thấy rõ tình huống xung quanh, nếu không phải người chơi cùng màn không thể công kích lẫn nhau, anh ta lúc này thật sự muốn tiến lên đánh cho Huyết Chi Ảnh một trận.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ con khỉ!

“Rống ——” bên ngoài phòng, sinh vật không biết tên ngửa mặt lên trời thét dài. Thanh âm đinh tai nhức óc, có chứa nhịp điệu kỳ lạ, như muốn gợi lên sự sợ hãi từ sâu trong nội tậm của người chơi.

Thời điểm mấu chốt, Vân Lạc biểu tình cực kỳ bình tĩnh. Cô tự nhủ với lòng, động tác lớn thì sao? Hệ thống không có khả năng ngay buổi tối thứ nhất đã khiến cho người chơi đoàn diệt, thế thì còn chơi như thế nào được?

Bởi vậy trên mặt cô không hề sợ hãi, chậm rãi đợi phát triển tiếp theo.

“Phanh phanh phanh.”

Ánh đèn lúc sáng lúc tối một lúc, cuối cùng kiên trì không được. Đèn trong phòng khách theo thứ tự vỡ nát, mảnh nhỏ rơi đầy đất.

Ám Ảnh có chút nôn nóng bất an. Anh ta nhịn không được thấp giọng mắng, “Trời buổi tối, lại không có ánh đèn, như này còn chơi như thế nào? Thấy không rõ thì thôi đi, còn chơi đánh bất ngờ. Bỗng nhiên đèn chùm pha lê vỡ vụn, muốn hù chết người sao?!”

“Trong ngắn kéo ở phòng bếp có ngọn nến.” Tiếng nói vững vàng của Tư Đồ trong bóng tối vang lên, nghe đặc biệt có sức thuyết phục, “Nếu sợ có thể vào phòng bếp, thắp ngọn nến để chiếu sáng.”

Ám Ảnh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, ai sợ? Ai sợ! Anh ta…… Chỉ là lo lắng cô gái duy nhất sẽ bị kinh hãi thôi.

Tuy nhiên lá gan cô gái rất lớn, nói một cách không sao cả, “Tối thì tối thôi, tôi không sợ. Dù sao không đến 15 phút nữa trời sẽ sáng.”

Ám Ảnh “……”

Với vấn đề này, anh ta có cái nhìn khác.

Huyết Chi Ảnh có ý định an ủi tiểu đồng bọn, “Không sao đâu, không chết được.”

Ám Ảnh rất muốn nói, chết thì không chết được, nhưng anh ta nhát gan, sẽ lo lắng!! Sẽ sợ hãi!! Nhưng mà cô gái duy nhất cũng thể hiện rất trấn định, anh ta ngại không dám nói ra lời thật lòng, chỉ có thể khẩn trương mà nhấp môi, thân thể cứng đờ, trong lòng đã sớm mắng Huyết Chi Ảnh một trăm lần.

Sau khi 4 người chơi trò chuyện một lúc, tâm tình cũng có chút thả lỏng, sinh vật không biết tên kia lại lần nữa phát ra tiếng gào rống. Tiếng gào so với lúc đầu càng vang dội, thời điểm càng đột ngột hơn so với lúc trước.

Tiếng gào chợt vang lên ở bên tai, tim Ám Ảnh đập như sấm. Giây tiếp theo, cơ thể nhanh hơn suy nghĩ mà làm ra động tác. Anh ta đột nhiên ấn xuống nút cưỡng chế rời khỏi, ngay sau đó biến mất không thấy đâu.

“Ám Ảnh, anh có sao không?” Trước măt Huyết Chi Ảnh hiện ra một tia sáng, anh ta mới cuống quít gọi tiểu đồng đội.

Nhưng mà qua một lúc lâu, vẫn không có ai đáp lại.

Thâm tâm Huyết Chi Ảnh lạnh lẽo đến tận lòng bàn chân, trong đầu anh ta hiện ra một phỏng đoán đáng sợ —— Ám Ảnh bị hạ gục trong chớp mắt.

Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng khách trở nên ngưng trọng.

Vân Lạc nhận ra không có ai trả lời, trong lòng đã đoán được kết quả. Cô rất là tò mò, “Buổi tối nhất định phải có một người chơi chết thì mới có thể an toàn vượt qua sao?”

“Không có quy định như thế.” Tư Đồ không nhanh không chậm trả lời, “Tới buổi tối, người chơi sẽ chịu những công kích khác nhau. Đến cùng là sống hay chết, hoàn toàn dựa vào bản thân người chơi.”

Nói cách khác, có khả năng tất cả người chơi đều may mắn sống xót, cũng có thể là đoàn diệt.

Nhận công kích khác nhau? Vân Lạc hơi ngây người.

Lúc này, tiếng phun ra của một con rắn rất nhỏ vang lên.

Lập tức khiến lông tơ của Vân Lạc dựng thẳng, thậm chí còn có ý định chạy trốn. Xung quanh bốn phía đều tối đen không sao cả, BOSS công kích khấu trừ giá trị sinh mệnh không sao cả, có rắn bò vào nhà, cô lại không thể nhìn thấy, liền rất có vấn đề!

“Ngồi im đừng nhúc nhích.” tiếng nói của Tư Đồ đúng lúc vang lên, “Vạn nhất chạy vào động rắn thì sao?”

Vân Lạc, “……”

Cảnh tượng này nghĩ thôi đã thấy đáng sợ!

Vì thế cô chỉ có thể thành thật mà ngồi im ở trên ghế, dựng lỗ tai, nghe tiếng rắn phát ra “Tê tê tê”.

Nghe trong chốc lát, Vân Lạc kinh ngạc phát hiện ra, hình như không phải chỉ có một con rắn đang bò! Hơn nữa trong phòng một mảnh đen kịt, cô căn bản không thấy rõ rắn ở nơi nào, hướng bò ra sao.

Giờ khắc này, Vân Lạc phá lệ ảo não. Sớm biết rằng hệ thống sẽ thả ra bầy rắn, cô chắc chắn sẽ đi đến phòng bếp để lấy ngọn nến lại đây.

Hiện giờ trong phòng yên tĩnh cực kỳ, chỉ có mấy con rắn phát ra âm thanh quanh quẩn trong phòng. Cô sắp không khống chế được sức lực to lớn trong cơ thể, hận không thể ngay lập tức đi vào phòng bếp lấy dao phay gϊếŧ rắn!

Đột nhiên, cổ tay phải truyền đến cảm giác đau nhẹ, như là bị thứ gì đó cắn.

Ngay sau đó, sắc trời dần dần trở nên sáng ngời. Thì ra đêm đã qua, ban ngày sắp đến.

Vân Lạc quét mắt nhìn thuộc tính, thấy giá trị sinh mệnh còn lại 70, không nhịn được chậm rãi thở ra một hơi. Người chơi buổi tối sẽ phải chịu công kích khác nhau, hành động ban ngày không đáng lo, làm Boss tức giận sẽ chịu công kích chủ động, giá trị sinh mệnh xác thật không đủ dùng.

Đánh giá bốn phía, cô phát hiện Tư Đồ, Huyết Chi Ảnh đều may mắn còn sống. Chỉ là giá trị sinh mệnh của Tư Đồ gần như vẫn đầy, mà Huyết Chi Ảnh đã mất hơn một nửa.

“Thời gian còn lại không nhiều lắm, cần nhanh chóng hành động. Nên tìm manh mối thì tìm manh mối, nên điều tra thì điều tra.” Tư Đồ nhanh chóng thúc giục.

Vân Lạc thuận tay đem quyển sổ nhật ký nhét vào túi, sau đi lên phòng cho khách ở tầng hai. Huyết Chi Ảnh nhất định không chịu nói là vì sao lại bị công kích, nhưng trong phòng nói không chừng sẽ lưu lại dấu vết. Bởi vậy, cô quyết định điều tra từ phòng cho khách.

Trên thực tế, theo manh mối không ngừng gia tăng, chuyện xưa đã dần trở nên rõ ràng hơn.

Đôi vợ chồng sống tại biệt thự này nhận nuôi một bé gái đặt tên là Los, mới đầu cả ba sông chung vô cùng tốt. Nhưng dần dần, biểu hiện của Los ngày càng khác thường, sau khi hai vợ chồng nhận ra thì bắt đầu sợ hãi. Vào buổi tối ngày 20 tháng 8, hai bên phát sinh xung đột. Cuối cùng vợ chồng chẳng biết đã đi đâu, mà ác ma thì tiếp tục ợ lại trong biệt thự này.

Trong lúc cân nhắc, Vân Lạc đi vào phòng cho khách trước. Cô vặn tay nắm cửa, đẩy cửa bước vào, lập tức kinh ngạc đến ngây người. Trong phòng cho khách, tủ quần áo bị mở ra, từng cái váy màu đen của Los bị tùy ý ném trên giường, xếp thành núi; khung ảnh nằm trên mặt đất, mặt kính vỡ nát; tấm chăn trắng bị ném xuống đất, bên trên còn có mấy dấu chân màu đen.

Cơ hồ là trong nháy mắt, cô đã hiểu vì sao bọn Huyết Chi Ảnh lại bị công kích —— hành vi phá hoại sẽ làm Boss phó bản tức giận.

“Từ từ.” Vân Lạc cau mày, tự mình lẩm bẩm, “Không cho phép người chơi nói bậy về người nhà này, không cho phép người chơi phá hư biệt thự, đây không phải là thần bảo hộ sao?”

Thần bảo hộ ác ma?

Vân Lạc cảm thấy hai cái từ này đặt ở bên nhau, cực kỳ quỷ dị.

Càng không ổn chính là, tuy rằng chân tướng đã dần trồi lên mặt nước, nhưng làm cách nào để thông quan, cô lại không có đầu mối.

Đột nhiên, biểu cảm của Vân Lạc thay đổi, thông qua những tư liệu mà nam chủ nhân của biệt thự này đã xem qua, có thể hay không đã tra ra được thân phận thật sự của ác ma? Nếu là như vậy, cô lật xem xong những quyển sách thần thoại đó, có lẽ sẽ biết được thân phận thật sự của Boss phó bản?

Nghĩ đến liền làm.

Vân Lạc bước nhanh đi vào thư phòng, từ giá sách lấy ra tất cả những cuốn sách về truyền thuyết thần thoại, nhanh chóng lật xem từng cuốn.