Vô Hạn Cầu Sinh

Chương 2: Biệt thự bị bỏ hoang 1

Editor&beta: Helen

------------

Một người chơi lên tiếng đầu tiên “Mọi người có quen nhau không?”

Vân Lạc nhìn lại, phát hiện trên đỉnh đầu đối phương có nick name “Huyết Chi Ảnh”, cấp 3, giá trị sinh mệnh 300.

“Nếu không thì bắt đầu tự giới thiệu từ anh đi?” Người chơi tên Tư Đồ, cũng có cấp 3 thay mặt 3 người chơi khác đưa ra đề nghị.

Huyết Chi Ảnh cũng không chối từ, sảng khoái mà nói, “Tôi là sinh viên năm 2, mới vừa chơi trò được năm ngày, may mắn lấy được một lần đánh giá B.”

Lời nói có vẻ rất khiêm tốn, nhưng biểu cảm lại không như vậy mà lộ ra vẻ kiêu ngạo tự đắc.

Ngay sau đó, Huyết Chi Ảnh chỉ người bên cạnh giới thiệu đến mọi người, “Đây là bạn đại học của tôi, nick name Ám Ảnh, là người mới. Nghe nói trò chơi Vô Hạn Cầu Sinh rất thú vị, cho nên muốn chơi thử một ván.”

Ngay lập tức, ánh mắt của những người khác khi nhìn về phía Ám Ảnh đều trở nên rất không bình thường, mơ hồ có chứa đồng tình, thương hại.

Ám Ảnh không rõ nguyên nhân, chỉ gật gật đầu, xem như chào hỏi với mọi người.

Vân Lạc nói, “Tôi là người mới, lần đầu tiến vào phó bản, lần đầu tiên chơi game online thực tế ảo.”

Mọi người không nhịn được liếc mắt nhìn, lần đầu tiên chơi trò chơi Vô Hạn Cầu Sinh còn có thể hiểu, nhưng lần đầu tiên chơi game online thực tế ảo có chút không còn gì để nói.

Người thứ tư tên là Que Cay Quân, cấp 2, giá trị sinh mệnh 200. Anh ta giới thiệu mình như sau, “Đã chơi hơn chục phó bản, toàn bộ đều là đánh giá C, có kinh nghiệm thất bại cực kì phong phú!”

Mọi người, “……”

Vân Lạc nghĩ thầm, so với người mới, người chơi lâu năm như Que Cay Quân mới thực sự đáng sợ.

Sắc mặtTư Đồ bình thường, bình tĩnh tự giới thiệu, “Làm việc cho Đảng, từng đạt được đánh giá cấp B.”

Năm người, hai người mới, một người có kinh nghiệm thất bại vô cùng phong phú, vì vậy Huyết Chi Ảnh như trút được gánh nặng, bắt đầu phân tích, “Trong một đêm, cả nhà đều mất tích không rõ tung tích tại biệt thự, có thể thấy được đã có đồ vật dơ bẩn bám vào biệt thự, gia đình ở đây có lẽ đã gặp bất trắc.”

“Trước khi tiến vào phó bản, hệ thống đã cho nhắc nhở —— Los thích màu đen nhất. Như vậy vấn đề là, Los là ai? Nó trốn ở nơi nào?”

“Nói như vậy, lời nhắc nhở có liên quan đến BOSS phó bản. Nói cách khác, BOSS phó bản chính là Los, thích màu đen.”

“Những cái khác tạm thời không nhìn ra gì thêm, chúng ta đi vào trước .”

Huyết Chi Ảnh đang muốn bước đi, lại nghe thấy giọng nữ thanh thúy vang lên, “Tôi có một vấn đề. Trong phạm vi tầm mắt, góc trên bên phải đang đếm ngược, điều đó có ý nghĩa gì?”

“Đồng hồ đếm ngược, có thể nói cho người chơi thời gian còn thừa.” Que Cay Quân nhiệt tình trả lời, “Trong trò chơi, ban ngày 1 giờ, đêm tối 0.5 giờ, thời gian vừa đến, bầu trời sẽ thay đổi. Hệ thống yêu cầu người chơi ở biệt thự vượt qua ba ngày hai đêm, tương đương với yêu cầu người chơi tồn tại 4 tiếng đồng hồ.”

Vân Lạc bừng tỉnh ngộ.

Huyết Chi Ảnh không kiên nhẫn mà thúc giục, “Thời gian có hạn, động tác nhanh nhẹn lên.” Nói xong, anh ta nhanh chóng rảo bước tiến vào biệt thự.

Ám Ảnh theo sát phía sau.

Vân Lạc nhanh chóng đuổi kịp, trong lòng âm thầm cảm thấy thật thần kỳ. Hình tượng nhân vật mà người chơi sử dụng rõ ràng là khuôn mẫu của hệ thống, thế mà trên khuân mặt lại được nhân tính hóa lộ ra các loại biểu tình khác nhau.

Cô rất tò mò, nếu người chơi mặt giống nhau thì làm sao? Nhưng nghĩ lại , nhân vật nữ có mười loại, nhân vật nam chắc cũng có mười loại. Mỗi phó bản chỉ có khoảng 3-8 người, tỷ lệ đυ.ng mặt rất thấp, vì thế không cần rối rắm.

**

Nhìn từ bên ngoài bốn phía xung quanh biệt thự mọc đầy cỏ dại, khiến nơi này trở nên cực kì hoang vu, còn lộ ra cảm giác hoang vắng. Sau khi bước vào biệt thự, liền phát hiện bài trí bên trong lại lộ ra bầu không khí ấm áp, phảng phất như có người sống tại nơi này.

“Chắc không phải tu hú chiếm tổ chứ? BOSS gϊếŧ chết cả gia đình , sau đó chính mình độc chiếm biệt thự?” Que Cay Quân suy đoán nói.

Ám Ảnh phun tao, “Vốn dĩ tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng nếu anh cũng nghĩ như vậy, xem ra là tôi sai rồi.”

“Có ý gì? Như thế nào liền biết mình sai?” Que Cay Quân mê mang hỏi.

Hơn nửa ngày sau anh ta mới phản ứng lại, đối phương coi mình làm khuôn mẫu của sai lầm, có suy nghĩ giống mình chính là sai. Que Cay Quân nhất thời giận dữ, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Thất bại là mẹ thành công. Tôi có nhiều kinh nghiệm thất bại như vậy, cách thành công đã không còn xa!”

Đáng tiếc không ai để ý tới. Mắt thấy những người khác đi càng lúc càng xa, sắp bỏ lại mình. Que Cay Quân chạy nhanh đuổi theo.

Ai ngờ đi đến chỗ ngoặt, bị một bóng đen đánh lén, đột nhiên cắn ở mắt cá chân. Giây tiếp theo, bóng đen liền biến mất, nhanh đến mức như chưa từng xuất hiện.

Tiếng kêu thảm thiết như gϊếŧ heo vang lên.

“Là tiếng của Que Cay Quân.” Vân Lạc cả kinh, bước nhanh trở về.

Chỉ thấy vốn dĩ sinh mệnh của Que Cay Quân là 200 hiện giờ chỉ còn lại 150.

Tư Đồ nhìn lướt qua, tuyên bố, “Bị BOSS công kích.”

Huyết Chi Ảnh có chút không còn gì để nói. Không hổ là người có được kinh nghiệm thất bại phong phú, BOSS lần đầu tiên ra tay liền tìm tới anh ta.

Xác nhận Que Cay Quân không có gì đáng ngai, anh ta trầm giọng nhắc nhở mọi người, “Bắt đầu đã được 10 phút, không còn thời gian để lãng phí nữa.”

Que Cay Quân chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Mọi người tiếp tục đi , tiến hành điều tra từ trên xuống dưới.

Vân Lạc cố tình đi chậm một bước, cùng đi cuối hàng với Que Cay Quân hỏi, “Không có việc gì chứ?”

Que Cay Quân gục xuống đầu, ủ rũ cụp đuôi nói, “Tạm thời không chết được.”

“Sau khi bị thương, giá trị sinh mệnh sẽ tự động khôi phục sao?” Vân Lạc bất động thanh sắc hỏi thăm tình báo. Diễn đàn kỳ thật có bài đăng xoá nạn mù chữ, nhưng mà cô đã quên xem.

Que Cay Quân cả người héo héo, lại vẫn trả lời nói, “Người chơi đang ở trong phó bản, giá trị sinh mệnh sẽ không khôi phục. Rời khỏi phó bản, tiến vào màn chơi mới, giá trị sinh mệnh sẽ tự động khôi phục như ban đầu.”

“Khó khăn quả nhiên rất cao.” Vân Lạc nói, một lần công kích trừ 50, giá trị sinh mệnh của cô tổng cộng chỉ có 100, nhận hai lần công kích liền sẽ xong đời.

“Lạ thật, vì sao mới tiến vào phó bản không đến nửa giờ đã bắt đầu động thủ? Còn trừ hẳn 50 giá trị sinh mệnh?” Que Cay Quân nói thầm, “Chẳng lẽ BOSS phó bản nay tính tình đặc biệt táo bạo, không chịu được việc những người khác tiến vào lãnh địa cá nhân?”

Vân Lạc không nói lên lời.

Que Cay Quân rối rắm một hồi lâu, thật sự không nghĩ ra, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.

Một lát sau, năm người đi hết một vòng biệt thự.

Huyết Chi Ảnh tổng kết lại nói, “Biệt thự chia làm hai tầng. Lầu trên có phòng ngủ chính, phòng cho khách cùng thư phòng, lầu một có phòng khách, phòng bếp cùng với vườn hoa. Manh mối hẳn là giáu trong 6 nơi này.”

Vân Lạc cảm thấy kỳ quái, “Mỗi nơi đều có một manh mối, tìm đủ sáu cái sẽ tìm ra chân tướng, thông quan không phải rất đơn giản sao?”

Đơn giản?

Huyết Chi Ảnh phát ra một tiếng cười nhạo, “Có manh mối rất mịt mờ, cô căn bản không nhận biết được sự tồn tại của nó. Ở nơi nào đó, có lẽ mất đến 1-2 giờ cũng chưa chắc tìm được đồ vật mong muốn, mặc dù manh mối nằm ngay trước mắt.”

Que Cay Quân tiếp lời nói, “Phó bản có giới hạn thời gian, chúng ta tổng cộng chỉ có 4 giờ.”

Vân Lạc vẫn cảm thấy độ khó của trò chơi này không quá cao. Nhưng mà vì tránh tranh chấp, cô lựa chọn ngậm miệng không nói.

“Thời gian không đợi người, đi phòng ngủ chính trước.” Tư Đồ nói.

Huyết Chi Ảnh vừa định đồng ý, tròng mắt vừa chuyển, thuận thế sửa lại miệng, “Thời gian quá mức chặt chẽ, năm người cùng nhau hành động khẳng định không kịp. Như vậy, chúng ta chia làm hai đường. Ta, Ám Ảnh, Tư Đồ một đội, phụ trách kiểm tra phòng ngủ chính, phòng cho khách cùng thư phòng; Vân Lạc, Que Cay Quân một tổ, phụ trách kiểm tra phòng bếp, vườn hoa. Buổi tối tập hợp ở phòng khách, trao đổi manh mối.”

Nghe vậy, Vân Lạc lập tức phản ứng lại đây là bị ghét bỏ. Nhưng vốn chính là người xa lạ, tay già đời không chịu mang theo kẻ kéo chân sau cũng rất bình thường.

Que Cay Quân biểu tình cứng đờ, giận dữ rời đi, trong miệng mắng, “Tách ra liền tách ra! Ngươi cho rằng lão tử hiếm lạ phải đi theo ngươi sao?”

Vân Lạc trầm tư một lát, không cùng Que Cay Quân rời đi, ngược lại đi lên tầng 2.

“Làm gì thế?” Huyết Chi Ảnh nhíu mày.

Vân Lạc dừng chân lại, cười cười, “Đừng hiểu lầm, không định dính đến các anh, tôi tính toán hành động một mình.”

“Không sợ chết?” Ám Ảnh tò mò.

“Sợ chết thì còn chơi trò chơi cầu sinh làm gì?” Vân Lạc không sao cả nói, “Hiện tại chết thì đi ra ngoài, vừa lúc đọc hết bài đăng xoá nạn mù chữ, ngược lại bù đắp được cơ sở tri thức.”

Thái độ của cô vô cùng tiêu sái, không ai có thể phản bác.

“Tôi định đi phòng cho khách, đừng lại đây.” Bỏ xuống câu cuối cùng, cô tiêu sái rời đi.

Sự tình phát triển không như dư đoán, Huyết Chi Ảnh tức đến khó thở. Nhưng nghĩ đến việc tinh giảm đội ngũ, không cần mang theo kẻ kéo chân sau, lúc này mới thoải mái hơn chút.

Lấy lại bình tĩnh, anh ta nói, “Đi thôi, đi phòng ngủ chính.”

Ai ngờ Tư Đồ lại lui lại một bước, không chút do dự phủi sạch quan hệ, “Vẫn là ai chơi theo ý người nấy đi.”

“Vì sao?” Huyết Chi Ảnh không hiểu, tinh anh tụ tập ở bên nhau, không phải càng nhanh chóng phá giải được bí ẩn của phó bản sao? Sao hai người này lại khác như vậy……

“Tôi lo lắng Vân Lạc, Que Cay Quân không có kinh nghiệm, sẽ làm xằng bậy. Vạn nhất kích phát FLAG tử vong, tất cả mọi người sẽ bị kéo xuống nước.” Huyết Chi Ảnh giải thích nói, “Dù sao thì bọn họ cũng không giúp được gì, tách ra hành động thích hợp hơn.”

Tư Đồ gợi lên khóe miệng, môi mỏng khẽ mở, trào phúng nói, “Ở trong mắt tôi, anh cùng bọn họ cũng không khác nhau.”

Huyết Chi Ảnh, “!!!”

Mình cấp 3, giá trị sinh mệnh 300, đã từng đạt đánh giá B, sao có thể giống với hai cái hố kia?!

Chỉ là không đợi anh ta cãi lại, Tư Đồ liền rời đi. Tiểu đội năm người nháy mắt sụp đổ.

“Tiếp theo làm sao bây giờ?” Ám Ảnh nhận thấy được tình huống có chút không ổn.

Huyết Chi Ảnh từ kẽ răng nhả ra mấy chữ, “Còn có thể làm sao bây giờ? Hai chúng ta tiếp tục chơi thôi.”

****

Phòng cho khách, Vân Lạc tiến hành điều tra một mình.

Mở tủ quần áo ra, cô phát hiện bên trong có vài bộ váy loli đáng yêu. Xem kích cỡ, giống như là của một nữ sinh. Chỉ là…… Trong tủ quần áo đến hơn 80% đều là màu đen.

Vân Lạc bỗng nhiên nhớ tới lời nhắc nhở của hệ thống, “Los thích màu đen nhất.”

“Nữ sinh sống tại phòng cho khách chính là Los sao?” Lẩm bẩm một câu, cô tiếp tục nghiên cứu trong phòng.

Giường là màu đen, còn chăn là một màu trắng như tuyết, vách tường có hoa văn trắng đen đan xen, màu sắc đối lập mãnh liệt.

Trong lúc vô ý Vân Lạc thoáng qua khung ảnh ở đầu giường, cầm lên xem xét.

Trong bức ảnh là một người cô bé tầm mười tuổi đang mặc một bộ váy loli màu đen, đoan trang ngồi ở trên ghế. Bên cạnh chỉ có một con chó màu đen, ngồi dưới đất cao nửa thước.

Nếu nhìn kĩ, thậm chí có thể thấy trên cổ của con chó màu đen có buộc một cái nơ màu đen.

Vân Lạc tức khắc không còn từ gì để nói, “Đây là thích màu đen đến mức nào? Toàn thân con chó đều có màu đen, còn phải cho nó thêm cái nơ màu đen……”

Sau đó, cô đem khung ảnh thả lại đầu giường.

Trên bàn sách bày rải rác bốn quyển sách.

Vân Lạc đi lên kiểm tra, phát hiện tiêu đề sách đều có quan hệ với các truyền thuyết thần thoại. Mở sách mở ra, một tờ giấy ghi chú rớt ra ngoài.

Có thể nhìn thấy hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo “Ác ma” được viết ở giữ tờ giấy.