Khuôn mặt Số Hai diễm lệ tinh mỹ như được hoạ lên, mái tóc vàng bắt mắt, dáng người tinh tế thon dài, hiện ra tính kiêu căng như có như không, nếu được dạy dỗ tốt thì đối tượng khẩu vị đặc biệt này các vị đại khách cực kì thích bỏ thời gian ra chinh phục. Hắn đẹp không đơn thuần về mặt thân thể, mà là khí chất kiêu ngạo toàn thân hắn phát ra làm lòng người mê say.
Số Năm đôi mắt biết mỉm cười, như sao sáng trong bầu trời vô tận làm Luân Nông theo bản năng cảm thấy chúng là cặp mắt xinh đẹp nhất. Khuôn mặt tuấn tú, mơ hồ hiện ra khí chất ôn hoà mà xa cách, hiện sơn giấu thuỷ, làm người người sinh ra nhiều ham muốn tiết độc; khi ngoái đầu lại sẽ xuất hiện một loại khí chất tiêu sái như tiên thiên. Như một chén nước ôn hoà đặc biệt. Nhiều khách nhân cũng rất thích chậm rãi nhấm nháp loại này.
Số Tám có bề ngoài cực kì đặc thù, mái tóc thuần tuý màu trắng bạc đặc biệt chưa bao giờ gặp qua trên đời, như thuỷ ngân đẹp đẽ mê hoặc lòng người. Đôi mắt cũng lộ ra nét lãnh đạm. Khuôn mặt không biết nếu lộ ra mị hoặc thì có bao nhiêu xuân ý liêu nhân, tuy tinh xảo nhưng không làm lòng người kinh diễm như Số Hai. Số Tám lãnh liệt không làm người ta nhìn thấy mà sợ, ngược lại có thể dấy lên du͙© vọиɠ. Bề ngoài hắn là một loại thần thánh mà đa số mọi người trên đời này muốn xúc phạm.
Ba người này nếu đặt ở khu S cũng sợ là hàng hiếm khó gặp, mỗi người một vẻ, cân sức ngang tài. Trong lòng Luân Nông nghĩ vậy nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười lạnh lãnh khốc: “Nơi này không tồn tại kiêu ngoại và tự tôn. Nếu cả đời đã định làm tính nô trên giường người khác thì việc giả vờ giả vịt này có ý nghĩa gì?” Hắn vừa nói vừa chậm rãi đi đến trước mặt Số Hai.
Không phải đi đến Số Hai trước mà là do số thứ tự sắp xếp cũng là do vị trí bọn họ đứng. Số Hai đứng ở bên trái, Số Năm ở góc trái trong chỗ tối, vừa có thể làm cho mọi người biết hắn tồn tại lại không có bao nhiêu để ý. Số Tám lúc vào phòng cũng khá muộn, bởi vì không giao tiếp với người khác nên đồng dạng cũng lựa chọn vị trí bên trái, nơi có ít người nói chuyện hơn.
Ba người bên trái đều đứng thẳng, so với bên phải nhìn rất đối lập. Nếu nói Số Tám kiêu ngạo như Số Hai hoặc không chấp nhận làm tính nô như Số Năm lại làm hắn cảm thấy có chút quái dị.
Âm thanh điện lưu không ngừng vang lên, làm thân thể Số Hai bắt đầu run rẩy. Hắn đang sợ hãi, Luân Nông sung sướиɠ nghĩ. Không thể nghi ngờ rằng nếu tính nô sợ đau thì việc dạy dỗ cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Hai nô ɭệ cao lớn giam chặt Số Hai, không cho hắn động đây. Biết rõ chuyện sắp xảy ra tiếp theo, thân thể Số Hai càng rõ ràng hơn, thậm chí răng nanh đã vô ý thức cắn nát môi dưới. Điện côn đặt giữa hai cái đùi thẳng tắp thon dài, trước cửa hoa huyệt. Hành động này không thể nghi ngờ làm Số Hai thấy thẹn, giận dữ. Nhưng mà chưa kịp giãy dụa, cảm giác tê dại của điện lưu chạy qua thân thể làm hắn không ngừng thét lên chói tai! Âm thanh thê lương mang theo vài phần thống khổ, nước mắt không ngừng rơi xuống, hắn muốn mọi thứ chấm dứt, dừng lại nhưng thân thể bị người khác giam giữ không thể tránh thoát. Không lâu sau, hai chân Số Hai kịch liệt run rẩy co rút không thể chống đỡ nỗi thân thể mà ngã xuống. Nhưng cho dù là vậy, khổ hình cũng vẫn còn tiếp tục. Thân thể và hai chân Số Hai bị người giữ chặt, cặp đùi thon dài gắt gao kẹp lấy điện côn. Chỉ thấy mỹ thiếu niên tóc vàng thống khổ giãy dụa, nước mắt hoà với mồ hôi chảy dọc xuống đường cong thân thể mê người, các ngón tay trắng bệch, thân thể cả người lại nổi lên màu hồng nhạt, đôi môi trắng doạ người, nhìn như đã cực kì tuyệt vọng. Nơi mẫn cảm yếu ớt bị điện giật, điện lưu màu xanh tê dại không ngừng thoáng hiện thoáng ẩn ở nơi riêng tư, hắn không ngừng run rẩy, khi thì cuộn mình thành một đoàn, khi thì cong người muốn đứng dậy, khi thì ngẩng cổ cố gắng hít thở…
– Ô, a… A a a a ~! ~~~~~~~.
Không thể nghi ngờ, khi đối mặt với thật lớn kɧoáı ©ảʍ không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì cho dù thiếu niên đang phải chịu đựng cực đoan thống khổ cư nhiên cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bắn tinh! Đồng thời khi hắn bắn tinh, Luân Nông cũng lấy ra điện côn đi.
Từ trên cao nhìn xuống thiếu niên mềm nhũn té trên mặt đất đứng không dậy. Giãy dụa yếu ớt trước cường quyền chân chính là vô dụng.
– Thế nào? Cảm giác bị điện giật thoải mái đến bắn tinh trước mắt bao người như thế nào? —Âm thanh lãnh liệt của Luân Nông vang lên.
Ngân Hoàn nhìn thấy đôi môi của thiếu niên tóc vàng lại trắng thêm một phần, hai vai co rúm, im lặng không dám nói gì.
– Nếu không muốn thường xuyên có cảm giác này nữa thì nói cho ta biết lựa chọn của ngươi, muốn tiếp tục kiên trì tự tôn vô nghĩa hay hoàn thành mục đích tới đây của ngươi, cho dù đó là điều ngươi không muốn nhất?
– …Ta, lựa chọn buông tha cho tự tôn… Phối hợp… Dạy dỗ kế tiếp….
– Như vậy, ngươi đã rõ ràng mình hiện tại là cái gì sao?
– …Ta, là tính nô… —cho dù không cam lòng cũng vô pháp phản kháng.
Luân Nông khẽ cười, kêu nô ɭệ tách hai chân Số Hai ra, tạo thành tư thế của những tính nô khác đang làm. Rõ ràng chỉ làm cùng một loại động tác lại làm thiếu niên sức cùng lực kiệt kia tản ra một loại tinh xảo mị hoặc và yếu ớt, làm người ta không tự chủ được muốn thương tiếc.
Ngay cả Luân Nông cũng có chút kinh ngạc, người như thế quả thực chính là trời sanh làm tính nô, vì sao bọn họ lại xếp vào khu A, cho dù là ở khu S cũng đủ dư dả a.
Số Năm ngưng mắt nhìn chăm chú thiếu niên tóc vàng, nửa ngày sau hắn mới dời đi, cuối cùng vẻ mặt nhạt nhẽo đạm bạc, nhìn thẳng Luân Nông: “Ngươi đang nói, nếu ta chọn làm tính nô thì sẽ bị trừng phạt, nếu không chịu chọn thì vẫn phải thừa nhận thống khổ này mãi đến khi lựa chọn sao?”
Luân Nông nở nụ cười, “Đúng vậy”.
Số Năm gật đầu “Ta không có gì để lựa chọn, ta sẽ nhận trừng phạt” [chỗ này tác giả viết vậy mình cũng không hiểu lắm nhưng đại khái là bé ấy chọn làm tư thể giống mọi người].
Luân Nông âm thầm gật đầu, quả nhiên giống như dự đoán, thiếu niên này cực kì khó đối phó. Tuy rằng nhìn như sợ đau, không muốn chịu nhiều thống khổ nhưng trong lòng lại hoàn toàn không chịu thừa nhận chính mình là tính nô, chỉ là chọn lựa tạm thời từ bỏ tôn nghiêm mà thôi.
Thật sự không dễ giáo dục a.
Sau khi thiếu niên tóc đen làm thành tư thế chính xác xong, Luân Nông nhìn xung quanh, ngoài Số Hai hơi suy yếu và Số Năm còn có chút vân đạm phong khinh thì còn một người duy nhất đang đứng, hỏi: “Lựa chọn của ngươi?”.
Kỳ thật Ngân Hoàn giờ phút này có chút mờ mịt, nhưng nói chung là ngoài lúc làm việc ấy ra khuôn mặt hắn luôn lạnh lùng cho nên cũng không có người nhìn ra.
Người bình thường giờ phút này có lẽ đều sẽ chọn khuất phục, mà Ngân Hoàn vốn không biết thẹn là gì lại thực biết nghe lời gật đầu nói: “Ta nhận trừng phạt”. Ngữ khí nói chuyện so với thiếu niên tóc đen còn bình thản hơn vài phần, khuôn mặt như than không có bất luận thay đổi.
Bất qua chuyện làm mọi người kinh ngạc còn ở phía sau.