Quyền Mạch Ngự liếc nàng một cái, vốn dĩ muốn từ chối nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của Tư Tuyết, làm cho hắn không có cách nào có thể từ chối.
“Cho ngươi uống một ly để đỡ thèm là được rồi.” Quyền Mạch Ngự thở dài, đem chén rượu trong tay của mình cho Tư Tuyết.
Cô nương gia, uống rượu gì.
Tư Tuyết liếʍ môi, đưa tay cầm một cái bát, sau đó lấy bình rượu kia: “Chủ tử, ta không cần chén, uống như vậy không đủ nghiện.”
Tay của Tư Tuyết vừa đυ.ng cái bình rượu, liền bị Quyền Mạch Ngự bắt lại, Tư Tuyết sửng sốt một chút, ngước mắt nhìn Quyền Mạch Ngự.
“Không cho phép uống nhiều như vậy.” Quyền Mạch Ngự trầm giọng nói.
“Chủ tử!” Tư Tuyết bất mãn kêu Quyền Mạch Ngự một tiếng: “Cho ta uống một chén!”
Quyền Mạch Ngự nheo mắt lại, không có nói gì mà kéo tay của Tư Tuyết ra khỏi bình rượu.
“Chủ tử, cho ta uống đi mà…” Tư Tuyết làm nũng.
Không đợi Quyền Mạch Ngự nói, đột nhiên Tư Tuyết đứng dậy, hai tay ôm cổ Quyền Mạch Ngự, tới gần hắn, hôn lên má Quyền Mạch Ngự.
Cơ thể của Quyền Mạch Ngự cứng đờ, ánh mắt tối sầm lại, hắn buông lỏng tay Tư Tuyết ra.
Tư Tuyết cười cười, đưa tay cầm lấy bình rượu rồi rót cho mình một cái bát lớn.
Quyền Mạch Ngự mím chặt môi mỏng lại, nhìn Tư Tuyết.
Vậy mà khi Tư Tuyết hôn hắn thì hắn đều luôn nuông chiều nàng.
Tư Tuyết tự tay rót rượu, trên môi nở nụ cười.
Lúc này, có người đi đến, ôm quyền cung kính nói với Quyền Mạch Ngự: “Hoàng thượng, đại nhân Vân Hiên xin gặp ngài, nói rằng có chuyện quan trọng báo cáo.”
“Ừ, để hắn vào đi.” Quyền Mạch Ngự nói.
“Vâng.” Người kia cung kính trả lời rồi lui ra ngoài.
Tư Tuyết đang vui vẻ rót rượu nên không chú ý tới người kia đang nói cái gì, rót xong một bát rượu lớn, nàng đặt bình rượu trở lại chỗ cũ, cầm bát rượu lên uống.
“Hoàng thượng! Hoàng thượng!! Hoàng thượng!!!” Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng hét của Vân Hiên, giọng nói của hắn ta lớn đến mức có thể làm mái nhà sụp xuống.
“Phụt!” Tư Tuyết bị tiếng hét của Vân Hiên làm giật mình, và bị sặc, toàn bộ rượu vừa uống phun lên mặt Quyền Mạch Ngự.
Vẻ mặt của Quyền Mạch Ngự đen, tóc, mặt và trán dính rượu, Tư Tuyết sợ đến tái mặt.
Vừa vặn cảnh tượng này bị Vân Hiên nhìn thấy, Vân Hiên cùng Tư Tuyết hai mắt to nhỏ trừng lớn.
“A!!” Vân Hiên hét lên, bị sợ đến chết khϊếp.
Hắn vừa mới thấy được cái gì, Tư Tuyết phun rượu trên mặt hoàng thượng?!
“A!!!” Tư Tuyết thấy Vân Hiên hét lên như thế, sau đó hoảng sợ hét lên.
Quyền Mạch Ngự nắm tay thật chặt, hắn thật sự muốn gϊếŧ người.
Dường như Vân Hiên không phản ứng kịp, vội vàng tìm khăn ở trên người mình để lau cho Quyền Mạch Ngự, sờ soạng hồi lâu mới nhớ là mình không mang theo khăn, hắn cũng không phải là Triệt Dịch.
Sau đó, Vân Hiên nắm lấy tay của Tư Tuyết, dùng tay áo của Tư tuyết lau rượu ở trên mặt của Quyền Mạch Ngự.
Dường như động tác đó lả theo bản năng, lần này Tư Tuyết cũng chết lặng
“Cút ra ngoài cho trẫm!” Rốt cuộc Quyền Mạch Ngự không nhịn được nữa, quát lên một tiếng lớn.
Tư Tuyết và Vân Hiên đứng ngoài cửa cúi đầu xuống, vẻ mặt gần như giống nhau, không nói câu nào, giống như là một học sinh tiểu học bị mắc lỗi.
Mấy thị nữ đến múc nước cho Quyền Mạch Ngự rửa mặt, trong khi Tư Tuyết và Vân Hiên chỉ biết cúi đầu xuống.